Chất độc của chuột bay thấm vào miệng vết thương kịp thời được Minh Trạm hút ra, không có thấm qua da, hơn nữa cũng kịp thời thoa thuốc, không qua mấy ngày mặt ngoài miệng vết thương đã kết vảy, không giống như đời trước tổn thương tới thân thể hắn.
Không có vì đau buồn mà tổn thương tâm thần, không quá sáu bảy ngày, thân thể đã điều dưỡng tốt đẹp. Sống lại một đời, hắn đối với chuyện tu hành không cấp bách giống như đời trước, phần nhiều thuận theo tự nhiên. Lúc này tâm thần hắn ổn định, tâm mạch do ở Tiên Đô Phong quỳ mà bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi, hắn liền không ra cửa một bên tịnh dưỡng gân mạch, một bên tinh tế suy nghĩ về sau cùng Minh Trạm ở chung như thế nào.
Ngày ấy Minh Trạm đưa hắn về đến Đệ Tử Ngọa, liền dứt khoát lưu loát rời đi, từ nay về sau mấy ngày đều không xuất hiện trước mặt hắn, câu “Cảm ơn” chưa ra khỏi miệng cứ như vậy bị nghẹn ở ngực.
Lúc Minh Trạm ở gần quá hắn đứng ngồi không yên, cả người bất cứ chỗ nào cũng không thoải mái, lúc này Minh Trạm xa hắn, hắn lại hận không thể trở về lúc còn là nguyên thần, bay tới bên người Minh Trạm xem hắn đang làm cái gì. Đương nhiên cũng chỉ có thể tưởng tượng, hắn lúc này là người sống sờ sờ, nếu muốn nguyên thần xuất khiếu, không chết cũng là gần chết.
Thải Vân sư tỷ ngày ngày đưa tới đan dược tẩm bổ tâm mạch, phối hợp với công pháp chữa thương, cảm giác đau ở ngực từ từ đánh tan, ở Đệ Tử Ngọa tịnh dưỡng hơn nửa tháng, dần dần đem máu bầm bên trong tâm mạch bức ra ngoài, thân thể càng thêm thông thấu nhẹ nhàng, nét mặt tỏa sáng, ngay cả áo đỏ trên người cũng giống như có sinh mệnh, phiêu phiêu như liệt hỏa.
Một đêm nhập định củng cố Kim Đan, sáng sớm ngày kế, chuông lớn trên Thiên Môn Phong gõ vang sáu tiếng, âm thanh như thủy triều, chậm rãi lan ra mười hai phong của Thiên Môn Sơn, vô số đạo lưu quang giống như sao băng xẹt qua, hối hả hướng về Luận Đạo Đài ở Ngụ Cư Phong.
Sở Mộ Nhiễm mở mắt ra, xuống giường sửa sang lại quần áo vốn đã chỉnh tề, múc nước lau mặt, sau đó cầm lấy bội kiếm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt, rất mau nhớ tới, trong mười hai năm kia hắn từng vô số lần bắt gặp Minh Trạm chạy tới dự khóa buổi sáng, xem đến lâu rồi, ngay cả chính mình cũng bị nhiễm thành thói quen.
Tay sửa soạn vạt áo chợt dừng lại, Sở Mộ Nhiễm chần chờ trong chốc lát, đơn giản theo bước Minh Trạm mỗi ngày mà đi.
Tiên Linh Đại Hội qua hơn nửa tháng, đệ tử Thiên Môn Sơn trải qua thực chiến ở Tiên Linh Đại Hội, đối với chỗ khiếm khuyết của mình đại khái có hiểu biết, tất cả mọi người tới dự khóa buổi sáng đều trở nên tích cực, khi chuông lớn chưa vang đã có rất nhiều người tới Luận Đạo Đài tĩnh tọa, chuông lớn vang không bao lâu, người trên Luận Đạo Đài đã ngồi đầy, Hoa sư huynh nhìn thấy rất là vừa lòng.
“Hai tháng nữa chính là môn phái thi đấu, đến lúc đó ——”
Hoa sư huynh phất tay đứng trước Luận Đạo Đài, còn chưa nói xong, một đạo bóng người màu đỏ đã dừng ở trên đài.
“…… Sở sư huynh?”
“Sở sư huynh tới làm gì?”
“Dự khóa buổi sáng?”
“Sở sư huynh không phải đã mấy năm rồi không tới dự khóa buổi sáng sao?”
Âm thanh ong ong dần dần vang lên, Hoa sư huynh cũng rất là kinh ngạc, xoay người liếc mắt nhìn Thải Vân sư tỷ, Thải Vân sư tỷ cũng nghi hoặc không kém mà đối với hắn lắc đầu, Hoa sư huynh không biết hắn tới vì chuyện gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt, chỉ đành sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch.
Mặt Sở Mộ Nhiễm ửng đỏ —— năm đó ở Sơn Yến hắn xin lỗi thì có xin lỗi, nhưng khóa buổi sáng vẫn như cũ không chịu theo lệ đi dự, luôn là đi thì ít rời đi thì nhiều. Hoa sư huynh rất tức giận, cũng nhờ các vị sư tỷ khuyên bảo: Sở sư đệ tính tình như thế, chịu cúi đầu nhận sai đã là nhượng bộ to lớn, nếu lại bức bách, chỉ e đả thương tới tình nghĩa đồng môn. Hoa sư huynh biết rõ tính tình hắn, tự nhiên biết ép hắn sẽ lại náo loạn một hồi, vì thế không thể không nhắm một con mắt mở một con mắt từ đây không quản tới hắn nữa.
Hắn đối với Hoa sư huynh bất kính như thế, về sau ở môn phái thi đấu gặp được, Hoa sư huynh vẫn đối với hắn quan tâm rất nhiều, nhìn lại cả đời, cũng chỉ có Hoa sư huynh từng nói với hắn lời trung ngôn khó nghe. Trước kia là hắn không biết lòng người tốt, tổn thương đến cố nhân, nếu trời cao đã chiếu cố hắn, chịu cho hắn kẻ xấu xa này sống lại một đời, hắn nhất định phải đem những thiệt thòi nợ người trả lại tất cả.
Hắn vừa muốn tiến lên, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hơi hơi nghiêng đầu hướng về bên trái Luận Đạo Đài ở phía sau mà nhìn, quả nhiên, người mặc áo đen đang ngồi một góc, lúc này ánh mắt nhàn nhạt xuyên qua đám người dừng ở trên người hắn.
Không biết vì sao, hắn lại có chút nhẹ nhõm.
Thoát khỏi chút tâm tư này đó, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Hoa sư huynh, hai tay bốn ngón khép lại, tay phải bao bên ngoài tay trái, đồng thời khom người, hoàn thành một cái lễ đúng tiêu chuẩn.
Hoa sư huynh thấy hắn duỗi tay cho rằng hắn muốn động thủ, khẩn trương mà lui về sau nửa bước, thấy hắn chỉ hành lễ, cả kinh lại lùi thêm hai bước, ngay cả mấy vị sư tỷ ở phía sau cũng lộ sắc mặt kinh ngạc—— Sở Mộ Nhiễm từ trước kiêu ngạo khó thuần, mắt cao hơn đầu, trong toàn bộ Thiên Môn Sơn chỉ hành lễ với sơn chủ, hiện giờ, tại sao chịu hướng về sư huynh có tu vi không bằng hắn mà hành lễ? Thấy tư thế đám người Hoa sư huynh như gặp phải đại địch, Sở Mộ Nhiễm thẹn thùng, thở nhẹ một hơi, nói: “Hoa sư huynh, hôm nay ta tới là để thỉnh tội.”
“Thỉnh tội?” Sắc mặt Hoa sư huynh tức khắc nghiêm túc lên, nhớ kỹ lại mấy đại sự gần đây sơn môn trãi qua, hình như Sở Mộ Nhiễm đều không có tham dự chuyện nào, không biết vì sao hắn tới thỉnh tội.
Sở Mộ Nhiễm nói: “Lúc trước Hoa sư huynh mở miệng khuyên bảo, ta không chỉ không có nghe, ngược lại đụng chạm sư huynh, xong việc cũng không đem nhắc nhở của sư huynh để ở trong lòng, liên tiếp xúc phạm môn quy, thỉnh sư huynh trách phạt.”
Trước kia vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, lúc này nói ra khỏi miệng lại không cảm thấy mất mặt bao nhiêu, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng. Ngữ khí hắn thành khẩn, tình ý chân thành, không giống giả bộ, Hoa sư huynh kinh hãi có chút nói lắp: “Không, không đáng ngại. Sở sư, Sở sư đệ có thể coi đây là cảnh cáo…… Không không không, ngày đó sư huynh cũng nổi nóng, lời nói có chút bất công, Sở sư đệ ngươi thiên tư thông minh, lại có……” Hoa sư huynh nói một nửa phát hiện Sở Mộ Nhiễm vẫn luôn cúi khom người, vội vàng đến gần một bước nâng Sở Mộ Nhiễm lên, nói: “Đồng môn sư huynh đệ, đây cũng là chuyện thường tình, không có gì đáng để trách phạt.”
Sở Mộ Nhiễm không chịu đứng dậy, cố chấp nói: “Thỉnh sư huynh trách phạt!”
“Ai, này……” Hoa sư huynh khó xử sau một lúc lâu, có câu nói là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, vị sư đệ tâm cao khí ngạo này của hắn rốt cuộc chịu buông tư thái, vui mừng còn không kịp, nói gì trách phạt?
Thải Vân sư tỷ lúc này đi ra, hỗ trợ giải vây cho Hoa sư huynh: “Thiên Môn Sơn trước giờ chưa từng có hình phạt đệ tử, ta xem như vậy đi, trước kia Sở sư đệ nhiều lần vắng khóa buổi sáng, cũng không tiện bỏ qua, vậy phạt ngươi ngày sau mỗi ngày đúng giờ đều phải đến Luận Đạo Đài tĩnh tu, nếu còn vắng mặt, lại luận xử tiếp.”
Tác dụng của tĩnh tu không cần nói nhiều, bảo là trách phạt, Hoa sư huynh và Thải Vân sư tỷ bất quá là thay đổi cái cách nói giúp hắn, hắn người như vậy có tài đức gì đâu?
Sở Mộ Nhiễm cười khổ một tiếng, lần thứ hai cung kính hành lễ: “Đa tạ sư huynh sư tỷ.”
Hành lễ xong, hắn thối lui về phía sau, tìm một chỗ không đáng chú ý ngồi xuống, lúc đảo mắt trùng hợp bắt gặp Minh Trạm dời đi ánh mắt.
Vốn dĩ sau Tiên Linh Đại Hội, tâm mạch hắn bị hao tổn lại bị độc thấm vào da, thời điểm hắn ở sau núi đả tọa Minh Trạm đều ở nơi cách hắn không xa lén nhìn, tại sao bây giờ lại bắt đầu trốn hắn?
Sở Mộ Nhiễm tuy không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, tóm lại vẫn nhớ rõ Minh Trạm đối với hắn là tốt nhất, hiện giờ lần thứ hai cứu hắn thoát khỏi sinh tử, không nói một câu cảm ơn trăm triệu lần không được, bởi vậy quyết định sau khóa buổi sáng ngăn hắn lại, trước nói lời cảm tạ sau lại hỏi vì sao trốn hắn.
Khi chuông lớn vang lên bảy lần, Sở Mộ Nhiễm đã vận chuyển linh khí trong cơ thể một vòng, trên dưới nhẹ nhàng, thần lãng khí thanh. Hắn thở nhẹ một hơi, mở to mắt, lơ đãng hướng về phía Minh Trạm đang ngồi thoáng nhìn, vừa lúc đối diện tầm mắt Minh Trạm, trong lòng gõ vang một tiếng.
Những người khác trên Luận Đạo Đài còn đang tĩnh tọa, lặng ngắt như tờ. Minh Trạm nhìn hắn trong chốc lát, mặt không gợn sóng mà thu hồi tầm mắt, nhắm hai mắt lại.
Sở Mộ Nhiễm vốn còn hoài nghi có phải chính mình suy nghĩ quá nhiều hay không, hiện giờ xác định trăm phần trăm, giống như lúc trước khi hắn thất bại ở môn phái thi đấu rồi nổi giận đùng đùng với Minh Trạm, Minh Trạm thật sự đang trốn hắn!
Nhịn xuống cảm xúc không vui trong ngực, Sở Mộ Nhiễm muốn nhắm mắt ngưng thần, lại vô luận như thế nào cũng không làm được, Minh Trạm tại sao lại như vậy?
Không có vì đau buồn mà tổn thương tâm thần, không quá sáu bảy ngày, thân thể đã điều dưỡng tốt đẹp. Sống lại một đời, hắn đối với chuyện tu hành không cấp bách giống như đời trước, phần nhiều thuận theo tự nhiên. Lúc này tâm thần hắn ổn định, tâm mạch do ở Tiên Đô Phong quỳ mà bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi, hắn liền không ra cửa một bên tịnh dưỡng gân mạch, một bên tinh tế suy nghĩ về sau cùng Minh Trạm ở chung như thế nào.
Ngày ấy Minh Trạm đưa hắn về đến Đệ Tử Ngọa, liền dứt khoát lưu loát rời đi, từ nay về sau mấy ngày đều không xuất hiện trước mặt hắn, câu “Cảm ơn” chưa ra khỏi miệng cứ như vậy bị nghẹn ở ngực.
Lúc Minh Trạm ở gần quá hắn đứng ngồi không yên, cả người bất cứ chỗ nào cũng không thoải mái, lúc này Minh Trạm xa hắn, hắn lại hận không thể trở về lúc còn là nguyên thần, bay tới bên người Minh Trạm xem hắn đang làm cái gì. Đương nhiên cũng chỉ có thể tưởng tượng, hắn lúc này là người sống sờ sờ, nếu muốn nguyên thần xuất khiếu, không chết cũng là gần chết.
Thải Vân sư tỷ ngày ngày đưa tới đan dược tẩm bổ tâm mạch, phối hợp với công pháp chữa thương, cảm giác đau ở ngực từ từ đánh tan, ở Đệ Tử Ngọa tịnh dưỡng hơn nửa tháng, dần dần đem máu bầm bên trong tâm mạch bức ra ngoài, thân thể càng thêm thông thấu nhẹ nhàng, nét mặt tỏa sáng, ngay cả áo đỏ trên người cũng giống như có sinh mệnh, phiêu phiêu như liệt hỏa.
Một đêm nhập định củng cố Kim Đan, sáng sớm ngày kế, chuông lớn trên Thiên Môn Phong gõ vang sáu tiếng, âm thanh như thủy triều, chậm rãi lan ra mười hai phong của Thiên Môn Sơn, vô số đạo lưu quang giống như sao băng xẹt qua, hối hả hướng về Luận Đạo Đài ở Ngụ Cư Phong.
Sở Mộ Nhiễm mở mắt ra, xuống giường sửa sang lại quần áo vốn đã chỉnh tề, múc nước lau mặt, sau đó cầm lấy bội kiếm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt, rất mau nhớ tới, trong mười hai năm kia hắn từng vô số lần bắt gặp Minh Trạm chạy tới dự khóa buổi sáng, xem đến lâu rồi, ngay cả chính mình cũng bị nhiễm thành thói quen.
Tay sửa soạn vạt áo chợt dừng lại, Sở Mộ Nhiễm chần chờ trong chốc lát, đơn giản theo bước Minh Trạm mỗi ngày mà đi.
Tiên Linh Đại Hội qua hơn nửa tháng, đệ tử Thiên Môn Sơn trải qua thực chiến ở Tiên Linh Đại Hội, đối với chỗ khiếm khuyết của mình đại khái có hiểu biết, tất cả mọi người tới dự khóa buổi sáng đều trở nên tích cực, khi chuông lớn chưa vang đã có rất nhiều người tới Luận Đạo Đài tĩnh tọa, chuông lớn vang không bao lâu, người trên Luận Đạo Đài đã ngồi đầy, Hoa sư huynh nhìn thấy rất là vừa lòng.
“Hai tháng nữa chính là môn phái thi đấu, đến lúc đó ——”
Hoa sư huynh phất tay đứng trước Luận Đạo Đài, còn chưa nói xong, một đạo bóng người màu đỏ đã dừng ở trên đài.
“…… Sở sư huynh?”
“Sở sư huynh tới làm gì?”
“Dự khóa buổi sáng?”
“Sở sư huynh không phải đã mấy năm rồi không tới dự khóa buổi sáng sao?”
Âm thanh ong ong dần dần vang lên, Hoa sư huynh cũng rất là kinh ngạc, xoay người liếc mắt nhìn Thải Vân sư tỷ, Thải Vân sư tỷ cũng nghi hoặc không kém mà đối với hắn lắc đầu, Hoa sư huynh không biết hắn tới vì chuyện gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt, chỉ đành sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch.
Mặt Sở Mộ Nhiễm ửng đỏ —— năm đó ở Sơn Yến hắn xin lỗi thì có xin lỗi, nhưng khóa buổi sáng vẫn như cũ không chịu theo lệ đi dự, luôn là đi thì ít rời đi thì nhiều. Hoa sư huynh rất tức giận, cũng nhờ các vị sư tỷ khuyên bảo: Sở sư đệ tính tình như thế, chịu cúi đầu nhận sai đã là nhượng bộ to lớn, nếu lại bức bách, chỉ e đả thương tới tình nghĩa đồng môn. Hoa sư huynh biết rõ tính tình hắn, tự nhiên biết ép hắn sẽ lại náo loạn một hồi, vì thế không thể không nhắm một con mắt mở một con mắt từ đây không quản tới hắn nữa.
Hắn đối với Hoa sư huynh bất kính như thế, về sau ở môn phái thi đấu gặp được, Hoa sư huynh vẫn đối với hắn quan tâm rất nhiều, nhìn lại cả đời, cũng chỉ có Hoa sư huynh từng nói với hắn lời trung ngôn khó nghe. Trước kia là hắn không biết lòng người tốt, tổn thương đến cố nhân, nếu trời cao đã chiếu cố hắn, chịu cho hắn kẻ xấu xa này sống lại một đời, hắn nhất định phải đem những thiệt thòi nợ người trả lại tất cả.
Hắn vừa muốn tiến lên, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hơi hơi nghiêng đầu hướng về bên trái Luận Đạo Đài ở phía sau mà nhìn, quả nhiên, người mặc áo đen đang ngồi một góc, lúc này ánh mắt nhàn nhạt xuyên qua đám người dừng ở trên người hắn.
Không biết vì sao, hắn lại có chút nhẹ nhõm.
Thoát khỏi chút tâm tư này đó, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Hoa sư huynh, hai tay bốn ngón khép lại, tay phải bao bên ngoài tay trái, đồng thời khom người, hoàn thành một cái lễ đúng tiêu chuẩn.
Hoa sư huynh thấy hắn duỗi tay cho rằng hắn muốn động thủ, khẩn trương mà lui về sau nửa bước, thấy hắn chỉ hành lễ, cả kinh lại lùi thêm hai bước, ngay cả mấy vị sư tỷ ở phía sau cũng lộ sắc mặt kinh ngạc—— Sở Mộ Nhiễm từ trước kiêu ngạo khó thuần, mắt cao hơn đầu, trong toàn bộ Thiên Môn Sơn chỉ hành lễ với sơn chủ, hiện giờ, tại sao chịu hướng về sư huynh có tu vi không bằng hắn mà hành lễ? Thấy tư thế đám người Hoa sư huynh như gặp phải đại địch, Sở Mộ Nhiễm thẹn thùng, thở nhẹ một hơi, nói: “Hoa sư huynh, hôm nay ta tới là để thỉnh tội.”
“Thỉnh tội?” Sắc mặt Hoa sư huynh tức khắc nghiêm túc lên, nhớ kỹ lại mấy đại sự gần đây sơn môn trãi qua, hình như Sở Mộ Nhiễm đều không có tham dự chuyện nào, không biết vì sao hắn tới thỉnh tội.
Sở Mộ Nhiễm nói: “Lúc trước Hoa sư huynh mở miệng khuyên bảo, ta không chỉ không có nghe, ngược lại đụng chạm sư huynh, xong việc cũng không đem nhắc nhở của sư huynh để ở trong lòng, liên tiếp xúc phạm môn quy, thỉnh sư huynh trách phạt.”
Trước kia vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, lúc này nói ra khỏi miệng lại không cảm thấy mất mặt bao nhiêu, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng. Ngữ khí hắn thành khẩn, tình ý chân thành, không giống giả bộ, Hoa sư huynh kinh hãi có chút nói lắp: “Không, không đáng ngại. Sở sư, Sở sư đệ có thể coi đây là cảnh cáo…… Không không không, ngày đó sư huynh cũng nổi nóng, lời nói có chút bất công, Sở sư đệ ngươi thiên tư thông minh, lại có……” Hoa sư huynh nói một nửa phát hiện Sở Mộ Nhiễm vẫn luôn cúi khom người, vội vàng đến gần một bước nâng Sở Mộ Nhiễm lên, nói: “Đồng môn sư huynh đệ, đây cũng là chuyện thường tình, không có gì đáng để trách phạt.”
Sở Mộ Nhiễm không chịu đứng dậy, cố chấp nói: “Thỉnh sư huynh trách phạt!”
“Ai, này……” Hoa sư huynh khó xử sau một lúc lâu, có câu nói là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, vị sư đệ tâm cao khí ngạo này của hắn rốt cuộc chịu buông tư thái, vui mừng còn không kịp, nói gì trách phạt?
Thải Vân sư tỷ lúc này đi ra, hỗ trợ giải vây cho Hoa sư huynh: “Thiên Môn Sơn trước giờ chưa từng có hình phạt đệ tử, ta xem như vậy đi, trước kia Sở sư đệ nhiều lần vắng khóa buổi sáng, cũng không tiện bỏ qua, vậy phạt ngươi ngày sau mỗi ngày đúng giờ đều phải đến Luận Đạo Đài tĩnh tu, nếu còn vắng mặt, lại luận xử tiếp.”
Tác dụng của tĩnh tu không cần nói nhiều, bảo là trách phạt, Hoa sư huynh và Thải Vân sư tỷ bất quá là thay đổi cái cách nói giúp hắn, hắn người như vậy có tài đức gì đâu?
Sở Mộ Nhiễm cười khổ một tiếng, lần thứ hai cung kính hành lễ: “Đa tạ sư huynh sư tỷ.”
Hành lễ xong, hắn thối lui về phía sau, tìm một chỗ không đáng chú ý ngồi xuống, lúc đảo mắt trùng hợp bắt gặp Minh Trạm dời đi ánh mắt.
Vốn dĩ sau Tiên Linh Đại Hội, tâm mạch hắn bị hao tổn lại bị độc thấm vào da, thời điểm hắn ở sau núi đả tọa Minh Trạm đều ở nơi cách hắn không xa lén nhìn, tại sao bây giờ lại bắt đầu trốn hắn?
Sở Mộ Nhiễm tuy không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, tóm lại vẫn nhớ rõ Minh Trạm đối với hắn là tốt nhất, hiện giờ lần thứ hai cứu hắn thoát khỏi sinh tử, không nói một câu cảm ơn trăm triệu lần không được, bởi vậy quyết định sau khóa buổi sáng ngăn hắn lại, trước nói lời cảm tạ sau lại hỏi vì sao trốn hắn.
Khi chuông lớn vang lên bảy lần, Sở Mộ Nhiễm đã vận chuyển linh khí trong cơ thể một vòng, trên dưới nhẹ nhàng, thần lãng khí thanh. Hắn thở nhẹ một hơi, mở to mắt, lơ đãng hướng về phía Minh Trạm đang ngồi thoáng nhìn, vừa lúc đối diện tầm mắt Minh Trạm, trong lòng gõ vang một tiếng.
Những người khác trên Luận Đạo Đài còn đang tĩnh tọa, lặng ngắt như tờ. Minh Trạm nhìn hắn trong chốc lát, mặt không gợn sóng mà thu hồi tầm mắt, nhắm hai mắt lại.
Sở Mộ Nhiễm vốn còn hoài nghi có phải chính mình suy nghĩ quá nhiều hay không, hiện giờ xác định trăm phần trăm, giống như lúc trước khi hắn thất bại ở môn phái thi đấu rồi nổi giận đùng đùng với Minh Trạm, Minh Trạm thật sự đang trốn hắn!
Nhịn xuống cảm xúc không vui trong ngực, Sở Mộ Nhiễm muốn nhắm mắt ngưng thần, lại vô luận như thế nào cũng không làm được, Minh Trạm tại sao lại như vậy?
Danh sách chương