Editor: Sasaswa

Chuẩn bị đến tết nguyên đán, giao thừa năm nay so với năm trước đến sớm hơn, vào tháng hai, người người nhà nhà đều vội vàng chuẩn bị đón mừng năm mới, những đứa con xa nhà cũng mua vé về ăn tết, hy vọng sớm được đoàn tụ với người nhà.

Tối đêm 30 Tết không giống như thường ngày, cơm nước trong nhà được các dì giúp việc tỉ mỉ nấu, ngày này Nghiêm Thời Trì rủ em trai đến, tiệc đêm giao thừa là hai anh em cùng nhau xuống bếp làm.

Mạnh Hoa Nhiên cũng muốn giúp đỡ nhưng cậu không biết nấu cơm, không thể làm gì khác là phụ trách rửa rau, chuẩn bị bát đũa. Cậu muốn lấy dao xắt rau thì Nghiêm Thời Trì lại không nỡ, chỉ sợ cậu tự làm mình bị thương.

Theo lý mà nói, điều kiện gia đình của ba người đều thuộc dạng khá giả giàu có, là thiếu gia quen sống trong nhung lụa giàu sang nhưng trong lúc Nghiêm Thời Trì đi du học, hắn trước giờ vốn không quen ăn món tây và thức ăn nhanh, đành phải tự mình xuống bếp nếu cơm hàng ngày.

Tài nấu nướng của Nghiêm Thời Mộc so với anh trai kém hơn một ít, lần này chỉ lại đây làm phụ bếp. Hắn thấy anh mình làm cơm thì đứng bên cạnh ăn vụng, nhân cơ hội học thêm cách làm hai, ba món mới.

Trong bếp bận rộn cả một buổi trưa, thức ăn trên bàn không tính là quá phong phú nhưng có điều Nghiêm Thời Trì nấu toàn là những món Mạnh Hoa Nhiên thích ăn như là khoai tây thịt nướng, sườn xào chua ngọt, cá lư hấp các loại.

Mấy món này thật ngon, Mạnh Hoa Nhiên cầm đũa ăn không dừng được, liên tục gật đầu khen ngon. Lúc trước, cậu không biết Nghiêm Thời Trì còn biết làm cơm.

Nghiêm Thời Trì cười cười nói: "Nhiên Nhiên, bình thường anh quá bận, không rảnh để xuống bếp, nhưng nếu em thích anh sẽ bớt chút thời gian để làm cơm."

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong nhanh chóng lắc đầu một cái, thậm chí có chút băn khoăn: "Anh bình thường rất vất vả, không cần làm như vậy. Thật ra thì như tối này cũng được, 30 tết hàng năm, rảnh rỗi làm một bữa là tốt rồi."

Nghiêm Thời Trì cười gật đầu, sau đó hắn cầm thìa canh lên, đút từng muỗng từng muỗng súp cho Mạnh Hoa Nhiên. Sợ Mạnh Hoa Nhiên bị phỏng lưỡi, trước khi đưa cho cậu hắn còn thổi thổi mấy lần, sau đó mới kêu Mạnh Hoa Nhiên từ từ uống.

"Khụ khụ!" Nghiêm Thời Mộc ngồi đối diện hai người đột nhiên ho khan một cái, có chút không chịu nổi loại ám muội này.

Nghiêm Thời Trì cười khẽ nhìn qua, kỳ thực nếu không phải em trai Nghiêm Thời Mộc đang ở đây, Nghiêm Thời Trì đã đem Mạnh Hoa Nhiên ôm ngồi trên đùi, ôm cậu thật chặt.

Ăn xong bữa ăn giao thừa, Nghiêm Thời Mộc phi thường no, không chỉ do cơm nước hợp khẩu vị mà còn cùng anh trai vừa uống rượu vừa nói chuyện, nguyên nhân lớn nhất là bị Nghiêm Thời Trì và Mạnh Hoa Nhiên cho ăn cẩu lương đến no luôn rồi.

Sau khi ăn xong, Nghiêm Thời Mộc tạm biệt hai người, rời đi trước. Không bao lâu sau sau khi Nghiêm Thời Mộc đi, Mạnh Hoa Nhiên nằm nhoài trước bệ cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, nói: "Nghiêm Thời Trì, em muốn ra ngoài đi dạo. Đã lâu chưa xem pháo hoa, em muốn xem một chút."

Bây giờ pháo hoa hay pháo nổ đều bị cấm, khu nhà bọn họ đang ở đương nhiên cũng không cho phép, phải đến một địa điểm cố định mới có thể chơi pháo được.

Vì vậy, Nghiêm Thời Trì lái xe chở Mạnh Hoa Nhiên đến quảng trường tân hải. Tối đêm 30 tết, đám đông người tụ hợp quanh đây, những người này đều đặc biệt đến xem pháo hoa, cùng nhau chờ tiếng chuông giao thừa vang lên, chính thức đón mừng một năm mới.

Sau khi được kích nổ, những ngôi sao nhỏ bắt đầu tách khỏi chùm pháo bắn ra nhiều hướng khác nhau một cách đẹp mắt, Mạnh Hoa Nhiên và Nghiêm Thời Trì đồng thời ngước đầu nhìn lên, trong mắt là hình ảnh từng tia sáng xán lạn, một dải hào quang kéo dài.

Dưới bầu trời ánh sáng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, tim hai người cũng chặt chẽ gắn kết.

Mấy ngày sau có trận tuyết lớn. Đến khi tuyết ngừng rơi thì toàn bộ không gian như được phủ một lớp áo trắng tinh, Mạnh Hoa Nhiên cực kỳ hưng phấn, la hét chạy ra sân đắp người tuyết.

Sau đó Nghiêm Thời Trì gọi em trai tới, hai anh em cùng Mạnh Hoa Nhiên chơi ném tuyết.

Khăn quàng cổ màu đỏ Nghiêm Thời Trì đã đan xong, nhìn Mạnh Hoa Nhiên choàng khăn chạy trong tuyết, vừa chạy vừa cười rộ lên, Nghiêm Thời Trì không khỏi sinh lòng cảm khái.

Những hành động trẻ con này Mạnh Hoa Nhiên lúc trước sẽ không bao giờ làm.

Nghiêm Thời Trì nhìn em trai nói: "Tiểu Mộc, Hoa Nhiên không được trải qua một tuổi thơ vui vẻ, sau khi ba mẹ qua đời, cậu ấy được Trịnh gia nhận nuôi. Trong năm năm đó, anh mất liên lạc với cậu ấy, những năm đó cậu ấy chắc rất khổ cực."

Nghiêm Thời Mộc nghe xong, tâm tình cũng trở nên phức tạp nặng nề, hắn suy tư một lát, cười nói: "Anh, kỳ thực anh nói cũng đúng, Hoa Nhiên ca quên đi những kí ức không vui đó, sống không buồn không lo như bây giờ cũng rất tốt, anh ấy cười lên nhìn rất đẹp!"

Hôm sau, Mạnh Hoa Nhiên cảm thấy không khỏe, Nghiêm Thời Trì lo lắng vội vã gọi cho bác sĩ gia đình kêu ông đến xem.

Nghiêm Thời Trì tưởng cậu bị cảm nên mới cảm thấy buồn nôn mắc ói, không ngờ...

Sau khi bác sĩ đi rồi, Mạnh Hoa Nhiên vẫn cảm thấy lâng lâng khó chịu, Nghiêm Thời Trì đột nhiên ôm cậu, vừa cười vừa xoay một vòng lớn.

Lúc này Mạnh Hoa Nhiên càng thêm mơ màng, hàm hồ hỏi: "Sao... Làm sao vậy?"

Nghiêm Thời Trì không kìm nén được sự hưng phấn, không nhịn được hôn cậu một cái, nói: "Nhiên Nhiên, bảo bối, chúng ta vừa tìm được kho báu thứ hai đó!"

Đêm xuống, chờ sau khi Mạnh Hoa Nhiên tiến vào mộng đẹp, Nghiêm Thời Trì lấy điện thoại ra bắt đầu quay video, đầu tiên là hắn ấn một nụ hôn lên trán Mạnh Hoa Nhiên, sau đó cúi người xuống hôn lên bụng cậu.

"Mạnh Hoa Nhiên, anh yêu em mười lăm năm rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thêm một tiểu bảo bối."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện