“Tiểu Hồng…” Khúc Linh Nhi nhíu mày, nhưng y chưa kịp nói gì thêm, tay áo thụng kia đã vọt tới quấn quanh hông, Khúc Linh Nhi hoảng loạn tránh đi, tức giận nói: “Chị làm gì vậy?”
Khanh Trần trợn mắt: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Tiểu Hồng!”
“Không gọi Tiểu Hồng thì gọi cái gì?” Khúc Linh Nhi ấm ức: “Chẳng lẽ gọi Khanh Trần cô nương như họ à?”
“Gì cũng được, nhưng không được gọi Tiểu Hồng!”
“Tiểu Hồng hay bao nhiêu.” Khúc Linh Nhi lầu bầu, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống: “Sao chị lại đến Dương Châu?”
Khanh Trần vung tay áo ngồi xuống: “Sau khi cậu đi Ám Môn có nhiều chuyện lắm, tình hình phương Bắc căng thẳng, rất nhiều người đều rút về hết. Thời gian này cậu không ở Ám Môn nên không biết, đợt trước người náu trong quân đội Đột Quyết bị lộ rồi, người của Tử Môn chết gần hết, cả mấy căn cứ ngầm trong thành Trường An cũng bị phá hủy. Phương Bắc không yên bình, sư phụ bảo tôi chuyển sang đây.”
Khúc Linh Nhi day mũi, không dám nói mình cũng có nhúng tay vào chuyện lúc trước, chỉ hỏi: “Bây giờ mọi người có khỏe không? Chị, Hàn Thư với sư phụ khỏe cả chứ?”
“Cậu còn nhớ đến chúng tôi à?” Khanh Trần trừng mắt nhìn Khúc Linh Nhi: “Ban đầu cậu một đi không trở lại, chúng tôi còn tưởng cậu chết rồi. Cậu xem mắt tôi này, khóc suýt mù vì cậu luôn, Hàn Thư thì ra vách núi đó uống rượu mấy tháng liền, lần nào cũng say tí bỉ, nếu sư phụ không bảo đi chắc giờ này vẫn đang chìm trong rượu. Cậu thì tốt rồi, còn sống cũng không nói chúng tôi một tiếng, để chúng tôi đau lòng vô ích.”
Khúc Linh Nhi cắn môi. Y, Hàn Thư và Tiểu Hồng đều được sư phụ nuông nấng, thân thiết với nhau từ nhỏ, nếu không phải bất đắc dĩ y cũng không phản bội Ám Môn, rời xa họ.
“Sư phụ cũng nhớ cậu, tuy người không nói nhưng đã mấy lần tôi thấy sự phụ ra ngoài đi dạo nửa đêm, thở dài liên tục.”
“Sư phụ…” Khúc Linh Nhi cúi đầu. Sư phụ hẳn là người đầu tiên phát hiện y chưa chết, lúc trước khi ở thành Trường An còn nhờ người áo đen kia chuyển lời cho y, nhưng Tiểu Hồng và Hàn Thư lại không biết chuyện y còn sống, chắc là sư phụ chưa tiết lộ cho hai người.
Vậy sư phụ thở dài vì chuyện gì đây? Vì tội lỗi tày trời y gây ra? Hay là tương lai bấp bênh của tất cả bọn họ? “Thôi.” Khanh Trần ném viên kẹo trên bàn vào người y: “Lúc trước sao cậu sống được thế, bao nhiêu người thấy cậu nhảy xuống vách núi như vậy, vách núi cao ngàn trượng, ngã xuống là thịt nát xương tan, chẳng lẽ cậu còn biết bay?”
Khúc Linh Nhi nhướng mày, cười: “Ám Môn muốn giết tôi, tôi có chạy đến chân trời góc bể chúng cũng tìm được. Chỉ còn cách khiến chúng nghĩ tôi chết rồi tôi mới có đường sống. Tôi đã đóng hai cọc gỗ trên vách núi từ trước, đợi mọi người đi hết mới trèo lên.”
Hẳn là sư phụ nhìn thấy hai cây cọc đó mới đoán là y chưa chết.
Khanh Trần nhíu mày: “Sao chúng muốn giết cậu?”
Khúc Linh Nhi trợn mắt: “Chị cũng muốn bị truy sát à?”
Khanh Trần hậm hực ngậm miệng.
Một lát sau nàng lại đá vào Tô Sầm, hỏi: “Thế tên này thì sao? Sao cậu lại đi cùng hắn?”
Khúc Linh Nhi nhìn Tô Sầm đang hôn mê, nói nhỏ: “Huynh ấy cứu tôi.”
Khanh Trần vén mái tóc che khuất mặt Tô Sầm lên quan sát, nói: “Mặt mũi cũng được, mỗi tội chẳng nói được câu nào thành thật, lại còn muốn moi tin của tôi nữa.”
Khúc Linh Nhi sợ Tô ca ca của y bị người ta tức giận trùm bao ném xuống sông, bèn giải thích: “Huynh ấy đúng là đến từ phương Bắc, nhà làm buôn bán mà.”
Khanh Trần vạch ngón tay lên mặt Tô Sầm: “Bảo sao da dẻ mịn màng thế này, đáng ra không nên chuốc thuốc mê mà phải cho uống xuân dược mới đúng.”
“Đừng.” Khóe miệng Khúc Linh Nhi giần giật, y chỉ vào Tô Sầm: “Huynh ấy… huynh ấy không cương.”
Khanh Trần ngẩng đầu: “Sao cậu biết?”
…
Hai người chật vật vác Tô Sầm sang phòng bên cạnh rồi mới quay về ôn chuyện tiếp, nói chuyện một hồi đã hết hơn nửa đêm.
Khi trời gần sáng Khúc Linh Nhi mới ngáp dài sang phòng bên gọi Tô Sầm dậy xuống thuyền, vừa mở cửa nhìn lên giường, đầu y đã nổ tung.
Tô Sầm biến mất rồi!
Tiểu Hồng là cao thủ dùng độc, nàng muốn người ta ngủ đến canh năm thì không có chuyện canh ba đã tỉnh, nếu Tô Sầm không ở trong phòng chắc chắn là có người động vào.
Một ô cửa sổ trong phòng mở tung, bên ngoài là mặt nước tối đen, lỡ như có người nhân lúc Tô Sầm ngủ say ném cậu xuống…
Y đã nói là sẽ bảo vệ cậu, cuối cùng lại để chuyện xảy ra ngay trước mắt mình!
Khúc Linh Nhi cố gắng bình tĩnh lại, nãy giờ y không nghe thấy tiếng có gì rơi xuống nước, thuyền cũng chưa vào bờ, hẳn là người vẫn còn trên thuyền. Khúc Linh Nhi nhảy ra ngoài cửa, phóng người lên cột buồm, chỉ cần người còn ở trên thuyền, y đứng cao như vậy chắc chắn sẽ thấy.
Vừa nhìn xuống Khúc Linh Nhi đã ngẩn người, người mặc áo trắng đứng đón gió đầu thuyền kia không phải Tô ca ca của y thì là ai?
Khúc Linh Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống, thấy rõ người đứng đầu thuyền mới thở phào, vỗ vai người nọ: “Tô ca ca.”
“Hả?” Tô Sầm quay lại cười với Khúc Linh Nhi: “Nói chuyện xong rồi?”
Khúc Linh Nhi sửng sốt: “Sao huynh biết… Huynh không ngủ?!”
Gió đêm thoảng qua, Tô Sầm vén lại mái tóc, híp mắt nhìn Khúc Linh Nhi: “Không phải cậu bảo tôi không được đụng vào thứ gì trên thuyền sao?”
“Nhưng tôi thấy huynh uống trà rồi mà!”
Tô Sầm: “Tôi lại nhổ ra rồi.”
Khúc Linh Nhi: “Thế… thế… huynh biết hết rồi à? Huynh nghe thấy hết những gì chúng tôi nói rồi sao?”
Tô Sầm gật đầu: “Tôi không cương gì gì đó.”
Khúc Linh Nhi: “…”
“Không phải, Tô ca ca nghe tôi giải thích.” Khúc Linh Nhi khua tay múa chân: “Tôi không cố ý đâu, tôi cũng muốn tốt cho huynh thôi, huynh không biết đám Tiểu Hồng… Tô ca ca, tôi sai rồi, huynh đừng vứt bỏ tôi.”
Tô Sầm bị y chọc cười: “Tại sao tôi lại bỏ cậu?”
Khúc Linh Nhi nhăn mày, nói: “Vì tôi có qua lại với người của Ám Môn.”
Tô Sầm cười: “Cậu vốn đi ra từ Ám Môn mà, gặp người quen cũ chào hỏi đôi câu cũng không lạ. Nếu cậu gặp rồi lại cố ý không quen biết, trái lại tôi mới nghi ngờ mục đích cậu tiếp cận tôi.”
Khúc Linh Nhi ngại ngùng gãi đầu: “Huynh biết Tiểu Hồng là người Ám Môn từ trước rồi đúng không?”
“Không phải.” Tô Sầm lắc đầu, nói: “Sau khi lên thuyền tôi mới biết. Nàng ta đặt ra ba vòng thi nghe thì tùy ý, nhưng thật ra lại rất tinh tế. Vòng đầu tiên là đánh trống truyền hoa, trống trong tay nàng ta, nàng ta bèn mượn cơ hội này loại bớt một loạt người, vòng thứ hai là kiểm tra công phu, đến vòng thứ ba mới là học vấn thật sự. Nếu tôi đoán không sai thì lý do nàng ta giữ tôi lại là vì tôi là kẻ lạ mặt duy nhất nên muốn thăm dò tôi.”
“Đúng là Tiểu Hồng được Ám Môn để lại đây thám thính tình hình Dương Châu.” Khúc Linh Nhi lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Thế người huynh có hứng thú trên thuyền lúc trước không phải Tiểu Hồng sao?”
“Không phải, người tôi để ý là nhị công tử kia.” Tô Sầm gõ nhẹ lên lan can: “Tuy gã ăn mặc sang trọng nhưng hành vi cử chỉ lại dung tục vô lại, hẳn không phải con cháu nhà quan. Người có thể được mọi người gọi là công tử trong thành Dương Châu này chỉ còn nhà họ Uông, Giả buôn muối, nhà họ Tô buôn trà, nhà họ Nhạc buôn vải. Người nhà họ Tô tôi không thể không nhận ra, nhà họ Nhạc là thông gia với chúng tôi, không có nhị công tử nào như vậy trong nhà, nhà họ Uông không có con trai, vậy thì nhị công tử này chỉ có thể là người họ Giả. Tôi muốn xem xem cậu ấm họ Giả này có thật sự vá áo túi cơm như người ta đồn không.”
“Kết quả thì sao?” Khúc Linh Nhi hỏi.
Tô Sầm lắc đầu, chỉ cần không phải nhị công tử kia giấu kĩ quá thì đúng là người vô dụng thật.
Nhà họ Uông không có con trai, gia nghiệp giờ đây rơi hết vào tay con rể Hà Kiêu, đại thiếu gia nhà họ Giả mất sớm, lão gia tuổi đã cao, chỉ còn lại một đứa con lông bông vô học thích dạo chơi Tần lâu Sở quán, vậy nên thực chất muối trong thành Dương Châu bây giờ đã nằm hết trong tay Hà Kiêu.
Thấy Tô Sầm lại chìm vào suy nghĩ, Khúc Linh Nhi kéo tay áo cậu, khó xử nói: “Tô ca ca… huynh đừng làm khó bọn Tiểu Hồng được không, chị ấy chỉ phụ trách truyền tin cho Ám Môn thôi, chưa từng làm chuyện phóng hỏa giết người gì hết.”
Tô Sầm quay lại híp mắt suy nghĩ, sau đó mỉm cười: “Cũng không phải không được, nhưng có chuyện này cậu phải gánh giúp tôi.”
Khúc Linh Nhi nghiêng đầu: “Hả?”
…
Khi trời gần sáng hẳn thuyền hoa mới cập bến ngoài cổng Đông, các công tử thiếu gia phong lưu trên thuyền suốt đêm rời thuyền, vừa lên bờ đã quay lại hết dáng vẻ áo mũ gọn gàng.
Cách bờ một khoảng Khúc Linh Nhi đã cảm nhận được khí thế nghẹt thở trên bờ, khi thuyền từ từ cập bến y đã thấy một người đứng giữa sương mù, thân hình cao lớn, mặt lạnh như băng, trường kiếm trên tay trực rời vỏ.
Khúc Linh Nhi nuốt nước bọt: “Tô ca ca… chúng ta đổi cách khác được không?”
Tô Sầm nheo mắt cười: “Thế biết làm sao đây? Tôi cũng không thể để Lý Thích biết mình tranh thủ lúc không tra án giấu hắn đi chơi thuyền hoa được, nếu cậu không nhận tôi chỉ có thể nói với Lý Thích là mình lên điều tra Ám Môn, đến lúc đó hắn điều tra ra chuyện gì tôi không biết đâu đấy.”
Khúc Linh Nhi: “…”
Đêm qua y còn nghĩ người này chu đáo ân cần nữa, chu đáo con quỷ! Biết vậy ban đầu đã ném người này xuống sông cho cá ăn rồi.
Vừa lên bờ Khúc Linh Nhi đã trốn sau lưng Tô Sầm không dám ho he gì, trái lại Tô Sầm vô cùng bình tĩnh chào hỏi Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm ôm kiếm đứng đó, lạnh lùng nhìn hai người. Hôm qua hắn đến Uy Viễn tiêu cục đưa thư xong, về đến nơi đã không thấy hai người đâu nữa, y sốt ruột tìm hơn nửa đêm, suýt nữa đã tự lộ thân phận bắt Tiết Trực đi tìm hai người, vậy mà hai người này lại thong thả chơi thuyền hoa ở đây.
Tô Sầm kéo Khúc Linh Nhi, Khúc Linh Nhi mới không bằng lòng ló đầu ra sau lưng Tô Sầm: “Kỳ ca ca, là ta muốn tới…”
Kỳ Lâm nheo đôi mắt nhạt màu, Khúc Linh Nhi rùng mình, chưa kịp lùi ra sau đã bị người kia tóm lấy cổ tay.
Kỳ Lâm gật đầu với Tô Sầm: “Tô đại nhân, ta phải xử lý chút việc riêng.”
Tô Sầm lập tức gật đầu: “Kỳ thị vệ cứ tự nhiên.”
Trơ mắt nhìn Khúc Linh Nhi bị kéo đi, Tô Sầm chưa hết sợ vuốt ngực, cậu vừa mặc niệm “Xin lỗi Linh Nhi”, vừa hân hoan vẫy tay với Khúc Linh Nhi đang vừa đi vừa ngoảnh lại.
Theo trí nhớ của Tô Sầm, hôm đó về nhà Khúc Linh Nhi bị người kia lôi vào phòng cả ngày không ra, tiếng kêu từ to đến nhỏ rồi cuối cùng im bặt. Sang hôm sau đôi mắt hoa đào sưng húp, giọng khàn đặc, hai chân run rẩy liên hồi, mấy ngày vẫn chưa đi lại bình thường được.
Nhưng nửa đêm Tô Sầm thức dậy vẫn thấy người này lần mò sang gõ cửa phòng Kỳ Lâm, cửa vừa mở đã nhào lên ôm cổ Kỳ Lâm không chịu buông tay. Tô Sầm tặc lưỡi, cảm thán một câu “Thiếu niên không biết vị sầu” rồi xách quần về phòng.
Khanh Trần trợn mắt: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Tiểu Hồng!”
“Không gọi Tiểu Hồng thì gọi cái gì?” Khúc Linh Nhi ấm ức: “Chẳng lẽ gọi Khanh Trần cô nương như họ à?”
“Gì cũng được, nhưng không được gọi Tiểu Hồng!”
“Tiểu Hồng hay bao nhiêu.” Khúc Linh Nhi lầu bầu, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống: “Sao chị lại đến Dương Châu?”
Khanh Trần vung tay áo ngồi xuống: “Sau khi cậu đi Ám Môn có nhiều chuyện lắm, tình hình phương Bắc căng thẳng, rất nhiều người đều rút về hết. Thời gian này cậu không ở Ám Môn nên không biết, đợt trước người náu trong quân đội Đột Quyết bị lộ rồi, người của Tử Môn chết gần hết, cả mấy căn cứ ngầm trong thành Trường An cũng bị phá hủy. Phương Bắc không yên bình, sư phụ bảo tôi chuyển sang đây.”
Khúc Linh Nhi day mũi, không dám nói mình cũng có nhúng tay vào chuyện lúc trước, chỉ hỏi: “Bây giờ mọi người có khỏe không? Chị, Hàn Thư với sư phụ khỏe cả chứ?”
“Cậu còn nhớ đến chúng tôi à?” Khanh Trần trừng mắt nhìn Khúc Linh Nhi: “Ban đầu cậu một đi không trở lại, chúng tôi còn tưởng cậu chết rồi. Cậu xem mắt tôi này, khóc suýt mù vì cậu luôn, Hàn Thư thì ra vách núi đó uống rượu mấy tháng liền, lần nào cũng say tí bỉ, nếu sư phụ không bảo đi chắc giờ này vẫn đang chìm trong rượu. Cậu thì tốt rồi, còn sống cũng không nói chúng tôi một tiếng, để chúng tôi đau lòng vô ích.”
Khúc Linh Nhi cắn môi. Y, Hàn Thư và Tiểu Hồng đều được sư phụ nuông nấng, thân thiết với nhau từ nhỏ, nếu không phải bất đắc dĩ y cũng không phản bội Ám Môn, rời xa họ.
“Sư phụ cũng nhớ cậu, tuy người không nói nhưng đã mấy lần tôi thấy sự phụ ra ngoài đi dạo nửa đêm, thở dài liên tục.”
“Sư phụ…” Khúc Linh Nhi cúi đầu. Sư phụ hẳn là người đầu tiên phát hiện y chưa chết, lúc trước khi ở thành Trường An còn nhờ người áo đen kia chuyển lời cho y, nhưng Tiểu Hồng và Hàn Thư lại không biết chuyện y còn sống, chắc là sư phụ chưa tiết lộ cho hai người.
Vậy sư phụ thở dài vì chuyện gì đây? Vì tội lỗi tày trời y gây ra? Hay là tương lai bấp bênh của tất cả bọn họ? “Thôi.” Khanh Trần ném viên kẹo trên bàn vào người y: “Lúc trước sao cậu sống được thế, bao nhiêu người thấy cậu nhảy xuống vách núi như vậy, vách núi cao ngàn trượng, ngã xuống là thịt nát xương tan, chẳng lẽ cậu còn biết bay?”
Khúc Linh Nhi nhướng mày, cười: “Ám Môn muốn giết tôi, tôi có chạy đến chân trời góc bể chúng cũng tìm được. Chỉ còn cách khiến chúng nghĩ tôi chết rồi tôi mới có đường sống. Tôi đã đóng hai cọc gỗ trên vách núi từ trước, đợi mọi người đi hết mới trèo lên.”
Hẳn là sư phụ nhìn thấy hai cây cọc đó mới đoán là y chưa chết.
Khanh Trần nhíu mày: “Sao chúng muốn giết cậu?”
Khúc Linh Nhi trợn mắt: “Chị cũng muốn bị truy sát à?”
Khanh Trần hậm hực ngậm miệng.
Một lát sau nàng lại đá vào Tô Sầm, hỏi: “Thế tên này thì sao? Sao cậu lại đi cùng hắn?”
Khúc Linh Nhi nhìn Tô Sầm đang hôn mê, nói nhỏ: “Huynh ấy cứu tôi.”
Khanh Trần vén mái tóc che khuất mặt Tô Sầm lên quan sát, nói: “Mặt mũi cũng được, mỗi tội chẳng nói được câu nào thành thật, lại còn muốn moi tin của tôi nữa.”
Khúc Linh Nhi sợ Tô ca ca của y bị người ta tức giận trùm bao ném xuống sông, bèn giải thích: “Huynh ấy đúng là đến từ phương Bắc, nhà làm buôn bán mà.”
Khanh Trần vạch ngón tay lên mặt Tô Sầm: “Bảo sao da dẻ mịn màng thế này, đáng ra không nên chuốc thuốc mê mà phải cho uống xuân dược mới đúng.”
“Đừng.” Khóe miệng Khúc Linh Nhi giần giật, y chỉ vào Tô Sầm: “Huynh ấy… huynh ấy không cương.”
Khanh Trần ngẩng đầu: “Sao cậu biết?”
…
Hai người chật vật vác Tô Sầm sang phòng bên cạnh rồi mới quay về ôn chuyện tiếp, nói chuyện một hồi đã hết hơn nửa đêm.
Khi trời gần sáng Khúc Linh Nhi mới ngáp dài sang phòng bên gọi Tô Sầm dậy xuống thuyền, vừa mở cửa nhìn lên giường, đầu y đã nổ tung.
Tô Sầm biến mất rồi!
Tiểu Hồng là cao thủ dùng độc, nàng muốn người ta ngủ đến canh năm thì không có chuyện canh ba đã tỉnh, nếu Tô Sầm không ở trong phòng chắc chắn là có người động vào.
Một ô cửa sổ trong phòng mở tung, bên ngoài là mặt nước tối đen, lỡ như có người nhân lúc Tô Sầm ngủ say ném cậu xuống…
Y đã nói là sẽ bảo vệ cậu, cuối cùng lại để chuyện xảy ra ngay trước mắt mình!
Khúc Linh Nhi cố gắng bình tĩnh lại, nãy giờ y không nghe thấy tiếng có gì rơi xuống nước, thuyền cũng chưa vào bờ, hẳn là người vẫn còn trên thuyền. Khúc Linh Nhi nhảy ra ngoài cửa, phóng người lên cột buồm, chỉ cần người còn ở trên thuyền, y đứng cao như vậy chắc chắn sẽ thấy.
Vừa nhìn xuống Khúc Linh Nhi đã ngẩn người, người mặc áo trắng đứng đón gió đầu thuyền kia không phải Tô ca ca của y thì là ai?
Khúc Linh Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống, thấy rõ người đứng đầu thuyền mới thở phào, vỗ vai người nọ: “Tô ca ca.”
“Hả?” Tô Sầm quay lại cười với Khúc Linh Nhi: “Nói chuyện xong rồi?”
Khúc Linh Nhi sửng sốt: “Sao huynh biết… Huynh không ngủ?!”
Gió đêm thoảng qua, Tô Sầm vén lại mái tóc, híp mắt nhìn Khúc Linh Nhi: “Không phải cậu bảo tôi không được đụng vào thứ gì trên thuyền sao?”
“Nhưng tôi thấy huynh uống trà rồi mà!”
Tô Sầm: “Tôi lại nhổ ra rồi.”
Khúc Linh Nhi: “Thế… thế… huynh biết hết rồi à? Huynh nghe thấy hết những gì chúng tôi nói rồi sao?”
Tô Sầm gật đầu: “Tôi không cương gì gì đó.”
Khúc Linh Nhi: “…”
“Không phải, Tô ca ca nghe tôi giải thích.” Khúc Linh Nhi khua tay múa chân: “Tôi không cố ý đâu, tôi cũng muốn tốt cho huynh thôi, huynh không biết đám Tiểu Hồng… Tô ca ca, tôi sai rồi, huynh đừng vứt bỏ tôi.”
Tô Sầm bị y chọc cười: “Tại sao tôi lại bỏ cậu?”
Khúc Linh Nhi nhăn mày, nói: “Vì tôi có qua lại với người của Ám Môn.”
Tô Sầm cười: “Cậu vốn đi ra từ Ám Môn mà, gặp người quen cũ chào hỏi đôi câu cũng không lạ. Nếu cậu gặp rồi lại cố ý không quen biết, trái lại tôi mới nghi ngờ mục đích cậu tiếp cận tôi.”
Khúc Linh Nhi ngại ngùng gãi đầu: “Huynh biết Tiểu Hồng là người Ám Môn từ trước rồi đúng không?”
“Không phải.” Tô Sầm lắc đầu, nói: “Sau khi lên thuyền tôi mới biết. Nàng ta đặt ra ba vòng thi nghe thì tùy ý, nhưng thật ra lại rất tinh tế. Vòng đầu tiên là đánh trống truyền hoa, trống trong tay nàng ta, nàng ta bèn mượn cơ hội này loại bớt một loạt người, vòng thứ hai là kiểm tra công phu, đến vòng thứ ba mới là học vấn thật sự. Nếu tôi đoán không sai thì lý do nàng ta giữ tôi lại là vì tôi là kẻ lạ mặt duy nhất nên muốn thăm dò tôi.”
“Đúng là Tiểu Hồng được Ám Môn để lại đây thám thính tình hình Dương Châu.” Khúc Linh Nhi lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Thế người huynh có hứng thú trên thuyền lúc trước không phải Tiểu Hồng sao?”
“Không phải, người tôi để ý là nhị công tử kia.” Tô Sầm gõ nhẹ lên lan can: “Tuy gã ăn mặc sang trọng nhưng hành vi cử chỉ lại dung tục vô lại, hẳn không phải con cháu nhà quan. Người có thể được mọi người gọi là công tử trong thành Dương Châu này chỉ còn nhà họ Uông, Giả buôn muối, nhà họ Tô buôn trà, nhà họ Nhạc buôn vải. Người nhà họ Tô tôi không thể không nhận ra, nhà họ Nhạc là thông gia với chúng tôi, không có nhị công tử nào như vậy trong nhà, nhà họ Uông không có con trai, vậy thì nhị công tử này chỉ có thể là người họ Giả. Tôi muốn xem xem cậu ấm họ Giả này có thật sự vá áo túi cơm như người ta đồn không.”
“Kết quả thì sao?” Khúc Linh Nhi hỏi.
Tô Sầm lắc đầu, chỉ cần không phải nhị công tử kia giấu kĩ quá thì đúng là người vô dụng thật.
Nhà họ Uông không có con trai, gia nghiệp giờ đây rơi hết vào tay con rể Hà Kiêu, đại thiếu gia nhà họ Giả mất sớm, lão gia tuổi đã cao, chỉ còn lại một đứa con lông bông vô học thích dạo chơi Tần lâu Sở quán, vậy nên thực chất muối trong thành Dương Châu bây giờ đã nằm hết trong tay Hà Kiêu.
Thấy Tô Sầm lại chìm vào suy nghĩ, Khúc Linh Nhi kéo tay áo cậu, khó xử nói: “Tô ca ca… huynh đừng làm khó bọn Tiểu Hồng được không, chị ấy chỉ phụ trách truyền tin cho Ám Môn thôi, chưa từng làm chuyện phóng hỏa giết người gì hết.”
Tô Sầm quay lại híp mắt suy nghĩ, sau đó mỉm cười: “Cũng không phải không được, nhưng có chuyện này cậu phải gánh giúp tôi.”
Khúc Linh Nhi nghiêng đầu: “Hả?”
…
Khi trời gần sáng hẳn thuyền hoa mới cập bến ngoài cổng Đông, các công tử thiếu gia phong lưu trên thuyền suốt đêm rời thuyền, vừa lên bờ đã quay lại hết dáng vẻ áo mũ gọn gàng.
Cách bờ một khoảng Khúc Linh Nhi đã cảm nhận được khí thế nghẹt thở trên bờ, khi thuyền từ từ cập bến y đã thấy một người đứng giữa sương mù, thân hình cao lớn, mặt lạnh như băng, trường kiếm trên tay trực rời vỏ.
Khúc Linh Nhi nuốt nước bọt: “Tô ca ca… chúng ta đổi cách khác được không?”
Tô Sầm nheo mắt cười: “Thế biết làm sao đây? Tôi cũng không thể để Lý Thích biết mình tranh thủ lúc không tra án giấu hắn đi chơi thuyền hoa được, nếu cậu không nhận tôi chỉ có thể nói với Lý Thích là mình lên điều tra Ám Môn, đến lúc đó hắn điều tra ra chuyện gì tôi không biết đâu đấy.”
Khúc Linh Nhi: “…”
Đêm qua y còn nghĩ người này chu đáo ân cần nữa, chu đáo con quỷ! Biết vậy ban đầu đã ném người này xuống sông cho cá ăn rồi.
Vừa lên bờ Khúc Linh Nhi đã trốn sau lưng Tô Sầm không dám ho he gì, trái lại Tô Sầm vô cùng bình tĩnh chào hỏi Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm ôm kiếm đứng đó, lạnh lùng nhìn hai người. Hôm qua hắn đến Uy Viễn tiêu cục đưa thư xong, về đến nơi đã không thấy hai người đâu nữa, y sốt ruột tìm hơn nửa đêm, suýt nữa đã tự lộ thân phận bắt Tiết Trực đi tìm hai người, vậy mà hai người này lại thong thả chơi thuyền hoa ở đây.
Tô Sầm kéo Khúc Linh Nhi, Khúc Linh Nhi mới không bằng lòng ló đầu ra sau lưng Tô Sầm: “Kỳ ca ca, là ta muốn tới…”
Kỳ Lâm nheo đôi mắt nhạt màu, Khúc Linh Nhi rùng mình, chưa kịp lùi ra sau đã bị người kia tóm lấy cổ tay.
Kỳ Lâm gật đầu với Tô Sầm: “Tô đại nhân, ta phải xử lý chút việc riêng.”
Tô Sầm lập tức gật đầu: “Kỳ thị vệ cứ tự nhiên.”
Trơ mắt nhìn Khúc Linh Nhi bị kéo đi, Tô Sầm chưa hết sợ vuốt ngực, cậu vừa mặc niệm “Xin lỗi Linh Nhi”, vừa hân hoan vẫy tay với Khúc Linh Nhi đang vừa đi vừa ngoảnh lại.
Theo trí nhớ của Tô Sầm, hôm đó về nhà Khúc Linh Nhi bị người kia lôi vào phòng cả ngày không ra, tiếng kêu từ to đến nhỏ rồi cuối cùng im bặt. Sang hôm sau đôi mắt hoa đào sưng húp, giọng khàn đặc, hai chân run rẩy liên hồi, mấy ngày vẫn chưa đi lại bình thường được.
Nhưng nửa đêm Tô Sầm thức dậy vẫn thấy người này lần mò sang gõ cửa phòng Kỳ Lâm, cửa vừa mở đã nhào lên ôm cổ Kỳ Lâm không chịu buông tay. Tô Sầm tặc lưỡi, cảm thán một câu “Thiếu niên không biết vị sầu” rồi xách quần về phòng.
Danh sách chương