Lâm Phong nhìn thấy tim đập thình thịch, hít một hơi khí lạnh. Tống Lương Thần sắc mặt rắn lại, viết xong thư để cho khô rồi nhét vào phong bì, dán kín đưa cho hắn: "Gửi đi."

Nhìn về Thế tử phi còn đang dọn giường không biết chuyện gì, Lâm Phong hai tay nhận lấy lá thư, vẻ mặt trịnh trọng đi ra ngoài.

Có thật sự cả đời chỉ cần người đó, không cần cưới thêm không? Hay chủ tử hắn chỉ là nhất thời tức giận, nổi nóng với Hứa gia? Lâm Phong không hiểu, hắn chỉ cảm thấy những lời này quá nặng, lẽ ra Thế tử không nên nói ra, thân phận của Thế tử gia, cuộc sống đã định sẵn sẽ không thể cùng với một người bạc đầu giai lão.

"Giường đã dọn xong." Mỹ Ảnh quay người nhìn Tống Lương Thần: "Gia còn đang viết gì thế?"

Tống Lương Thần vo tròn lá thư của Hứa gia giấu trong tay phải: "Không có gì, chỉ là viết thư cho người ta thôi."

Thấy vẻ mặt có vẻ kỳ lạ, Mỹ Ảnh nhướng mày, liếc nhìn bàn tay đang siết chặt của hắn, mỉm cười nói: "Gia đến đây súc miệng đi."

Nàng đưa chén ngọc và bát ngọc qua, Tống Lương Thần một tay nhận trà, một tay còn lại cầm thư, không thể nhận lấy chiếc khăn nàng đưa cùng lúc. Trên mặt hắn có chút khó xử: "Khăn lát nữa lại đưa cho ta."

"Được." Thẩm Mỹ Ảnh nghiêng đầu nhìn hắn, chờ sau khi hắn súc miệng xong, đưa khăn tay cho hắn, hắn vẫn là đưa tay trái ra nhận lấy.

"Tay phải của Gia bị thương sao?" Mỹ Ảnh hỏi.

Tống Lương Thần lắc đầu: "Không có, đang cầm giấy thải thôi."

"Để thiếp thân bỏ nó thay Gia." Mỹ Ảnh mỉm cười đưa tay ra.

Nhìn thần sắc của hắn là đã có thể biết vật trong tay có liên quan gì đó đến nàng, còn giấu giấu giếm giếm, nếu hắn không giấu, nàng sẽ không có hứng thú, một khi hắn giấu đi, sự tò mò trong nàng lại dấy lên.

"Không có chuyện to tát gì đâu." Tống Lương Thần len lén nhìn nàng, đưa tay trao quả bóng giấy cho nàng: "Bỏ nó ngay đi."

"Được." Mỹ Ảnh miệng đáp lại, nhưng tay vừa cầm vào, đã lấy viên giấy mở ngay ra.

Tống Lương Trần sắc mặt tối sầm: "Ngươi nói không giữ lời!"

"Thiếp thân là một tiểu nữ tử, chứ không phải đại trượng phu." Mỹ Ảnh né tránh tay hắn, vừa chạy vừa xem thư.

Thư của Hứa gia a, có gì mà phải giấu giếm? Liếc nhìn mấy cái, Mỹ Ảnh dừng lại, bất chấp Tống Lương Thần đang giật lấy ném ra ngoài cửa sổ, mím môi cười nói: "Còn tưởng rằng có chuyện gì đáng kinh ngạc, chỉ là chuyện này thôi, Gia có gì mà phải giấu?"

Tống Lương Thần cau mày nhìn nàng: "Nàng..."

Không buồn sao? Xem cách bọn họ đổi trao nàng như một loại hàng hoá, hiện tại còn sống chết không màng.

"Gia có vẻ mặt đồng tình như thế này để làm gì?" Mỹ Ảnh buồn cười nhìn hắn: "Hứa gia từ trước giờ luôn có thái độ như vậy với thiếp thân, Ngài còn lo lắng thiếp thân sẽ đau lòng sao?"

Trầm mặc một lát, Tống Lương Thần nói: "Nàng không phải rất thích.... rất thích người của Hứa gia sao?"

Kỳ thật hắn muốn nói chính là Hứa Tử Khâm, nhưng vừa nghĩ tới cái tên này, tâm tình liền trở nên rất không tốt, huống chi là còn phải nói ra.

Mỹ Ảnh nhìn hắn mấy lượt, đỡ hắn ngồi lên trường kỷ: "Thiếp thân chưa bao giờ thích người của Hứa gia."

Người duy nhất nàng thích chỉ có Hứa Tử Khâm, ngoài hắn ra, Hứa gia không có ai là người.

"Bỏ đi." Tống Lương Thần cởi áo choàng, nằm xuống trường kỷ: "Đi ngủ đi, đừng quản nhiều như vậy."

"Ừm." Mỹ Ảnh gật đầu, xoay người đi đến chiếc giường êm ái, ngủ ngon lành.

Vào sáng ngày hôm sau, Ngọc Thụ đã đứng sẵn trong phòng.

"Chủ tử." Ngọc Thụ vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Chuyện mà chủ tử muốn tra, thuộc hạ đã điều tra ra rồi."



Thẩm Mỹ Ảnh đứng dậy hầu hạ Tống Lương Thần thay quần áo, nghe xong liếc nhìn hắn một cái.

"Cứ nói đi." Tống Lương Thần nói.

Ngọc Thụ nói: "Lâm Ngân Thảo là thứ không được bán ở hiệu thuốc. Người ở hiệu thuốc nói rằng nó thường được trộn với thuốc độc và dùng làm thuốc diệt chuột. Cách đây vài ngày, một nô tài tên Phương Viên của Thế tử phủ đã đến mua nó."

Phương Viên? Tống Lương Thần cau mày: "Ở trong viện nào?"

Ngọc Thụ mím môi: "Nhiễu Lương Hiên."

Tống Lương Thần sửng sốt, sắc mặt tối sầm. Thẩm Mỹ Ảnh cũng có chút kinh ngạc, sau biểu hiện của Ôn Nhĩ Nhã ngày hôm qua, nàng còn tưởng rằng thật sự đã oan uổng cho nàng ấy, không ngờ sau khi tra tới tra lui, lại tra đến chỗ nàng.

Sau khi ăn sáng xong, các viện đều đến thỉnh an, Tống Lương Thần ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt ủ rũ nhìn mọi người đang cúi đầu.

Ôn Nhĩ Nhã bệnh nặng vẫn chưa khoẻ lại, khuôn mặt tiều tụy, căng thẳng. Vu thị trái lại có vẻ thản đãng, tiến tới hỏi:" Gia, việc Ngài điều tra chân tướng, đã điều tra ra được chưa?".

"Tra ra rồi." Tống Lương Thần liếc nhìn Ôn Nhĩ Nhã: "Muốn nghe không?"

Ôn Nhĩ Nhã ưỡn ngực, bình tĩnh nói: "Thiếp thân lương tâm trong sạch, Gia cứ nói đừng lo."

Tống Lương Thần cười: "Hay cho câu lương tâm trong sạch. Trong viện nàng có phải có một nô tài tên gọi là Phương Viên không?".

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: "Có một người như vậy, thường hay ra ngoài mua đồ thay thiếp thân."

"Vậy thì đừng nói cái gì mà lương tâm trong sạch." Tống Lương Thần nói: "Trong phủ xưa giờ chưa từng có người mua Lam Ngân Thảo, mấy ngày trước chỉ có hắn đi mua về, nàng còn có cái gì nói? "

Ôn Nhĩ Nhã sắc mặt cứng đờ, đứng dậy nói: "Không thể nào, thiếp thân không có kêu hắn mua thứ này, cũng căn bản không biết loại cỏ này sẽ làm vết thương mưng mủ!"

Vu Mộng Sương cười khinh, thấp giọng lẩm bẩm: "Lại bắt đầu rồi. Ôn tỷ tỷ cả đời này cứ diễn kịch mãi, trước giờ không bao giờ chịu nói lời thành thật."

"Ngươi..." Đôi mắt của Ôn Nhĩ Nhã đỏ hoe: "Vu thị, ta luôn đối với ngươi không bạc, ngươi sao cứ năm lần bảy lượt vấy bẩn ta?"

"Thiếp thân làm sao dám vấy bẩn tỷ tỷ chứ?" Vu thị vẻ mặt chính trực nói: "Bất quá chỉ là ăn ngay nói thật, khiến tỷ tỷ không thích nghe mà thôi."

Ôn Nhĩ Nhã nghiến răng, quay lại nhìn Tống Lương Thần: "Gia đã nói rằng sẽ tra đến tận cùng sự việc, lấy lại trong sạch cho thiếp thân, sao có thể..."

"Ta đã nói sẽ tra đến cùng, nhưng ta không có nói nàng trong sạch hay không trong sạch." Tống Lương Thần nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: "Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, nàng còn muốn như thế nào? Còn muốn mang tội danh đẩy cho người khác sao? "

"Thiếp thân..." Ôn Nhĩ Nhã trăm lời khó cãi, cắn chặt bờ môi.

Bình thường nàng quá khéo léo, để lại ấn tượng là người trung thực trong lòng Gia, cho nên sau khi biết được kết quả này, Gia thế mà không cảm thấy có gì đáng nghi! Ôn Nhĩ Nhã bỗng nhiên có chút tiếc nuối, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, một lúc sau mới nói: "Thiếp thân không còn gì để nói, chỉ nguyện tháng sáu tuyết rơi để chứng minh thiếp thân trong sạch!"

Ninh Thuần Nhi ở bên cạnh cười khinh thành tiếng: "Ôn tỷ tỷ nghĩ nhiều quá, tháng sáu ở chỗ này của chúng ta làm sao lại có tuyết rơi. Không bằng Người nói cách khác đi, tháng mười hai tuyết rơi, chứng minh Người trong sạch!"

Ôn Nhĩ Nhã cúi đầu nhắm mắt lại, móng tay cào xuống sàn, không nói thêm gì nữa.

Tống Lương Thần quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Ảnh: "Nàng muốn xử trí thế nào?"

Mỹ Ảnh sờ lên vết sẹo trên mặt mình, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để Ôn chủ tử trả ta năm trăm lượng bạc, việc này coi như bỏ qua, có được không?"

Hắn đã biết nàng sẽ nói thế mà! Tống Lương Thần nhịn không được, khẽ cười một tiếng.

Ôn Nhĩ Nhã ngẩng đầu, thanh âm run rẩy nói: "Thiếp thân xuất thân hèn mọn, của hồi môn ít ỏi, lấy đâu ra năm trăm lượng bạc đưa cho Thế tử phi? Thế tử cũng là quá tham lam rồi!"



"A, thật sao?" Thẩm Mỹ Ảnh chớp mắt: "Ngươi không có nhiều tiền sao? Cũng không sao cả, thế này đi, mỗi tháng trả lại cho ta mười lượng bạc, khi nào trả hết rồi thì khi đó lại thị tẩm, ngươi xem có được không?"

Ôn Nhĩ Nhã lồng ngực phập phồng, cười lạnh nói: "Sao Thế tử phi không nói thẳng là muốn cả đời thiếp thân cũng không được thị tẩm?"

"Nói như vậy sẽ dễ khiến người thất vọng a, nói như ta nghe cũng dễ nghe hơn." Thẩm Mỹ Ảnh mặt lạnh lùng cười nói: "Thanh xuân của ngươi đáng giá, mặt mũi của ta cũng đáng giá như vậy, nếu không thì trên mặt ngươi cũng vạch một đao đi, năm trăm lượng chúng ta xem như đã thanh toán?"

Run người, Ôn Nhĩ Nhã bất lực nhìn Tống Lương Thần. Nàng bị oan, còn phải chịu hình phạt nặng nề như vậy...

Tống Lương Thần nói: "Nghe theo Thế tử phi đi."

Ninh Thuần Nhi và Vu thị không nhịn được cười ra thành tiếng, lấy quạt che mặt, cong cong mắt.

Người trong viện này, không phải ai cũng giống như bề ngoài yêu thích Ôn Nhĩ Nhã, nàng sau lưng đã làm ít nhiều chuyện thất đức như vậy, hiện tại có lẽ đã học được một bài học từ Thế tử phi rồi.

Chỉ một từ, sảng (khoái)! Nước mắt rơi xuống, Ôn Nhĩ Nhã nghẹn ngào nói: "Cuối cùng thì người mới vẫn tốt hơn người cũ. Thiếp thân cũng không còn gì để nói, dù có khuynh gia bại sản cũng sẽ mang trả lại Thế tử phi năm trăm lượng bạc, thiếp thân cáo lui!"

Nói xong đứng dậy, liêu xiêu loạng choạng bước ra ngoài.

"Thế này trái lại đối với nàng ta có chút hời quá." Vu thị lắc đầu nói: "Mặt Thế tử phi bị thương như vậy, một không cần úp mặt vào tường hối lỗi, hai cũng không cần chịu gia pháp, Thế tử phi vẫn là quá nhân từ rồi ".

Thẩm Mỹ Ảnh cười cười: "Đối phó với người thế nào thì dùng phương pháp thế đó, ngươi đánh Ôn thị liệu có ích gì không? Bạc vẫn là thứ thiết thực nhất. Nàng ấy đã quản trướng nhiều năm như vậy, năm trăm lượng bạc vẫn là nên được lấy ra."

Tống Lương Thần nhướng mày: "Quản trướng bây giờ có nhiều tiền vậy sao?"

"Ngoại trừ thiếp thân! Thiếp thân không có lấy của Thế tử phủ một văn tiền nào cả." Thẩm Mỹ Ảnh nhanh chóng làm rõ: "Không tin Ngài đi kiểm tra sổ sách sẽ biết!"

Tống Lương Thần cười ừm một tiếng: "Chờ cuối tháng sẽ xem, sau bữa trưa ta còn phải đến quân doanh."

"Gia thật là cực khổ." Ninh Thuần Nhi cười nói: "Ở trong quân doanh có vui không?"

"Không vui chút nào." Tống Lương Thần rất nghiêm túc nói: "Có những người xảo quyệt như Thế tử phi, rất khó đối phó."

Thẩm Mỹ Ảnh: "..." Nàng xảo quyệt sao? Nàng là rất dễ thương mà! Người này nói thế mà không biết xấu hổ.

Ninh Thuần Nhi cười nhẹ: "Trở về lúc đêm nhất định sẽ rất mệt mỏi, thiếp thân chuẩn bị cho Gia một ít dược thảo xoa bóp có được không?"

"Được." Tống Lương Thần nói: "Hôm qua vì chuyện của Tống Lương Dạ mà bỏ rơi nàng, tối nay sẽ đến chỗ nàng bồi tội."

Ninh Thuần Nhi vui vẻ cười: "Đa tạ Gia."

Ngoại trừ Ôn Nhĩ Nhã, những nữ nhân khác trong viện này đều khá thuận mắt, Thẩm Mỹ Ảnh nhìn Vu thị rồi lại nhìn Ninh Thuần Nhi, tính tình cả hai đều bộc trực, có gì cũng đều viết trên khuôn mặt, khi ở cùng cũng thoải mái hơn.

"Chủ tử." Lâm Phong đi vào thấp giọng nói: "Thư đã được gửi đi rồi, ngoại trừ việc Nhị gia vẫn có chút nguy hiểm, đại phu nói tốt nhất là nên nấu cho hắn một ít nước đường và tiết lợn."

"Ừm." Tống Lương Thần gật đầu: "Việc này ta giao cho Thế tử phi."

Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, nàng còn phải nấu đồ cho Tống Lương Dạ sao? Nàng thậm chí còn sợ chính tay mình sẽ hạ độc hắn!

"...Vâng."

Mất quá nhiều máu, nàng thấy máu trên mặt đất đều khoảng hai ba bát, cho dù không chết thì mạng sống của Tống Lương Dạ cũng khó giữ, đúng không? Nhưng nàng vẫn thực sự lo lắng rằng một khi cứu được người đó, bản thân nàng sẽ lại phải chịu tai ương.

"Cẩm Y, dẫn theo hai gia nô mạnh khoẻ, đi cùng chúng ta bưng súp cho Nhị gia."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện