Editor: Sasaswa
Mạnh Hoa Nhiên nói mình nhớ được hai cái tên của tiểu hài tử, lời còn chưa nói hết, Nghiêm Thời Trì đã dành nói: "Con trai có phải gọi là "Nghiêm Dụ Ôn", con gái gọi là "Nghiêm Dụ Nhu" không?"
Mạnh Hoa Nhiên nghe xong hơi run run: "Em... Em trước đây từng nói với anh, đúng không?"
Nghiêm Thời Trì nhíu mày cười cười: "Nhiên Nhiên em nha, rõ ràng đã nghĩ được hai cái tên rất hay mà còn giấu diếm diếm, không muốn nói cho anh biết sao."
Sau đó, Nghiêm Thời Trì lại nói cho Mạnh Hoa Nhiên nghe một ít chuyện cũ của hai người...
Đại khái là buổi tối hai năm trước, Nghiêm Thời Trì hiếm thấy đi ngủ sớm, hắn ngủ được một giấc, mơ mơ màng màng giơ tay mò qua chỗ nằm bên cạnh, phát hiện Mạnh Hoa Nhiên vốn dĩ nằm kế bên lại không thấy đâu.
Hắn nhất thời tỉnh cả ngủ, vội vàng đứng dậy chạy đi tìm Mạnh Hoa Nhiên.
Đêm khuya mười hai giờ rưỡi, đèn trong phòng sách vẫn còn sáng, ánh đèn từ khe cửa chiếu ra bên ngoài. Nghiêm Thời Trì thấy vậy thì không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
Lão Trịnh tổng vì bệnh nặng qua đời, Mạnh Hoa Nhiên thân là con trai nuôi, hết bận thu xếp tang lễ lại gấp gáp xử lí công việc trên dưới của công ty. Căn cứ theo di chúc của lão Trịnh tổng, tập đoàn Trịnh thị được chuyển nhượng cho Mạnh Hoa Nhiên quản lí, nắm giữ nhiều phần trăm cổ phần nhất.
Mạnh Hoa Nhiên bận rộn suốt một tuần nay nhưng công việc vẫn không giảm bớt được bao nhiêu. Hiện tại trọng trách công việc đè nặng lên vai cậu, mọi việc cậu đều tự mình làm cho nên buổi tối sau khi về nhà, Mạnh Hoa Nhiên vẫn tiếp tục ôm máy tính làm việc.
Nghiêm Thời Trì thấy thế cũng chỉ lắc đầu, nói cậu đang mang thai, sức khỏe là quan trọng nhất, khuyên cậu đêm nay nghỉ sớm một chút.
Lúc chín giờ, Nghiêm Thời Trì dụ dỗ kêu Mạnh Hoa Nhiên đi ngủ, hai người cùng nhau nhắm mắt nằm xuống.
Không ngờ đêm hôm khuya khoắt, ý thức trách nhiệm mạnh mẽ của Mạnh Hoa Nhiên làm cậu không ngủ được nên quyết định rời giường tới phòng sách tiếp tục làm việc.
Lúc Nghiêm Thời Trì đi vào, Mạnh Hoa Nhiên đang nằm nhoài trên bàn sách, ngủ thiếp đi. Trong lòng Nghiêm Thời Trì thở dài một cái, trong đáy mắt đều là đau lòng, trong lúc hắn chuẩn bị ôm Mạnh Hoa Nhiên lên thì vô tình nhìn thấy tờ giấy ghi chú trong tay Mạnh Hoa Nhiên.
Trên giấy ghi lịch trình công việc ngày mai của cậu, phía dưới còn có sáu chữ nhỏ.
Nghiêm Thời Trì có chút ngạc nhiên, hắn cầm lên tỉ mỉ nhìn, là hai cái tên ——
【 Nghiêm Dụ Ôn, Nghiêm Dụ Nhu 】
Đầu Nghiêm Thời Trì xoay một cái rồi lập tức hiểu, mà một giây sau, Mạnh Hoa Nhiên đúng lúc tỉnh dậy. Cậu cả kinh rồi vội vã đoạt lại tờ giấy nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thấy tai cậu không tự chủ được đỏ lên, Nghiêm Thời Trì giơ tay ôm lấy eo Mạnh Hoa Nhiên, cười cười: "Nhiên Nhiên, đừng giấu, hai cái tên này anh đã ghi vào trong đầu rồi."
Mạnh Hoa Nhiên càng lúc càng lúng túng: "Còn... Còn chưa xác định, anh... anh không thể nhìn lén."
"Xin lỗi xin lỗi, anh chỉ vô tình nhìn thấy, anh lập tức quên ngay, vừa nãy nhìn thấy cái gì cũng không nhớ nữa." Nghiêm Thời Trì lập tức đổi giọng, trước mặt vợ mình thì liêm sỉ gì đó đều không cần thiết.
"Nghiêm Thời Trì, anh thấy hai cái tên này êm tai sao?" Mạnh Hoa Nhiên hỏi, trong giọng nói xen lẫn quá nhiều căng thẳng cùng thấp thỏm.
Mặc dù đứa trẻ trong bụng còn chưa tới ba tháng nhưng Mạnh Hoa Nhiên lúc nào cũng nghĩ tới vô số cái tên đặt cho đứa nhỏ.
Vì chưa biết giới tính của đứa nhỏ nên Mạnh Hoa Nhiên đơn giản suy nghĩ hai cái, một cái cho bé trai một cái cho bé gái.
Nghiêm Thời Trì và Nghiêm Thời Mộc là cùng một thế hệ của Nghiêm gia, đến đời tiếp theo, chữ lót được chọn là "Dụ".
"Nghiêm Dụ Ôn và Nghiêm Dụ Nhu..." Nghiêm Thời Trì sờ cằm, suy nghĩ ý nghĩ của hai cái tên, cười nói: "Nghĩa là giàu có sung túc và hiền lành ôn nhu, đều rất dễ nghe."
"Nhiên Nhiên, bảo bối, em quá để tâm rồi, chúng ta nên cùng nhau suy nghĩ mới phải."
"Vậy em tự ý lấy hai cái tên này, anh sẽ không trách chứ? Nếu như không ổn, anh có thể đổi cái tên khác, đến lúc đứa trẻ được sinh ra cũng còn mấy tháng nữa."
"Ai nói anh không thích, anh rất thích đó chứ!" Nghiêm Thời Trì kích động, lập tức ôm ngang Mạnh Hoa Nhiên lên: "Nhiên Nhiên, tiểu bảo bối của chúng ta tên gì cũng được, anh đều sẽ thích."
Lão Trịnh tổng trước khi chết, đem công ty phó thác cho Mạnh Hoa Nhiên, điều này gây ra không ít tranh cãi, Trịnh Từ Bân tức giận trốn nhà rời đi, tập đoàn Trịnh thị trên dưới càng thêm nghị luận sôi nổi.
Do đó những tin đồn bên ngoài càng thêm lớn mật, hoài nghi thân phận thực sự của Mạnh Hoa Nhiên.
Mạnh Hoa Nhiên lười giải thích những tin đồn đó, huống hồ chỉ bằng một cái miệng cũng không giải thích được quá nhiều, chỉ có thể nỗ lực làm việc, dùng năng lực của mình để chứng minh.
Nghiêm Thời Trì cũng không hỏi nhiều, vẫn yên lặng giúp Mạnh Hoa Nhiên chống đỡ.
Sau đó, chính là Mạnh Hoa Nhiên chủ động mở miệng nhắc tới, nói lão Trịnh tổng lúc trẻ không phong lưu đa tình như lời đồn, ông từng yêu say đắm mẹ Mạnh Hoa Nhiên, nhưng tiếc là đã phụ lòng bà.
Mẹ Mạnh Hoa Nhiên là bạn gái cũ của ông, hai người qua lại một thời gian, bà dần cảm thấy thất vọng với lão Trịnh tổng, một thời gian sau gặp được cha Mạnh Hoa Nhiên.
Mẹ Mạnh chọn cưới một người bình thường, ôn hòa trung thực, đây là quyết định cuối cùng của bà.
Sau khi biết Mạnh gia gặp chuyện, lão Trịnh tổng xung quanh tìm kiếm, tìm được đứa con duy nhất của bọn họ - Mạnh Hoa Nhiên, sau đó quyết định nhận nuôi cậu.
Nghiêm Thời Trì nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Ra là như vậy, Nhiên Nhiên, anh thật sự rất sợ em bị khi dễ."
"Trịnh tiên sinh đối với em cũng không tệ lắm, chỉ là Trịnh Từ Bân..." Nói đến người "em trai" trên danh nghĩa kia, Mạnh Hoa Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Trịnh Từ Bân từ nhỏ đã không ưa Mạnh Hoa Nhiên, không chịu thừa nhận sự tồn tại của cậu, thừa dịp ba không ở đây, hắn làm mưa làm gió, rất hay bắt nạt Mạnh Hoa Nhiên.
Mạnh Hoa Nhiên học ở trong nước, cậu viết thư muốn gửi cho Nghiêm Thời Trì, cũng là bị đứa em trai này lén lút ngăn chặn không cho bức thư nào được đưa ra ngoài.
Nghiêm Thời Trì ở Anh quốc mấy năm, không phải lúc nào cũng cố định ở một chỗ, chuyển nhà mấy lần. Mạnh Hoa Nhiên không có địa chỉ chính xác của hắn, cũng hết cách liên lạc với Nghiêm Thời Trì.
Thấy Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên không lên tiếng, lửa giận Nghiêm Thời Trì trong lòng bắt đầu bốc lên: "Tiểu tử Trịnh Từ Bân kia trốn nhà rời đi, đến nay vẫn không tìm được, chắc chắn là hắn cố ý!"
Nếu không phải nể mặt mũi Mạnh Hoa Nhiên, Nghiêm Thời Trì đã sớm mạnh mẽ giáo huấn Trịnh Từ Bân, đứa con ông cháu cha từ sáng đến tối toàn gây chuyện thị phi, dù là ai cũng cảm thấy thật xúi quẩy!
"Trịnh tiên sinh qua đời, mà hắn là đứa con duy nhất của ông, vẫn phải nhanh chóng tìm nó trở về."
Ngoài miệng Mạnh Hoa Nhiên nói như vậy nhưng nội tâm lại càng ngày càng bất an, hắn sờ bụng của mình: "Nghiêm Thời Trì, hi vọng vọng con của chúng ta có thể bình an sinh ra."
"Ừm, anh rất mong chờ Tiểu Dụ Ôn hoặc Tiểu Dụ Nhu chào đời! Nói không chừng là em sinh đôi, hai đứa nó cùng nhau chào đời, ha ha."
Mạnh Hoa Nhiên nói mình nhớ được hai cái tên của tiểu hài tử, lời còn chưa nói hết, Nghiêm Thời Trì đã dành nói: "Con trai có phải gọi là "Nghiêm Dụ Ôn", con gái gọi là "Nghiêm Dụ Nhu" không?"
Mạnh Hoa Nhiên nghe xong hơi run run: "Em... Em trước đây từng nói với anh, đúng không?"
Nghiêm Thời Trì nhíu mày cười cười: "Nhiên Nhiên em nha, rõ ràng đã nghĩ được hai cái tên rất hay mà còn giấu diếm diếm, không muốn nói cho anh biết sao."
Sau đó, Nghiêm Thời Trì lại nói cho Mạnh Hoa Nhiên nghe một ít chuyện cũ của hai người...
Đại khái là buổi tối hai năm trước, Nghiêm Thời Trì hiếm thấy đi ngủ sớm, hắn ngủ được một giấc, mơ mơ màng màng giơ tay mò qua chỗ nằm bên cạnh, phát hiện Mạnh Hoa Nhiên vốn dĩ nằm kế bên lại không thấy đâu.
Hắn nhất thời tỉnh cả ngủ, vội vàng đứng dậy chạy đi tìm Mạnh Hoa Nhiên.
Đêm khuya mười hai giờ rưỡi, đèn trong phòng sách vẫn còn sáng, ánh đèn từ khe cửa chiếu ra bên ngoài. Nghiêm Thời Trì thấy vậy thì không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
Lão Trịnh tổng vì bệnh nặng qua đời, Mạnh Hoa Nhiên thân là con trai nuôi, hết bận thu xếp tang lễ lại gấp gáp xử lí công việc trên dưới của công ty. Căn cứ theo di chúc của lão Trịnh tổng, tập đoàn Trịnh thị được chuyển nhượng cho Mạnh Hoa Nhiên quản lí, nắm giữ nhiều phần trăm cổ phần nhất.
Mạnh Hoa Nhiên bận rộn suốt một tuần nay nhưng công việc vẫn không giảm bớt được bao nhiêu. Hiện tại trọng trách công việc đè nặng lên vai cậu, mọi việc cậu đều tự mình làm cho nên buổi tối sau khi về nhà, Mạnh Hoa Nhiên vẫn tiếp tục ôm máy tính làm việc.
Nghiêm Thời Trì thấy thế cũng chỉ lắc đầu, nói cậu đang mang thai, sức khỏe là quan trọng nhất, khuyên cậu đêm nay nghỉ sớm một chút.
Lúc chín giờ, Nghiêm Thời Trì dụ dỗ kêu Mạnh Hoa Nhiên đi ngủ, hai người cùng nhau nhắm mắt nằm xuống.
Không ngờ đêm hôm khuya khoắt, ý thức trách nhiệm mạnh mẽ của Mạnh Hoa Nhiên làm cậu không ngủ được nên quyết định rời giường tới phòng sách tiếp tục làm việc.
Lúc Nghiêm Thời Trì đi vào, Mạnh Hoa Nhiên đang nằm nhoài trên bàn sách, ngủ thiếp đi. Trong lòng Nghiêm Thời Trì thở dài một cái, trong đáy mắt đều là đau lòng, trong lúc hắn chuẩn bị ôm Mạnh Hoa Nhiên lên thì vô tình nhìn thấy tờ giấy ghi chú trong tay Mạnh Hoa Nhiên.
Trên giấy ghi lịch trình công việc ngày mai của cậu, phía dưới còn có sáu chữ nhỏ.
Nghiêm Thời Trì có chút ngạc nhiên, hắn cầm lên tỉ mỉ nhìn, là hai cái tên ——
【 Nghiêm Dụ Ôn, Nghiêm Dụ Nhu 】
Đầu Nghiêm Thời Trì xoay một cái rồi lập tức hiểu, mà một giây sau, Mạnh Hoa Nhiên đúng lúc tỉnh dậy. Cậu cả kinh rồi vội vã đoạt lại tờ giấy nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thấy tai cậu không tự chủ được đỏ lên, Nghiêm Thời Trì giơ tay ôm lấy eo Mạnh Hoa Nhiên, cười cười: "Nhiên Nhiên, đừng giấu, hai cái tên này anh đã ghi vào trong đầu rồi."
Mạnh Hoa Nhiên càng lúc càng lúng túng: "Còn... Còn chưa xác định, anh... anh không thể nhìn lén."
"Xin lỗi xin lỗi, anh chỉ vô tình nhìn thấy, anh lập tức quên ngay, vừa nãy nhìn thấy cái gì cũng không nhớ nữa." Nghiêm Thời Trì lập tức đổi giọng, trước mặt vợ mình thì liêm sỉ gì đó đều không cần thiết.
"Nghiêm Thời Trì, anh thấy hai cái tên này êm tai sao?" Mạnh Hoa Nhiên hỏi, trong giọng nói xen lẫn quá nhiều căng thẳng cùng thấp thỏm.
Mặc dù đứa trẻ trong bụng còn chưa tới ba tháng nhưng Mạnh Hoa Nhiên lúc nào cũng nghĩ tới vô số cái tên đặt cho đứa nhỏ.
Vì chưa biết giới tính của đứa nhỏ nên Mạnh Hoa Nhiên đơn giản suy nghĩ hai cái, một cái cho bé trai một cái cho bé gái.
Nghiêm Thời Trì và Nghiêm Thời Mộc là cùng một thế hệ của Nghiêm gia, đến đời tiếp theo, chữ lót được chọn là "Dụ".
"Nghiêm Dụ Ôn và Nghiêm Dụ Nhu..." Nghiêm Thời Trì sờ cằm, suy nghĩ ý nghĩ của hai cái tên, cười nói: "Nghĩa là giàu có sung túc và hiền lành ôn nhu, đều rất dễ nghe."
"Nhiên Nhiên, bảo bối, em quá để tâm rồi, chúng ta nên cùng nhau suy nghĩ mới phải."
"Vậy em tự ý lấy hai cái tên này, anh sẽ không trách chứ? Nếu như không ổn, anh có thể đổi cái tên khác, đến lúc đứa trẻ được sinh ra cũng còn mấy tháng nữa."
"Ai nói anh không thích, anh rất thích đó chứ!" Nghiêm Thời Trì kích động, lập tức ôm ngang Mạnh Hoa Nhiên lên: "Nhiên Nhiên, tiểu bảo bối của chúng ta tên gì cũng được, anh đều sẽ thích."
Lão Trịnh tổng trước khi chết, đem công ty phó thác cho Mạnh Hoa Nhiên, điều này gây ra không ít tranh cãi, Trịnh Từ Bân tức giận trốn nhà rời đi, tập đoàn Trịnh thị trên dưới càng thêm nghị luận sôi nổi.
Do đó những tin đồn bên ngoài càng thêm lớn mật, hoài nghi thân phận thực sự của Mạnh Hoa Nhiên.
Mạnh Hoa Nhiên lười giải thích những tin đồn đó, huống hồ chỉ bằng một cái miệng cũng không giải thích được quá nhiều, chỉ có thể nỗ lực làm việc, dùng năng lực của mình để chứng minh.
Nghiêm Thời Trì cũng không hỏi nhiều, vẫn yên lặng giúp Mạnh Hoa Nhiên chống đỡ.
Sau đó, chính là Mạnh Hoa Nhiên chủ động mở miệng nhắc tới, nói lão Trịnh tổng lúc trẻ không phong lưu đa tình như lời đồn, ông từng yêu say đắm mẹ Mạnh Hoa Nhiên, nhưng tiếc là đã phụ lòng bà.
Mẹ Mạnh Hoa Nhiên là bạn gái cũ của ông, hai người qua lại một thời gian, bà dần cảm thấy thất vọng với lão Trịnh tổng, một thời gian sau gặp được cha Mạnh Hoa Nhiên.
Mẹ Mạnh chọn cưới một người bình thường, ôn hòa trung thực, đây là quyết định cuối cùng của bà.
Sau khi biết Mạnh gia gặp chuyện, lão Trịnh tổng xung quanh tìm kiếm, tìm được đứa con duy nhất của bọn họ - Mạnh Hoa Nhiên, sau đó quyết định nhận nuôi cậu.
Nghiêm Thời Trì nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Ra là như vậy, Nhiên Nhiên, anh thật sự rất sợ em bị khi dễ."
"Trịnh tiên sinh đối với em cũng không tệ lắm, chỉ là Trịnh Từ Bân..." Nói đến người "em trai" trên danh nghĩa kia, Mạnh Hoa Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Trịnh Từ Bân từ nhỏ đã không ưa Mạnh Hoa Nhiên, không chịu thừa nhận sự tồn tại của cậu, thừa dịp ba không ở đây, hắn làm mưa làm gió, rất hay bắt nạt Mạnh Hoa Nhiên.
Mạnh Hoa Nhiên học ở trong nước, cậu viết thư muốn gửi cho Nghiêm Thời Trì, cũng là bị đứa em trai này lén lút ngăn chặn không cho bức thư nào được đưa ra ngoài.
Nghiêm Thời Trì ở Anh quốc mấy năm, không phải lúc nào cũng cố định ở một chỗ, chuyển nhà mấy lần. Mạnh Hoa Nhiên không có địa chỉ chính xác của hắn, cũng hết cách liên lạc với Nghiêm Thời Trì.
Thấy Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên không lên tiếng, lửa giận Nghiêm Thời Trì trong lòng bắt đầu bốc lên: "Tiểu tử Trịnh Từ Bân kia trốn nhà rời đi, đến nay vẫn không tìm được, chắc chắn là hắn cố ý!"
Nếu không phải nể mặt mũi Mạnh Hoa Nhiên, Nghiêm Thời Trì đã sớm mạnh mẽ giáo huấn Trịnh Từ Bân, đứa con ông cháu cha từ sáng đến tối toàn gây chuyện thị phi, dù là ai cũng cảm thấy thật xúi quẩy!
"Trịnh tiên sinh qua đời, mà hắn là đứa con duy nhất của ông, vẫn phải nhanh chóng tìm nó trở về."
Ngoài miệng Mạnh Hoa Nhiên nói như vậy nhưng nội tâm lại càng ngày càng bất an, hắn sờ bụng của mình: "Nghiêm Thời Trì, hi vọng vọng con của chúng ta có thể bình an sinh ra."
"Ừm, anh rất mong chờ Tiểu Dụ Ôn hoặc Tiểu Dụ Nhu chào đời! Nói không chừng là em sinh đôi, hai đứa nó cùng nhau chào đời, ha ha."
Danh sách chương