Hoá ra ông Trọng này mới ra tù được 3 tháng sau 5 năm lĩnh án tù vì tội cướp của,gây thương tích tí làm chết người.
Nhớ ngày hôm ấy [....]
Anh Trọng đứng trên vành móng ngựa,Lan ngồi dưới hàng ghế,mắt dõi theo quyết định của trọng tài.Hai đôi mắt đỏ hoe của Cô Lan vẫn mong có phép màu gì đó xảy ra với anh trai,mong mọi chuyện đừng tồi tệ.
"Điều 134 Bộ luật hình sự năm 2015, sửa đổi, bổ sung năm 2017 quy định về Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác.Vị cáo đã có hành vi dùng dao tấn công Người bị hại Dương Thành Nam,dẫn đến thương tật 28%.Toàn án tuyên bố Vị Cáo Nguyễn Văn Trọng 05 năm tù giam,01 năm cải tạo không giam giữ.Ngoài ra,vị cáo sẽ phải bồi thương cho phía người bị hại với số tiền là 300 triệu đồng.Đặc biệt vị cáo phải nghiêm khắc kiểm điểm và xem xét lại hành vi của mình đối với người bị hại"
"Các vị cáo đại diện hợp pháp của người bị hại có quyền kháng cáo bản án sơ thẩm trong 15ngày,kể từ ngày toà Tuyên án"
"Hội thẩm và chủ toạ phiên toà đã kí.Thay mặt hội đồng xét xử,tôi xin phép kết thúc phiên toà.Yêu cầu lực lượng tư pháp hỗ trợ vị cáo Nguyễn Văn Trọng về trại tạm"
Lời tuyên án của chủ toạ phiên toà như sét đánh ngang tai Lan.Chân tay cô bủn rủn,lập tức lao nhanh về phía anh trai
"Không,các người không được làm thế.Anh tôi rõ ràng là bảo vệ tôi mà,đó là hành động không cố ý,các người có bằng chứng gì chứ,sao lại tuyên án như vậy"
Cô vừa gào vừa khóc thét trong sự ngăn cảm của các lực lượng cảnh sát
"Anh,anh ơi...các người định mang anh tôi đi đâu"
Anh Trọng bị cảnh sát còng tay lại,mong chóng di chuyển đưa ra xe về trại giam.Anh quay lại nhìn cô em gái đáng thương,đôi mắt đỏ gầu bất lực mà không thể làm được gì.
"Em phải sống thật tốt Lan à"
"Không anh ơi.."
Lan cứ thế chạy theo phía sau xe cảnh sát,vừa chạy vừa khóc như 1 con điên,mọi người có mặt ở phiên toà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm
Chiếc xe đi khuất hẳn,Lan mới ngã vật xuống nền đất,tay liên tiếp đấm vào ngực để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào
"Anh ơi,tất cả là tại em hết,do em mà.."
"Em sai rồi,em sai rồi.."
"Sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy,mình em biết sống thế nào đây"
Tại sao anh Trọng lại đi Tù? Vì sao Lan lại cho rằng vì bảo vệ cô mà anh phải chịu tội?
Sự thật chỉ có thời gian mới đưa ra câu trả lời chính xác nhất
Những năm tháng anh trai tù tội,một mình Lan kiếm tiền nuôi anh trong tù,đóng học phí,tiền ăn sinh hoạt trên thành phố,rồi tiền bồi thường cho người bị hại.Bố mẹ vì bệnh tật mà mất sớm,2 anh em túng quẫn quá mới đòi bồng nhau lên Hà Nội,ấy vậy mà sao "đời nó bạc quá".
[...]
"Tao về đây..nhớ con gái một mình khoá cửa cẩn thận,biết chưa."
"Vâng,em nhớ rồi"
Trước khi đi,anh Trọng không quên nói 1 câu với cô Lan
"Mày khổ vì tao nhiều rồi.Giờ tao sẽ thay ông bà già dưới suối vàng chăm sóc mày,nên có việc gì phải nói với tao"
"Chuyện 5 năm trước,em..."
"Đã là quá khứ đừng nên nhắc lại,mày cũng nên quên chuyện đó đi"
Ông Trọng xem ra đầu gấu như vậy nhưng lại thương cô Lan,em gái đến vô cùng.
"Được rồi,tuỳ anh vậy"
Lan nói xong rồi lặng lẽ đi phơi nốt chỗ quần áo,bỏ mặc anh trai ngồi đó với 1 đống suy nghĩ còn lẫn lộn
"Lan à,anh sẽ không để bất cứ ai có thể làm hại mày 1 lần nữa"
[.....]
Tại phiên toà
Hùng và Vân quyết định li hôn,từ chối việc hoà giải.Bé Na sẽ được anh chồng nuôi dưỡng theo đúng nguyện vọng của đôi bên
Vân đứng dậy sau quyết định của thẩm phán.Tay nhanh gọn rút lấy chiếc kính.Hùng thấy hành động có chút vội vàng của Vân,liền mong chóng chạy theo
"Em có vẻ bận rộn hơn tôi nghĩ"
Vân chỉ cười,một nụ cười nửa miệng khinh bỉ
"Chỉ cần tôi ở đây 1 giây thôi cũng đã khiến tôi phải phát mệt lắm rồi"
"Giờ chúng ta li hôn rồi,em chính thức được tự do"
"Đáng lẽ ngày này phải xảy ra nhanh hơn mới phải"
"Anh không nghĩ em lại là con người tuyệt tình đến như vậy,Vân à"
"Tôi chưa 30 tuổi,chẳng lẽ tôi phải chôn vùi tương lai của mình vào người chồng đến tham vọng còn chẳng có hay sao"
"Em.."
Hùng thật còn không còn lời nói nào có thể diễn tả cảm xúc ngay lúc này
"Anh có biết không?Mỗi tối tôi đi làm về,bận đầu trong việc bếp núc,con cái,nhà cửa,tôi đã chán ngấy lắm rồi.Mấy năm nay,tôi thậm chí còn không dám mua cho mình 1 món đồ nào đắt tiền,tất cả chỉ vì người chồng như anh đấy"
"Em nói đúng lắm Vân,tôi có lẽ là người chồng vô dụng.Nhưng dù sao tôi cũng cố gắng làm việc để kiếm tiền,cố gắng làm người ba tốt..chứ không giống như cô"
"Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem anh có thể làm được cái gì?tiền sinh hoạt hàng tháng của bé Na,tôi sẽ gửi sau,tạm biệt"
"Vân,em nhất định phải hối hận vì đã bỏ ba con tôi,em nhất định sẽ gặp quả báo"
"Tôi đang rất mong chờ đến cái ngày mà anh nói đây..à,mà anh hãy bảo mẹ anh thôi đến cơ quan tôi gây rắc rối đâu,nếu có 1 lần nữa tôi chắc chắn không để yên"
Cô Vân lạnh lùng rời đi để mình Hùng đứng đó.Trong giây phút không kìm chế được sự tức giận,anh vung tay đấm mạnh vào tường.
"Khốn khiếp,Vân,tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Nhớ ngày hôm ấy [....]
Anh Trọng đứng trên vành móng ngựa,Lan ngồi dưới hàng ghế,mắt dõi theo quyết định của trọng tài.Hai đôi mắt đỏ hoe của Cô Lan vẫn mong có phép màu gì đó xảy ra với anh trai,mong mọi chuyện đừng tồi tệ.
"Điều 134 Bộ luật hình sự năm 2015, sửa đổi, bổ sung năm 2017 quy định về Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác.Vị cáo đã có hành vi dùng dao tấn công Người bị hại Dương Thành Nam,dẫn đến thương tật 28%.Toàn án tuyên bố Vị Cáo Nguyễn Văn Trọng 05 năm tù giam,01 năm cải tạo không giam giữ.Ngoài ra,vị cáo sẽ phải bồi thương cho phía người bị hại với số tiền là 300 triệu đồng.Đặc biệt vị cáo phải nghiêm khắc kiểm điểm và xem xét lại hành vi của mình đối với người bị hại"
"Các vị cáo đại diện hợp pháp của người bị hại có quyền kháng cáo bản án sơ thẩm trong 15ngày,kể từ ngày toà Tuyên án"
"Hội thẩm và chủ toạ phiên toà đã kí.Thay mặt hội đồng xét xử,tôi xin phép kết thúc phiên toà.Yêu cầu lực lượng tư pháp hỗ trợ vị cáo Nguyễn Văn Trọng về trại tạm"
Lời tuyên án của chủ toạ phiên toà như sét đánh ngang tai Lan.Chân tay cô bủn rủn,lập tức lao nhanh về phía anh trai
"Không,các người không được làm thế.Anh tôi rõ ràng là bảo vệ tôi mà,đó là hành động không cố ý,các người có bằng chứng gì chứ,sao lại tuyên án như vậy"
Cô vừa gào vừa khóc thét trong sự ngăn cảm của các lực lượng cảnh sát
"Anh,anh ơi...các người định mang anh tôi đi đâu"
Anh Trọng bị cảnh sát còng tay lại,mong chóng di chuyển đưa ra xe về trại giam.Anh quay lại nhìn cô em gái đáng thương,đôi mắt đỏ gầu bất lực mà không thể làm được gì.
"Em phải sống thật tốt Lan à"
"Không anh ơi.."
Lan cứ thế chạy theo phía sau xe cảnh sát,vừa chạy vừa khóc như 1 con điên,mọi người có mặt ở phiên toà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm
Chiếc xe đi khuất hẳn,Lan mới ngã vật xuống nền đất,tay liên tiếp đấm vào ngực để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào
"Anh ơi,tất cả là tại em hết,do em mà.."
"Em sai rồi,em sai rồi.."
"Sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy,mình em biết sống thế nào đây"
Tại sao anh Trọng lại đi Tù? Vì sao Lan lại cho rằng vì bảo vệ cô mà anh phải chịu tội?
Sự thật chỉ có thời gian mới đưa ra câu trả lời chính xác nhất
Những năm tháng anh trai tù tội,một mình Lan kiếm tiền nuôi anh trong tù,đóng học phí,tiền ăn sinh hoạt trên thành phố,rồi tiền bồi thường cho người bị hại.Bố mẹ vì bệnh tật mà mất sớm,2 anh em túng quẫn quá mới đòi bồng nhau lên Hà Nội,ấy vậy mà sao "đời nó bạc quá".
[...]
"Tao về đây..nhớ con gái một mình khoá cửa cẩn thận,biết chưa."
"Vâng,em nhớ rồi"
Trước khi đi,anh Trọng không quên nói 1 câu với cô Lan
"Mày khổ vì tao nhiều rồi.Giờ tao sẽ thay ông bà già dưới suối vàng chăm sóc mày,nên có việc gì phải nói với tao"
"Chuyện 5 năm trước,em..."
"Đã là quá khứ đừng nên nhắc lại,mày cũng nên quên chuyện đó đi"
Ông Trọng xem ra đầu gấu như vậy nhưng lại thương cô Lan,em gái đến vô cùng.
"Được rồi,tuỳ anh vậy"
Lan nói xong rồi lặng lẽ đi phơi nốt chỗ quần áo,bỏ mặc anh trai ngồi đó với 1 đống suy nghĩ còn lẫn lộn
"Lan à,anh sẽ không để bất cứ ai có thể làm hại mày 1 lần nữa"
[.....]
Tại phiên toà
Hùng và Vân quyết định li hôn,từ chối việc hoà giải.Bé Na sẽ được anh chồng nuôi dưỡng theo đúng nguyện vọng của đôi bên
Vân đứng dậy sau quyết định của thẩm phán.Tay nhanh gọn rút lấy chiếc kính.Hùng thấy hành động có chút vội vàng của Vân,liền mong chóng chạy theo
"Em có vẻ bận rộn hơn tôi nghĩ"
Vân chỉ cười,một nụ cười nửa miệng khinh bỉ
"Chỉ cần tôi ở đây 1 giây thôi cũng đã khiến tôi phải phát mệt lắm rồi"
"Giờ chúng ta li hôn rồi,em chính thức được tự do"
"Đáng lẽ ngày này phải xảy ra nhanh hơn mới phải"
"Anh không nghĩ em lại là con người tuyệt tình đến như vậy,Vân à"
"Tôi chưa 30 tuổi,chẳng lẽ tôi phải chôn vùi tương lai của mình vào người chồng đến tham vọng còn chẳng có hay sao"
"Em.."
Hùng thật còn không còn lời nói nào có thể diễn tả cảm xúc ngay lúc này
"Anh có biết không?Mỗi tối tôi đi làm về,bận đầu trong việc bếp núc,con cái,nhà cửa,tôi đã chán ngấy lắm rồi.Mấy năm nay,tôi thậm chí còn không dám mua cho mình 1 món đồ nào đắt tiền,tất cả chỉ vì người chồng như anh đấy"
"Em nói đúng lắm Vân,tôi có lẽ là người chồng vô dụng.Nhưng dù sao tôi cũng cố gắng làm việc để kiếm tiền,cố gắng làm người ba tốt..chứ không giống như cô"
"Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem anh có thể làm được cái gì?tiền sinh hoạt hàng tháng của bé Na,tôi sẽ gửi sau,tạm biệt"
"Vân,em nhất định phải hối hận vì đã bỏ ba con tôi,em nhất định sẽ gặp quả báo"
"Tôi đang rất mong chờ đến cái ngày mà anh nói đây..à,mà anh hãy bảo mẹ anh thôi đến cơ quan tôi gây rắc rối đâu,nếu có 1 lần nữa tôi chắc chắn không để yên"
Cô Vân lạnh lùng rời đi để mình Hùng đứng đó.Trong giây phút không kìm chế được sự tức giận,anh vung tay đấm mạnh vào tường.
"Khốn khiếp,Vân,tôi sẽ khiến em phải hối hận"
Danh sách chương