“Đại Lý Tự chính Tô đại nhân có ý kiến gì?”
Đám đông dưới đình sửng sốt, ai nấy dáo dác xung quanh tìm xem Tô đại nhân này rốt cuộc là ai.
Ngay cả Lý Thích cũng quay sang nhìn cậu. Cũng không biết làm thế nào mà cách nhiều bộ triều phục rực rỡ thế này, Lý Thích vẫn có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức, ý cười hiếm hoi đong đầy trong mắt, hắn không ngắt lời mà đợi cậu đáp lại.
Tô Sầm nghênh đón ánh mắt của mọi người, cậu khẽ thở dài, thầm nghĩ cũng biết ta là Đại Lý Tự cơ đấy, mấy người tranh quyền đoạt thế liên quan gì đến Đại Lý Tự ta? Chúng ta đến đây xem kịch là được rồi, việc gì cứ phải kéo ta xuống vũng nước đục này thế? Bàn tính trong lòng Liễu Trình bắt đầu vang tanh tách, một thời gian trước tai mắt hắn ta cài trước cổng cung Hưng Khánh đã truyền tin Tô Sầm ôm vết thương bị người kia đuổi khỏi cung Hưng Khánh giữa đêm mưa, sau đó không thấy xuất hiện tại cung Hưng Khánh nữa. Hắn ta tin rằng hai người kia đã đoạn tuyệt rồi, Tô Sầm không đứng về phe Lý Thích nữa.
Tô Sầm lòng bất đắc dĩ, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cậu bước lên, chắp tay nói: “Thần tiến cử Trưởng sử Hồ Châu.”
“Hả?” Văn võ khắp triều đều sững sờ.
Liễu Trình nhíu mày: “Trưởng sử Hồ Châu là ai?”
Tô Sầm cúi mặt, nhẹ nhàng cung kính nói tiếp: “Thần cũng không biết Trưởng sử Hồ Châu là ai, chỉ mới nghe Thứ sử Hồ Châu đột ngột bỏ mình, thủy tặc càng thêm ngông cuồng ngang ngược, thậm chí còn lên đất liền giết người cướp của. Khi ấy là Trưởng sử Hồ Châu thấy nguy nan mà ôm việc về mình, sắp xếp canh phòng, chuẩn bị việc diệt trừ thủy tặc. Trông vào chuyện này mới thấy người này gặp nguy không loạn, hơn nữa lại quen thuộc địa hình Hồ Châu, vậy nên thần tiến cử vị ấy nhậm chức Thứ sử Hồ Châu.”
Chúng thần: “…”
“Khụ, Tô đại nhân.” Lại bộ Thượng thư hắng giọng: “Vừa rồi ngài có nghe không đấy? Có biết chúng ta đang nói chuyện gì không?”
Tất cả đang bàn tán chuyện Ninh Vương có chuyên quyền hay không, ai hỏi ngươi cái này?
“À… chuyện đó à?” Tô Sầm cụp mắt: “Đó là chuyện nhà bệ hạ, thần không dám nói xằng.”
Chúng thần trên đình đều ngẩn ra, sau đó mới bừng tỉnh.
Dù là Ninh Vương hay thái giám kia thì đều là chuyện sân sau nhà Thiên tử, người ta có thể tự đóng cửa giải quyết với nhau. Triều hội là để tâu chuyện khắp thiên hạ, tranh cãi những chuyện ấy thôi là đủ rồi, chuyện nhà Thiên tử ít dây vào thì hơn, biết ngày nào nhà người ta một lòng rồi, trái lại họ mới thành kẻ sai đủ đường.
Hành động này của Tô Sầm như mở một lối đi, sau này họ không cần vất vả xoay sở giữa hai phe Sở Thái hậu và Ninh Vương nữa.
Lúc này mọi người cũng mới nhớ ra, đây không phải vị Tân khoa Trạng Nguyên mới đăng khoa năm nay sao? Học rộng tài cao, bản lĩnh mượn gió bẻ măng lại càng khỏi phải nói.
Thiên tử nhỏ cũng hiểu ra vấn đề, cậu mượn lời Tô Sầm để giải vây: “Trẫm thấy Tô ái khanh nói rất có lý, vậy thì lệnh Trưởng sử Hồ Châu tạm thế chức Thứ sử, ba tháng sau xem xét thành tích rồi cân nhắc thêm.”
Trộm liếc sang Lý Thích, thấy hắn không còn nghiêm mặt nữa cậu bé mới nói tiếp: “Thái giám này vượt quá quyền hạn trên triều, phạt ba mươi đình trượng, giáng xuống Phụng ngự Nội Bộc Cục.” Thiên tử nhỏ dè dặt nhìn sang Lý Thích: “Được không, Hoàng thúc?”
Thấy Lý Thích gật đầu, chúng thần trên đình mới thở phào. Đến khi nhìn lại Tô đại nhân kia thì thấy người đã lủi vào giữa đám quần thần, không huênh hoang kiêu ngạo, dáng người thẳng tắp như thông. Thầm than một câu tiền đồ rộng mở, rồi mới tập trung lại buổi triều hội.
Sau chuyện này không còn đại sự gì khác, chúng thần tấu báo như nước chảy mây trôi, giữa chừng Trịnh Dương còn chạy qua chào Tô Sầm, nhỏ tiếng đùa với cậu: “Tôi đã bảo trên triều sôi nổi lắm rồi mà, có phải vui hơn Đại Lý Tự ngày nào cũng có người chết của huynh không?”
Tô Sầm thở dài: “Người sống còn đáng sợ hơn người chết, tôi vẫn muốn về Đại Lý Tự hơn.”
“Sau chuyện ngày hôm nay, e là huynh muốn thanh nhàn cũng không thanh nhàn được rồi. Tô huynh, huynh nhập sĩ vào triều là chuyện sớm muộn, chẳng bằng sớm thuận theo ý trời, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Đấu trí đấu pháp vui vẻ khôn cùng.”
Tô Sầm hơi nghiêng người tựa lên cột son, cậu đưa mắt nhìn quanh, nói nhỏ: “Huynh nhìn mấy người này đi, anh hát xong đến lượt tôi lên hát, tranh nhau sứt đầu mẻ trán mặt đỏ tía tai, cuối cùng chẳng phải chỉ lợi cho kẻ cầm quyền thôi sao? Ton hót mà hay thì thăng quan tiến chức, hót không hay thì đầu lìa khỏi cổ, chẳng khác nào bịt mắt đi cầu độc mộc, cúi đầu khuỵu gối dồn hết tâm tư phỏng đoán người khác, có gì hay đâu?”
Vừa dứt lời cậu đã cảm nhận được một ánh mắt quét qua, Tô Sầm ngẩng đầu nhìn, quanh quẩn trong đôi mắt sâu thẳm kia một hồi rồi sửng sốt, tức tốc đứng thẳng dậy, chột dạ gãi mũi. Song nghĩ lại, hai người cách nhau hơn nửa trung đình, sao người này nghe thấy được?
Biết mình bị trêu chọc, Tô Sầm hung hãn trợn mắt nhìn hắn, mà người kia thì đã quay người từ lâu, ngón trỏ gõ nhẹ lên tay vịn, đến là thong dong thích ý.
“Tôi đi trước đây.” Trịnh Dương thè lưỡi: “Trông cậu tôi có vẻ vui lắm, cậu cứ vui là lại thích dạy dỗ tôi, không thể để bị cậu bắt được.”
Dứt lời, y rón rén lủi ra gần cửa điện, đợi Thiên tử cho bãi triều là đi ngay.
Vui sao? Tô Sầm lại nhìn về phía bóng lưng kia, chẳng qua lần này chưa kịp nhìn thấy đã bị cản lại, Tiêu Viễn Thần trợn trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt hung dữ như muốn giết người.
Tô Sầm chịu đựng ánh mắt thù hằn của Tiêu Viễn Thần đến khi nghe hết buổi triều hội, đợi mãi mới đến lúc bãi triều, cậu nối gót Trịnh Dương tức tốc biến mất khỏi đại điện.
Lý Thích khẽ cười nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy kia, rồi nghiêng đầu nói với Kỳ Lâm: “Bảo Trương Quân có thể giao án cho cậu ấy rồi.”
Lần nào dự triều hội về Tô Sầm cũng phải nghỉ ngơi lấy sức, người kia giống như một vết thương trên cơ thể cậu, mỗi lần cậu nghĩ vết thương đã khép lại thì nó lại xuất hiện trước mắt cậu, vết thương nứt ra, chảy máu, mưng mủ, không thể chữa khỏi.
Tại sao chứ? Tô Sầm cũng không khỏi bực bội, chẳng qua chỉ giao dịch xác th1t mấy lần thôi, ai cũng bảo con kỹ vô tình con hát vô nghĩa cơ mà, chẳng lẽ vì cậu là bậc chính nhân quân tử nên không thể vô tình vô nghĩa được à?
Suy nghĩ tái hồi, cuối cùng Tô Sầm cũng cho mình một lời giải thích.
Chuyện này cũng giống như anh mở một tiệm bánh bao, có người ba ngày liên tiếp đến mua bánh từ rất sớm, bỗng có một ngày anh phát hiện người này đi qua tiệm bánh nhà anh, tay lại cầm bánh bao của tiệm khác. Không cam lòng, tức giận chứ, nhưng bạc là của người ta, người ta thích mua ở đâu thì mua ở đó, anh có quyết định được đâu.
Hoặc là anh vô tình nhặt được viên ngọc quý, ngày ngày lau chùi, đêm đêm ngắm nghía, vốn cũng không có ý mạo phạm nhưng ngày này qua tháng nọ khó tránh khỏi sinh lòng yêu mến. Những tưởng có thể chiếm làm của riêng, thế mà đúng lúc ấy lại có người nhảy ra nói đó là ngọc của hắn, anh không có thân phận, không có bằng chứng, làm được gì đây?
Hoặc giống như khách làng chơi, ưa kết tân hoan quên người cũ. Tự cổ chí kim cười cho người mới, lệ cho người cũ đã là chuyện thường tình, sao có thể mong cầu khách chơi nặng tình nghĩa?
Rối ren muôn vàn, tựu trung cũng chỉ là tức giận, động lòng, động… tình.
Vậy cậu thì sao… cậu là vì điều gì đây?
Tô tài tử học cao hiểu rộng buồn bực ngồi trong nhà cả chiều, một cuốn “Ngọc Đài Tân Vịnh” chưa giở được mấy trang mà cây tùng La hán trên bàn đã sắp bị cậu vặt trụi.
Cuối cùng niệm tình nó sinh trưởng lâu ngày cũng khó khăn, cậu cầm sách ra sân sau chuẩn bị “làm hại” cây sơn tra.
Chưa kịp đi tới cây sơn tra, cậu đã thấy một người nhanh nhẹn trèo qua tường, cười khúc khích, sau đó quay lại chạm mắt với cậu.
Tô Sầm ném cuốn sách qua: “Khúc Linh Nhi, mở cổng cho cậu cậu không đi, nghiện trèo tường rồi đúng không?”
“Tô ca ca, Tô ca ca từ từ đã.” Khúc Linh Nhi không thể không nhảy lên cây: “Tôi có nỗi khổ tâm mà!”
Tô Sầm lườm y: “Sao? Lại có người truy sát cậu?”
Khúc Linh Nhi lắc đầu liên hồi: “Không phải.”
Tô Sầm lập tức dừng lại, nhíu mày hỏi: “Ám Môn?”
“Vậy thì không phải.” Khúc Linh Nhi lắc túi giấy trong tay: “Tôi đến Thuận Phúc Lâu mua chân giò thủy tinh, đắc tội người khác.”
Tô Sầm nhíu mày: “Cậu khỏi hẳn rồi? Không ngồi yên được đúng không?”
“Không phải tại tôi thật mà.” Khúc Linh Nhi ấm ức ra mặt: “Tôi đến đó trước, vốn dĩ tiểu nhị đã đưa đồ tới tận tay rồi mà người kia vừa vào tiệm đã muốn cướp của tôi, thiếu gia đây là người chịu ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Vậy nên tôi dạy dỗ người kia một chút.”
“Cậu đánh người ta?” Tô Sầm cả kinh.
“Thế thì không phải.” Khúc Linh Nhi dè dặt nhìn Tô Sầm: “Nhưng tôi nhìn cái kiểu huênh hoang hống hách của hắn thấy tức quá, dùng chút mẹo vặt lột áo của hắn.”
“…” Còn chẳng bằng cậu đánh người ta nữa.
“Chẳng qua tôi không ngờ người ta dẫn theo nhiều tùy tùng như thế, có mấy tên còn dữ dằn lắm, đuổi theo tôi mấy con ngõ liền, tôi sợ đi vào cửa chính liên lụy đến huynh nên mới trèo vào sân.”
“Hóa ra tôi còn phải cảm ơn cậu à?”
“Thế thì không cần.” Khúc Linh Nhi cười khì nhìn Tô Sầm: “Tôi xuống được chưa?”
May mà không gây tai vạ gì, Tô Sầm trợn mắt nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó nhặt sách chuẩn bị về phòng.
Khúc Linh Nhi vừa trèo xuống cây đã nghe thấy ngoài cửa ồn ào, tiếng mắng mỏ tức tối xuyên qua tường vào sân: “Tiểu nhân bỉ ổi, cút ra đây cho ông!”
Đám đông dưới đình sửng sốt, ai nấy dáo dác xung quanh tìm xem Tô đại nhân này rốt cuộc là ai.
Ngay cả Lý Thích cũng quay sang nhìn cậu. Cũng không biết làm thế nào mà cách nhiều bộ triều phục rực rỡ thế này, Lý Thích vẫn có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức, ý cười hiếm hoi đong đầy trong mắt, hắn không ngắt lời mà đợi cậu đáp lại.
Tô Sầm nghênh đón ánh mắt của mọi người, cậu khẽ thở dài, thầm nghĩ cũng biết ta là Đại Lý Tự cơ đấy, mấy người tranh quyền đoạt thế liên quan gì đến Đại Lý Tự ta? Chúng ta đến đây xem kịch là được rồi, việc gì cứ phải kéo ta xuống vũng nước đục này thế? Bàn tính trong lòng Liễu Trình bắt đầu vang tanh tách, một thời gian trước tai mắt hắn ta cài trước cổng cung Hưng Khánh đã truyền tin Tô Sầm ôm vết thương bị người kia đuổi khỏi cung Hưng Khánh giữa đêm mưa, sau đó không thấy xuất hiện tại cung Hưng Khánh nữa. Hắn ta tin rằng hai người kia đã đoạn tuyệt rồi, Tô Sầm không đứng về phe Lý Thích nữa.
Tô Sầm lòng bất đắc dĩ, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cậu bước lên, chắp tay nói: “Thần tiến cử Trưởng sử Hồ Châu.”
“Hả?” Văn võ khắp triều đều sững sờ.
Liễu Trình nhíu mày: “Trưởng sử Hồ Châu là ai?”
Tô Sầm cúi mặt, nhẹ nhàng cung kính nói tiếp: “Thần cũng không biết Trưởng sử Hồ Châu là ai, chỉ mới nghe Thứ sử Hồ Châu đột ngột bỏ mình, thủy tặc càng thêm ngông cuồng ngang ngược, thậm chí còn lên đất liền giết người cướp của. Khi ấy là Trưởng sử Hồ Châu thấy nguy nan mà ôm việc về mình, sắp xếp canh phòng, chuẩn bị việc diệt trừ thủy tặc. Trông vào chuyện này mới thấy người này gặp nguy không loạn, hơn nữa lại quen thuộc địa hình Hồ Châu, vậy nên thần tiến cử vị ấy nhậm chức Thứ sử Hồ Châu.”
Chúng thần: “…”
“Khụ, Tô đại nhân.” Lại bộ Thượng thư hắng giọng: “Vừa rồi ngài có nghe không đấy? Có biết chúng ta đang nói chuyện gì không?”
Tất cả đang bàn tán chuyện Ninh Vương có chuyên quyền hay không, ai hỏi ngươi cái này?
“À… chuyện đó à?” Tô Sầm cụp mắt: “Đó là chuyện nhà bệ hạ, thần không dám nói xằng.”
Chúng thần trên đình đều ngẩn ra, sau đó mới bừng tỉnh.
Dù là Ninh Vương hay thái giám kia thì đều là chuyện sân sau nhà Thiên tử, người ta có thể tự đóng cửa giải quyết với nhau. Triều hội là để tâu chuyện khắp thiên hạ, tranh cãi những chuyện ấy thôi là đủ rồi, chuyện nhà Thiên tử ít dây vào thì hơn, biết ngày nào nhà người ta một lòng rồi, trái lại họ mới thành kẻ sai đủ đường.
Hành động này của Tô Sầm như mở một lối đi, sau này họ không cần vất vả xoay sở giữa hai phe Sở Thái hậu và Ninh Vương nữa.
Lúc này mọi người cũng mới nhớ ra, đây không phải vị Tân khoa Trạng Nguyên mới đăng khoa năm nay sao? Học rộng tài cao, bản lĩnh mượn gió bẻ măng lại càng khỏi phải nói.
Thiên tử nhỏ cũng hiểu ra vấn đề, cậu mượn lời Tô Sầm để giải vây: “Trẫm thấy Tô ái khanh nói rất có lý, vậy thì lệnh Trưởng sử Hồ Châu tạm thế chức Thứ sử, ba tháng sau xem xét thành tích rồi cân nhắc thêm.”
Trộm liếc sang Lý Thích, thấy hắn không còn nghiêm mặt nữa cậu bé mới nói tiếp: “Thái giám này vượt quá quyền hạn trên triều, phạt ba mươi đình trượng, giáng xuống Phụng ngự Nội Bộc Cục.” Thiên tử nhỏ dè dặt nhìn sang Lý Thích: “Được không, Hoàng thúc?”
Thấy Lý Thích gật đầu, chúng thần trên đình mới thở phào. Đến khi nhìn lại Tô đại nhân kia thì thấy người đã lủi vào giữa đám quần thần, không huênh hoang kiêu ngạo, dáng người thẳng tắp như thông. Thầm than một câu tiền đồ rộng mở, rồi mới tập trung lại buổi triều hội.
Sau chuyện này không còn đại sự gì khác, chúng thần tấu báo như nước chảy mây trôi, giữa chừng Trịnh Dương còn chạy qua chào Tô Sầm, nhỏ tiếng đùa với cậu: “Tôi đã bảo trên triều sôi nổi lắm rồi mà, có phải vui hơn Đại Lý Tự ngày nào cũng có người chết của huynh không?”
Tô Sầm thở dài: “Người sống còn đáng sợ hơn người chết, tôi vẫn muốn về Đại Lý Tự hơn.”
“Sau chuyện ngày hôm nay, e là huynh muốn thanh nhàn cũng không thanh nhàn được rồi. Tô huynh, huynh nhập sĩ vào triều là chuyện sớm muộn, chẳng bằng sớm thuận theo ý trời, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Đấu trí đấu pháp vui vẻ khôn cùng.”
Tô Sầm hơi nghiêng người tựa lên cột son, cậu đưa mắt nhìn quanh, nói nhỏ: “Huynh nhìn mấy người này đi, anh hát xong đến lượt tôi lên hát, tranh nhau sứt đầu mẻ trán mặt đỏ tía tai, cuối cùng chẳng phải chỉ lợi cho kẻ cầm quyền thôi sao? Ton hót mà hay thì thăng quan tiến chức, hót không hay thì đầu lìa khỏi cổ, chẳng khác nào bịt mắt đi cầu độc mộc, cúi đầu khuỵu gối dồn hết tâm tư phỏng đoán người khác, có gì hay đâu?”
Vừa dứt lời cậu đã cảm nhận được một ánh mắt quét qua, Tô Sầm ngẩng đầu nhìn, quanh quẩn trong đôi mắt sâu thẳm kia một hồi rồi sửng sốt, tức tốc đứng thẳng dậy, chột dạ gãi mũi. Song nghĩ lại, hai người cách nhau hơn nửa trung đình, sao người này nghe thấy được?
Biết mình bị trêu chọc, Tô Sầm hung hãn trợn mắt nhìn hắn, mà người kia thì đã quay người từ lâu, ngón trỏ gõ nhẹ lên tay vịn, đến là thong dong thích ý.
“Tôi đi trước đây.” Trịnh Dương thè lưỡi: “Trông cậu tôi có vẻ vui lắm, cậu cứ vui là lại thích dạy dỗ tôi, không thể để bị cậu bắt được.”
Dứt lời, y rón rén lủi ra gần cửa điện, đợi Thiên tử cho bãi triều là đi ngay.
Vui sao? Tô Sầm lại nhìn về phía bóng lưng kia, chẳng qua lần này chưa kịp nhìn thấy đã bị cản lại, Tiêu Viễn Thần trợn trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt hung dữ như muốn giết người.
Tô Sầm chịu đựng ánh mắt thù hằn của Tiêu Viễn Thần đến khi nghe hết buổi triều hội, đợi mãi mới đến lúc bãi triều, cậu nối gót Trịnh Dương tức tốc biến mất khỏi đại điện.
Lý Thích khẽ cười nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy kia, rồi nghiêng đầu nói với Kỳ Lâm: “Bảo Trương Quân có thể giao án cho cậu ấy rồi.”
Lần nào dự triều hội về Tô Sầm cũng phải nghỉ ngơi lấy sức, người kia giống như một vết thương trên cơ thể cậu, mỗi lần cậu nghĩ vết thương đã khép lại thì nó lại xuất hiện trước mắt cậu, vết thương nứt ra, chảy máu, mưng mủ, không thể chữa khỏi.
Tại sao chứ? Tô Sầm cũng không khỏi bực bội, chẳng qua chỉ giao dịch xác th1t mấy lần thôi, ai cũng bảo con kỹ vô tình con hát vô nghĩa cơ mà, chẳng lẽ vì cậu là bậc chính nhân quân tử nên không thể vô tình vô nghĩa được à?
Suy nghĩ tái hồi, cuối cùng Tô Sầm cũng cho mình một lời giải thích.
Chuyện này cũng giống như anh mở một tiệm bánh bao, có người ba ngày liên tiếp đến mua bánh từ rất sớm, bỗng có một ngày anh phát hiện người này đi qua tiệm bánh nhà anh, tay lại cầm bánh bao của tiệm khác. Không cam lòng, tức giận chứ, nhưng bạc là của người ta, người ta thích mua ở đâu thì mua ở đó, anh có quyết định được đâu.
Hoặc là anh vô tình nhặt được viên ngọc quý, ngày ngày lau chùi, đêm đêm ngắm nghía, vốn cũng không có ý mạo phạm nhưng ngày này qua tháng nọ khó tránh khỏi sinh lòng yêu mến. Những tưởng có thể chiếm làm của riêng, thế mà đúng lúc ấy lại có người nhảy ra nói đó là ngọc của hắn, anh không có thân phận, không có bằng chứng, làm được gì đây?
Hoặc giống như khách làng chơi, ưa kết tân hoan quên người cũ. Tự cổ chí kim cười cho người mới, lệ cho người cũ đã là chuyện thường tình, sao có thể mong cầu khách chơi nặng tình nghĩa?
Rối ren muôn vàn, tựu trung cũng chỉ là tức giận, động lòng, động… tình.
Vậy cậu thì sao… cậu là vì điều gì đây?
Tô tài tử học cao hiểu rộng buồn bực ngồi trong nhà cả chiều, một cuốn “Ngọc Đài Tân Vịnh” chưa giở được mấy trang mà cây tùng La hán trên bàn đã sắp bị cậu vặt trụi.
Cuối cùng niệm tình nó sinh trưởng lâu ngày cũng khó khăn, cậu cầm sách ra sân sau chuẩn bị “làm hại” cây sơn tra.
Chưa kịp đi tới cây sơn tra, cậu đã thấy một người nhanh nhẹn trèo qua tường, cười khúc khích, sau đó quay lại chạm mắt với cậu.
Tô Sầm ném cuốn sách qua: “Khúc Linh Nhi, mở cổng cho cậu cậu không đi, nghiện trèo tường rồi đúng không?”
“Tô ca ca, Tô ca ca từ từ đã.” Khúc Linh Nhi không thể không nhảy lên cây: “Tôi có nỗi khổ tâm mà!”
Tô Sầm lườm y: “Sao? Lại có người truy sát cậu?”
Khúc Linh Nhi lắc đầu liên hồi: “Không phải.”
Tô Sầm lập tức dừng lại, nhíu mày hỏi: “Ám Môn?”
“Vậy thì không phải.” Khúc Linh Nhi lắc túi giấy trong tay: “Tôi đến Thuận Phúc Lâu mua chân giò thủy tinh, đắc tội người khác.”
Tô Sầm nhíu mày: “Cậu khỏi hẳn rồi? Không ngồi yên được đúng không?”
“Không phải tại tôi thật mà.” Khúc Linh Nhi ấm ức ra mặt: “Tôi đến đó trước, vốn dĩ tiểu nhị đã đưa đồ tới tận tay rồi mà người kia vừa vào tiệm đã muốn cướp của tôi, thiếu gia đây là người chịu ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Vậy nên tôi dạy dỗ người kia một chút.”
“Cậu đánh người ta?” Tô Sầm cả kinh.
“Thế thì không phải.” Khúc Linh Nhi dè dặt nhìn Tô Sầm: “Nhưng tôi nhìn cái kiểu huênh hoang hống hách của hắn thấy tức quá, dùng chút mẹo vặt lột áo của hắn.”
“…” Còn chẳng bằng cậu đánh người ta nữa.
“Chẳng qua tôi không ngờ người ta dẫn theo nhiều tùy tùng như thế, có mấy tên còn dữ dằn lắm, đuổi theo tôi mấy con ngõ liền, tôi sợ đi vào cửa chính liên lụy đến huynh nên mới trèo vào sân.”
“Hóa ra tôi còn phải cảm ơn cậu à?”
“Thế thì không cần.” Khúc Linh Nhi cười khì nhìn Tô Sầm: “Tôi xuống được chưa?”
May mà không gây tai vạ gì, Tô Sầm trợn mắt nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó nhặt sách chuẩn bị về phòng.
Khúc Linh Nhi vừa trèo xuống cây đã nghe thấy ngoài cửa ồn ào, tiếng mắng mỏ tức tối xuyên qua tường vào sân: “Tiểu nhân bỉ ổi, cút ra đây cho ông!”
Danh sách chương