Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
Nghĩ đến việc không biết tiếp theo Thiên Đồng An sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì nữa, hơn nữa sắp tới phải đi cổ mộ một chuyến cũng không biết mất bao lâu. Xin nghỉ mãi cũng kì, Ôn Dục Nhiễm dứt khoát nghỉ luôn công việc bây giờ, dự định chờ giải quyết xong những chuyện rắc rối này rồi trở lại cuộc sống bình thường.
Giống như Thiên Lang nói, vết thương trông thì có vẻ nghiêm trọng thế thôi nhưng chẳng là gì với y cả, cũng không xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng gì. Một vài vết thương không sâu lắm đã khép lại, ngay cả dấu vết cũng không còn.
Mấy cây kim đâm thủng bàn tay kia to hơn loại kim thông thường không ít, cho nên vết thương trên tay khôi phục tương đối chậm, thế nhưng tổng thể mà nói thì cũng đang dần khép lại.
Mà Thích Phi Trần thì lại vô cùng dứt khoát rời khỏi nhà Ôn Dục Nhiễm, theo như hắn nói là: Lo lắng cho bản thân lỡ không nhịn được sẽ chém đôi cẩu nam nam mất.
Tiện thể nói thêm, cho dù tay phải bị thương ảnh hưởng đến hoạt động nhưng cũng không thể ngăn cản Thiên Lang nấu cơm và làm các công việc nhà. Loại tinh thần giống như chiến sĩ thi đua này làm cho Ôn Dục Nhiễm không còn gì để nói, ngăn lại còn bị đè xuống hôn đến choáng váng. Anh cũng khổ tâm lắm chứ.
Đặc biệt là gần đây vết thương của Thiên Lang dần hồi phục, thế cho nên ngày nào cũng ngoắc ngoắc đuôi đòi giữ lời hứa.
“Được rồi được rồi, làm thì làm. Anh không sợ gãy tay thì tôi sợ gì chứ, đàn ông đích thực đã nói là làm.”
Nói thì nói thế, nhưng lúc Thiên Lang vào phòng tắm rồi, anh nằm trên giường trong lòng thật sự rất trống rỗng, lấy điện thoại ra để học tập. Nếu như bị quỷ đuổi còn không vào bệnh viện, kết quả sau khi hai thằng đàn ông thông nhau lại vào bệnh viện thì chuyện đó thật quá xấu hổ.
Lúc nước đến chân mới nhảy thời gian luôn trôi qua rất nhanh, còn không đợi Ôn Dục Nhiễm xem được gì, cửa phòng tắm cũng đã mở ra.
“Có vẻ ngài hơi để ý vết thương trên người ta. Thế nhưng vì ngài mà bị thương, đối với ta là chuyện rất hạnh phúc.” Thiên Lang cứ như vậy đứng ở cửa phòng tắm, trên tóc mang theo hơi nước, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng lại nhìn chằm chằm Ôn Dục Nhiễm không chớp mắt.
Câu nói như thế này Ôn Dục Nhiễm đúng là đã nghe không ít, cảm động hoặc là bất đắc dĩ cũng vậy. Thế nhưng hiển nhiên lần này không giống mọi khi, tính quyết định khác biệt ở chỗ Thiên Lang không mặc quần áo, đồng thời lúc này ánh mắt của y cực kỳ nóng bỏng.
Không nghe thấy Ôn Dục Nhiễm trả lời, Thiên Lang cũng không quan tâm, từng bước một đến sát bên giường, nhấc lên một chân quỳ ở trên giường, cúi đầu để sát vào mặt Ôn Dục Nhiễm: “Nếu như ngài sẵn lòng an ủi ta một chút, ta sẽ rất vui vẻ.”
Dùng hạnh phúc nửa người dưới làm đảm bảo, Ôn Dục Nhiễm thề Thiên Lang nói cái “an ủi” này, hẳn là sáng tác từ “tự thẩm”.
***
Nếu như muốn Ôn Dục Nhiễm hình dung chuyện ngày hôm qua, anh sẽ nghiêm túc trả lời: Đó thuần túy là một cuộc đọ sức giữa người và thú. Ứng với câu nói: Mị phụ trách xinh đẹp như hoa, chế phụ trách không bằng cầm thú.
Chứng cứ chính là bây giờ eo của anh rất đau, có lẽ là ảo giác trong lòng, anh luôn có cảm giác thận của mình có thể khởi nghĩa bất cứ lúc nào. Từ khi mở mắt ra anh đã lâm vào một ảo giác: Ngày hôm qua rốt cuộc là ai đè ai? Lẽ nào tư thế cưỡi sai rồi? Tại sao trong khi mình muốn rời ra từng mảnh mà tên cầm thú kia vẫn vui vẻ nấu cơm ở trong bếp chứ? Vuốt lương tâm mà nói, Ôn Dục Nhiễm không tiện nói tối qua anh quá sức gì, bởi vì rõ ràng lượng vận động của Thiên Lang lớn hơn anh nhiều lắm.
Thế nhưng eo đau quá đau _(:з” ∠)_
Cả người dường như sắp vỡ ra nằm lỳ ở trên giường, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu nhìn thấy Thiên Lang vẻ mặt vui vẻ mà bưng cháo cùng trứng chiên tiến vào, trên người còn buộc tạp dề, cả người như tản ra sự thỏa mãn.
Anh lập tức chôn đầu vào gối, chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời tâm tư rối bời, bao nhiêu câu lời muốn nói chỉ hóa thành buồn buồn một câu: “Bà nó, anh mặc quần áo vào!”
—— Tui là gay, tui phát ngôn xấc xược, tui thích ghẹo người khác, nhưng mà tui là người đứng đắn đó nghen! Đừng ai đến gạ tui vào lúc thận hư!
Hồi tuổi trẻ ngông cuồng, Ôn Dục Nhiễm cũng đã từng ước ao mở ra hậu cung giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, mỗi ngày cùng một đám phụ nữ hú hí với nhau. Bây giờ anh rốt cuộc biết hậu cung gì đó là vô nghĩa, chỉ cần một người mà cân được tất.
Sau khi ăn sáng xong, Ôn Dục Nhiễm nằm lỳ ở trên giường tiếp thu dịch vụ mát-xa của Thiên Lang. Toàn thân đều đau, thật muốn chảy xuống hai hàng lệ chua xót.
“Hôm nay ngài ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị một ít đồ cần thiết. Nếu phải vào cổ mộ, thứ cần thiết sẽ tương đối nhiều.” Vừa ấn lên thắt lưng Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang vừa nói.
“Hả? À, anh nói đến mộ tổ nhà Thích Phi Trần sao… Lúc trước tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đến lúc đó hai người xuống dưới đó là được rồi, tôi đi vào theo không chừng còn rắc rối hơn. Tôi ở trên canh chừng cho.” Tự mình biết lấy, Ôn Dục Nhiễm cho rằng nếu anh vào thật, cơ bản là chẳng nhìn thấy gì.
“Nhưng khi không thấy ngài ta sẽ rất lo lắng, cho nên ta hy vọng ngài có thể vào chung.” Ngoài ý muốn, Thiên Lang ấy thế mà không mong anh ở bên ngoài, điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm bất ngờ, “Hơn nữa một mình ngài ở ngoài, nếu như bị người kỳ lạ nào lừa gạt thì sao?”
Ôn Dục Nhiễm không biết “người kỳ lạ” này có phải là chỉ Thiên Đồng An hay không. Tuy rằng giả thuyết này dường như có chút đạo lý, thế nhưng anh vẫn cảm thấy loại hình dung này hẳn là dùng cho mấy cô bé mười mấy tuổi.
“Được thôi, đằng nào anh cũng là dân chuyên nghiệp, nghe theo anh vậy. Lát nữa tôi đi mua đồ chung với anh, ở trong phòng suốt muốn mốc meo luôn rồi.”
Sau đó Ôn Dục Nhiễm liền theo Thiên Lang chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ, chui vào các cửa hàng nhỏ vắng vẻ, mua được vài thứ mà anh cũng không biết là để làm gì. Lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được đi đào mộ tổ nhà người ta cũng là một việc có trang bị kỹ thuật như thế.
***
Đồ cần thiết đều chuẩn bị xong hết, đến khi tay Thiên Lang rốt cuộc khỏi hẳn bọn họ tới nhà Duẫn Mộc để gặp Thích Phi Trần. Lần thứ hai nhìn thấy Thích Phi Trần hắn lại đổi về bộ dạng lúc gặp nhau lần đầu, mặc giá y xa hoa phức tạp như thể cô nương sắp xuất giá. Bởi vì theo Thích Phi Trần nói cách nơi này không xa mấy, cho nên bọn họ liền dứt khoát lái xe đi.
Thích Phi Trần quả thật nói không sai, nơi cuối cùng bọn họ tới là một trấn nhỏ tương đối hẻo lánh ở tỉnh bên. Lái xe suốt một ngày, đến khi dừng lại ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng là lúc trời đã hoàn toàn tối đen. Bởi vì cũng không vội vàng, bọn họ liền quyết định nghỉ ngơi lại một đêm ở khách sạn nhỏ gần đó, ngày mai lại đi tìm lăng mộ kia.
Bọn họ chọn hai người một phòng, bởi vì quỷ không cần ngủ cho nên Thích Phi Trần từ chối ở trong phòng xem đôi cẩu nam nam show ân ái, tự mình không biết bay đi đâu.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng không lâu Thích Phi Trần đã bay xuyên tường vào, nói rằng tối hôm qua hắn đến núi bên cạnh một chuyến, đã có thể xác định được vị trí cụ thể của lăng mộ. Chỉ có điều ngọn núi kia vẫn chưa được khai phá, địa hình chót vót, không thích hợp lái xe.
Mục đích của chuyến đi lần này là thứ ở trong mộ, bọn họ cũng không cần phải kéo dài thêm, đến quầy lễ tân trả tiền, đeo túi xách đi lên ngọn núi kia.
Ôn Dục Nhiễm nghi ngờ Thích Phi Trần cố ý trả đũa. Nếu không, vì sao hắn dẫn đường mà đều xoáy vào mình như thế, và cái người đi ở đằng trước chỉ thiếu điều sử dụng cả chân lẫn tay nữa thôi.
Ngọn núi này quy mô không nhỏ, nếu như toà lăng mộ kia ở đầu khác của ngọn núi, vậy thì phải cố gắng đi đoạn đường này tới chết. Ôn Dục Nhiễm ngẫm lại mà cảm thấy đau buồn thay cho chính mình, rõ ràng chỉ đi xem náo nhiệt, cần gì phải cực khổ đi theo hai kẻ không phải là người này.
“Ở chỗ sườn núi này này, cứ đào xuống là được, kết cấu ngôi mộ ở chỗ này tương đối không kiên cố.”
“Ngay cả cái này ngươi cũng biết, ngươi còn nghiên cứu trộm mộ thế nào sao?” Ôn Dục Nhiễm buồn bực nhìn về phía Thích Phi Trần.
“Chuyện như thế ta tất nhiên là xem thường nghiên cứu, chỉ có điều ta từng thấy một, hai cái lăng mộ giống thế này mà thôi. Nếu ta đoán không lầm, phía dưới này hẳn là mộ thất của một vị hoàng huynh nào đó. Mộ Đại hoàng huynh ứng với vị trí đầu não, cách chỗ này không xa lắm.”
Ôn Dục Nhiễm sửng sốt một hồi, càng thêm hóa đá mà nhìn Thích Phi Trần: “Cái quái gì thế, chỗ này là mộ tổ thật? Cả nhà anh đều chôn ở đây hả?” Lần này tay có phải hơi đen rồi không.
“Tuân theo Tổ chế, phàm là huyết mạch của hoàng gia của triều đại ta, nam tử cùng thế hệ đều chôn một nơi, phân phòng mà bố trí, còn gia quyến thì vào phòng tuẫn táng.” Thích Phi Trần nhìn chung quanh một lần, cuối cùng chỉ tay về một hướng, “Bên đó là mộ thất của ta, nếu có hứng thú đi vào nhìn thử, có thể nhìn thấy quan tài ta cùng với tướng quân hợp táng.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thiên Lang đã lấy dụng cụ trong túi ra bắt đầu đào, Ôn Dục Nhiễm tuy có lòng nhưng không thể làm gì. Anh không hiểu biết về vấn đề này, lỡ như đào sập thì thảm lắm, cho nên nhất thời cũng không dám tùy tiện hỗ trợ.
