Dịch: Lục Dương

Vụ cá cược xàm xí cuối cùng cũng kết thúc một cách xàm xí, lớp 12A1 lại có thêm đề tài bàn tán sau giờ học. Trình Kim Nhượng mất mặt như vậy, trong lòng vô cùng oán hận, nhưng không tìm được chỗ phát tiết.

Trình Kim Nhượng vốn là một tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, trong mắt gã, Dương Thanh Vân chẳng là cái thá gì, vậy mà gần đây tên quê mùa này lại cực kỳ nổi bật, khiến gã bẽ mặt mấy lần liên tiếp, sao có thể nhẫn nhịn được đây? Gã quyết định trốn tiết tự học buổi tối, chạy ngay đến chỗ Tống Trị Quốc. Thờ niên thiếu, gia cảnh Tống Trị Quốc vô cùng nghèo khó, có thể tiếp tục học tập đều nhờ chị gái và anh rể giúp đỡ, vậy nên ông ta rất quan tâm đến đứa cháu Trình Kim Nhượng này.

Hôm nay tâm trạng Tống Trị Quốc không được tốt lắm, ban nãy đám giáo viên chủ nhiệm lớp 12 lại đến phản ánh với hiệu trưởng, rằng phòng giáo vụ làm việc quá khắt khe, ảnh hưởng đến việc học tập và chuẩn bị thi của học sinh.

Dù hiệu trưởng Tề không công khai ủng hộ, nhưng cũng lập lờ dặn Tống Trị Quốc làm việc phải có bằng chứng, không được tự ý làm lớn chuyện, tránh ảnh hưởng đến kỳ thi đại học vào tháng tới.

Thái độ hiện giờ của hiệu trưởng Tề so với cái giọng đanh thép khi nói "tra đến cùng" kia quả là khác một trời một vực, điều này khiến Tống Trị Quốc cực kỳ ấm ức khó chịu, sau đó lại bị Liêu Tiểu Quyền gọi đến phê bình một phen. Phòng giáo vụ bị Liêu Tiểu Quyền chỉnh đốn, Tống Trị Quốc dần có xu hướng bị cho ra rìa.

Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, Đỗ Thận không muốn cứng đối cứng với Liêu Tiểu Quyền, vì vậy mà Tống Trị Quốc càng thêm buồn bực, vừa trở về liền uống rượu giải sầu.

Đỗ Thận theo sau từ lâu, cười tủm tỉm bước tới, Tống Trị Quốc thấy vậy bèn nói: "Hiệu trưởng Đỗ, buổi họp hôm nay, sao ông không phản bác Liêu Tiểu Quyền! Trường chúng ta dạy học trồng người, điều đầu tiên cần đảm bảo chính là phẩm chất đạo đức của học sinh, điều này phải được đặt lên hàng đầu!"

"Đám học sinh lớp 12 này quá truỵ lạc rồi, đây là vấn đề nghiêm trọng, chúng ta cần nghiêm khắc xử lý, sao có thể gọi là khắt khe cơ chứ..."

"Được rồi, anh Tống à, tôi hiểu mà, anh là một người tận tâm với nghề!" Đỗ Thận cười ha hả, muốn làm Tống Trị Quốc bình tĩnh lại. Ông ta tự nhiên như ruồi, cầm lấy chén rượu uống ực một hơi rồi nói nhỏ:

"Anh cũng biết rồi đấy, họ Liêu này là kẻ thích dùng lông gà làm mũi tên(1)! Nhưng có một câu rất hay, chó sủa là chó không cắn, Liêu Tiểu Quyền hung hăng càn quấy như vậy, chưa chắc đã làm được gì đâu!"

"Vậy nên, việc gì cần làm thì cứ làm như trước. Hiệu trưởng Tề muốn chứng cứ thì tìm chứng cứ thôi, chẳng phải như vậy sẽ chính xác hơn sao, đâu có gì không được?"

