Hai tháng sau.
Tần Tiểu Ý phát hiện bản thân cô gần đây rất lười biếng, buổi sáng ngủ nướng, lên xuống lầu cũng cảm thấy lao lực, ngạc nhiên nhất là canh mẹ Tần nấu cô thích nhất cũng không thấy hứng thú.
Tần Tiểu Ý yên lặng nghĩ, có khi nào cô bệnh rồi không.
Sau khi trở về từ Mỹ, cô lập tức hóa thành đà điểu trốn về nhà mẹ đẻ, sau hai tháng sa sút, rốt cuộc cũng bệnh, bệnh không hề nhẹ.
Ăn cơm không hợp khẩu vị, làm việc cũng không được, quan trọng là, cô không có lúc nào là không nhớ tới Vu Hạo Viễn, cô bệnh đã nặng lắm rồi!
Sáng sớm, mẹ Tần liền lôi Tần Tiểu Ý từ đống chăn ra, “Tiểu Ý, con quên hôm nay hẹn hội Giản Tình đi dạo phố sao? Hai người họ mới sáng đã gọi tới hỏi, con nhỏ này, sao càng ngày càng lười thế.”
Kỳ thật ngay hôm sau hôm Tần Tiểu Ý về nhà, Vu Hạo Viễn liền gọi đến nói chuyện tỉ mỉ với ba mẹ, nói hai người đừng lo, cũng hy vọng hai người đừng nhúng tay vào chuyện này.
Con rể đã nói vậy, bọn họ cũng không hỏi nữa, nhưng hai tháng rồi, chuyện có lớn cỡ nào, cũng nên giải quyết đi chứ, tuy nói Vu Hạo Viễn là đứa có thể trông cậy, nhưng hai vị ở nhà vẫn là lo lắng.
Có chuyện gì hai đứa gặp mặt giải quyết không phải tốt sao? Sao phải trốn tránh như vậy, ai, người trẻ tuổi bây giờ, thật khó lý giải.
Bị ba mẹ Tần thúc giục, Tần Tiểu Ý rốt cuộc cũng chậm rãi khoan khoái bước ra ngoài.
Hẹn nhau ở trung tâm thành phố, trung tâm thương mại ở đó buổi sáng vắng người, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến hứng thú dạo phố của các cô gái.
“Chị Tiểu Ý, gần đầy chị uể oải, thiếu đàn ông thì phụ nữ nhanh già vậy à?” Lâm Kiều Kiều tỏ vẻ lo lắng cho Tần Tiểu Ý.
“Nói như thể cô có nhiều đàn ông lắm vậy.” Tần Tiểu Ý khinh thường trả lời.
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, “Em khác mấy chị chứ, em là động vật dễ chịu mà.”
Giản Tình đã là vợ lâu năm, sống vô sự, nên cô càng phát ra vẻ thanh xuân tịnh lệ, “Tiểu Ý, truyền thống cũng ồn ào mấy tin tức về Vu gia, Vu Hạo Viễn không liên lạc với cậu sao?”
Khó có lúc được ra ngoài, Tần Tiểu Ý không muốn nói về chuyện này, nhưng không ngăn được bạn tốt quan tâm, đành trả lời các cô: “Từ lúc về nhà, bọn mình không có liên lạc.”
Giản Tình nhíu mày, tuy Vu Hạo Viễn không công khai thái độ, nhưng theo tin tức cô biết từ Phương Khiêm, Vu Hạo Viễn tuyệt đối không có khả năng bỏ rơi Tần Tiểu Ý, nhưng bây giờ thấy Tần Tiểu Ý cô đơn như vậy, cô bắt đầu nghi ngờ thái độ của Vu Hạo Viễn.
Lâm Kiều Kiều là động vật dùng dạ dày suy nghĩ, đương nhiên không thể tinh tế bằng Giản Tình, nói thẳng: “Chị Tiểu Ý, dũng cảm ngang ngược của chị chạy đâu rồi, không quả quyết, co đầu rụt cổ bây giờ không phải phong cách của chị nha, chị tỉnh lại nhanh lên!”
Tần Tiểu Ý khoát tay, giận dữ nói: “Mình tự biết mình có để tâm vào chuyện vặt vãnh, nhưng trong chuyện tình cảm, mình vẫn luôn ngang ngược như vậy mà.”
Giản Tình hiểu được lời nói của cô, Tần Tiểu Ý này, ngoài mặt thì giống như đàn ông, nhưng nội tâm rất mỏng manh, đặc biệt trong chuyện tình cảm, luôn ôm trong lòng sự nhiệt tình lãng mạn.
Con đường tình cảm này, nhiều năm lăn lộn như vậy, cô chính là không chịu thay đổi, lúc nào cũng quá chú tâm, sau đó thì thương tích đầy mình rời đi, thân là bạn tốt nhiều năm của cô, Giản Tình vẫn luôn vì tính cách này của cô mà thấy đau lòng.
Sóng gió tình cảm như vậy, lại vẫn có thể bảo tồn một viên ngọc đơn thuần là Tần Tiểu Ý, tính cách này tìm ở thế gian rất khó có, làm sao mà người toàn tâm toàn ý quý trọng cô còn chưa xuất hiện? “Tuy mình không đồng tình với hành động trốn tránh của cậu, nhưng vẫn hy vọng cậu có thể tự mình đứng lên.” Cuối cùng Giản Tình chỉ có thể ôm cô an ủi.
Ba người đi dạo, thời gian trôi qua như bay, trong nháy mắt trung tâm thương mại đã chật chội, rất phồn vinh.
Đúng lúc chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại chuyển sang chỗ khác, một cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện kêu lên.
Ba người đều đang mờ mịt, nghĩ không ra cô gái đứng trước mặt mình là ai.
“Tần Tiểu Ý, cậu thật sự không nhớ ra mình.”
Oài, hóa ra mục tiêu của người ta là Tần Tiểu Ý, Giản Tình và Lâm Kiều Kiều liền bày ra biểu tình tò mò.
Tần Tiểu Ý bị điểm danh còn chưa phục hồi tinh thần, vẻ mặt mờ mịt, người này là ai? Đồng nghiệp? Bạn bè? Đáng tiếc một chút ấn tượng cô cũng không nhớ.
“Vị này, xin hỏi bạn là?” Thật sự đoán không ra, Tần Tiểu Ý dứt khoát mở miệng hỏi đối phương.
Cô gái đối với thái độ có vẻ lơ đễnh của Tần Tiểu Ý, cười đáp: “Mình là Chương Huệ, bạn học của cậu thời sơ trung đây, nhiều năm không gặp, cậu không nhớ ra cũng bình thường thôi, chẳng qua mình vừa nhìn thấy liền nhận ra cậu ngay.”
Tần Tiểu Ý trừng mắt, nghe xong tên đối phương, một màn ký ức ngắn ngủi bắt đầu thoáng hiện ra trong đầu cô, “Cậu là Chương… Huệ? Nhỏ người hầu!”
“Ha ha, lão đại, nhớ ra rồi!” Chương Huệ cười xán lạn.
Vì thế, đột nhiên từ ba người biến thành bốn người, Tần Tiểu Ý quyết định tìm một chỗ nào đó thanh tĩnh ôn lại chuyện xưa với bạn cũ.
Lâm Kiều Kiều lập tức đề nghị đến quán café nổi tiếng, bởi vì cô đã thèm nhỏ dãi điểm tâm ở đó lâu rồi, mà tóm lại là Tần Tiểu Ý cũng cảm thấy hứng thú, nên tất cả cùng đi đến đó.
Bởi vì cuộc sống quá mức bận rộn, Tần Tiểu Ý thiếu nhiều cơ hội yên lặng nhớ lại chuyện xưa, Giản Tình có thể cùng cô trò chuyện, cũng chỉ là mấy năm tháng trung học, còn cuộc sống trước đó nữa, Tần Tiểu Ý đã coi như nó phủ đầy bụi.
“Lúc đó, đám con gái bọn mình đều thích ở bên cạnh cậu, cảm thấy cậu có thể bảo vệ bọn mình, cậu cũng không phụ lòng chúng ta, đảm đương chức lão đại, bọn mình thật lòng cảm thấy cậu còn lợi hại hơn đám nam sinh đó, rất đẹp trai!” Nhớ lại lúc còn trẻ, Chương Huệ cũng lộ vẻ mặt hoài niệm.
Cho dù cô là nhân vật chính, Tần Tiểu Ý cũng nghe như mới, mấy chuyện này, cô đã sớm quên hết.
“Đúng rồi.” Chương Huệ đột nhiên cười mắt sáng lên, “Còn nhớ có lần mình có mờ ám với một bạn nam khác trường, bị bạn gái cậu ta tìm tới cửa, suýt nữa bị đánh, lần đó cũng là cậu bảo vệ mình, trên đường đi còn xuất hiện một bạn nam tới giúp chúng ta.”
“Chuyện này mình có chút ấn tượng rồi.” Đúng là thời niên thiếu, chút chuyện nhỏ cũng phóng đại cho to, cuối cùng thì nổ ra xung đột.
“Ha ha, cậu cũng nhớ, nhưng mà lại hay, duyên phận quả nhiên kỳ diệu, không ngờ hai người thật sự ở bên nhau.”
Đợi đã, có gì đó không đúng!
Lâm Kiều Kiều đang ăn rốt cuộc cũng chú ý, ngẩng đầu hỏi Chương Huệ, “‘Hai người thật sự ở bên nhau’ là sao?”
Tần Tiểu Ý và Giản Tình cũng đặt ra một dấu chấm hỏi thật to, cùng nhìn Chương Huệ.
Đối với phản ứng kỳ lạ của các cô, Chương Huệ lại thấy mờ mịt, “Mình nghe nói cậu và Vu Hạo Viễn kết hôn, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Mình và anh ấy kết hôn không sai.” Tần Tiểu Ý trả lời.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện hồi đó của mọi người?” Giản Tình cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
“A!” Chương Huệ kinh hô một tiếng, không thể tưởng tượng được, “Chẳng lẽ cậu không biết bạn nam giúp chúng ta đó là Vu Hạo Viễn?? Không phải chứ, sau đó chúng ta còn gặp hắn mà, hắn còn ngẫu nhiên xuất hiện lúc chúng ta tụ tập, cậu sao lại quên được? Không đúng không đúng… Hai người không phải kết hôn rồi sao? Hắn không nhắc chuyện đó với cậu hả?” Nói xong lời cuối, Chương Huệ cũng hỗn độn.
Trừ Chương Huệ ra, mấy người còn lại như bị sét đánh ngây ra như phỗng.
Tần Tiểu Ý trong đầu giờ khắc này chỉ còn lại một thanh âm, lặp lại vô số lần: Bạn nam giúp chúng ta giữa đường đó là Vu Hạo Viễn… Là Vu Hạo Viễn… Là Vu Hạo Viễn… Là Vu Hạo Viễn…
“Lão đại, lúc đó còn gặp nhau một thời gian, cậu không hỏi người ta tên gì hả?” Chương Huệ hỏi.
“Mình…” Tần Tiểu Ý nuốt nuốt nước bọt, gian nan mở miệng, “Mình thật sự không có hỏi người ta tên gì?”
“Lúc tốt nghiệp sơ trung mình còn nghe hắn nói đã hẹn nhau sau Đại học sẽ bên nhau mà, chẳng lẽ hai người không phải lúc lên Đại học bắt đầu yêu nhau hả?” Bởi vì hết trung học đã rời khỏi thành phố, nên Chương Huệ hoàn toàn không biết gì về cuộc sống sau trung học của Tần Tiểu Ý.
“Lúc trung học đã bắt đầu yêu đương rồi, Đại học cũng thế, nhưng tôi dám cam đoan, trong đám bạn trai của cô nàng này, không có ai tên Vu Hạo Viễn.” Giản Tình rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Lúc này trong đầu Tần Tiểu Ý không ngừng hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn của nam sinh đó, phát hiện rất khó để nói hắn là Vu Hạo Viễn bây giờ, đối với cô, hai người này căn bản là không giống nhau!
Tần Tiểu Ý phát hiện bản thân cô gần đây rất lười biếng, buổi sáng ngủ nướng, lên xuống lầu cũng cảm thấy lao lực, ngạc nhiên nhất là canh mẹ Tần nấu cô thích nhất cũng không thấy hứng thú.
Tần Tiểu Ý yên lặng nghĩ, có khi nào cô bệnh rồi không.
Sau khi trở về từ Mỹ, cô lập tức hóa thành đà điểu trốn về nhà mẹ đẻ, sau hai tháng sa sút, rốt cuộc cũng bệnh, bệnh không hề nhẹ.
Ăn cơm không hợp khẩu vị, làm việc cũng không được, quan trọng là, cô không có lúc nào là không nhớ tới Vu Hạo Viễn, cô bệnh đã nặng lắm rồi!
Sáng sớm, mẹ Tần liền lôi Tần Tiểu Ý từ đống chăn ra, “Tiểu Ý, con quên hôm nay hẹn hội Giản Tình đi dạo phố sao? Hai người họ mới sáng đã gọi tới hỏi, con nhỏ này, sao càng ngày càng lười thế.”
Kỳ thật ngay hôm sau hôm Tần Tiểu Ý về nhà, Vu Hạo Viễn liền gọi đến nói chuyện tỉ mỉ với ba mẹ, nói hai người đừng lo, cũng hy vọng hai người đừng nhúng tay vào chuyện này.
Con rể đã nói vậy, bọn họ cũng không hỏi nữa, nhưng hai tháng rồi, chuyện có lớn cỡ nào, cũng nên giải quyết đi chứ, tuy nói Vu Hạo Viễn là đứa có thể trông cậy, nhưng hai vị ở nhà vẫn là lo lắng.
Có chuyện gì hai đứa gặp mặt giải quyết không phải tốt sao? Sao phải trốn tránh như vậy, ai, người trẻ tuổi bây giờ, thật khó lý giải.
Bị ba mẹ Tần thúc giục, Tần Tiểu Ý rốt cuộc cũng chậm rãi khoan khoái bước ra ngoài.
Hẹn nhau ở trung tâm thành phố, trung tâm thương mại ở đó buổi sáng vắng người, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến hứng thú dạo phố của các cô gái.
“Chị Tiểu Ý, gần đầy chị uể oải, thiếu đàn ông thì phụ nữ nhanh già vậy à?” Lâm Kiều Kiều tỏ vẻ lo lắng cho Tần Tiểu Ý.
“Nói như thể cô có nhiều đàn ông lắm vậy.” Tần Tiểu Ý khinh thường trả lời.
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, “Em khác mấy chị chứ, em là động vật dễ chịu mà.”
Giản Tình đã là vợ lâu năm, sống vô sự, nên cô càng phát ra vẻ thanh xuân tịnh lệ, “Tiểu Ý, truyền thống cũng ồn ào mấy tin tức về Vu gia, Vu Hạo Viễn không liên lạc với cậu sao?”
Khó có lúc được ra ngoài, Tần Tiểu Ý không muốn nói về chuyện này, nhưng không ngăn được bạn tốt quan tâm, đành trả lời các cô: “Từ lúc về nhà, bọn mình không có liên lạc.”
Giản Tình nhíu mày, tuy Vu Hạo Viễn không công khai thái độ, nhưng theo tin tức cô biết từ Phương Khiêm, Vu Hạo Viễn tuyệt đối không có khả năng bỏ rơi Tần Tiểu Ý, nhưng bây giờ thấy Tần Tiểu Ý cô đơn như vậy, cô bắt đầu nghi ngờ thái độ của Vu Hạo Viễn.
Lâm Kiều Kiều là động vật dùng dạ dày suy nghĩ, đương nhiên không thể tinh tế bằng Giản Tình, nói thẳng: “Chị Tiểu Ý, dũng cảm ngang ngược của chị chạy đâu rồi, không quả quyết, co đầu rụt cổ bây giờ không phải phong cách của chị nha, chị tỉnh lại nhanh lên!”
Tần Tiểu Ý khoát tay, giận dữ nói: “Mình tự biết mình có để tâm vào chuyện vặt vãnh, nhưng trong chuyện tình cảm, mình vẫn luôn ngang ngược như vậy mà.”
Giản Tình hiểu được lời nói của cô, Tần Tiểu Ý này, ngoài mặt thì giống như đàn ông, nhưng nội tâm rất mỏng manh, đặc biệt trong chuyện tình cảm, luôn ôm trong lòng sự nhiệt tình lãng mạn.
Con đường tình cảm này, nhiều năm lăn lộn như vậy, cô chính là không chịu thay đổi, lúc nào cũng quá chú tâm, sau đó thì thương tích đầy mình rời đi, thân là bạn tốt nhiều năm của cô, Giản Tình vẫn luôn vì tính cách này của cô mà thấy đau lòng.
Sóng gió tình cảm như vậy, lại vẫn có thể bảo tồn một viên ngọc đơn thuần là Tần Tiểu Ý, tính cách này tìm ở thế gian rất khó có, làm sao mà người toàn tâm toàn ý quý trọng cô còn chưa xuất hiện? “Tuy mình không đồng tình với hành động trốn tránh của cậu, nhưng vẫn hy vọng cậu có thể tự mình đứng lên.” Cuối cùng Giản Tình chỉ có thể ôm cô an ủi.
Ba người đi dạo, thời gian trôi qua như bay, trong nháy mắt trung tâm thương mại đã chật chội, rất phồn vinh.
Đúng lúc chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại chuyển sang chỗ khác, một cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện kêu lên.
Ba người đều đang mờ mịt, nghĩ không ra cô gái đứng trước mặt mình là ai.
“Tần Tiểu Ý, cậu thật sự không nhớ ra mình.”
Oài, hóa ra mục tiêu của người ta là Tần Tiểu Ý, Giản Tình và Lâm Kiều Kiều liền bày ra biểu tình tò mò.
Tần Tiểu Ý bị điểm danh còn chưa phục hồi tinh thần, vẻ mặt mờ mịt, người này là ai? Đồng nghiệp? Bạn bè? Đáng tiếc một chút ấn tượng cô cũng không nhớ.
“Vị này, xin hỏi bạn là?” Thật sự đoán không ra, Tần Tiểu Ý dứt khoát mở miệng hỏi đối phương.
Cô gái đối với thái độ có vẻ lơ đễnh của Tần Tiểu Ý, cười đáp: “Mình là Chương Huệ, bạn học của cậu thời sơ trung đây, nhiều năm không gặp, cậu không nhớ ra cũng bình thường thôi, chẳng qua mình vừa nhìn thấy liền nhận ra cậu ngay.”
Tần Tiểu Ý trừng mắt, nghe xong tên đối phương, một màn ký ức ngắn ngủi bắt đầu thoáng hiện ra trong đầu cô, “Cậu là Chương… Huệ? Nhỏ người hầu!”
“Ha ha, lão đại, nhớ ra rồi!” Chương Huệ cười xán lạn.
Vì thế, đột nhiên từ ba người biến thành bốn người, Tần Tiểu Ý quyết định tìm một chỗ nào đó thanh tĩnh ôn lại chuyện xưa với bạn cũ.
Lâm Kiều Kiều lập tức đề nghị đến quán café nổi tiếng, bởi vì cô đã thèm nhỏ dãi điểm tâm ở đó lâu rồi, mà tóm lại là Tần Tiểu Ý cũng cảm thấy hứng thú, nên tất cả cùng đi đến đó.
Bởi vì cuộc sống quá mức bận rộn, Tần Tiểu Ý thiếu nhiều cơ hội yên lặng nhớ lại chuyện xưa, Giản Tình có thể cùng cô trò chuyện, cũng chỉ là mấy năm tháng trung học, còn cuộc sống trước đó nữa, Tần Tiểu Ý đã coi như nó phủ đầy bụi.