Là người thường 100%, Ôn Dục Nhiễm không nhìn ra động tác Thiên Lang có thành thạo hay giỏi hay không, chỉ nhìn ra được tốc độ đào của y rất khá, không biết khi còn bé có phải ngay cả cái này y cũng phải học hay không.
Hiểu rõ chuyện giết người phóng hỏa thế này, mấy anh cảnh sát không có lý do gì mà tóm vào trong cục cũng không thua thiệt.
“Mà này chúng ta phải đào một cái đường hầm để vào thật sao? Dù sao anh cũng là quỷ, muốn lấy thứ gì trực tiếp xuyên vào đi lấy không được à?” Vừa làm trợ thủ cho Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm vừa buồn bực hỏi.
“Lúc ta tự ngưng tụ thành hồn thì đã bị bài xích khỏi lăng mộ, đã không khác gì du hồn bình thường. Vật liệu dùng để xây dựng hoàng lăng đều có hiệu quả đẩy lui âm hồn, ngay cả là ta cũng không thể làm gì.” Thích Phi Trần trào phúng mà nở nụ cười, “Nếu như số may, nói không chừng sau khi xuống đó sẽ gặp được hoàng huynh tốt của ta.”
“Đó chính là xui xẻo.” Anh tự nói thầm một câu. Cũng không biết loại bệnh thần kinh này có di truyền hay không, coi như không có… nhưng quang minh chính đại đi đào mộ phần của người khác như thế, nếu còn gặp phải chính chủ thì thật là xấu hổ.
Xuất thần mà nhìn về phương hướng mình chỉ, Thích Phi Trần cảm thấy trái tim đã ngưng đập dường như muốn sống lại. Hắn đã du đãng ở thế gian nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng tìm thấy một hồn phách của người đó. Lần này trở lại hoàng lăng, trong lòng hắn không khỏi mang theo mấy phần mong đợi. E rằng… Hứa tướng quân căn bản chưa từng đầu thai chuyển thế, mà vẫn còn ở lại trong mộ chăng?
Beta: Vũ Ngư Nhi
Nghĩ đến việc không biết tiếp theo Thiên Đồng An sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì nữa, hơn nữa sắp tới phải đi cổ mộ một chuyến cũng không biết mất bao lâu. Xin nghỉ mãi cũng kì, Ôn Dục Nhiễm dứt khoát nghỉ luôn công việc bây giờ, dự định chờ giải quyết xong những chuyện rắc rối này rồi trở lại cuộc sống bình thường.
Giống như Thiên Lang nói, vết thương trông thì có vẻ nghiêm trọng thế thôi nhưng chẳng là gì với y cả, cũng không xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng gì. Một vài vết thương không sâu lắm đã khép lại, ngay cả dấu vết cũng không còn.
Mấy cây kim đâm thủng bàn tay kia to hơn loại kim thông thường không ít, cho nên vết thương trên tay khôi phục tương đối chậm, thế nhưng tổng thể mà nói thì cũng đang dần khép lại.
Mà Thích Phi Trần thì lại vô cùng dứt khoát rời khỏi nhà Ôn Dục Nhiễm, theo như hắn nói là: Lo lắng cho bản thân lỡ không nhịn được sẽ chém đôi cẩu nam nam mất.
Tiện thể nói thêm, cho dù tay phải bị thương ảnh hưởng đến hoạt động nhưng cũng không thể ngăn cản Thiên Lang nấu cơm và làm các công việc nhà. Loại tinh thần giống như chiến sĩ thi đua này làm cho Ôn Dục Nhiễm không còn gì để nói, ngăn lại còn bị đè xuống hôn đến choáng váng. Anh cũng khổ tâm lắm chứ.
Đặc biệt là gần đây vết thương của Thiên Lang dần hồi phục, thế cho nên ngày nào cũng ngoắc ngoắc đuôi đòi giữ lời hứa.
“Được rồi được rồi, làm thì làm. Anh không sợ gãy tay thì tôi sợ gì chứ, đàn ông đích thực đã nói là làm.”
Nói thì nói thế, nhưng lúc Thiên Lang vào phòng tắm rồi, anh nằm trên giường trong lòng thật sự rất trống rỗng, lấy điện thoại ra để học tập. Nếu như bị quỷ đuổi còn không vào bệnh viện, kết quả sau khi hai thằng đàn ông thông nhau lại vào bệnh viện thì chuyện đó thật quá xấu hổ.
Lúc nước đến chân mới nhảy thời gian luôn trôi qua rất nhanh, còn không đợi Ôn Dục Nhiễm xem được gì, cửa phòng tắm cũng đã mở ra.
“Có vẻ ngài hơi để ý vết thương trên người ta. Thế nhưng vì ngài mà bị thương, đối với ta là chuyện rất hạnh phúc.” Thiên Lang cứ như vậy đứng ở cửa phòng tắm, trên tóc mang theo hơi nước, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng lại nhìn chằm chằm Ôn Dục Nhiễm không chớp mắt.
Câu nói như thế này Ôn Dục Nhiễm đúng là đã nghe không ít, cảm động hoặc là bất đắc dĩ cũng vậy. Thế nhưng hiển nhiên lần này không giống mọi khi, tính quyết định khác biệt ở chỗ Thiên Lang không mặc quần áo, đồng thời lúc này ánh mắt của y cực kỳ nóng bỏng.
Không nghe thấy Ôn Dục Nhiễm trả lời, Thiên Lang cũng không quan tâm, từng bước một đến sát bên giường, nhấc lên một chân quỳ ở trên giường, cúi đầu để sát vào mặt Ôn Dục Nhiễm: “Nếu như ngài sẵn lòng an ủi ta một chút, ta sẽ rất vui vẻ.”
Dùng hạnh phúc nửa người dưới làm đảm bảo, Ôn Dục Nhiễm thề Thiên Lang nói cái “an ủi” này, hẳn là sáng tác từ “tự thẩm”.
***
Nếu như muốn Ôn Dục Nhiễm hình dung chuyện ngày hôm qua, anh sẽ nghiêm túc trả lời: Đó thuần túy là một cuộc đọ sức giữa người và thú. Ứng với câu nói: Mị phụ trách xinh đẹp như hoa, chế phụ trách không bằng cầm thú.
Chứng cứ chính là bây giờ eo của anh rất đau, có lẽ là ảo giác trong lòng, anh luôn có cảm giác thận của mình có thể khởi nghĩa bất cứ lúc nào. Từ khi mở mắt ra anh đã lâm vào một ảo giác: Ngày hôm qua rốt cuộc là ai đè ai? Lẽ nào tư thế cưỡi sai rồi? Tại sao trong khi mình muốn rời ra từng mảnh mà tên cầm thú kia vẫn vui vẻ nấu cơm ở trong bếp chứ? Vuốt lương tâm mà nói, Ôn Dục Nhiễm không tiện nói tối qua anh quá sức gì, bởi vì rõ ràng lượng vận động của Thiên Lang lớn hơn anh nhiều lắm.
Thế nhưng eo đau quá đau _(:з” ∠)_
Cả người dường như sắp vỡ ra nằm lỳ ở trên giường, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu nhìn thấy Thiên Lang vẻ mặt vui vẻ mà bưng cháo cùng trứng chiên tiến vào, trên người còn buộc tạp dề, cả người như tản ra sự thỏa mãn.
Anh lập tức chôn đầu vào gối, chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời tâm tư rối bời, bao nhiêu câu lời muốn nói chỉ hóa thành buồn buồn một câu: “Bà nó, anh mặc quần áo vào!”
—— Tui là gay, tui phát ngôn xấc xược, tui thích ghẹo người khác, nhưng mà tui là người đứng đắn đó nghen! Đừng ai đến gạ tui vào lúc thận hư!
Hồi tuổi trẻ ngông cuồng, Ôn Dục Nhiễm cũng đã từng ước ao mở ra hậu cung giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, mỗi ngày cùng một đám phụ nữ hú hí với nhau. Bây giờ anh rốt cuộc biết hậu cung gì đó là vô nghĩa, chỉ cần một người mà cân được tất.
Sau khi ăn sáng xong, Ôn Dục Nhiễm nằm lỳ ở trên giường tiếp thu dịch vụ mát-xa của Thiên Lang. Toàn thân đều đau, thật muốn chảy xuống hai hàng lệ chua xót.
“Hôm nay ngài ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị một ít đồ cần thiết. Nếu phải vào cổ mộ, thứ cần thiết sẽ tương đối nhiều.” Vừa ấn lên thắt lưng Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang vừa nói.
“Hả? À, anh nói đến mộ tổ nhà Thích Phi Trần sao… Lúc trước tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đến lúc đó hai người xuống dưới đó là được rồi, tôi đi vào theo không chừng còn rắc rối hơn. Tôi ở trên canh chừng cho.” Tự mình biết lấy, Ôn Dục Nhiễm cho rằng nếu anh vào thật, cơ bản là chẳng nhìn thấy gì.
“Nhưng khi không thấy ngài ta sẽ rất lo lắng, cho nên ta hy vọng ngài có thể vào chung.” Ngoài ý muốn, Thiên Lang ấy thế mà không mong anh ở bên ngoài, điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm bất ngờ, “Hơn nữa một mình ngài ở ngoài, nếu như bị người kỳ lạ nào lừa gạt thì sao?”
Ôn Dục Nhiễm không biết “người kỳ lạ” này có phải là chỉ Thiên Đồng An hay không. Tuy rằng giả thuyết này dường như có chút đạo lý, thế nhưng anh vẫn cảm thấy loại hình dung này hẳn là dùng cho mấy cô bé mười mấy tuổi.
“Được thôi, đằng nào anh cũng là dân chuyên nghiệp, nghe theo anh vậy. Lát nữa tôi đi mua đồ chung với anh, ở trong phòng suốt muốn mốc meo luôn rồi.”
Sau đó Ôn Dục Nhiễm liền theo Thiên Lang chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ, chui vào các cửa hàng nhỏ vắng vẻ, mua được vài thứ mà anh cũng không biết là để làm gì. Lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được đi đào mộ tổ nhà người ta cũng là một việc có trang bị kỹ thuật như thế.
***
Đồ cần thiết đều chuẩn bị xong hết, đến khi tay Thiên Lang rốt cuộc khỏi hẳn bọn họ tới nhà Duẫn Mộc để gặp Thích Phi Trần. Lần thứ hai nhìn thấy Thích Phi Trần hắn lại đổi về bộ dạng lúc gặp nhau lần đầu, mặc giá y xa hoa phức tạp như thể cô nương sắp xuất giá. Bởi vì theo Thích Phi Trần nói cách nơi này không xa mấy, cho nên bọn họ liền dứt khoát lái xe đi.
Thích Phi Trần quả thật nói không sai, nơi cuối cùng bọn họ tới là một trấn nhỏ tương đối hẻo lánh ở tỉnh bên. Lái xe suốt một ngày, đến khi dừng lại ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng là lúc trời đã hoàn toàn tối đen. Bởi vì cũng không vội vàng, bọn họ liền quyết định nghỉ ngơi lại một đêm ở khách sạn nhỏ gần đó, ngày mai lại đi tìm lăng mộ kia.
Bọn họ chọn hai người một phòng, bởi vì quỷ không cần ngủ cho nên Thích Phi Trần từ chối ở trong phòng xem đôi cẩu nam nam show ân ái, tự mình không biết bay đi đâu.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng không lâu Thích Phi Trần đã bay xuyên tường vào, nói rằng tối hôm qua hắn đến núi bên cạnh một chuyến, đã có thể xác định được vị trí cụ thể của lăng mộ. Chỉ có điều ngọn núi kia vẫn chưa được khai phá, địa hình chót vót, không thích hợp lái xe.
Mục đích của chuyến đi lần này là thứ ở trong mộ, bọn họ cũng không cần phải kéo dài thêm, đến quầy lễ tân trả tiền, đeo túi xách đi lên ngọn núi kia.
Ôn Dục Nhiễm nghi ngờ Thích Phi Trần cố ý trả đũa. Nếu không, vì sao hắn dẫn đường mà đều xoáy vào mình như thế, và cái người đi ở đằng trước chỉ thiếu điều sử dụng cả chân lẫn tay nữa thôi.
Ngọn núi này quy mô không nhỏ, nếu như toà lăng mộ kia ở đầu khác của ngọn núi, vậy thì phải cố gắng đi đoạn đường này tới chết. Ôn Dục Nhiễm ngẫm lại mà cảm thấy đau buồn thay cho chính mình, rõ ràng chỉ đi xem náo nhiệt, cần gì phải cực khổ đi theo hai kẻ không phải là người này.
“Ở chỗ sườn núi này này, cứ đào xuống là được, kết cấu ngôi mộ ở chỗ này tương đối không kiên cố.”
“Ngay cả cái này ngươi cũng biết, ngươi còn nghiên cứu trộm mộ thế nào sao?” Ôn Dục Nhiễm buồn bực nhìn về phía Thích Phi Trần.
“Chuyện như thế ta tất nhiên là xem thường nghiên cứu, chỉ có điều ta từng thấy một, hai cái lăng mộ giống thế này mà thôi. Nếu ta đoán không lầm, phía dưới này hẳn là mộ thất của một vị hoàng huynh nào đó. Mộ Đại hoàng huynh ứng với vị trí đầu não, cách chỗ này không xa lắm.”
Ôn Dục Nhiễm sửng sốt một hồi, càng thêm hóa đá mà nhìn Thích Phi Trần: “Cái quái gì thế, chỗ này là mộ tổ thật? Cả nhà anh đều chôn ở đây hả?” Lần này tay có phải hơi đen rồi không.
“Tuân theo Tổ chế, phàm là huyết mạch của hoàng gia của triều đại ta, nam tử cùng thế hệ đều chôn một nơi, phân phòng mà bố trí, còn gia quyến thì vào phòng tuẫn táng.” Thích Phi Trần nhìn chung quanh một lần, cuối cùng chỉ tay về một hướng, “Bên đó là mộ thất của ta, nếu có hứng thú đi vào nhìn thử, có thể nhìn thấy quan tài ta cùng với tướng quân hợp táng.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thiên Lang đã lấy dụng cụ trong túi ra bắt đầu đào, Ôn Dục Nhiễm tuy có lòng nhưng không thể làm gì. Anh không hiểu biết về vấn đề này, lỡ như đào sập thì thảm lắm, cho nên nhất thời cũng không dám tùy tiện hỗ trợ.
Là người thường 100%, Ôn Dục Nhiễm không nhìn ra động tác Thiên Lang có thành thạo hay giỏi hay không, chỉ nhìn ra được tốc độ đào của y rất khá, không biết khi còn bé có phải ngay cả cái này y cũng phải học hay không.
Hiểu rõ chuyện giết người phóng hỏa thế này, mấy anh cảnh sát không có lý do gì mà tóm vào trong cục cũng không thua thiệt.
“Mà này chúng ta phải đào một cái đường hầm để vào thật sao? Dù sao anh cũng là quỷ, muốn lấy thứ gì trực tiếp xuyên vào đi lấy không được à?” Vừa làm trợ thủ cho Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm vừa buồn bực hỏi.
“Lúc ta tự ngưng tụ thành hồn thì đã bị bài xích khỏi lăng mộ, đã không khác gì du hồn bình thường. Vật liệu dùng để xây dựng hoàng lăng đều có hiệu quả đẩy lui âm hồn, ngay cả là ta cũng không thể làm gì.” Thích Phi Trần trào phúng mà nở nụ cười, “Nếu như số may, nói không chừng sau khi xuống đó sẽ gặp được hoàng huynh tốt của ta.”
“Đó chính là xui xẻo.” Anh tự nói thầm một câu. Cũng không biết loại bệnh thần kinh này có di truyền hay không, coi như không có… nhưng quang minh chính đại đi đào mộ phần của người khác như thế, nếu còn gặp phải chính chủ thì thật là xấu hổ.
Xuất thần mà nhìn về phương hướng mình chỉ, Thích Phi Trần cảm thấy trái tim đã ngưng đập dường như muốn sống lại. Hắn đã du đãng ở thế gian nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng tìm thấy một hồn phách của người đó. Lần này trở lại hoàng lăng, trong lòng hắn không khỏi mang theo mấy phần mong đợi. E rằng… Hứa tướng quân căn bản chưa từng đầu thai chuyển thế, mà vẫn còn ở lại trong mộ chăng?
Danh sách chương