Editor: Sasaswa

Từ khi Mạnh Hoa Nhiên đứng ra giải vây cho Trịnh Từ Bân rồi gặp Nghiêm Thời Trì ở đồn công an, Nghiêm Thời Trì tìm đủ các loại lý do, hai ba ngày lại mời Mạnh Hoa Nhiên dùng cơm một lần.

Có lần trong lúc ăn cơm, Nghiêm Thời Trì bỗng nhiên đưa tay trái tới trước mặt Mạnh Hoa Nhiên.

"Nhiên Nhiên, bàn tay này để cho em."

Mạnh Hoa Nhiên nhìn bàn tay trước mặt, một mặt không hiểu.

Tiếp đó Nghiêm Thời Trì mới giải thích: "Nhiên Nhiên, lúc trước em vốn không thích nói chuyện, chúng ta mấy năm không gặp, hình như em có rất nhiều chuyện muốn giấu. Nếu không tiện nói ra thì em có thể viết lên lòng bàn tay anh."

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn: "..."

"Mỗi chữ em viết lên đây anh sẽ giữ tận đáy lòng. Nếu đó là bí mật, anh sẽ vĩnh viễn giấu nó trong tim."

Nghiêm Thời Trì cười nụ cười đảm bảo, Mạnh Hoa Nhiên có chút chần chờ, sau đó vẫn nhẹ nhàng viết lên tay Nghiêm Thời Trì chữ ——

Lâu rồi không gặp, Nghiêm... Lưu manh.

"..." Nghiêm Thời Trì ngẩn người, dở khóc dở cười nói: "Này, Nhiên Nhiên, em nghiêm túc đó chứ? Làm anh mong đợi quá trời, tưởng em sẽ chia sẻ bí mật lớn gì đó."

Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhẹ nhàng uốn cong, Nghiêm Thời Trì nhìn thấy cũng xao xuyến.

Sau khi từ Anh quốc trở về, Nghiêm Thời Trì tự lập công ty cho riêng mình, năm ấy Mạnh Hoa Nhiên hai mươi tuổi cũng vào làm trong tập đoàn Trịnh thị, từng bước đi lên, trở thành thực tập sinh của bộ phận thiết kế.

Lão Trịnh tổng đối xử với các nhân viên rất bình đẳng, nhưng Mạnh Hoa Nhiên dù sao cũng là con trai nuôi mà lão Trịnh tổng yêu thương, toàn bộ trên dưới công ty, phàm là người có mắt thì đều không dám thất lễ, thậm chí là làm khó cậu; Mạnh Hoa Nhiên ở đâu cũng được ưu ái hơn so với các thực tập sinh khác.

Mạnh Hoa Nhiên không thích như vậy nhưng trên thế giới này làm gì có sự công bằng tuyệt đối, nịnh nọt là thái độ bình thường của xã hội loài người, địa vị càng cao thì càng nhận được nhiều lời nịnh nọt lừa dối. Cậu biết bây giờ chỉ có thể yên lặng làm việc, dùng kết quả thực để chứng minh năng lực của mình.

Nói đến lão Trịnh tổng, ông có đôi mắt tinh tường và tài kinh doanh rất giỏi, nhưng cũng không tránh khỏi có vài tin đồn không tốt nói ông khi còn trẻ rất phong lưu đa tình.

Vợ ông mất sớm, nghe nói ông ở bên ngoài có không ít tình nhân, con trai Trịnh Từ Bân còn dính một đống thói hư tật xấu của bọn công tử nhà giàu.

Nhắc đến người nhà họ Trịnh, mọi người cũng không dám bàn luận nhiều vì dù sao cũng là không thể chọc vào. Tình huống của lão Trịnh tổng và Mạnh Hoa Nhiên, Nghiêm Thời Trì đã hỏi qua ba hắn, lão Nghiêm không thích nhiều lời bàn tán chuyện nhà người khác nên cũng không nói gì nhiều.

Từ khi Mạnh Hoa Nhiên bước vào cửa nhà Trịnh gia, trở thành con trai nuôi của lão đại giới tài chính, lời ra tiếng vào nói về cậu cũng không ít, tin đồn không ngừng xuất hiện.

Nhiều người suy đoán, Mạnh Hoa Nhiên bề ngoài là con nuôi nhưng rất có khả năng là con ruột của lão Trịnh tổng, do tình nhân của ông sinh ra.

Một số người thì có suy nghĩ khác, bọn họ cảm thấy Trịnh tổng lúc trẻ nam nữ đều ăn thì có thể hiện tại là trâu già gặm cỏ non, bao dưỡng người khác, là một "người ba tốt".

Mấy lời đồn nhảm nhí này tự nhiên cũng truyền đến tai Nghiêm Thời Trì, tuy hắn giả bộ cái gì cũng không biết, trước mặt Mạnh Hoa Nhiên vĩnh viễn là gương mặt tươi cười, nhưng Mạnh Hoa Nhiên biết, Nghiêm Thời Trì còn lưu tâm chuyện này hơn so với bất kì ai khác.

Mạnh Hoa Nhiên hỏi hắn: "Anh tin những lời đó không?"

Nghiêm Thời Trì ngẩn người, hắn trầm mặc hồi lâu, rất bình tĩnh nói: "Anh chỉ tin em."

"Hoa Nhiên, em nói "Không có" thì tất nhiên những lời đó đều là giả, em không cần quan tâm ánh mắt của người khác nhìn mình, sống tốt cuộc sống của mình là được. Nhưng mà, nếu em thật sự chịu ủy khuất, chỉ cần em mở miệng anh nhất định sẽ giúp, làm những người kia phải trả giá gấp bội."

Nghiêm Thời Trì dứt lời, Mạnh Hoa Nhiên thật lâu sau cũng không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú...

Nghiêm Thời Trì thấy vậy thì đưa bàn tay mình ra, ra hiệu kêu Mạnh Hoa Nhiên đem lời khó nói viết lên tay hắn.

Cuối cùng, Mạnh Hoa Nhiên cũng chỉ viết một câu đơn giản ——

Em ổn, cám ơn anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện