Tô Sầm quỳ một gối chuẩn bị ném một viên gạch lên che mắt người kia trước, sau đó cầm một viên khác chạy lên đập vào đầu hắn ta, thuận lợi thì đập được người kia bêu đầu, còn không thì...cũng không đến lượt cậu làm gì nữa.
Song chưa kịp ném viên gạch đầu tiên thì người áo đen đã nghiêng mình tránh, lưỡi đao sắc bén xé gió vụt qua, chỉ trong thoáng chốc, cậu thấy một người cầm kiếm xoay một cú khéo léo, máu tươi văng ra, người kia lập tức đổ máu.
Hai người lao vào đánh nhau.
Là Kỳ Lâm!
Tô Sầm quay phắt lại, ba chữ lớn "Cung Hưng Khánh" lơ lửng phía sau, trùng hợp không cơ, đây đúng là phủ đệ của Ninh Vương kia.
Một người cầm ô từ từ lại gần, rảo bước giữa sân vắng, lại gần cúi đầu nhìn cậu.

Rõ ràng mưa vẫn rơi mà người này lại không dính hạt bụi nào, hẳn là mới hạ triều chưa lâu nên vẫn đang mặc quan phục, bộ quan phục đỏ sẫm, mái tóc dài đen như mực thấy rõ đến từng sợi tóc.
"Vương gia..." Tô Sầm cảm giác cổ mình như siết lại, mãi mới nặn ra được hai chữ.
"Bình thân." Lý Thích nói.
Tô Sầm: "..."
Ngay khi thấy rõ người đến, Khúc Linh Nhi lập tức gục đầu giả chết.
Tô Sầm loay hoay mãi mới dìu được người đang giả chết này dậy, thầm nghĩ nếu hắn nhận ra Khúc Linh Nhi thì chắc hai người họ phải ở lại cung Hưng Khánh này bầu bạn với tên áo đen kia rồi.

Cậu vội vàng tìm cớ: "Hôm nay đa tạ Vương gia cứu giúp, có điều chỗ tôi có người bị thương, hôm khác lại qua phủ tạ ơn sau."
Lý Thích lại hoàn toàn không định nhường đường, hắn nhìn Khúc Linh Nhi, hỏi: "Hắn đến vì ngươi?"
Khúc Linh Nhi bị hắn nhìn như dao găm vào lưng, biết mình không trốn được, y rụt rè núp sau lưng Tô Sầm, lắc đầu như trống bỏi: "Không phải, tôi không quen hắn."
"Hẳn là đến vì tôi." Tô Sầm cụp mắt: "Gần đây tôi đang phá một vụ án, có lẽ là chọc vào ai đó rồi."

"Vụ án tân khoa sĩ tử?" Lý Thích hỏi.
Tô Sầm sửng sốt, tức thì gật đầu.

Cậu không ngờ vụ án nhỏ thế này lại lọt vào tai Nhiếp Chính Vương đương triều.

Người đời đều nói vụ này là ma quỷ giết người, nhưng vị Vương gia này lại hiểu rõ lắm.
"Người này là hung thủ?" Lý Thích nhìn hai người đang so chiêu đằng trước, trước thế tiến của Kỳ Lâm, người áo đen đã rơi xuống hạ phong, có ý rút lui lại bị Kỳ Lâm bám sát không chạy được.
Tô Sầm quay sang nhìn, lắc đầu: "Hẳn là không phải."
Nếu hung thủ có thân thủ thế này thì hoàn toàn không cần đánh lén Lữ Lương và Viên Thiệu Xuân từ phía sau, càng không có chuyện giết hụt một lần còn làm mình bị thương.
Người này chỉ có thể là người biết võ công đưa Lữ Lương vào chợ Đông hôm đó, hoặc là sát thủ "nhân vật lớn" đứng sau Ngô Đức Thủy tìm đến diệt khẩu cậu, bất kể là thế nào cũng không khỏi có liên quan đến vụ án.
"Vương gia..."
Tô Sầm vừa định cất lời, Lý Thích đã ra lệnh: "Kỳ Lâm, bắt sống."
Vũ khí của Kỳ Lâm là kiếm, kiếm pháp xảo quyệt khó đoán, hoàn toàn không có vẻ hào phóng rộng rãi như kiếm pháp của Trung Nguyên mà trái lại mang vẻ hiểm độc, tàn nhẫn của loan đao Mạc Bắc.
Người áo đen thấy mình đã thất thế bèn liên tục lùi bước, hoảng loạn lấy hai thứ nhỏ như viên thuốc từ ngực áo ra ném về phía Kỳ Lâm.
"Cẩn thận!" Khúc Linh Nhi hô lên, trong chớp mắt, y vơ bừa hai hòn đá ném qua.

Hai hòn đá va vào viên thuốc nổ tung giữa không trung.
Đến khi Kỳ Lâm rẽ khói đuổi theo thì người đã biến mất.

Kỳ Lâm quay về tạ tội: "Vương gia, người chạy rồi."
Lý Thích khoát tay, Kỳ Lâm bèn đứng ra sau hắn, lạnh lùng nhìn Khúc Linh Nhi.
Khúc Linh Nhi lập tức rùng mình.
Lý Thích vẫn không định để hai người đi, hắn vừa quay về vừa hỏi: "Điều tra đến đâu rồi?"
Tô Sầm đành cúi đầu trước quyền uy của hắn, bất đắc dĩ đi theo, cậu đứng giữa mưa đáp: "Có manh mối rồi, hai người chết trong vụ án này đều là sĩ tử mới đỗ năm nay, tôi nghi ngờ có kẻ thi trượt mượn danh ma quỷ báo thù."
Lý Thích bước chậm lại, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không phải."
"Sao?" Tô Sầm nhíu mày.
"Gây án phải có động cơ và căn cứ, bất cứ điều gì cũng là một vụ mua bán, nếu là kẻ thi trượt làm thì giết sĩ tử đỗ đạt năm nay cũng không giúp hắn ta đề tên bảng vàng được, làm thế không có ý nghĩa."
Tô Sầm đi phía sau nhìn bóng lưng Lý Thích, tấm lưng thẳng tắp, có thể thấy vẻ oai hùng khi rong ruổi sa trường năm xưa, nhất là khi hắn đứng dưới ô, vạt áo phấp phới thong dong, mà cậu thì ướt như chuột lội.

Dù biết Lý Thích nói cũng có lý, nhưng không hiểu sao Tô Sầm lại khó chịu, ngẩng đầu phản bác: "Nếu hắn làm vậy chỉ để trút giận thôi thì sao?"
Lý Thích hoàn toàn không chú ý đến tâm tư nho nhỏ của Tô Sầm, nói tiếp: "Tức giận dễ xúi giục con người phạm tội, nhưng quá trình bùng nổ của nó là từ lớn đến nhỏ.

Nếu ta giết người vì tức giận khi thi trượt thì sẽ không giết tuần tự từ thấp lên cao."
Lý Thích bỗng dừng lại, quay sang nhìn Tô Sầm: "Mà sẽ trực tiếp giết cậu trước."
Tô Sầm mải men theo lối suy nghĩ của Lý Thích, không chú ý người đằng trước đã dừng lại, cậu lao thẳng vào dưới ô, Lý Thích bỗng hạ cánh ô xuống làm Tô Sầm va thẳng vào đó.
Cán ô bằng trúc, cú đập này không nhẹ chút nào, Tô Sầm đau đớn kêu lên, một bên trán đỏ bừng.


Cậu phẫn nộ ngẩng đầu, lại ngã vào đôi mắt đong đầy ý cười kia, thất thần.
Lý Thích gập ngón giữa gõ nhẹ lên trán cậu: "Nghĩ gì mà hấp tấp thế?"
Tô Sầm nhìn lại mới nhận ra hai người đã đứng gần như như vậy từ lúc nào, hai hơi thở quấn quýt dưới tán ô, thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người Lý Thích.
Nếu Lý Thích không hạ cán ô xuống thì có lẽ cậu sẽ lao thẳng vào lòng người kia.
Tô Sầm sững sờ một chốc, sau đó vội vàng chắp tay: "Vương gia tha tội."
Vừa đỏ mặt vừa thầm nghĩ người này hẹp hòi quá đi mất, đường đường là một Vương gia cho mình đụng chút thì có sao, cùng lắm thì bẩn áo thôi, có cần phải chặn cậu bằng cán ô cứng vậy không?
Lý Thích lắc đầu, cười: "Cậu về chép hồ sơ đi thì hơn."
Tô Sầm cúi đầu cắn răng, quả nhiên là lão già này âm thầm ngáng chân để điều cậu đi chép đống hồ sơ mốc meo kia mà.

Song ngoài mặt lại nghiêm túc đáp: "Vương gia dạy phải, về rồi nhất định tôi sẽ nghiên cứu kinh nghiệm của người đi trước, không phụ công ơn nâng đỡ của Vương gia."
Lý Thích nghe lời nói mát của cậu cũng chỉ cười cho qua.
Cuối cùng Tô Sầm cũng đánh hơi được cơ hội chấm dứt cuộc trò chuyện, cậu hỏi thử: "Vậy hạ quan xin lui?"
Lý Thích rời mắt khỏi màn mưa ngoài tán ô, gật đầu.
Tô Sầm vừa định quay người đã thấy bàn tay ướt sũng của mình được người khác nắm lấy, sau đó chiếc ô kia được chuyển sang tay cậu.
Lý Thích nghiêng đầu dặn Kỳ Lâm: "Đưa người về."
Tô Sầm cầm ô đứng sững hồi lâu, nhìn Lý Thích đi từng bước vững vàng vào hai cánh cổng son của cung Hưng Khánh, bước chân vững chãi, vạt áo bay bay.
Hóa ra không phải vì có ô.
Khúc Linh Nhi đứng phía sau lẩm bẩm cả buổi Tô Sầm mới hoàn hồn, cậu đỡ y dậy, hỏi: "Đi được không?"
Khúc Linh Nhi cúi đầu nhìn vết thương trên eo, sau đó lại nhìn thân thể của Tô Sầm, cắn răng nói: "Đi được."
Tô Sầm thở dài, vừa ngoảnh qua đã thấy Kỳ Lâm đang đứng sừng sững phía sau, cậu nhanh trí nói: "Linh Nhi bị thương rồi, ta không cõng được, chúng ta đi hơi chậm, mong Kỳ thị vệ thông cảm."
Kỳ Lâm không nói gì.

Tô Sầm lại nói: "Lỡ như đi đến tận nửa đêm canh ba, Vương gia mà hỏi gì..."
Lúc này mặt Kỳ Lâm mới biến sắc, hắn vòng ra trước Khúc Linh Nhi rồi ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: "Lên."
"Tôi không cho hắn cõng đâu." Khúc Linh Nhi không chịu ra mặt, y vẫn nhớ hôm đó người này dồn ép muốn bắt y ở quán trà, bèn tức giận từ chối: "Người sặc mùi đám Hồ, thối chết đi được."
Kỳ Lâm đảo mắt sang làm người nọ sợ đến im bặt.
"Không cho cõng thì cậu từ đi đi." Tô Sầm cất bước: "Nhưng tôi nói trước, tôi về đến nhà sẽ bảo A Phúc khóa cửa, nếu cậu không theo kịp thì đêm nay tự tìm chỗ trọ."
Thấy Tô Sầm đi xa dần, Khúc Linh Nhi cắn răng giậm chân, sau đó mới bấu vai Kỳ Lâm, hục hặc bò lên.
Tô Sầm đi phía trước, Kỳ Lâm vững vàng bám theo sau.

Quả thật Khúc Linh Nhi cũng mệt rồi, chịu đựng không bao lâu đã nằm bò lên lưng Kỳ Lâm, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người nọ cũng thoải mái lắm.
Mới nằm một lát y đã nhận ra vấn đề: "Này, sao người ngươi nóng thế?"
Không hề bất ngờ, y không nhận được câu trả lời, nhưng trái lại Khúc Linh lại được đằng chân lân đằng đầu: "Không phải ngươi chưa cõng ai bao giờ đấy chứ? Chưa cõng cô gái nào à? Chủ nhân của ngươi sênh ca hằng đêm mà không cho ngươi thử gì mới lạ à?"
Kỳ Lâm xốc Khúc Linh Nhi lên, lúc rơi xuống, cằm y đập vào bả vai Kỳ Lâm làm y suýt cắn vào lưỡi.

Chẳng qua lúc người này thẹn quá hóa giận thú vị hơn xị mặt nhiều, Khúc Linh Nhi trêu chọc tiếp: "Chưa cõng ai thật à? Ta nói này, thân thể của mấy cô gái trẻ mềm mại hơn ta nhiều..."
"Cơ thể người Đột Quyết chúng ta vốn nóng hơn người Hán." Kỳ Lâm ngắt lời y.
"Ô?" Nghe thấy câu trả lời Khúc Linh Nhi cũng sững người, sau đó cười nói: "Vậy một người Đột Quyết như ngươi đến chỗ của người Hán chúng ta làm gì? Quyền cao lộc hậu, vinh hoa phú quý? Ta biết rồi, con gái Đột Quyết các ngươi cũng dũng mãnh giống ngươi, nên ngươi mới đến chỗ chúng ta tìm một cô gái xinh xắn mềm mại đúng không?"
"Ta nghe nói mùi vị của đàn ông thích hơn phụ nữ nhiều." Kỳ Lâm nhéo mông Khúc Linh Nhi: "Muốn thử không?"
Khúc Linh Nhi cứng người, mặt mày trắng bệch.
"Không muốn thì câm miệng." Kỳ Lâm lạnh lùng nói.
Cuối cùng đường về cũng được yên tĩnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện