"Lẽ nào..." Shinsuke lẩm bẩm. Chẳng lẽ lại có chuyện như thế sao? Nhưng khi anh ta nhắc tới thuật thôi miên, không phải anh không nghĩ ra điều gì. Rất nhiều lần anh bị Ruriko nhìn bằng ánh mắt đó, khiến cơ thể anh không cử động nổi. Bị Kishinaka Minae thôi miên, không hẳn cô không học được năng lực đó để phát huy vào chỗ khác.
"Do bị thôi miên, Midori nghĩ bản thân mình là Kishinaka Minae. Tự kỷ ám thị như thế khiến trái tim cô ấy được cứu rỗi. Biết được những điều về Kishinaka Minae, cô ấy bắt chước cả hình dáng của cô ta."
"Thế Kishinaka Reiji đã làm gì cô ta?" Shinsuke nói ra nghi ngờ của mình.
Kiuchi thở dài.
"Lúc nãy cậu cũng nói rồi còn gì. Kishinaka Reiji muốn tạo ra con búp bê hoàn hảo giống hệt vợ mình, nhưng đang bị bế tắc. Đúng lúc đó, cô ấy xuất hiện thì sẽ thế nào?"
Shinsuke nhớ đến trang cuối cùng trong cuốn sổ của Kishinaka Reiji. Nội dung nó như sau.
Tôi nói "Anh về rồi đây."
Cô ấy đáp "Mừng anh về nhà." Tôi nghe thấy giọng cô ấy.
"Em đừng đi đâu nữa nhé!" Tôi nói.
"Em không đi nữa đâu." Cô ấy đáp.
Kiuchi lại cầm cái cốc lên. Anh ta uống cà phê, rồi nở một nụ cười trên môi. Nụ cười vô hồn.
"Chẳng có lý gì mà biết được loại tình yêu nào nảy sinh giữa thợ làm búp bê và con búp bê. Mà tôi cũng không muốn tưởng tượng. Nhưng chắc chắn tháng ngày mật ngọt đó đã kéo dài. Vì tôi luôn theo sát cô ấy nên chắc chắn là đúng."
"Thế tháng ngày mật ngọt đó tại sao lại không tiếp tục nữa?"
"Tôi không biết chi tiết, nhưng đại khái chắc là người thợ làm búp bê đã tỉnh mộng trước."
"Tỉnh mộng ư?"
"Là lúc anh ta nhận ra kẻ ở trước mặt mình không phải người vợ yêu của anh ta, cũng không phải con búp bê giống vợ mình, mà là kẻ đã gϊếŧ chết vợ mình. Đương nhiên không phải là cho đến lúc đó anh ta mới nhận ra sự thật. Nhưng có lẽ anh ta cố không nghĩ đến thôi. Midori từng là Kishinaka Minae đến mức độ đó. Với Kishinaka Reiji, cô ấy chỉ là con búp bê MINA-1 trong mộng tưởng thôi. Mộng tưởng cuối cùng vẫn là mộng tưởng. Giấc mơ mãi là giấc mơ. Lúc nào đó sẽ phải tỉnh mộng."
"Lúc tỉnh ra rồi thì sao?"
"Như cậu đã biết. Anh ta lại một lần nữa nhận thức được rằng vợ mình đã mất, nhận ra mình đã yêu kẻ gϊếŧ chết vợ mình, rồi sốc, tuyệt vọng, căm ghét chính mình. Không bao lâu sau thì quyết định sẽ đi theo vợ. Nhưng có một việc cần làm."
"Trả thù à?"
"Đúng vậy." Kiuchi uống cạn cốc cà phê, đặt cốc xuống.
Shinsuke nghĩ đã đến lúc cầm cốc cà phê lên. Nhìn xuống cốc, anh thấy chất lỏng màu đen đang rung lên. Anh nhớ đến biểu cảm u ám Kishinaka Reiji thể hiện ra lúc đến quán rượu.
"Cô ta sẽ tiếp tục di nguyện dang dở của Kishinaka Reiji ư? Lần này định đưa tôi, kẻ suýt bị Kishinaka Reiji gϊếŧ hại sang thế giới bên kia?"
"Theo diễn biến từ trước tới nay thì đúng là vậy." Kiuchi gật đầu.
Shinsuke đưa cái cốc lại gần miệng, uống cà phê nguội lạnh trong cốc. Hương vị nghèo nàn, chỉ có vị đắng lan tỏa trong miệng.
"Nhưng mà, tôi vẫn chưa hiểu." Shinsuke nói.
"Chưa hiểu cái gì?"
"Nếu cô ta muốn gϊếŧ tôi thì đã có rất nhiều cơ hội để ra tay rồi. Nhưng giờ tôi vẫn đang sống sờ sờ ở đây. Tại sao vậy? Tại sao cô ta chưa gϊếŧ tôi?"
Kiuchi hình như nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng lắc đầu.
"Tôi không biết. Có thể cô ấy quyết định theo cách của riêng mình."
"Quyết định theo cách của riêng mình?"
"Là cách thức trả thù. Nếu chỉ gϊếŧ không thôi thì vẫn chưa đủ."
Nghe câu trả lời của Kiuchi, Shinsuke co vai lại.
"Có cách thức nào đó còn đáng sợ hơn cả gϊếŧ người ư?"
"Tôi chỉ có thể giải thích đến đây thôi. Tóm lại, phải ưu tiên tìm ra cô ấy đã. Lần này tìm ra cô ấy rồi, phải cách ly hoàn toàn."
Định cho vào viện tâm thần chăng, nghĩ vậy Shinsuke không hỏi nữa. Anh đặt cốc cà phê còn hơn một nửa lên trên bàn.
"Tôi có một việc chưa giải thích được."
"Việc gì?"
"Là về thanh tra Kozuka. Anh đã làm gì người đó rồi?"
Kiuchi nhíu mày, cọ tay lên mặt như đang cố chịu cơn đau.
"Hỏi việc đó thì cậu định làm gì? Tôi nghĩ chẳng liên quan tới cậu đâu."
"Tôi suy luận một chút được không?"
"Xin mời, nếu có việc gì cậu suy luận được." Kiuchi làm vẻ mặt khó đoán.
"Thanh tra Kozuka đã đến cứu tôi lúc tôi bị giam trong căn hộ cao cấp đó. Tôi đã trốn thoát ngay, còn Kozuka thì nói cần điều tra thêm một chút nên ở lại trong phòng. Sau đó, rất nhiều lần tôi gọi cho viên thanh tra nhưng không kết nối được. Cũng không thấy ông ta liên lạc. Nên tôi nghĩ chắc chắn viên thanh tra đã gặp chuyện gì rồi."
Đến đây, Shinsuke quan sát phản ứng của Kiuchi. Kiuchi tựa lưng vào bồn rửa bát, khoanh tay lại và gật đầu kiểu như muốn nói mời anh tiếp tục câu chuyện.
"Điều tôi bận tâm là tại sao căn hộ đó lại được dọn dẹp sạch sẽ như vậy? Tại sao lại vội vàng làm việc đó?"
"Thế suy luận của cậu là gì?" Kiuchi hỏi.
"Chẳng phải sau khi tôi trốn khỏi căn phòng đó thì cô ta quay về sao?"
"Nếu thế thì sao?"
"Cô ta sẽ tình cờ chạm mặt Kozuka. Với cô ta, căn hộ đó là thánh địa. Tôi không nghĩ cô ta sẽ để người đàn ông xáo trộn nơi đó bình yên vô sự ra về đâu."
"Ý cậu là cô ấy đã làm gì viên thanh tra sao?" Kiuchi thả hai tay ra. "Một cô gái mảnh mai thì làm gì được một viên thanh tra vạm vỡ?"
"Anh không biết cô ta rồi, nếu là tôi thì sẽ không nói thế đâu. Nhưng tôi biết. Cô ta có một sức mạnh kỳ lạ. Lúc nãy, anh cũng nói rồi. Một lúc nào đó, cô ta sẽ gϊếŧ tôi."
Shinsuke nhìn thẳng gương mặt Kiuchi. Biểu cảm của Kiuchi khi đón nhận cái nhìn đó khiến nụ cười của anh tắt hẳn. Nhưng Kiuchi lắc đầu.
"Mấy thứ đó giống tưởng tượng hơn là suy luận. Đúng là tôi đã nghe. Nhưng không có bình luận gì. Đã là tưởng tượng của người khác thì dù mình có nói gì cũng vô ích thôi."
"Cảnh sát hành động rồi đó."
"Có lẽ họ đang hành động. Nhưng chẳng liên quan gì đến chúng tôi."
"Anh tự tin quá đấy! Có thể họ sẽ đến đây."
"Ừ, thế thì sao?" Kiuchi nghiêng đầu. "Họ có manh mối nào để lần tới đây không? Manh mối duy nhất chỉ có nhân chứng là cậu thôi."
"Làm tôi biến mất là xong chứ gì?" Shinsuke làm tư thế phòng thủ.
"Làm gì có chuyện đó." Kiuchi xua tay. "Tôi tin cậu. Cũng tin cậu sẽ không nói chuyện của chúng tôi ra. Chuyện chúng tôi, cả chuyện của Midori."
"Anh đề cao tôi quá đấy."
"Dù cậu nói sự thật thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Ngược lại, chỉ mất tất cả những thứ đang có trong tay. Cậu không ngu ngốc như vậy."
Ra là vậy, Shinsuke hiểu ra. Kiuchi biết chuyện Shinsuke nhận tiền chịu tội thay từ Ejima. Có điều, anh ta không biết việc người phụ nữ tên Narumi ôm số tiền đó trốn mất, nhờ thế mà ba mươi triệu yên biến thành năm mươi triệu yên.
"Tôi nghĩ cậu hiểu tình hình rồi." Kiuchi nói. "Giờ cả tôi và cậu đều hành động theo số mệnh thôi. Nói vậy là cậu hiểu mình phải làm gì rồi chứ?"
"Tìm Ruriko."
"Đúng vậy." Kiuchi gật đầu.