“Lúc đó, đám con gái bọn mình đều thích ở bên cạnh cậu, cảm thấy cậu có thể bảo vệ bọn mình, cậu cũng không phụ lòng chúng ta, đảm đương chức lão đại, bọn mình thật lòng cảm thấy cậu còn lợi hại hơn đám nam sinh đó, rất đẹp trai!” Nhớ lại lúc còn trẻ, Chương Huệ cũng lộ vẻ mặt hoài niệm.
Cho dù cô là nhân vật chính, Tần Tiểu Ý cũng nghe như mới, mấy chuyện này, cô đã sớm quên hết.
“Đúng rồi.” Chương Huệ đột nhiên cười mắt sáng lên, “Còn nhớ có lần mình có mờ ám với một bạn nam khác trường, bị bạn gái cậu ta tìm tới cửa, suýt nữa bị đánh, lần đó cũng là cậu bảo vệ mình, trên đường đi còn xuất hiện một bạn nam tới giúp chúng ta.”
“Chuyện này mình có chút ấn tượng rồi.” Đúng là thời niên thiếu, chút chuyện nhỏ cũng phóng đại cho to, cuối cùng thì nổ ra xung đột.
“Ha ha, cậu cũng nhớ, nhưng mà lại hay, duyên phận quả nhiên kỳ diệu, không ngờ hai người thật sự ở bên nhau.”
Đợi đã, có gì đó không đúng!
Lâm Kiều Kiều đang ăn rốt cuộc cũng chú ý, ngẩng đầu hỏi Chương Huệ, “‘Hai người thật sự ở bên nhau’ là sao?”
Tần Tiểu Ý và Giản Tình cũng đặt ra một dấu chấm hỏi thật to, cùng nhìn Chương Huệ.
Đối với phản ứng kỳ lạ của các cô, Chương Huệ lại thấy mờ mịt, “Mình nghe nói cậu và Vu Hạo Viễn kết hôn, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Mình và anh ấy kết hôn không sai.” Tần Tiểu Ý trả lời.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện hồi đó của mọi người?” Giản Tình cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
“A!” Chương Huệ kinh hô một tiếng, không thể tưởng tượng được, “Chẳng lẽ cậu không biết bạn nam giúp chúng ta đó là Vu Hạo Viễn?? Không phải chứ, sau đó chúng ta còn gặp hắn mà, hắn còn ngẫu nhiên xuất hiện lúc chúng ta tụ tập, cậu sao lại quên được? Không đúng không đúng… Hai người không phải kết hôn rồi sao? Hắn không nhắc chuyện đó với cậu hả?” Nói xong lời cuối, Chương Huệ cũng hỗn độn.
Trừ Chương Huệ ra, mấy người còn lại như bị sét đánh ngây ra như phỗng.
Tần Tiểu Ý trong đầu giờ khắc này chỉ còn lại một thanh âm, lặp lại vô số lần: Bạn nam giúp chúng ta giữa đường đó là Vu Hạo Viễn… Là Vu Hạo Viễn… Là Vu Hạo Viễn… Là Vu Hạo Viễn…
“Lão đại, lúc đó còn gặp nhau một thời gian, cậu không hỏi người ta tên gì hả?” Chương Huệ hỏi.
“Mình…” Tần Tiểu Ý nuốt nuốt nước bọt, gian nan mở miệng, “Mình thật sự không có hỏi người ta tên gì?”
“Lúc tốt nghiệp sơ trung mình còn nghe hắn nói đã hẹn nhau sau Đại học sẽ bên nhau mà, chẳng lẽ hai người không phải lúc lên Đại học bắt đầu yêu nhau hả?” Bởi vì hết trung học đã rời khỏi thành phố, nên Chương Huệ hoàn toàn không biết gì về cuộc sống sau trung học của Tần Tiểu Ý.
“Lúc trung học đã bắt đầu yêu đương rồi, Đại học cũng thế, nhưng tôi dám cam đoan, trong đám bạn trai của cô nàng này, không có ai tên Vu Hạo Viễn.” Giản Tình rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Lúc này trong đầu Tần Tiểu Ý không ngừng hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn của nam sinh đó, phát hiện rất khó để nói hắn là Vu Hạo Viễn bây giờ, đối với cô, hai người này căn bản là không giống nhau!
Danh sách chương