Minh Trạm bị đè ở phía dưới, cánh tay khẽ nâng, hắn nôn nóng vạn phần: Động thủ đi! Đánh hắn đi! Cho dù có thất thủ bị đánh chết, hắn tuyệt đối không oán hận Minh Trạm mảy may!

Tuy rằng hắn nôn nóng hy vọng Minh Trạm ra tay đả thương mình, trong lòng cũng biết không có khả năng, bởi vì năm đó sau cơn say hắn chỉ có đau đầu mấy ngày, trên người không một vết thương, không nói cũng biết Minh Trạm tất nhiên không có tổn thương hắn.

Một kẻ như hắn, không chịu được có người mạnh hơn mình, bụng dạ hẹp hòi, vậy mà Minh Trạm chỉ cảm thấy tính tình hắn không tốt, còn dốc lòng chiếu cố hắn, rõ ràng, rõ ràng là kính trọng hắn…… Nhưng hắn đã đối với Minh Trạm làm cái gì? Như thế nào cho phải…… Như thế nào cho phải!

Sở Mộ Nhiễm vừa nghĩ đã bay ra mấy vạn dặm, hận không thể đâm đầu vào tường nam, tình thế gây ra, hắn không biết phải làm sao. Chỉ đành bay tới kết giới hộ sơn của Thiên Môn Sơn, nhìn mây mù lượn lờ để bình tĩnh một chút. Nghỉ ngơi một lúc sau, không khỏi muốn quay trở lại: Hắn ngay cả tà tu tra tấn đều có thể chịu được, chút này…… Chút này lễ nghĩa liêm sĩ, cũng, cũng không làm gì được hắn!

Đợi hắn lần thứ hai xuyên tường tiến vào nhà, lập tức lại muốn chạy trốn —— như thế nào còn……

Đang lúc hắn suy xét muốn hay không lại đi hộ sơn kết giới một chuyến, Minh Trạm rốt cuộc hồi phục tinh thần kéo người phía trên dịch chuyển, Sở Mộ Nhiễm bất đắc dĩ chỉ có thể dùng đôi tay ấn bả vai Minh Trạm, ánh mắt mê mang.

Gương mặt Minh Trạm bị tóc của Sở Mộ Nhiễm rũ xuống che khuất, thấy không rõ thần sắc, nhưng hắn hô hấp thực nặng, tay nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm thực chặt, Sở Mộ Nhiễm nhăn mày lại, hắn lập tức dùng lực càng mạnh.

“Không công bằng.” Minh Trạm nói.

Cái gì không công bằng?

Minh Trạm lại lặp lại một lần nữa: “Đối với sư huynh như vậy là không công bằng.” Trong thanh âm cất giấu khắc chế.

Xem ra Minh Trạm cực kỳ hận hắn, ngặt nỗi hiện tại hắn đã say đến thần chí không rõ, không thể giậu đổ bìm leo động thủ với hắn, chỉ đành làm kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.

Vẫn là Minh Trạm quá mức quân tử. Nếu một ngày kia hắn gặp nỗi nhục như thế này, nhất định phải ngay tại đương trường đem đối phương chém chết mới có thể giải hận, bất kể công hay không công bằng.

Hắn có chút hối hận đi theo bên người Minh Trạm, hiện giờ hắn biết chính mình làm ra việc này, cho dù Minh Trạm buông tha hắn, hắn cũng không có mặt mũi lại……

Ngưng, đừng nghĩ nữa. Lại nghĩ sẽ lại muốn đi hộ sơn kết giới. Nếu hắn may mắn nguyên thần bất diệt có thể trọng sinh một lần, nhất định sẽ tới cửa chịu đòn nhận tội.

Minh Trạm đứng dậy đem người nhẹ nhàng đặt trên giường, tiếp tục với việc lúc đầu đang làm, giúp Sở Mộ Nhiễm cởi áo đỏ bên ngoài, cởi bỏ dây cột tóc, đem tất cả đều sửa sang thật tốt, lại giúp hắn đắp chăn.

Bên ngoài viện rơi xuống một thanh phi kiếm, rất mau truyền đến tiếng bước chân, giọng Thải Vân sư tỷ ở ngoài cửa vang lên: “Sở sư đệ, ngươi còn tốt sao?”

Minh Trạm tiến đến mở cửa, Thải Vân sư tỷ thấy hắn liền kinh ngạc, nói: “Minh sư đệ? Sao ngươi còn ở chỗ này?”

“Sở sư huynh say.”

Thải Vân sư tỷ đi đến mép giường nhìn thoáng qua người ngủ trên giường, tự trách nói: “Có thể không say sao, ta cho rằng hắn uống một bầu, sau mới biết được hắn uống tới sáu bầu.” Nàng cho rằng Sở Mộ Nhiễm đó giờ không uống rượu chắc sẽ không uống nhiều nên không để ý coi chừng, lúc nhìn trên bàn hắn có một bầu rượu, liền cho rằng hắn chỉ uống một bầu, sau đó mới nhớ tới ngày đó rượu được đổ thêm không ngừng vào các bầu rượu vừa hết, lúc này mới biết đại sự không ổn.

Thải Vân sư tỷ lấy ra một cái bình ngọc giao cho Minh Trạm: “Đây là ta điều chế ngọc lộ dùng để giải rượu, ta công phu còn không tới, hiệu quả tạm được, nhưng có chút ít còn hơn không, chờ Sở sư đệ tỉnh ngươi đút hắn uống hết đi.”

Minh Trạm tiếp nhận bình ngọc, nói: “Đa tạ sư tỷ.”

“Ngươi cảm tạ cái gì?” Thải Vân sư tỷ cười nói: “Ta ngược lại còn phải cảm tạ ngươi. Ta bận điều chế ngọc lộ giải rượu, cũng may chỗ này còn có ngươi chăm sóc cho Sở sư đệ. Sở sư đệ tuy có kiêu ngạo, kỳ thật là kẻ miệng dao găm tâm đậu hủ, nếu hắn có nói câu nào ……”

Minh Trạm nói: “Ta biết.”

Thải Vân sư tỷ hơi kinh ngạc, ngay sau đó nói: “Nhìn ngươi ngày thường lãnh đạm, đối với Sở sư đệ lại rất để bụng, có ngươi ở chỗ này ta cũng yên tâm. Ai, trong sơn môn người say rượu quá nhiều, ta phải đi đưa ngọc lộ giải rượu tiếp đây.”

Thải Vân sư tỷ tới vội vàng, không có dừng lại lâu, rất mau đã ngự kiếm rời đi. Tiễn xong Thải Vân sư tỷ, Minh Trạm cầm bình ngọc đứng tại chỗ nửa ngày, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu, giơ tay chạm chạm vào miệng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện