Anh Hùng hoàn thành xong thủ tục xuất viện cho bé Na trời cũng bắt đầu chợp tối.
Anh đưa con bé về nhà Nội để tiện chăm sóc,nhìn bé con đang ngồi trên xe cùng bố,ánh mắt thơ ngây hướng mặt về đường phố,có đôi chút thòm thèm
Dù mới được 5 tuổi nhưng có lẽ do hoàn cảnh,con bé dường như đã hiểu dần mọi chuyện.Phần lớn thời gian ở với ông bà Nội,cùng sự chăm sóc của ba nên con bé dường như đã quên mất sự tồn tại của người mẹ.
"Ba,ngoài kia sao đông vui quá vậy"
"Na của Ba muốn ra ngoài đó không"
"Không,con không muốn.."
Cô bé lắc đầu vẻ mặt lũng nịu
"Vì con muốn có con,có ba,và có mẹ,chúng ta đi cùng nhau.."
"Ừm..ba hiểu rồi.."
Anh cảm thấy cực kì của lỗi với con của mình..nhưng dù sao cũng phải chấp nhận mọi chuyện.
"Mẹ bỏ con và ba sẽ không về nữa đúng không"
"Sao con lại hỏi vậy,ai bảo con hỏi như vậy"
"Bà Nội nói như vậy,mẹ không còn thương c con và ba nữa"
"Mẹ Vân thương con nhiều lắm,con không được nói và nghĩ như vậy..nghe không?"
"Con không tin ba nữa,ba nói dối"
Mới 5 tuổi mà đứa trẻ ấy đã hiểu thấu mọi chuyện của bố mẹ đến như vậy.Từ hôm cô Vân bỏ đi,bé Na hôm nào cũng buồn rầu,chẳng có mấy niềm vui,ót cười nói,chơi đùa như trước.Ánh mắt hằng ngày vẫn mong chờ được gặp mẹ.
[......]
Về đến nhà,anh Hùng bế bé Na trên vai,cô bé đã ngủ gục lúc nào không hay.
Vừa thấy cháu và con trai về,bà Hồng đã vội chạy lại,không ngừng xoa xuýt lo lắng
"Con bé không sao đấy chứ,làm mẹ lo suốt từ trưa tới giờ"
"Vâng,không sao ạ,giờ con đưa bé lên phòng.."
"Ừm,mau mau lên,khổ thân quá"
"Mẹ ở ngoài phòng khách đợi con,con có chuyện muốn nói"
Đưa bé Na lên phòng,đắp chăn cẩn thận cho con gái,anh mới xuống nhà
Ngồi xuống ghế,Hùng mặt nghiêm lại
"Mẹ,sao mẹ lại nói cho bé Na những chuyện không hay về mẹ của nó"
"Mẹ chỉ...."
"Con gái con chỉ có 5 tuổi mà thôi,nó còn rất bé để ý thức được chuyện người lớn,hơn nữa rất nhạy cảm"
"Trước sau gì cũng biết,con sao phải giấu"
"Con biết chuyện đó,sớm muộn gì cũng phải biết,nhưng không phải là bây giờ.Nếu mẹ mà còn làm như vậy nữa,con sẽ đưa hẳn bé Na về chăm sóc"
"Tôi biết rồi,giờ anh lớn rồi,đâu còn coi cái bà già này ra gì nữa"
"Con không có ý đó,nhưng con hi vọng mẹ tôn trọng cuộc sống gia đình của con."
"Tôi biết rõ anh lắm rồi"
"Giờ mẹ nói gì cũng được,với lại con và Vân đã li hôn rồi,mẹ đừng đến làm phiền cô ấy nữa,mọi chuyện lại rắc rối,con không thích đâu"
"Nó mách với mày à,tao làm gì dám chạm vào sợi lông kẽ tõ của nó"
"Vậy mẹ nhé,con phải về nhà đây"
"Sao không dọn về đây ở luôn đi"
"Con không muốn phiền bố mẹ,vậy nhé,con về đây.."
Nhìn anh Hùng rời đi mà Bà Hồng vẫn còn chút hậm hực trong lòng.Tất cả những việc bà làm cũng chỉ là tốt cho đứa con trai và đứa cháu,ấy vậy mà.
[.......]
Lan xin nghỉ việc vài ngày để nghỉ ngơi,anh Trọng hôm nay có cuốc xe ôm nên phải đi sớm..Chị nhuần thấy vậy sáng sớm đã mò sang chăm sóc Lan
Cầm trên tay bát cháo nóng hổi
"Này,dạy ăn đi cho khoẻ.Cháo tao nấu đấy,không phải mua đâu"
"Em không muốn ăn đâu.."
"Ơ,con này...tao bỏ tiền túi tao ra nấu cho mày đấy,mày không ăn thì tao biết cho ai"
Nghe nói vậy,Lan liền cố gắng gượng dậy,hút vài ba thìa cháo cho lại sức.
"Anh Trọng đi làm sớm vậy à chị"
"Ừ,tao thấy đi qua phòng trọ tao bảo thế"
"Vâng.."
"Giờ chị mới biết đó là anh Mày,hôm nọ,chị cãi nhau với con Ngạn,anh mày ra quát cho trận sợ hết hồn hết vía"
Lan nghe vậy liền bật cười thành tiếng
"Chị mà cũng biết sợ á.."
"Tao cũng là con ngườu mà,có phải ma hay quỷ đâu mà không biết sợ."
"Từ giờ cái xóm trọ này có anh trai em,sắp được yên bình rồi"
"Thôi ngay nhé,mày đang trêu chị à"
"Không,em không dám"
"Mày liệu hồn,ăn mau lên.."
Đợi Lan ăn hết bát cháo,Chị Nhuần mới yên tâm mà về phòng.Cô lại nằm,suy nghĩ về cuộc đời..
Người đàn ông hôm nọ cô gặp ở bệnh viện là người đã gây nên nỗi đau quá khứ cho gia đình cô,mãi mãi cô không thể quên.Người ấy,chỉ cần hít thở chung bầu khung khí thôi là Lan đã cảm thấy kinh tởm lắm rồi.
Cô nhắm chặt mắt,tay nắm chặt vào chăn để ngăn đi những điều trong quá khứ,thực sự cô không muốn nhắc cũng như muốn nhớ lại một chút nào.
Trên đời này,có rất nhiều những vết thương để lại cho ta những tổn thương nhất định.Vết thương về thể xác theo thời gian có thể chữa lành,nhưng có những vết thương trong tâm hồn,dù thời gian có trôi qua như thế nào thì mãi mãi không thể quên được.Nó như một loại vi rút,bào mòn gậm chấm cơ thể ta,cho ta cảm nhận thế nào là tận cùng của nỗi đâu
Anh đưa con bé về nhà Nội để tiện chăm sóc,nhìn bé con đang ngồi trên xe cùng bố,ánh mắt thơ ngây hướng mặt về đường phố,có đôi chút thòm thèm
Dù mới được 5 tuổi nhưng có lẽ do hoàn cảnh,con bé dường như đã hiểu dần mọi chuyện.Phần lớn thời gian ở với ông bà Nội,cùng sự chăm sóc của ba nên con bé dường như đã quên mất sự tồn tại của người mẹ.
"Ba,ngoài kia sao đông vui quá vậy"
"Na của Ba muốn ra ngoài đó không"
"Không,con không muốn.."
Cô bé lắc đầu vẻ mặt lũng nịu
"Vì con muốn có con,có ba,và có mẹ,chúng ta đi cùng nhau.."
"Ừm..ba hiểu rồi.."
Anh cảm thấy cực kì của lỗi với con của mình..nhưng dù sao cũng phải chấp nhận mọi chuyện.
"Mẹ bỏ con và ba sẽ không về nữa đúng không"
"Sao con lại hỏi vậy,ai bảo con hỏi như vậy"
"Bà Nội nói như vậy,mẹ không còn thương c con và ba nữa"
"Mẹ Vân thương con nhiều lắm,con không được nói và nghĩ như vậy..nghe không?"
"Con không tin ba nữa,ba nói dối"
Mới 5 tuổi mà đứa trẻ ấy đã hiểu thấu mọi chuyện của bố mẹ đến như vậy.Từ hôm cô Vân bỏ đi,bé Na hôm nào cũng buồn rầu,chẳng có mấy niềm vui,ót cười nói,chơi đùa như trước.Ánh mắt hằng ngày vẫn mong chờ được gặp mẹ.
[......]
Về đến nhà,anh Hùng bế bé Na trên vai,cô bé đã ngủ gục lúc nào không hay.
Vừa thấy cháu và con trai về,bà Hồng đã vội chạy lại,không ngừng xoa xuýt lo lắng
"Con bé không sao đấy chứ,làm mẹ lo suốt từ trưa tới giờ"
"Vâng,không sao ạ,giờ con đưa bé lên phòng.."
"Ừm,mau mau lên,khổ thân quá"
"Mẹ ở ngoài phòng khách đợi con,con có chuyện muốn nói"
Đưa bé Na lên phòng,đắp chăn cẩn thận cho con gái,anh mới xuống nhà
Ngồi xuống ghế,Hùng mặt nghiêm lại
"Mẹ,sao mẹ lại nói cho bé Na những chuyện không hay về mẹ của nó"
"Mẹ chỉ...."
"Con gái con chỉ có 5 tuổi mà thôi,nó còn rất bé để ý thức được chuyện người lớn,hơn nữa rất nhạy cảm"
"Trước sau gì cũng biết,con sao phải giấu"
"Con biết chuyện đó,sớm muộn gì cũng phải biết,nhưng không phải là bây giờ.Nếu mẹ mà còn làm như vậy nữa,con sẽ đưa hẳn bé Na về chăm sóc"
"Tôi biết rồi,giờ anh lớn rồi,đâu còn coi cái bà già này ra gì nữa"
"Con không có ý đó,nhưng con hi vọng mẹ tôn trọng cuộc sống gia đình của con."
"Tôi biết rõ anh lắm rồi"
"Giờ mẹ nói gì cũng được,với lại con và Vân đã li hôn rồi,mẹ đừng đến làm phiền cô ấy nữa,mọi chuyện lại rắc rối,con không thích đâu"
"Nó mách với mày à,tao làm gì dám chạm vào sợi lông kẽ tõ của nó"
"Vậy mẹ nhé,con phải về nhà đây"
"Sao không dọn về đây ở luôn đi"
"Con không muốn phiền bố mẹ,vậy nhé,con về đây.."
Nhìn anh Hùng rời đi mà Bà Hồng vẫn còn chút hậm hực trong lòng.Tất cả những việc bà làm cũng chỉ là tốt cho đứa con trai và đứa cháu,ấy vậy mà.
[.......]
Lan xin nghỉ việc vài ngày để nghỉ ngơi,anh Trọng hôm nay có cuốc xe ôm nên phải đi sớm..Chị nhuần thấy vậy sáng sớm đã mò sang chăm sóc Lan
Cầm trên tay bát cháo nóng hổi
"Này,dạy ăn đi cho khoẻ.Cháo tao nấu đấy,không phải mua đâu"
"Em không muốn ăn đâu.."
"Ơ,con này...tao bỏ tiền túi tao ra nấu cho mày đấy,mày không ăn thì tao biết cho ai"
Nghe nói vậy,Lan liền cố gắng gượng dậy,hút vài ba thìa cháo cho lại sức.
"Anh Trọng đi làm sớm vậy à chị"
"Ừ,tao thấy đi qua phòng trọ tao bảo thế"
"Vâng.."
"Giờ chị mới biết đó là anh Mày,hôm nọ,chị cãi nhau với con Ngạn,anh mày ra quát cho trận sợ hết hồn hết vía"
Lan nghe vậy liền bật cười thành tiếng
"Chị mà cũng biết sợ á.."
"Tao cũng là con ngườu mà,có phải ma hay quỷ đâu mà không biết sợ."
"Từ giờ cái xóm trọ này có anh trai em,sắp được yên bình rồi"
"Thôi ngay nhé,mày đang trêu chị à"
"Không,em không dám"
"Mày liệu hồn,ăn mau lên.."
Đợi Lan ăn hết bát cháo,Chị Nhuần mới yên tâm mà về phòng.Cô lại nằm,suy nghĩ về cuộc đời..
Người đàn ông hôm nọ cô gặp ở bệnh viện là người đã gây nên nỗi đau quá khứ cho gia đình cô,mãi mãi cô không thể quên.Người ấy,chỉ cần hít thở chung bầu khung khí thôi là Lan đã cảm thấy kinh tởm lắm rồi.
Cô nhắm chặt mắt,tay nắm chặt vào chăn để ngăn đi những điều trong quá khứ,thực sự cô không muốn nhắc cũng như muốn nhớ lại một chút nào.
Trên đời này,có rất nhiều những vết thương để lại cho ta những tổn thương nhất định.Vết thương về thể xác theo thời gian có thể chữa lành,nhưng có những vết thương trong tâm hồn,dù thời gian có trôi qua như thế nào thì mãi mãi không thể quên được.Nó như một loại vi rút,bào mòn gậm chấm cơ thể ta,cho ta cảm nhận thế nào là tận cùng của nỗi đâu
Danh sách chương