Đỗ Thận cười cực kỳ bí hiểm, ông ta đã trên dưới bốn mươi, mắt tam giác, râu cá trê, ánh mắt liên tục lấp loé lộ rõ vẻ gian xảo. Tống Trị Quốc nhìn về phía Đỗ Thận: "Hiệu trưởng Đỗ, làm vậy sẽ khiến ông bị Liêu Tiểu Quyền đè đầu cưỡi cổ..."

Đỗ Thận giơ tay ngắt lời Tống Trị Quốc rồi nói: "Hàn Tín nhịn được nỗi nhục chui háng(2), nhớ kỹ, cứ làm tốt việc của mình, kết quả sẽ nói cho anh biết ai là kẻ chiến thắng sau cùng! Có một câu nữa cũng rất hay, mọi người phải chờ thuỷ triều rút đi mới biết kẻ nào loã thể, ha ha ha..."

Đỗ Thận cười ha hả, nụ cười này hàm chứa biết bao toan tính khó bề nắm bắt.

Tống Trị Quốc rung động trong lòng, dường như đã hiểu được phần nào dụng ý của Đỗ Thận. Gần đây Liêu Tiểu Quyền tỏ ra rất mất kiên nhẫn, thế nhưng trong ba mươi ngày tới chưa chắc là làm được gì.

Phía bên kia chiến tuyến, Đỗ Thận lại cho thấy vẻ từ tốn thong dong, tựa như rơi vào thế hạ phong, nhưng vào kỳ thi đại học sắp tới, cũng là thời điểm mấu chốt để Đỗ Thận trở mình, mọi chuyện ra sao còn chưa nói trước được.

Quan trọng hơn là, Đỗ Thận đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ, lo trên lót dưới cũng không ít, vậy nên lúc này Đỗ Thận không phải không có sức kháng cự như bề ngoài.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Trị Quốc khá hơn nhiều, đúng lúc này thì Trình Kim Nhượng cũng bước vào.

Trình Kim Nhượng đến phòng khách, không ngờ lại bắt gặp hiệu trưởng Đỗ, gã đang tính lui ra thì Đỗ Thận cười hì hì, nói: "Ây, chẳng phải tiểu Trình đây sao? Anh Tống à, anh có đứa cháu rất ngoan nha, mỗi lần gặp từ xa đều chào hỏi lễ phép, rất tốt, nghe nói thành tích học tập cũng không tệ nhỉ?"

Trình Kim Nhượng thấy hiệu trưởng Đỗ còn nhớ tên mình thì vô cùng kích động, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.

Tâm tình Tống Trị Quốc cũng tốt hơn: "Kim Nhượng, hôm nay đến có việc gì thế? Cứ nói ra đừng ngại, có hiệu trưởng Đỗ ở đây, không cần sợ gì hết!"

Nghĩ đến Dương Thanh Vân, máu huyết Trình Kim Nhượng sục sôi, cuối cùng không kìm được nữa, liền nói: "Cậu à, gần đây rất nhiều người giả mạo phụ huynh đến gặp cậu, chuyện này đều do Dương Thanh Vân lớp cháu bày ra! Người giải quyết nhiều học sinh như thế, nhưng có hơn nửa số đó là thuê người giả làm cha mẹ, hiện giờ cả trường đều coi chuyện này là trò cười rồi! Dương Thanh Vân này vẫn luôn được thầy Thái bao che nên đã phủi sạch chuyện xấu... người này còn rủ cả đám học sinh hút thuốc trong ký túc xá, mọi người trong lớp đều biết rõ chuyện này..."

Trình Kim Nhượng thao thao bất tuyệt một phen, dù là chuyện đã rõ ràng hay chưa chắc chắn đều nói hết, gã vô cùng căm ghét Dương Thanh Vân, vậy nên thêm mắm thêm muối rất nhiều, vốn dĩ Dương Thanh Vân chẳng liên quan gì đến tiệm gội đầu kia, nhưng lại bị gã nói thành thầy Thái bao che...

Tống Trị Quốc còn chưa nguôi giận, lại bị Trình Kim Nhượng thêm mắm dặm muối, cơn bực tức lại nổi lên, đặt chén rượu xuống mặt bàn, nói: "Lớp 12A1 của Thái Chu Vệ này đúng là muốn cản trở công việc của phòng giáo vụ chúng ta! Người kia tên Dương Thanh Vân đúng không? Hiệu trưởng Đỗ, nếu chứng cứ đã xác thực, vậy tôi sẽ bắt đầu xử lý từ học sinh này!"

"Chẳng phải hiệu trưởng Tề cần chứng cứ sao? Lát nữa tôi sẽ đưa chứng cứ ra, để ban lãnh đạo nhà trường xem xem phẩm chất đạo đức của những học sinh lớp 12 này như thế nào!"

Tống Trị Quốc vừa dứt lời liền đứng dậy muốn đi ngay, Đỗ Thận thấy vậy bèn nói: "Được rồi, Trị Quốc à, chuyện này cứ để ngày mai làm cũng được, giờ này còn đi làm gì nữa."

Đỗ Thận giữ chân Tống Trị Quốc lại, rồi nhìn về phía Trình Kim Nhượng: "Khá lắm, đứa nhỏ này rất có tinh thần trọng nghĩa! Tiểu Trình, sắp tới phải cố gắng chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi, thi đậu đại học rồi sau này có thể về trường mình cống hiến."

"Cháu có tinh thần trọng nghĩa y như cậu của cháu vậy, nhớ lấy câu này, công lý sẽ không bao giờ vắng mặt, chỉ đến muộn mà thôi! Người tên Dương Thanh Vân mà cháu vừa nói kia phải bị xử lý thật nghiêm, phải cho cả trường biết việc cậu ta vi phạm nghiêm trọng như thế nào, phải chỉnh đốn lại tác phong và kỷ luật toàn trường mới được!"

Đỗ Thận nói một tràng dài, ra vẻ hiên ngang vì nghĩa lớn, Trình Kim Nhượng vừa nghe đã nhiệt huyết sôi trào, vui vẻ nhìn ra ngoài... hừ, hiệu trưởng Đỗ đã nói vậy, phen này Dương Thanh Vân chạy đâu cho thoát!

Nơi này là trường trung học số I đó! Nội quy nhà trường vẫn còn đây, Dương Thanh Vân, mày dám coi đó là trò đùa thì chết con ** mày rồi!

Nhưng Trình Kim Nhượng có nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng, vị hiệu trưởng Đỗ nghiêm nghị hiên ngang kia lại bị Dương Thanh Vân nhìn thấu lớp mặt nạ một cách dễ dàng.

Đỗ Thận nổi danh là Đỗ hồ ly xảo trá lươn lẹo, giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Hiện giờ chẳng phải Tống Trị Quốc bị ông ta tuỳ ý sai khiến hay sao? Mấy thứ gọi là chính nghĩa lẫm liệt gì gì đó đều nhằm phục vụ đại cục của Đỗ Thận này! Đại cục là gì? Đại cục chính là sau khi hiệu trưởng Tề về hưu, Đỗ Thận ông phải là người kế nhiệm! Trừ chuyện này ra, mọi thứ khác đều là việc vặt vãnh râu ria mà thôi!

- ---------

(1) 拿起鸡毛当令箭 ~ dùng lông gà làm mũi tên, ý chỉ người lạm dụng quyền hạn để đưa ra quyết định một cách chủ quan, kiểu cậy quyền lên mặt ấy.

(2) Thuở hàn vi, Hàn Tín bị đám lưu manh trong vùng bắt nạt, lăng nhục bằng cách ép chui háng, nhưng ông vẫn nhẫn nhục chịu đựng. Về sau, Hàn Tín có công lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, trở thành khai quốc công thần nhà Hán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện