"Liên khai tăng xá, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề."
Cả điện im phăng phắc.
Mãi lâu sau mới bắt đầu có tiếng động.
Lý Thích gác đũa, nói: "Đối hay lắm."
Người khác toàn là dùng cái lớn để thấy cái nhỏ, vế đối "nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề" của cậu lại là qua cái nhỏ thấy được cái lớn, thấy chân lý từ chỗ nhỏ nhất, thiền ý khoa thai, trác tuyệt thoát tục.
Trịnh Dương hoàn hồn vỗ tay chúc mừng: "Danh hiệu Trạng nguyên của Tô huynh quả thật rất xứng!"
Tô Sầm gật đầu cười với y.
"Trẫm cũng thích câu đối của Tô tài tử nhất." Thiên tử nhỏ tuổi ngồi trên cao cũng lên tiếng.
"Ồ?" Lý Thích cười hỏi: "Tại sao thế?"
Thiên tử nhỏ gãi đầu: "Chỉ có câu đó là Trẫm nghe hiểu thôi."
Lý Thích mỉm cười, không nói gì.
Thiên tử đương triều mới chỉ chín tuổi, muốn ngài hiểu được tam giáo cửu lưu quy về một mối là gì đúng là không dễ, chẳng qua vế đối của Tô Sầm nghe rất đơn giản, e rằng Thiên tử nhỏ tuổi cũng chỉ hiểu được ý nghĩa chứ không hiểu hàm nghĩa sâu xa.
"Nếu Hoàng thượng thích Tô tài tử, vậy phong Tô tài tử làm Thị độc ngự tiền có được không?" Liễu Trình vừa đề nghị vừa nhìn Tô Sầm đầy ẩn ý, sau lại nhấn mạnh: "Thái hậu cũng có ý này."
Bữa tiệc hôm nay để chiêu đãi quần thần, Sở Thái hậu không tiện ra mặt, Liễu Trình bèn trở thành tai mắt cũng như đại diện cho bà ta.
Ai tinh ý cũng nhận ra lời này là đang lôi kéo, ngồi tận bên kia đại điện, Tô Sầm vẫn cảm nhận được ánh mắt như tẩm độc của Thôi Hạo.

Làm Thị độc cho Thiên tử, nói ra thì không có cấp bậc gì nhưng lại là vinh quang cao cả nhất.

Nay Thiên tử đang độ học vỡ lòng, dạy dỗ giảng giải bên cạnh Thiên tử, mai này Thiên tử tự chấp chính rồi thì cậu sẽ thành thầy của Vua, đường làm quan thênh thang vô tận.
Nhưng Tô Sầm lại không nghĩ vậy.

Làm Thị độc của Thiên tử, nói dễ nghe thì là dạy học cho Thiên tử, còn khó nghe thì là trông trẻ.


Năm nay Thiên tử mới chín tuổi, lại có Ninh Vương quyền khuynh triều dã canh chừng bên cạnh, biết đến mùa quýt năm nào mới được tự mình chấp chính.

Tô Sầm mới bước lên con đường làm quan, lòng ôm hoài bão không muốn ton hót bên cạnh một đứa trẻ, bảo cậu trẻ tuổi háo thắng cũng được, không biết điều cũng được, tóm lại là cậu không muốn làm việc này.
Khi vẫn chưa biết nên từ chối thế nào, cậu đã nghe người bên cạnh nói: "Tôn Hàn lâm đang dạy rất tốt, không cần đổi."
Một câu nói giải quyết vấn đề.
Tô Sầm bất giác nhìn về phía âm thanh, ba lần gặp mặt, lần đầu tiên trở tay không kịp, lần thứ hai chật vật thảm hại, chỉ có lần này là cậu được nhìn ngắm Lý Thích một cách nghiêm túc và rõ ràng.
Ninh Vương có giết người không chớp mắt, ăn thịt người không nhả xương hay không thì cậu không biết, nhưng riêng lớp vỏ bọc hoàn hảo này thì đúng là rất mát mắt, mặt mày tuấn tú, đôi mắt sâu thăm thẳm, khí chất mạnh mẽ khiến người khác không sao thở nổi.

Hắn cúi đầu cầm một chiếc chén ngọc bích, năm ngón tay thon dài từng khớp rõ ràng, ngón tay cái còn đeo một chiếc nhẫn ban chỉ ngọc đen, cũng không biết làm từ chất liệu gì mà đen thuần như thế.
Tô Sầm bảo đảm lúc này cậu nhìn Lý Thích hoàn toàn là vì tán thưởng, chẳng qua trong mắt người ngoài thì không phải vậy.
Tân khoa Trạng Nguyên chỉ mặt khiển trách quyền thần đương triều khi thi Đình, sau đó còn bị người ta trả thù riêng cố ý chèn ép, quần thần ngồi đây bèn tự động gắn thêm hai ngọn lửa vào mắt Tô Sầm.
Liễu Trình đã đạt được mục đích, tất nhiên hắn ta không thật sự muốn Tô Sầm làm Thị độc cho Thiên tử, đương triều có một Liễu tướng là đủ rồi, không cần phải có một người nữa đấu đá với hắn ta.

Liễu Trình khẽ cười, nói tiếp: "Hay là thế này, Phó Tường vừa thăng lên Thị lang, hiện vẫn còn trống một chức Trung thư xá nhân, Tô Sầm vào thay đi."
Trung thư xá nhân là chức trên chính ngũ phẩm, lo việc dâng tấu, tức được phép tham gia thảo luận với Hoàng thượng, cũng lo cả việc ra chiêu chế sắc[1], là một chức thanh yếu[2] mà văn nhân trước nay luôn ngưỡng mộ.

Tại sao lại gọi là "chức vụ số một với văn sĩ, vị trí nóng bỏng trong triều đình", đó là vì năm xưa Liễu Trình cũng bắt đầu từ chức Trung thư xá nhân này, sau đó thăng quan liên tục, đến nay đã phong quan nhập tướng, tiếng tăm vô hạn.

[1] Các loại chiếu thư của Hoàng thượng.
[2] Vào thời Đường, quan từ ngũ phẩm trở lên được gọi là quan thanh yếu.
Không dựa bên nào như Tô Sầm trái lại thành có chỗ dựa, cả hai bên cùng lôi cùng kéo.

Người đã chọn chỗ từ đầu như Thôi Hạo và Trịnh Dương tất nhiên không được tranh giành như vậy.
Liễu Trình tính toán đến là khôn ngoan, hắn ta là Trung thư lệnh, để Tô Sầm làm dưới trướng mình vừa có thể dùng người, lại có mình ngồi trên, chỉ cần hắn ta chưa đổ thì Tô Sầm sẽ không thể vượt quyền.

"Cậu ấy không làm."
Giọng nói trầm thấp dày dặn vang lên, xen lẫn khí thế không cho ai ngắt lời.

Nhưng ngay sau đó hắn lại ra vẻ ôn hòa, nhìn Tô Sầm: "Cậu không hợp."
Tô Sầm nhíu mày: "Sao Vương gia biết tôi không hợp?"
Lý Thích xoay chiếc ban chỉ ngọc đen trên ngón cái, đáp: "Ta cho cậu một lựa chọn tốt hơn."
"Ồ?"
"Đại Lý Tự." Lý Thích cười: "Cho cậu tự chọn."
Tô Sầm sửng sốt cau mày.
Nói thật, cậu động lòng.
Đại Lý Tự nắm quyền trừng phạt khắp thiên hạ, định hoạt hình ngục khắp thế gian, tuy không quyền cao chức trọng như Trung thư xá nhân nhưng chỉ cần qua lại với luật lệ hình pháp, không cần nịnh nọt luồn cúi trước mặt ai.

Tuy không vừa mắt lề thói tranh đấu trong triều nhưng cậu cũng biết chỉ sức mình thì không lay chuyển được, mà ít nhất vào Đại Lý Tự, cậu có thể không phụ thuộc bên nào.

Chẳng qua cậu không ngờ rằng, chỉ ba lần gặp mặt mà Lý Thích đã hiểu cậu đến mức ấy, nhìn cặp mắt nắm chắc phần thắng kia, hắn đã rõ lựa chọn của cậu rồi.
Thà từ chối thẳng thừng như chức Thị độc kia cậu còn dễ chịu phần nào, vậy mà Lý Thích lại bắt cậu tự chọn, mà lựa chọn này cậu lại không từ chối được.
Tô Sầm cầm bình rượu trên bàn mình, nhanh tay rót đầy vào chén Lý Thích, sau đó rót đầy chén mình, cắn răng nói: "Tạ ơn Vương gia nâng đỡ."
Cạn trước tỏ lòng.
Uống hết rượu trong ly, Tô Sầm ngẩng đầu nhìn Lý Thích, thấy người nọ vẫn đang sững sờ, ngón giữa tay phải vòng hai vòng trên thành cốc, thích thú nhìn cậu một lát rồi cầm lên.
"Vương gia..." Kỳ Lâm đứng sau hắn bước lên.
Lý Thích khoát tay ra hiệu cho hắn lui lại, sau đó uống cạn chén rượu.
Thái giám kia từng nói Ninh Vương không uống rượu lạnh, chắc chắn là do dạ dày yếu, tháng Ba đầu xuân, một chén rượu lạnh đã khiến bụng Tô Sầm nóng như thiêu đốt, cậu muốn xem Ninh Vương này định làm thế nào.

Một ngày bị người khác phủi vào mặt tận hai lần, mặt Liễu Trình đã lạnh tanh như băng, hắn ta mượn cớ ốm bệnh xin lui trước rồi phất áo bỏ đi.
Nhìn theo Liễu Trình rời đi xong mọi người đều quay lại nhìn Tô Sầm, chọc giận Liễu tướng đứng đầu quần thần đến mức tức giận bỏ đi, Tân khoa Trạng nguyên này quả là không tầm thường.
Tô Sầm im lặng thở dài, giờ thì coi như đắc tội cả hai đằng rồi.
Mang tâm thế muốn trút hết khó chịu trong lòng lên kẻ đầu sỏ, Tô Sầm mời Lý Thích uống liên tục vài ly, lần nào Lý Thích cũng mỉm cười thuận theo, cuối cùng khi cậu váng cả đầu rồi mà người kia vẫn chẳng làm sao hết.
Chỉ có điều ánh mắt phía sau ngày một lạnh lẽo, mỗi lần kính rượu Tô Sầm đều lo thanh bội kiếm bên hông Kỳ Lâm vọt ra đâm cậu tại chỗ.
Một bữa Quỳnh Lâm yến biến thành Hồng Môn yến, may sao cuối cùng không có gì xảy ra.
Khi trăng treo giữa trời thì buổi tiệc mới tàn, một tên thái giám xách đèn dẫn Tô Sầm ra khỏi cung.

Trước khi ra ngoài Tô Sầm còn quay lại nhìn, người trong đình đã đi hết, chỉ còn mình Ninh Vương ngồi đó, thấy cậu quay đầu còn nâng chén cười với cậu, sau đó uống cạn.
Mẹ nó chứ không uống rượu lạnh.
Tô Sầm đi theo thái giám dẫn đường vào trong màn đêm.
Hồ Thái Dịch về đêm lại mang theo ý vị khác ban ngày, đình đài, hiên bệ nơi nào cũng treo đầy những lồng đèn lưu ly bát bảo, soi xuống mặt hồ mờ ảo, ánh nến đong đưa quyện cùng mùi thơm của một loài hoa lạ, mang đậm ý cảnh hoàng hôn hương thoảng ánh trăng mờ.
Ban ngày hùng vĩ uy nghi biến mất, khi đêm về lại thay một dáng vẻ khác, trở nên dịu dàng, tình tứ hơn.

Có lẽ vì có rượu vào, trước khi đi người kia nhướng mày với cậu, chưa kể đến thâm ý nào khác thì nụ cười ấy thật sự rất đẹp, mặt mày thư thả, như dòng rượu mát sóng sánh trong ly khiến người ta say đắm.
Đợi cậu hoàn hồn lại mới phát hiện những đình đài, hiên bệ này không phải thay đổi vào đêm, mà là cậu thật sự chưa từng đi qua chỗ này.
"Công công?" Tô Sầm bước nhanh hơn: "Đây là lối ra khỏi cung sao?"
Hiển nhiên người này không phải tên thái giám lắm miệng lúc ngày, thậm chí còn chẳng thèm lấy lệ với cậu mà nói: "Cứ đi theo sẽ biết."
Hậu cung được bảo vệ nghiêm ngặt, không có thái giám dẫn đường, e là cậu sẽ bị cấm quân bắt lại ngay vì tội tự tiện xông vào cung.
Tô Sầm nghĩ hồi, đành phải đi theo.
Rẽ thêm vài lần nữa thì tên thái giám cũng dừng lại, Tô Sầm ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trên cung điện – cung Thanh Ninh, giờ thì cậu hiểu rồi.
Một nhân vật lớn khác trong cung muốn gặp cậu.
Thiên tử còn nhỏ, chưa thành hôn nạp phi, có lẽ vì muốn tưởng nhớ tình cảm với Tiên Đế mà Sở Thái hậu vẫn ở lại cung Thanh Ninh khi còn là Hoàng hậu.
Thái giám dặn dò: "Vào đó rồi phải dập đầu cúi mặt, không được nhìn thẳng vào mặt Thái hậu."
Tô Sầm gật đầu, sau đó cửa cung hơi hé ra.

Sau khi vào trong, Tô Sầm làm theo lời dặn, cậu đăm đăm nhìn miếng gạch năm con dơi ôm chữ phúc một lát mới nghe thấy người phía sau bức màn hỏi: "Ngươi là Tô Sầm?"

Giọng nói thánh thót êm tai, không già cỗi chút nào.

Mười sáu tuổi Sở Thái hậu đã được phong Sở Vương phi, hai mươi tư tuổi thì vào cung cùng Tiên Đế, nắm quyền lục cung, giờ đây khi Tiên Đế đã đi xa thì bà cũng mới chỉ ngoài ba mươi, dùng đôi bàn tay hãy còn nõn nà nắm giữ phân nửa giang sơn Đại Chu.
Tô Sầm dập đầu: "Thảo dân Tô Sầm bái kiến Thái hậu."
"Chuyện trong bữa tiệc ai gia đã nghe Liễu tướng nói rồi."
Tô Sầm giật mình, mình có đắc tội Liễu tướng trong buổi tiệc không ít, e là Sở Thái hậu vời đến để hỏi tội.
Nhưng sau đó bà ta nói: "Nghe nói ngươi muốn vào Đại Lý Tự?"
Tô Sầm do dự một lát, nói thật: "Thưa vâng."
"Ngươi có biết trong Đại Lý Tự của bộ Hình toàn là của Ninh Vương không?"
Tô Sầm quỳ rạp dưới đất, dõng dạc từng chữ: "Thần vào Đại Lý Tự chỉ mong được trừng trị kẻ xấu, giải oan cho dân, không có ý liên quan đến bè cánh nào, càng không phải người của ai hết."
"Hôm thi Đình ngươi nêu luận chữa nước, đau đớn kể ra cái hại của đấu tranh bè phái, vạch trần vấn đề đương thời, vậy nên ai gia nhớ ngươi." Sở Thái hậu dừng một chốc, nói tiếp: "Vậy theo ngươi thì phe nào là chính, phe nào là tà?"
"Đấu tranh đảng phái chỉ tổn hại nội bộ nước nhà, không chia chính tà."
"Ngươi sai rồi." Sở Thái hậu nghiêm mặt nói: "Thứ mà ai gia giành lấy là đạo lý, là lẽ trời, là hoàng quyền chính thống.

Ngươi là thần tử thì nên tôn thờ bệ hạ, tận tụy với bệ hạ đến chết..."
"Thần chỉ tận tụy đến chết với muôn dân khắp thiên hạ." Một câu thốt lên mà Tô Sầm cũng sững lại, đúng rượu vào thì hỏng việc, lúc này giữ mạng quan trọng hơn, ra vẻ chính nghĩa làm gì? Thế là cậu lại dịu giọng, nói: "Nếu bệ hạ đứng về phía muôn dân thì ắt thần sẽ hết mình vì bệ hạ."
Có lẽ Sở Thái hậu cũng tức giận, lại không biết phản bác ra sao, cuối cùng bà ta đành bảo: "Tất nhiên là bệ hạ đứng về phía muôn dân."
"Bệ hạ anh minh."
Đã đến nước này rồi cũng không còn gì để nói nữa, trong mắt người khác, cậu chính là một mảnh gỗ mủn không khắc nổi, ngu xuẩn cứng nhắc.

Thế nhưng Sở Thái hậu vẫn không chịu từ bỏ, nói tiếp: "Ngươi có biết tại sao ngươi lại là Tân khoa Trạng Nguyên không?"
Tô Sầm sững người.
"Lúc thi Đình ngươi đắc tội Ninh Vương, là ai gia giữ ngươi lại.

Nếu không có ai gia thì đừng nói là chức Trạng nguyên, e là ngươi đã mất đầu rồi."
Không để cậu phản ứng lại bà ta đã nói tiếp: "Ngươi ở Đại Lý Tự cũng được, ngươi nợ ơn ai gia, lúc nào cần ai gia sẽ bắt ngươi trả.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện