Trước khi xuống xe, Lý Thích nói lát nữa sẽ cho người qua đón cậu. Tô Sầm nhìn trời, giờ đã qua giờ hạ nha, nếu nhanh thì hẳn là về được trước giờ giới nghiêm, bèn gật đầu đồng ý.
Tô Sầm cắm đầu vào thẳng hậu điện, lục lọi tìm kiếm giữa đống sổ con chồng như núi. Cậu nhớ hôm đó người kia nói Phong Nhất Minh dâng liền ba, bốn cuốn có nội dung giống nhau, nếu Dương Châu thật sự quan thương cấu kết không biết thiên lý, y có miệng mà không thể nói như lời Phong Nhất Minh, vậy rất có thể thứ y muốn nói giấu trong những cuốn sổ này.
Cộng thêm cuốn bị đè dưới chồng sách của cậu, Tô Sầm tìm thấy cả thảy bốn cuốn. Cậu thắp đèn ngồi nghiền ngẫm từng chữ, mấy cuốn sổ con này đều hao hao nhau, viết một tràng dài tóm lại chẳng có nội dung gì, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không hiểu. Cuối cùng cậu ném sổ xuống bàn, nếu đây là một câu đố thì Tô Sầm xin chịu thua.
Nhưng cả cậu cũng không hiểu thì ai có thể hiểu được? Nói cách khác, nếu đây là một ổ khóa chỉ có duy nhất chìa khóa của nó mở được, vậy chiếc chìa khóa đó nằm trong tay ai?
Tô Sầm chợt lóe một ý nghĩa, cậu cầm sổ lên định đi, vừa ra khỏi cửa thư phòng đã nghe tiếng mõ thành Trường An vang lên ba tiếng, không ngờ đã đến giờ này rồi.
Lý Thích nói sẽ cho người qua đón cậu, canh giờ này rồi không biết người ta có còn ở đó không, cậu bán tín bán nghi ra cổng, quả nhiên có thấy một cỗ kiệu nhỏ đang chờ.
Bắt người ta hứng gió chờ nửa đêm, Tô Sầm cũng không đành lòng, cậu thưởng thêm chút ít tỏ lòng áy náy rồi mới ngồi lên kiệu.
Mệt nhọc cả ngày, Tô Sầm gật gù trên cỗ kiệu chòng chành, đến khi mở mắt ra đã ở trước cổng cung Hưng Khánh.
Bước xuống kiệu, cơn gió lạnh thổi qua làm Tô Sầm tỉnh táo lại. Giờ này chắc Lý Thích đã ngủ rồi, e là hôm nay cậu không hỏi được gì. Tô Sầm trù trừ trước cổng không biết nên về nhà hay tá túc cung Hưng Khánh một đêm, cuối cùng cậu vẫn chọn vế sau. Nửa đêm canh ba lần mò về nhà cũng không phải thượng sách, ngủ lại đây sáng mai còn có thể đi ké kiệu.
Đành phải quấy rầy Ninh Vương phi rồi.
Tô Sầm xách đèn mò mẫm vào hậu điện cung Hưng Khánh, trên đường liếc nhìn tẩm cung Ninh Vương, cậu sửng sốt, vậy mà bên trong vẫn sáng đèn.
Nghĩ đến chuyện Lý Thích không có thói quen đốt nến ngủ, cậu không khỏi bước lên, lặng lẽ áp sát vào cửa nghe ngóng tiếng động bên trong.
Cậu tự nghĩ mình rón rén lắm rồi, nhưng đầu vừa kề vào cửa đã nghe người bên trong nói: “Vào đi.”
Tô Sầm hậm hực đứng thẳng dậy, đưa đèn cho hạ nhân bên ngoài rồi vào phòng.
Bắt gặp ngay ánh mắt như mực kia.
Lý Thích cầm một cuốn sách ngồi trên sạp, đầu gối hơi co, tóc đen xòa xuống, tuy đang mặc đồ ngủ nhưng tư thế sắc bén vẫn khiến Tô Sầm chấn động.
Cậu tự nhận thấy mình không phải người trông mặt bắt hình dong, nhưng nhìn dung mạo áp đảo mọi thứ kia, cậu không muốn chú ý cũng khó.
Chưa nói đến gì khác, riêng mặt mũi của lão cáo già này, suốt nửa đời ngắn ngủi của Tô Sầm chưa có ai sánh bằng.
Lý Thích đặt sách xuống tựa vào sạp, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cậu như xen lẫn ý cười.
Tô Sầm hít sâu, đi tới trước sạp, cười hỏi: “Sao Vương gia biết em tới?”
Lý Thích nói: “Ngửi thấy.”
Tô Sầm kéo tay áo lên ngửi, hôm nay cậu không huân hương, lẽ ra phải không có mùi gì mới phải, sao Lý Thích ngửi được? Nghĩ lại, làm sao mà ngửi được chứ, e là cậu vừa bước vào cung Hưng Khánh Lý Thích đã biết rồi.
Lại trêu cậu, Tô Sầm trừng mắt nhìn hắn, cậu rũ tay áo, hỏi: “Sao Vương gia chưa ngủ?”
Lý Thích cười, kéo Tô Sầm lại nhẹ nhàng vuốt v e: “Đợi em.”
Nghe cũng thấy giả, nhưng cậu lại rất vui vẻ, Tô Sầm không khỏi cười, nói: “Vương gia không sợ em về phủ luôn à?”
“Trong lòng em còn vướng mắc vụ án, về có ngủ được không?”
Lý Thích thật sự rất hiểu cậu, Tô Sầm cũng không giấu giếm nữa, cậu lấy mấy cuốn sổ ra nói với Lý Thích: “Mấy cuốn này là sớ của Phong Nhất Minh, em xem cả buổi trời cũng không nhìn ra gì.”
“Đưa ta xem.” Lý Thích tiện tay lấy một cuốn, ngồi thẳng dậy đọc.
Tuy thứ có ích trong mấy cuốn sổ này không nhiều, nhưng cuốn nào cũng dài dằng dặc, đọc đến cuốn thứ hai Lý Thích đã cau mày day ấn đường.
Tô Sầm lập tức hối hận.
Nay bao việc lớn nhỏ trong triều đều do Lý Thích quyết định, giờ này hắn còn chưa ngủ e là vì vừa mới xử lý xong chính sự. Nửa đêm canh ba mình qua làm phiền thì thôi còn bắt người ta đọc sớ, mấy cuốn sổ này đã gác lại nhiều ngày vậy rồi, không vội gì một đêm, sao không đợi được đến mai chứ.
Đến khi người nọ định cầm cuốn thứ ba, Tô Sầm vội cản lại: “Thôi, mai rồi tính.”
Lý Thích cười: “Không sao.”
Tô Sầm không buông tay: “Thế này đi… Em đọc cho, ngài nhắm mắt nghe là được.”
Lý Thích nhướng mày nhìn ánh mắt bướng bỉnh của Tô Sầm, cuối cùng vẫn buông tay, tựa vào giường nhắm mắt nói: “Đọc đi.”
Nội dung Tô Sầm đã sớm nằm lòng, cậu đọc rành rọt, giọng điệu lanh lảnh vừa không quá cứng nhắc cũng không quá hoạt náo, đọc hết cuốn thứ ba rồi sang cuốn thứ tư, cuối cùng còn tự kết luận: “Nội dung của mấy cuốn này đều gần giống nhau, chỉ nhắc đến vụ án xảy ra trên dịch đạo lại không có địa điểm cụ thể, cũng không có thông tin nạn nhân, như vậy rất dễ bị hiểu là dâng một vụ án nhiều lần, vậy nên trước đây em mới không để tâm.”
“Không phải một vụ.” Lý Thích mở mắt lắc đầu: “Đây là bốn vụ.”
“Bốn vụ?” Tô Sầm nhíu mày, không phải cậu chưa từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng hung án xảy ra bốn lần liên tiếp, nếu thật sự là giết người liên hoàn sao trong kinh lại chẳng có tin tức gì?
Lý Thích nói tiếp: “Sở dĩ không có tên người tên địa điểm là vì nếu y viết vào, chắc chắn cuốn sổ này không đến được tay em. Y viết nhiều câu thừa thãi che giấu như vậy chỉ để truyền tin ra.”
Tô Sầm hỏi: “Tin gì?”
Lý Thích nói: “Dương Châu có người chết.”
Tô Sầm nhíu mày, vậy còn phải nói sao, không phải rành rành rồi sao?
“Y muốn dẫn người qua điều tra.”
Tô Sầm bừng tỉnh, chẳng trách không có quá trình thẩm án, kết luận cuối cùng cũng quá qua loa. Phong Nhất Minh này cũng khá thông minh, y muốn dùng cách này dẫn người đến, một mình y không tra được thì để triều đình phái người xuống tra.
Lý Thích day ấn đường: “Nếu ta đoán không sai hẳn người chết đều là dân buôn muối lậu.”
Tô Sầm sửng sốt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cậu biết muối quan, muối tư tranh đấu gay gắt, nhưng không ngờ lại đã đến mức chết người luôn rồi, vả lại không chỉ một mạng người, mà là bốn mạng!
Đáng sợ hơn nữa là thương buôn muối quan ngang nhiên giết người trên dịch đạo, quan phủ không những mặc kệ mà còn tiếp tay thay chúng ém nhẹm thông tin, gửi một quyển sớ cũng phải hao tâm tổn sức. Có lẽ quan trường Dương Châu không chỉ như Phong Nhất Minh vạch trần mà còn hơn thế nữa.
Quan thương cấu kết, mệnh quan triều đình mở đường cho kẻ giết người, bên trong thành Dương Châu rực rỡ đang ẩn chứa những yêu ma quỷ quái gì đây?
Tô Sầm nghĩ hồi, cuối cùng hỏi: “Phong Nhất Minh là người của ngài đúng không?”
Trên triều hội hôm nay, thái độ bảo vệ Phong Nhất Minh của Lý Thích vô cùng rõ ràng, kẻ nào có mắt đều thấy được. Lý Quỳnh cũng có ý lấy Phong Nhất Minh ra làm khó Lý Thích, hơn nữa Phong Nhất Minh này lại đang ở thành Dương Châu đầu sóng ngọn gió, cậu không tin bao nhiêu trùng hợp như vậy dồn hết vào một người.
“Phong Nhất Minh là người thông minh, làm việc cẩn thận, ta phái y qua đó âm thầm đốc thúc việc loại bỏ lệnh Xác Diêm giúp ta.” Lý Thích nhắm mắt thở dài: “Khó cho y rồi.”
Quả là vậy.
Tô Sầm nhíu mày, ăn lộc vua ban san sẻ cùng vua, có gì đâu mà làm khó? Dù không có Phong Nhất Minh thì cũng có Lý Nhất Minh, Vương Nhất Minh qua đó, chẳng lẽ họ thì không khó sao?
Vừa nghĩ tới đây Tô Sầm lập tức khinh bỉ mình, đúng là có tiền đồ thật, ghen tuông với một người ở tít tận chân trời chỉ vì Lý Thích khen người ta một câu “thông minh”.
Vừa khinh bỉ cậu vừa không khỏi nghĩ, vậy nếu là cậu thì sao? Nếu người ở Dương Châu là cậu, Lý Thích có bảo vệ cậu như bảo vệ Phong Nhất Minh không?
Lý Thích bỗng chụp lấy tay Tô Sầm, dùng sức kéo cậu ngồi lên sạp, hắn miết cằm cậu: “Đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ chuyện gì?” Đối diện với cặp mắt như bóng đêm kia, Tô Sầm cảm giác nhịp tim mình chợt rối loạn.
“Nghĩ chuyện nên nghĩ.” Một tay Lý Thích đặt trên mặt cậu, đi theo ánh mắt cậu, dịu dàng vô cùng. Ngón tay hắn cọ lên môi cậu, sau đó trượt sang gò má, thoáng dừng lại trên xương cung mày lành lạnh, cuối cùng dừng lại bên tai nhẹ nhàng vuốt v e, bàn tay còn lại thì khác hẳn, Lý Thích mạnh mẽ lột áo cậu, tháo đai lưng, bàn tay nóng rực như lửa đốt, chạm đến đâu đều khiến nơi đó run rẩy.
Nhiều lần qua lại, Lý Thích còn hiểu rõ thân thể này hơn cả cậu, hắn biết rõ làm thế nào khơi dậy hứng khởi trong cậu, làm thế nào khiến cậu mất lý trí, làm thế nào để cậu hoàn toàn chìm đắm, tan thành nước.
“Vậy em nên nghĩ đến gì?” Tô Sầm đã không còn tỉnh táo, cậu nhướng mày thủ thỉ, đôi mắt quyến rũ trắng trợn.
“Nghĩ đến ta…” Lý Thích hôn lên bờ môi hé mở: “Hoặc là…” Hắn đưa hông: “Nó.”
Tô Sầm th ở dốc, nghe như đau đớn song lại xen lẫn vài phần ngọt ngào thỏa mãn.
Lý Thích ôm hông bế cậu lên: “Chỗ này nhỏ, chúng ta về giường.”
Nhưng cậu vẫn còn ngậm lấy hắn, mỗi một bước đi đều sâu hơn vài phần. Đã vậy Lý Thích còn cố tình không ôm chặt, làm cậu chỉ có thể cố siết chặt hơn.
Mấy bước ngắn ngủi đã khiến người được ôm ướt mồ hôi, Tô Sầm há miệng th ở dốc, u oán nhìn hắn. Lý Thích lại cười, bảo: “Tử Húc không thích lên giường thì chúng ta quay lại sạp vậy.”
Tô Sầm: “…”
Sau một trận mây mưa, trời đã tờ mờ sáng. Tô Sầm nằm sấp trong lòng Lý Thích, không muốn cử động lấy một ngón tay.
Lý Thích kéo chăn lên che đi khung cảnh kiều diễm giữa hai đùi Tô Sầm, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu: “Mai cho em nghỉ nửa ngày, ngủ đi.”
Tô Sầm gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt, nhịp tim từ từ bình phục, những suy nghĩ không đầu không đuôi cũng chậm rãi xuất hiện.
Không biết im lặng bao lâu cậu mới lại mở mắt.
“Để em đi đi.” Tô Sầm chợt nói.
“Nghĩ kĩ rồi?” Lý Thích vẫn nhắm mắt, nhưng có thể nghe ra hắn cũng chưa ngủ.
Tô Sầm thầm xác nhận lại, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Phải cẩn thận đấy.” Lý Thích vỗ nhẹ lưng cậu: “Để Kỳ Lâm đi theo em.”
Tô Sầm cắm đầu vào thẳng hậu điện, lục lọi tìm kiếm giữa đống sổ con chồng như núi. Cậu nhớ hôm đó người kia nói Phong Nhất Minh dâng liền ba, bốn cuốn có nội dung giống nhau, nếu Dương Châu thật sự quan thương cấu kết không biết thiên lý, y có miệng mà không thể nói như lời Phong Nhất Minh, vậy rất có thể thứ y muốn nói giấu trong những cuốn sổ này.
Cộng thêm cuốn bị đè dưới chồng sách của cậu, Tô Sầm tìm thấy cả thảy bốn cuốn. Cậu thắp đèn ngồi nghiền ngẫm từng chữ, mấy cuốn sổ con này đều hao hao nhau, viết một tràng dài tóm lại chẳng có nội dung gì, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không hiểu. Cuối cùng cậu ném sổ xuống bàn, nếu đây là một câu đố thì Tô Sầm xin chịu thua.
Nhưng cả cậu cũng không hiểu thì ai có thể hiểu được? Nói cách khác, nếu đây là một ổ khóa chỉ có duy nhất chìa khóa của nó mở được, vậy chiếc chìa khóa đó nằm trong tay ai?
Tô Sầm chợt lóe một ý nghĩa, cậu cầm sổ lên định đi, vừa ra khỏi cửa thư phòng đã nghe tiếng mõ thành Trường An vang lên ba tiếng, không ngờ đã đến giờ này rồi.
Lý Thích nói sẽ cho người qua đón cậu, canh giờ này rồi không biết người ta có còn ở đó không, cậu bán tín bán nghi ra cổng, quả nhiên có thấy một cỗ kiệu nhỏ đang chờ.
Bắt người ta hứng gió chờ nửa đêm, Tô Sầm cũng không đành lòng, cậu thưởng thêm chút ít tỏ lòng áy náy rồi mới ngồi lên kiệu.
Mệt nhọc cả ngày, Tô Sầm gật gù trên cỗ kiệu chòng chành, đến khi mở mắt ra đã ở trước cổng cung Hưng Khánh.
Bước xuống kiệu, cơn gió lạnh thổi qua làm Tô Sầm tỉnh táo lại. Giờ này chắc Lý Thích đã ngủ rồi, e là hôm nay cậu không hỏi được gì. Tô Sầm trù trừ trước cổng không biết nên về nhà hay tá túc cung Hưng Khánh một đêm, cuối cùng cậu vẫn chọn vế sau. Nửa đêm canh ba lần mò về nhà cũng không phải thượng sách, ngủ lại đây sáng mai còn có thể đi ké kiệu.
Đành phải quấy rầy Ninh Vương phi rồi.
Tô Sầm xách đèn mò mẫm vào hậu điện cung Hưng Khánh, trên đường liếc nhìn tẩm cung Ninh Vương, cậu sửng sốt, vậy mà bên trong vẫn sáng đèn.
Nghĩ đến chuyện Lý Thích không có thói quen đốt nến ngủ, cậu không khỏi bước lên, lặng lẽ áp sát vào cửa nghe ngóng tiếng động bên trong.
Cậu tự nghĩ mình rón rén lắm rồi, nhưng đầu vừa kề vào cửa đã nghe người bên trong nói: “Vào đi.”
Tô Sầm hậm hực đứng thẳng dậy, đưa đèn cho hạ nhân bên ngoài rồi vào phòng.
Bắt gặp ngay ánh mắt như mực kia.
Lý Thích cầm một cuốn sách ngồi trên sạp, đầu gối hơi co, tóc đen xòa xuống, tuy đang mặc đồ ngủ nhưng tư thế sắc bén vẫn khiến Tô Sầm chấn động.
Cậu tự nhận thấy mình không phải người trông mặt bắt hình dong, nhưng nhìn dung mạo áp đảo mọi thứ kia, cậu không muốn chú ý cũng khó.
Chưa nói đến gì khác, riêng mặt mũi của lão cáo già này, suốt nửa đời ngắn ngủi của Tô Sầm chưa có ai sánh bằng.
Lý Thích đặt sách xuống tựa vào sạp, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cậu như xen lẫn ý cười.
Tô Sầm hít sâu, đi tới trước sạp, cười hỏi: “Sao Vương gia biết em tới?”
Lý Thích nói: “Ngửi thấy.”
Tô Sầm kéo tay áo lên ngửi, hôm nay cậu không huân hương, lẽ ra phải không có mùi gì mới phải, sao Lý Thích ngửi được? Nghĩ lại, làm sao mà ngửi được chứ, e là cậu vừa bước vào cung Hưng Khánh Lý Thích đã biết rồi.
Lại trêu cậu, Tô Sầm trừng mắt nhìn hắn, cậu rũ tay áo, hỏi: “Sao Vương gia chưa ngủ?”
Lý Thích cười, kéo Tô Sầm lại nhẹ nhàng vuốt v e: “Đợi em.”
Nghe cũng thấy giả, nhưng cậu lại rất vui vẻ, Tô Sầm không khỏi cười, nói: “Vương gia không sợ em về phủ luôn à?”
“Trong lòng em còn vướng mắc vụ án, về có ngủ được không?”
Lý Thích thật sự rất hiểu cậu, Tô Sầm cũng không giấu giếm nữa, cậu lấy mấy cuốn sổ ra nói với Lý Thích: “Mấy cuốn này là sớ của Phong Nhất Minh, em xem cả buổi trời cũng không nhìn ra gì.”
“Đưa ta xem.” Lý Thích tiện tay lấy một cuốn, ngồi thẳng dậy đọc.
Tuy thứ có ích trong mấy cuốn sổ này không nhiều, nhưng cuốn nào cũng dài dằng dặc, đọc đến cuốn thứ hai Lý Thích đã cau mày day ấn đường.
Tô Sầm lập tức hối hận.
Nay bao việc lớn nhỏ trong triều đều do Lý Thích quyết định, giờ này hắn còn chưa ngủ e là vì vừa mới xử lý xong chính sự. Nửa đêm canh ba mình qua làm phiền thì thôi còn bắt người ta đọc sớ, mấy cuốn sổ này đã gác lại nhiều ngày vậy rồi, không vội gì một đêm, sao không đợi được đến mai chứ.
Đến khi người nọ định cầm cuốn thứ ba, Tô Sầm vội cản lại: “Thôi, mai rồi tính.”
Lý Thích cười: “Không sao.”
Tô Sầm không buông tay: “Thế này đi… Em đọc cho, ngài nhắm mắt nghe là được.”
Lý Thích nhướng mày nhìn ánh mắt bướng bỉnh của Tô Sầm, cuối cùng vẫn buông tay, tựa vào giường nhắm mắt nói: “Đọc đi.”
Nội dung Tô Sầm đã sớm nằm lòng, cậu đọc rành rọt, giọng điệu lanh lảnh vừa không quá cứng nhắc cũng không quá hoạt náo, đọc hết cuốn thứ ba rồi sang cuốn thứ tư, cuối cùng còn tự kết luận: “Nội dung của mấy cuốn này đều gần giống nhau, chỉ nhắc đến vụ án xảy ra trên dịch đạo lại không có địa điểm cụ thể, cũng không có thông tin nạn nhân, như vậy rất dễ bị hiểu là dâng một vụ án nhiều lần, vậy nên trước đây em mới không để tâm.”
“Không phải một vụ.” Lý Thích mở mắt lắc đầu: “Đây là bốn vụ.”
“Bốn vụ?” Tô Sầm nhíu mày, không phải cậu chưa từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng hung án xảy ra bốn lần liên tiếp, nếu thật sự là giết người liên hoàn sao trong kinh lại chẳng có tin tức gì?
Lý Thích nói tiếp: “Sở dĩ không có tên người tên địa điểm là vì nếu y viết vào, chắc chắn cuốn sổ này không đến được tay em. Y viết nhiều câu thừa thãi che giấu như vậy chỉ để truyền tin ra.”
Tô Sầm hỏi: “Tin gì?”
Lý Thích nói: “Dương Châu có người chết.”
Tô Sầm nhíu mày, vậy còn phải nói sao, không phải rành rành rồi sao?
“Y muốn dẫn người qua điều tra.”
Tô Sầm bừng tỉnh, chẳng trách không có quá trình thẩm án, kết luận cuối cùng cũng quá qua loa. Phong Nhất Minh này cũng khá thông minh, y muốn dùng cách này dẫn người đến, một mình y không tra được thì để triều đình phái người xuống tra.
Lý Thích day ấn đường: “Nếu ta đoán không sai hẳn người chết đều là dân buôn muối lậu.”
Tô Sầm sửng sốt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cậu biết muối quan, muối tư tranh đấu gay gắt, nhưng không ngờ lại đã đến mức chết người luôn rồi, vả lại không chỉ một mạng người, mà là bốn mạng!
Đáng sợ hơn nữa là thương buôn muối quan ngang nhiên giết người trên dịch đạo, quan phủ không những mặc kệ mà còn tiếp tay thay chúng ém nhẹm thông tin, gửi một quyển sớ cũng phải hao tâm tổn sức. Có lẽ quan trường Dương Châu không chỉ như Phong Nhất Minh vạch trần mà còn hơn thế nữa.
Quan thương cấu kết, mệnh quan triều đình mở đường cho kẻ giết người, bên trong thành Dương Châu rực rỡ đang ẩn chứa những yêu ma quỷ quái gì đây?
Tô Sầm nghĩ hồi, cuối cùng hỏi: “Phong Nhất Minh là người của ngài đúng không?”
Trên triều hội hôm nay, thái độ bảo vệ Phong Nhất Minh của Lý Thích vô cùng rõ ràng, kẻ nào có mắt đều thấy được. Lý Quỳnh cũng có ý lấy Phong Nhất Minh ra làm khó Lý Thích, hơn nữa Phong Nhất Minh này lại đang ở thành Dương Châu đầu sóng ngọn gió, cậu không tin bao nhiêu trùng hợp như vậy dồn hết vào một người.
“Phong Nhất Minh là người thông minh, làm việc cẩn thận, ta phái y qua đó âm thầm đốc thúc việc loại bỏ lệnh Xác Diêm giúp ta.” Lý Thích nhắm mắt thở dài: “Khó cho y rồi.”
Quả là vậy.
Tô Sầm nhíu mày, ăn lộc vua ban san sẻ cùng vua, có gì đâu mà làm khó? Dù không có Phong Nhất Minh thì cũng có Lý Nhất Minh, Vương Nhất Minh qua đó, chẳng lẽ họ thì không khó sao?
Vừa nghĩ tới đây Tô Sầm lập tức khinh bỉ mình, đúng là có tiền đồ thật, ghen tuông với một người ở tít tận chân trời chỉ vì Lý Thích khen người ta một câu “thông minh”.
Vừa khinh bỉ cậu vừa không khỏi nghĩ, vậy nếu là cậu thì sao? Nếu người ở Dương Châu là cậu, Lý Thích có bảo vệ cậu như bảo vệ Phong Nhất Minh không?
Lý Thích bỗng chụp lấy tay Tô Sầm, dùng sức kéo cậu ngồi lên sạp, hắn miết cằm cậu: “Đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ chuyện gì?” Đối diện với cặp mắt như bóng đêm kia, Tô Sầm cảm giác nhịp tim mình chợt rối loạn.
“Nghĩ chuyện nên nghĩ.” Một tay Lý Thích đặt trên mặt cậu, đi theo ánh mắt cậu, dịu dàng vô cùng. Ngón tay hắn cọ lên môi cậu, sau đó trượt sang gò má, thoáng dừng lại trên xương cung mày lành lạnh, cuối cùng dừng lại bên tai nhẹ nhàng vuốt v e, bàn tay còn lại thì khác hẳn, Lý Thích mạnh mẽ lột áo cậu, tháo đai lưng, bàn tay nóng rực như lửa đốt, chạm đến đâu đều khiến nơi đó run rẩy.
Nhiều lần qua lại, Lý Thích còn hiểu rõ thân thể này hơn cả cậu, hắn biết rõ làm thế nào khơi dậy hứng khởi trong cậu, làm thế nào khiến cậu mất lý trí, làm thế nào để cậu hoàn toàn chìm đắm, tan thành nước.
“Vậy em nên nghĩ đến gì?” Tô Sầm đã không còn tỉnh táo, cậu nhướng mày thủ thỉ, đôi mắt quyến rũ trắng trợn.
“Nghĩ đến ta…” Lý Thích hôn lên bờ môi hé mở: “Hoặc là…” Hắn đưa hông: “Nó.”
Tô Sầm th ở dốc, nghe như đau đớn song lại xen lẫn vài phần ngọt ngào thỏa mãn.
Lý Thích ôm hông bế cậu lên: “Chỗ này nhỏ, chúng ta về giường.”
Nhưng cậu vẫn còn ngậm lấy hắn, mỗi một bước đi đều sâu hơn vài phần. Đã vậy Lý Thích còn cố tình không ôm chặt, làm cậu chỉ có thể cố siết chặt hơn.
Mấy bước ngắn ngủi đã khiến người được ôm ướt mồ hôi, Tô Sầm há miệng th ở dốc, u oán nhìn hắn. Lý Thích lại cười, bảo: “Tử Húc không thích lên giường thì chúng ta quay lại sạp vậy.”
Tô Sầm: “…”
Sau một trận mây mưa, trời đã tờ mờ sáng. Tô Sầm nằm sấp trong lòng Lý Thích, không muốn cử động lấy một ngón tay.
Lý Thích kéo chăn lên che đi khung cảnh kiều diễm giữa hai đùi Tô Sầm, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu: “Mai cho em nghỉ nửa ngày, ngủ đi.”
Tô Sầm gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt, nhịp tim từ từ bình phục, những suy nghĩ không đầu không đuôi cũng chậm rãi xuất hiện.
Không biết im lặng bao lâu cậu mới lại mở mắt.
“Để em đi đi.” Tô Sầm chợt nói.
“Nghĩ kĩ rồi?” Lý Thích vẫn nhắm mắt, nhưng có thể nghe ra hắn cũng chưa ngủ.
Tô Sầm thầm xác nhận lại, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Phải cẩn thận đấy.” Lý Thích vỗ nhẹ lưng cậu: “Để Kỳ Lâm đi theo em.”
Danh sách chương