Sớm hôm sau, Khúc Linh Nhi bị tiếng xích sắt leng keng đánh thức, y hé mắt nhìn, thị vệ tuần sớm đã đến, giờ đang luôn tay kéo chiếc lồng lớn lên.

Kỳ Lâm đã dậy từ lâu, đang đứng bên cạnh nhìn. Bộ y phục ướt sũng của y đêm qua đã khô hẳn, trên người còn phủ áo ngoài của Kỳ Lâm.

Khúc Linh Nhi đứng dậy vươn vai, trả áo cho Kỳ Lâm, sau đó lại gần hỏi: “Chào buổi sáng Kỳ ca ca, đêm qua huynh ngủ ngon không?”

Kỳ Lâm khoác áo lên tay, ra hiệu cho hai thị vệ: “Nhốt lại.”

Khúc Linh Nhi: “?”

Đến khi hai người kia túm hai cánh tay y kéo vào trong địa lao thì Khúc Linh Nhi mới hết ngơ ngác: “Này, không phải… Bỏ ta ra! Không phải đêm qua chúng ta đã nói rồi hả? Ngươi không thể mặc đồ vào là đá người ta như thế chứ!”

Câu này thật sự rất sâu xa, hai thị vệ kia đều khựng lại, sau đó lại bị Kỳ Lâm lườm cho rùng mình, vội vàng cúi đầu giả điếc, chỉ sợ mình nghe thấy điều gì không nên nghe nữa.

Khúc Linh Nhi không bình tĩnh nổi, y vừa đá vừa đạp mắng chửi cả quãng đường, đến khi Kỳ Lâm ra khỏi địa lao rồi tiếng chửi vẫn không dứt bên tai.

“Kỳ Lâm, đồ khốn kiếp! Có ngon thì thả ta ra hai chúng ta đánh thêm trận nữa! Đồ tiểu nhân thâm độc, nói không giữ lời! Tên sói con, tạp chủng, sau này hai chúng ta coi như không quen biết, ta còn nói chuyện với ngươi lần nào thì sau này ta gọi ngươi là ông nội!”

Đợi khi bốn bề yên tĩnh lại, Khúc Linh Nhi mới thôi mắng chửi, cười nhếch mép. Y rút một cây kim ra từ đai lưng, chọc ngoáy ổ khóa một chốc, sau một tiếng “cạch”, ổ khóa bằng đồng mở ra.

Không có bản lĩnh gì khác, chỉ riêng mấy kỹ năng lừa gạt trộm cắp là y rõ như lòng bàn tay.

Ra khỏi lao nhìn ngó xung quanh, vừa định chuồn đi, y lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ gian bên cạnh, âm u rùng rợn, quái dị khó tả.

Khúc Linh Nhi chau mày dịch lại hai bước, sau khi nhìn rõ người trong lao mới sửng sốt.

Người nọ bị cắt đứt gân tay, gân chân, cắm xuyên xương bả vai treo trên trần nhà, bộ đồ sũng máu đen dính lên người, thấy y đi qua, người nọ mới nhếch miệng cười.

“Khúc tả sứ… lại gặp nhau rồi.”

Giọng nói khàn khàn sau khi dây thanh đới bị xé rách, nụ cười tràn đầy sự lạnh lẽo âm độc, Khúc Linh Nhi nhíu mày, là người áo đen hôm đó.

Không đợi y trả lời, người áo đen đã nói tiếp: “Hàn môn chủ nhờ ta hỏi thăm Khúc tả sứ, sống những ngày trộm nhặt thế này có hài lòng không?”

Cuộc sống của Tô Sầm ở cung Hưng Khánh có thể nói là dễ chịu, áo khoác tận người, cơm dâng tận miệng, sau thấy cậu không định bỏ chạy nữa, Kỳ Lâm cũng rút hai thị vệ Đột Quyết kia đi, cho cậu tự do ra vào trong cung Hưng Khánh, chỉ tuyệt không được ra khỏi cổng lớn.

Thường ngày Tô Sầm chỉ làm đúng ba chuyện, uống rượu, ăn thịt, nửa đêm dậy đàn. Chẳng qua rượu phải là loại ủ trên hai mươi năm, ngày nào cũng dạo quanh hầm rượu Ninh Vương cất giấu, vò nào quý giá nhất thì chọn vò đó. Thịt cũng phải làm theo ý cậu mới được, bao nhiêu muối bao nhiêu giấm, nhiều hơn ít hơn đều phải làm lại, sau dần, đầu bếp trong phủ cứ thấy thực đơn của cậu đưa tới là bỏ chạy, nhao nhao trách móc là đến Vương gia nhà họ còn không khó hầu tới vậy. Chơi đàn còn quá quắt hơn, ban ngày không đàn mà cứ phải đợi đến nửa đêm sau giờ Tý, lại còn đàn toàn những khúc hào hùng như “Phá Trận Khúc”, “Thập Diện Mai Phục”, quấy cho người ta không sao ngủ yên được.

Cậu không trốn, cậu đợi người kia đuổi cậu ra ngoài.

Có điều thời gian này Ninh Vương lại tốt tính đến lạ, không màng đến cậu, từ khi bị giam lỏng tới nay, Tô Sầm còn chưa thấy nổi nửa cái bóng của hắn.

Hôm đó cậu vừa ôm một vò Phượng Tường Tây Phượng trong góc hầm rượu về, gọi thêm mấy món canh cá vược, đậu phụ thịt cua theo kiểu Tô Châu nhà cậu uống đến chuếnh choáng đầu óc. Vừa định nghỉ một chốc để giờ Tý lại dậy phá thì bỗng chốc một mùi đàn hương lan tỏa, chưa kịp quay đầu cậu đã thấy người nhẹ bẫng, bị người ta bế bổng lên.

“Ngài đến rồi?” Âm thanh nghẹn đặc giọng mũi, còn xen lẫn vài phần tủi thân.

Lý Thích dịu dàng bế cậu lên giường, vén mái tóc tán loạn ra sau tai, hắn nhìn cậu một lúc, vừa định đứng dậy thì thấy có người kéo nhẹ tay áo mình.

Người kia nằm nghiêng trên giường, má ửng sắc đào, khói sóng mênh mang, cậu lại kéo tay áo Lý Thích: “Đừng đi.”

Lý Thích chăm chú nhìn cậu, sau đó giơ tay bảo người khác lui xuống rồi ngồi bên mép giường, miết chiếc cằm nhọn, hỏi: “Sao thế?”

Tô Sầm nghĩ chắc chắn mình say rồi, nếu không chắc chắn cậu sẽ không há miệng li3m bàn tay kia đâu.

Cả Lý Thích cũng sững sờ, sau đó mới thấy người kia đã đâm lao thì theo lao, kéo bàn tay hắn đặt bên môi, hôn lên khớp ngón tay nhô lên, hôn lên vết chai mỏng nơi bàn tay, hôn lên chiếc nhẫn lành lạnh. Sau đó cậu lại níu tay áo hắn ngồi dậy, hôn lên hàng mày mạnh mẽ, hôn lên đôi mắt sâu thẳm, cuối cùng là một cái chạm thật khẽ trên môi. Hôn xong, Tô Sầm mới lùi lại, nhìn người kia như hỏi ý.

Lý Thích mỉm cười, giơ tay xoa đầu cậu: “Tử Húc muốn gì nào?”

“Sao ngài biết…” Tô Sầm sửng sốt, Tử Húc là tên chữ của cậu, ngoài cha mẹ, anh trai, già Lâm với mấy người bạn thân thiết ở Tô Châu gọi cậu như vậy ra thì cậu chưa từng được nghe cái tên này ở thành Trường An.

Sau đó cậu lại cười tự giễu: “Có gì mà ngài không biết đâu chứ.”

Lý Thích đặt người lại giường, Tô Sầm híp mắt nhíu mày, song vẫn kéo tay áo Lý Thích không chịu buông, sợ người này đi rồi mình lại phải sống thế này tiếp.

Lý Thích cười, hỏi: “Lại muốn ăn kẹo à?”

Hắn nuôi cậu như một vật cưng, Tô Sầm biết, cũng nghĩ thoáng rồi. Đi theo người này có quyền có thế, bớt được rất nhiều phiền toái, cũng có được thứ mà cậu muốn. Trao đổi ngang giá, cậu nên may mắn vì lúc này mình còn có vốn liếng để đổi mới phải.

Tô Sầm coi như mình đã say mà vòng tay lên cổ người kia, kéo hắn xuống, dâng mình lên.

Sau rồi, dường như cậu cũng say thật, cậu chỉ nhớ sự dịu dàng đến lạ thường của Lý Thích đêm ấy, cùng với chút ngọt ngào mà cậu nếm trải được trong dư âm của đợt cao trào.

Cậu nói: “Tôi muốn đi.”

Lý Thích đáp… Được.

Cậu lại nói: “Tôi muốn quay lại Đại Lý Tự.”

Lý Thích đáp… Được.

Cậu còn muốn nói gì đó nữa nhưng môi đã bị chặn kín mất rồi.

Cuối cùng, Lý Thích nói với cậu: “Đừng điều tra vụ án đó nữa.”

Khi ấy cậu cũng đã mơ màng, chỉ đáp theo: “Được.”

Trả lời xong mới phát hiện có gì không đúng, nhưng cậu chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo vào một vòng tay, mùi đàn hương vấn vít, một bàn tay dịu dàng vuốt tóc mai ẩm ướt, nói: “Tử Húc ngoan, ngủ đi.”

Cậu nghe vậy bèn thiếp đi, không biết gì nữa.

Cung Hưng Khánh đêm ấy không còn nghe thấy tiếng đàn lúc nửa đêm nữa, ai nấy đều được ngủ yên ổn.

Sáng hôm sau, Tô Sầm bị tiếng gõ cửa của thị nữ đánh thức. Đúng là rượu tốt, cảm giác mệt mỏi sau cơn say cũng không nặng, vừa thức giấc mà cậu đã tỉnh táo, khoan khoái ngay.

Vừa định ngồi dậy, Tô Sầm nhìn xuống lồ ng ngực mình, hay cho một bức Xuân Cung Đồ muôn hồng nghìn tía, mà người vẽ tranh đã không biết đi đâu rồi.

Tô Sầm kiểm tra tái hồi, chắc chắn không để lộ gì ra ngoài mới cho người vào phòng. Thị nữ bưng chậu nước và khăn nào, cười với cậu: “Tô đại nhân, mau rửa mặt súc miệng đi, xe ngựa đã hầu sẵn ở ngoài rồi đấy ạ.”

Tô Sầm sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, đây là thứ cậu đổi được trong cơn mơ màng đêm qua. Mình đúng là quen tay hay việc thật, say đến như vậy mà vẫn biết mặc cả.

Trở lại Đại Lý Tự sau nửa tháng, Tô Sầm phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đã khác trước, ban đầu cậu còn tưởng cậu nghỉ ngơi lâu quá nên mọi người lạ mặt, sau mới phát hiện ánh mắt họ xen lẫn sự dè dặt, ghen ghét và khinh bỉ.

Nghe tin cậu trở lại, Đại Lý Tự Thiếu khanh Trương Quân còn cố ý qua xem, vừa thấy cậu đã bảo: “Tô Tự chính, đã khỏe hẳn chưa?”

Tuy Trương Quân nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu khanh, song Đại Lý Tự Khanh Tu Kỳ Chính trên đầu hắn lúc này đã đến tuổi hoa râm, chỉ giữ chức đấy thôi chứ không lo chuyện gì nữa. Mà Trương Quân đang độ tráng niên, đối nhân xử thế khôn ngoan, làm việc lại nhanh nhẹn, ai có mắt nhìn đều biết Đại Lý Tự này đã là sân nhà của Trương Quân rồi, đợi Tu Kỳ Chính lui xuống là sẽ danh chính ngôn thuận.

“Không còn đáng ngại, đa tạ Trương đại nhân lo lắng.” Tô Sầm vội hành lễ, sau đó nhíu mày ngẩng đầu: “Tự chính?”

“Cậu vẫn chưa biết hả?” Trương Quân vỗ vai Tô Sầm, cười ha ha bảo: “Cậu lập công đầu trong vụ tân khoa sĩ tử, Hoàng Thượng ân sủng cho thăng liền hai cấp, chúc mừng!”

Tô Sầm khách sáo một hồi, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, ân sủng từ đâu mà đến cậu tự biết rõ, chẳng qua cậu mới nhậm chức chưa đến nửa năm đã thăng liền hai cấp, vượt qua Tự thừa mà lên thẳng Tự chính, tốc độ này có thể coi là chưa từng có.

Lý Thích có ý gì đây? Thưởng cậu hầu hạ trên giường tốt? Hay là bồi thường vỗ về cậu, sợ cậu sinh sự tiếp?

“Vậy Tống Tự chính đâu?” Tô Sầm hỏi.

“Kiến Thành ấy à…” Trương Quân thở dài: “Bị giáng chức đến Quỳ Châu làm Lục sự rồi. Thật ra Kiến Thành cũng không có vấn đề gì ngoài hơi tham cái lợi gần, cho xuống dưới tôi rèn một thời gian để rút kinh nghiệm là được. Cậu là đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với hắn làm gì.”

Tống Kiến Thành là học trò của Trương Quân, trước giờ vẫn luôn đi theo Trương Quân. Tô Sầm nghe vậy hiểu ngay, hắn nghĩ cậu âm thầm tố cáo Tống Kiến Thành nên gã mới bị điều đi, còn bảo cậu đừng cố ý chèn ép, một thời gian nữa sẽ lại cất nhắc gã lên.

Tô Sầm đáp: “Hôm đó là ta lỗ m ãng, đụng chạm tới Tống đại nhân, Tống đại nhân bị giáng chức ta cũng thấy áy náy. Sau này khi nào Tống đại nhân về kinh chắc chắn ta sẽ đến nhà tạ lỗi.”

Trương Quân thấy Tô Sầm biết điều mới hài lòng cười: “Thư phòng của Kiến Thành được dọn sạch rồi, nếu cậu đã đến thì dọn qua đó đi, làm quen với công tác trước đã, không phải vội.”

Tô Sầm chắp tay đáp: “Vâng.”

Trương Quân vừa định đứng dậy lại nhớ ra chuyện gì đó, hắn kéo Tô Sầm sang một bên, hỏi nhỏ: “Hôm đó cậu nói muốn điều tra vụ án Điền Binh Chi giúp Điền bá…”

Tô Sầm híp mắt ngẫm nghĩ, sau đó cười bảo: “Vụ án mười mấy năm trước đã đứt hết manh mối từ lâu, hơn nữa Trần đại nhân đã nói không có vấn đề gì, hôm đó ta nói vậy cũng để dụ ông ta khai thôi.”

Trương Quân cười sảng khoái, vỗ vai Tô Sầm, sau đó mới yên tâm rời đi.

Tô Sầm nhìn bóng lưng Trương Quân, không khỏi nhíu mày, khắp Đại Lý Tự này đều là tai mắt của Lý Thích, cậu có muốn tra cũng chỉ có thể âm thầm mà tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện