Mới sáng sớm đám Lý Thích đã về đến thành Dương Châu.
Ninh Vương vốn đang ở kinh thành đột nhiên dẫn theo tội phạm bỏ trốn xuất hiện trong thành Dương Châu, làm đám Thứ sử Tiết Trực sợ suýt mất hồn, cùng với đó còn có cả Giả Vọng Xuân vốn nên bỏ mạng trong đám cháy và Đại Lý Tự chính Tô Sầm rêu rao khắp thành Dương Châu bao ngày với cái tên Lý Húc.
Kẻ sáng suốt đều nhận ra Ninh Vương muốn làm thành Dương Châu này long trời lở đất, nhưng sau khi đến người nọ chỉ xuất hiện một lần, thậm chí còn không ở hành cung Dương Châu mà ở trong nhà họ Tô, vừa bước vào là ở hai ngày.
Chẳng khác nào thanh kiếm lơ lửng trên đầu, kẻ trong cuộc thì thấp thỏm, người có tâm tư thì rục rịch, không ai biết Ninh Vương này muốn làm gì.
Lại không biết lúc này Ninh Vương đang nhàn nhã câu cá trong vườn hoa nhà họ Tô.
Một ngày sau khi mất tích, Tô Lam tỉnh lại trong một căn nhà vắng. Căn nhà này chỉ có một sân một cửa, không có gì khác ngoài ba hòm vàng trong sân.
Số vàng này từ đâu mà ra Tô Lam biết rõ, không biết làm gì, đúng lúc Ninh Vương ở lại nhà mình nên Tô Lam bèn lấy ra luôn, coi như nộp lại triều đình.
Lý Thích bật cười cầm hai đĩnh vàng, nhà họ Tô này chịu chi thật, hồi môn chi hẳn ba nghìn lượng vàng, thế là muốn cung Hưng Khánh phải dốc hết vốn liếng chuẩn bị sính lễ rồi.
…
Trở về cùng Tô Lam còn có Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi.
Hai người như tắm trong máu, mặt Khúc Linh Nhi trắng bệch, vết thương trước ngực được Kỳ Lâm bịt lại vẫn không ngừng chảy máu. Tô Sầm sai người đỡ Khúc Linh Nhi từ tay Kỳ Lâm, song vừa nhìn vào mắt Kỳ Lâm, cậu suýt giật bắn mình.
Đôi mắt kia như bị nhuộm trong máu, đỏ bừng đáng sợ, ánh mắt lại lạnh lẽo như bị phủ dưới lớp băng dày, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Nhưng Tô Sầm thấy rõ thanh Thanh Hồng kiếm Kỳ Lâm luôn mang theo vẫn chưa tra khít vào vỏ, lưỡi dao hở ra ngoài loang lổ vết máu đã đông giữa những đường vân, giống như lớp rỉ sắt không thể chùi sạch.
Tô Sầm tìm đại phu tốt nhất Dương Châu đến, tất bật suốt một ngày đêm, dùng hết bao nhiêu linh đan thần dược mới giành được lại người từ chỗ Diêm Vương.
Kỳ Lâm vẫn không khác gì lúc trở về, mặc nguyên bộ đồ đầy máu canh ngoài cửa một ngày một đêm.
Đến hôm sau khi Tô Sầm thấy hắn, hắn đã lại trở về như Kỳ thị vệ ngày trước.
Chẳng qua đôi mắt kia lạnh hơn, hắn không rời Lý Thích nửa bước, cũng không lại gần viện Khúc Linh Nhi ở nữa.
…
Đợi hai ngày Lý Thích vẫn không có động thái gì, Tô Sầm cũng không đoán được lão cáo già này có ý gì nữa. Cậu chọn một buổi chiều chống gậy đi thăm dò thánh ý, vừa đến cửa mới phát hiện có người đã nhanh chân hơn cậu.
Bên trong có tiếng trò chuyện, nhìn qua khe cửa chưa khép chặt, Tô Sầm thấy người đứng bên trong là Phong Nhất Minh.
Khổ sở chờ đợi ba năm, Phong Nhất Minh nhịn đến giờ mới tới đã khiến cậu bất ngờ rồi. Tô Sầm không có hứng xem cảnh trùng phùng trút bầu tâm sự này, cũng khinh thường làm người dưới hiên. Cậu quay người toan đi, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phong Nhất Minh: “Vương gia, tôi muốn về Trường An.”
Tô Sầm nhíu mày, dừng bước.
Lý Thích không trả lời ngay, một lát sau mới đáp: “Dương Châu rất tốt, hợp với cậu hơn.”
“Tại sao?!” Phong Nhất Minh chất vấn, giọng nói khàn đặc xen lẫn tiếng nức nở.
Tô Sầm chưa từng thấy Phong Nhất Minh như vậy.
Phong Nhất Minh trong ấn tượng của cậu là một tú tài ngạo mạn, sắc bén, thậm chí còn khiến cậu hơi đố kị. Vất vả ở Dương Châu ba năm, vun vén mọi bề, sống giữa gian nguy, thậm chí không tiếc phản bội Ám Môn vì Lý Thích.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, cậu cũng không chắc mình có thể làm tới vậy.
Nhưng một người cao ngạo khiến người ta ngưỡng mộ như vậy, lại bé nhỏ trước mặt Lý Thích đến thế.
Phong Nhất Minh chất vấn vài lần “Tại sao” đều không nhận được câu trả lời từ Lý Thích, cuối cùng y không hỏi nữa, lẩm bẩm: “Vì hắn, đúng không?”
“Tôi biết mà, tôi làm hắn bị thương, không còn cơ hội quay lại nữa.” Phong Nhất Minh cười khổ: “Nhưng con người cứ phải đê hèn vậy đấy, vẫn muốn cược một lần, cược xem nếu như hắn chết rồi, ngài có tìm một kẻ khác thế chỗ không?”
Lý Thích thở dài định lau nước mắt giúp y, nhưng Phong Nhất Minh lại bắt lấy tay hắn, ôm vào lòng, bả vai khẽ run rẩy.
Lý Thích lẳng lặng rụt tay về: “Cậu đã biết rồi tội gì phải hỏi nữa?”
Tô Sầm âm thầm chống gậy xuống thang.
Trước đây cậu vẫn không rõ lý do Phong Nhất Minh thả cậu khi đến Trừ Châu, nếu y thật sự kiêng dè việc Lý Thích không phê chuẩn như y nói thì cũng không bắt cậu từ đầu.
Hẳn là Phong Nhất Minh cũng rõ cuộc chiến này có y thì không có cậu, có cậu thì không có y, y liều mạng cược một lần, nếu đêm đó Tô Sầm không chết thì y đã thua.
Ra khỏi viện, Tô Sầm nghe thấy tiếng Phong Nhất Minh gầm lên trong phòng, “Tại sao lại là hắn?”
Tại sao? Cậu biết Phong Nhất Minh muốn hỏi gì, tại sao hai người họ giống nhau như vậy, Lý Thích lại chọn cậu? Cậu cũng tự hỏi tại sao lại như vậy. Có lẽ vì cậu xuất hiện đúng lúc Lý Thích cần một người bên gối, mà cậu lại tự dâng mình đến cửa, cũng có thể là thánh sủng chưa cạn, người mới người mà người cũ im lặng, bây giờ cậu là người mới, rồi có ngày cũng trở thành người cũ.
Nhưng suy cho cùng họ vẫn khác nhau.
Ít nhất cậu sẽ không biết mình hết hi vọng rồi vẫn bỏ hết thể diện khiến mình thảm hại như vậy.
…
Đợi Phong Nhất Minh đi rồi Tô Sầm mới quay lại, cậu giả vờ bình thản, tỏ vẻ không biết chuyện gì.
Lý Thích lại hỏi thẳng: “Nghe được bao nhiêu rồi?”
Tô Sầm líu lưỡi, sao cái gì cũng biết hết vậy?
Lý Thích lại cười, bảo: “Lần sau nghe lén đừng chống nạng.”
Tô Sầm nhìn nạng chống cạnh bàn, lẳng lặng cầm lên bọc vải vào chân nạng.
Lý Thích xoa đầu cậu, cười bảo: “Tử Húc thông minh quá.”
Biết Lý Thích lại trêu cậu, Tô Sầm lườm hắn, sau đó bắt đầu hỏi chính sự, định xử lý Hà Kiêu thế nào? Vụ muối ăn nói ra sao? Thanh lý quan trường thế nào?
Lý Thích không đáp mà hỏi lại: “Chân em sao rồi?”
Tô Sầm sửng sốt, chỉ nghe Lý Thích nói tiếp: “Trả lại vụ án của em cho em xử, dám không?”
Tô Sầm nghĩ hồi, cười rộ lên.
“Dám.”
Cậu bỗng hiểu mấy hôm nay Lý Thích chờ đợi gì rồi.
Lý Thích nói: “Nghé con không sợ hổ.”
Tô Sầm cười với hắn: “Phải là chưa đụng tường nam chưa quay đầu.”
Lý Thích nói: “Không sợ có người trong triều cố ý làm khó sao? Bãi bỏ lệnh Xác Diêm sẽ có rất nhiều người cản trở, thương muối khắp nơi có thể sẽ đối đầu với nhà họ Tô của em. Chuyện này ảnh hưởng rộng khắp, ép chúng chó cùng giứt dậu, chúng sẽ lấy tổ chế ra chèn ép em.”
Đôi mắt Tô Sầm trong trẻo vô cùng. “Có ngài, em không sợ.”
Lý Thích mỉm cười: “Quả nhiên là Tử Húc của ta rất thông minh.”
Hắn mới chỉ nói phía trước gian nan, lại chưa nói rõ sau lưng có hắn.
Lý Thích gõ bàn: “Tô Sầm tiếp chỉ.”
Tô Sầm vừa định đứng dậy mới nhớ đến cái chân của mình e là không quỳ được.
Đang lúc lúng túng lại thấy bàn tay đặt trên bàn của Lý Thích, Tô Sầm không khỏi bật cười.
Hai ngón tay hơi gập, Tô Sầm làm động tác quỳ trên bàn.
Lý Thích khẽ cười, nói: “Đề bạt Đại Lý Tự chính Tô Sầm tạm thế chức Đại Lý Tả Thiếu Khanh, điều tra rõ án muối Dương Châu, người đi đến đâu như bản vương đích thân đến đó.”
Tô Sầm sững sờ, nghiêm mặt nói: “Lĩnh chỉ, tạ ơn.”
Ninh Vương vốn đang ở kinh thành đột nhiên dẫn theo tội phạm bỏ trốn xuất hiện trong thành Dương Châu, làm đám Thứ sử Tiết Trực sợ suýt mất hồn, cùng với đó còn có cả Giả Vọng Xuân vốn nên bỏ mạng trong đám cháy và Đại Lý Tự chính Tô Sầm rêu rao khắp thành Dương Châu bao ngày với cái tên Lý Húc.
Kẻ sáng suốt đều nhận ra Ninh Vương muốn làm thành Dương Châu này long trời lở đất, nhưng sau khi đến người nọ chỉ xuất hiện một lần, thậm chí còn không ở hành cung Dương Châu mà ở trong nhà họ Tô, vừa bước vào là ở hai ngày.
Chẳng khác nào thanh kiếm lơ lửng trên đầu, kẻ trong cuộc thì thấp thỏm, người có tâm tư thì rục rịch, không ai biết Ninh Vương này muốn làm gì.
Lại không biết lúc này Ninh Vương đang nhàn nhã câu cá trong vườn hoa nhà họ Tô.
Một ngày sau khi mất tích, Tô Lam tỉnh lại trong một căn nhà vắng. Căn nhà này chỉ có một sân một cửa, không có gì khác ngoài ba hòm vàng trong sân.
Số vàng này từ đâu mà ra Tô Lam biết rõ, không biết làm gì, đúng lúc Ninh Vương ở lại nhà mình nên Tô Lam bèn lấy ra luôn, coi như nộp lại triều đình.
Lý Thích bật cười cầm hai đĩnh vàng, nhà họ Tô này chịu chi thật, hồi môn chi hẳn ba nghìn lượng vàng, thế là muốn cung Hưng Khánh phải dốc hết vốn liếng chuẩn bị sính lễ rồi.
…
Trở về cùng Tô Lam còn có Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi.
Hai người như tắm trong máu, mặt Khúc Linh Nhi trắng bệch, vết thương trước ngực được Kỳ Lâm bịt lại vẫn không ngừng chảy máu. Tô Sầm sai người đỡ Khúc Linh Nhi từ tay Kỳ Lâm, song vừa nhìn vào mắt Kỳ Lâm, cậu suýt giật bắn mình.
Đôi mắt kia như bị nhuộm trong máu, đỏ bừng đáng sợ, ánh mắt lại lạnh lẽo như bị phủ dưới lớp băng dày, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Nhưng Tô Sầm thấy rõ thanh Thanh Hồng kiếm Kỳ Lâm luôn mang theo vẫn chưa tra khít vào vỏ, lưỡi dao hở ra ngoài loang lổ vết máu đã đông giữa những đường vân, giống như lớp rỉ sắt không thể chùi sạch.
Tô Sầm tìm đại phu tốt nhất Dương Châu đến, tất bật suốt một ngày đêm, dùng hết bao nhiêu linh đan thần dược mới giành được lại người từ chỗ Diêm Vương.
Kỳ Lâm vẫn không khác gì lúc trở về, mặc nguyên bộ đồ đầy máu canh ngoài cửa một ngày một đêm.
Đến hôm sau khi Tô Sầm thấy hắn, hắn đã lại trở về như Kỳ thị vệ ngày trước.
Chẳng qua đôi mắt kia lạnh hơn, hắn không rời Lý Thích nửa bước, cũng không lại gần viện Khúc Linh Nhi ở nữa.
…
Đợi hai ngày Lý Thích vẫn không có động thái gì, Tô Sầm cũng không đoán được lão cáo già này có ý gì nữa. Cậu chọn một buổi chiều chống gậy đi thăm dò thánh ý, vừa đến cửa mới phát hiện có người đã nhanh chân hơn cậu.
Bên trong có tiếng trò chuyện, nhìn qua khe cửa chưa khép chặt, Tô Sầm thấy người đứng bên trong là Phong Nhất Minh.
Khổ sở chờ đợi ba năm, Phong Nhất Minh nhịn đến giờ mới tới đã khiến cậu bất ngờ rồi. Tô Sầm không có hứng xem cảnh trùng phùng trút bầu tâm sự này, cũng khinh thường làm người dưới hiên. Cậu quay người toan đi, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phong Nhất Minh: “Vương gia, tôi muốn về Trường An.”
Tô Sầm nhíu mày, dừng bước.
Lý Thích không trả lời ngay, một lát sau mới đáp: “Dương Châu rất tốt, hợp với cậu hơn.”
“Tại sao?!” Phong Nhất Minh chất vấn, giọng nói khàn đặc xen lẫn tiếng nức nở.
Tô Sầm chưa từng thấy Phong Nhất Minh như vậy.
Phong Nhất Minh trong ấn tượng của cậu là một tú tài ngạo mạn, sắc bén, thậm chí còn khiến cậu hơi đố kị. Vất vả ở Dương Châu ba năm, vun vén mọi bề, sống giữa gian nguy, thậm chí không tiếc phản bội Ám Môn vì Lý Thích.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, cậu cũng không chắc mình có thể làm tới vậy.
Nhưng một người cao ngạo khiến người ta ngưỡng mộ như vậy, lại bé nhỏ trước mặt Lý Thích đến thế.
Phong Nhất Minh chất vấn vài lần “Tại sao” đều không nhận được câu trả lời từ Lý Thích, cuối cùng y không hỏi nữa, lẩm bẩm: “Vì hắn, đúng không?”
“Tôi biết mà, tôi làm hắn bị thương, không còn cơ hội quay lại nữa.” Phong Nhất Minh cười khổ: “Nhưng con người cứ phải đê hèn vậy đấy, vẫn muốn cược một lần, cược xem nếu như hắn chết rồi, ngài có tìm một kẻ khác thế chỗ không?”
Lý Thích thở dài định lau nước mắt giúp y, nhưng Phong Nhất Minh lại bắt lấy tay hắn, ôm vào lòng, bả vai khẽ run rẩy.
Lý Thích lẳng lặng rụt tay về: “Cậu đã biết rồi tội gì phải hỏi nữa?”
Tô Sầm âm thầm chống gậy xuống thang.
Trước đây cậu vẫn không rõ lý do Phong Nhất Minh thả cậu khi đến Trừ Châu, nếu y thật sự kiêng dè việc Lý Thích không phê chuẩn như y nói thì cũng không bắt cậu từ đầu.
Hẳn là Phong Nhất Minh cũng rõ cuộc chiến này có y thì không có cậu, có cậu thì không có y, y liều mạng cược một lần, nếu đêm đó Tô Sầm không chết thì y đã thua.
Ra khỏi viện, Tô Sầm nghe thấy tiếng Phong Nhất Minh gầm lên trong phòng, “Tại sao lại là hắn?”
Tại sao? Cậu biết Phong Nhất Minh muốn hỏi gì, tại sao hai người họ giống nhau như vậy, Lý Thích lại chọn cậu? Cậu cũng tự hỏi tại sao lại như vậy. Có lẽ vì cậu xuất hiện đúng lúc Lý Thích cần một người bên gối, mà cậu lại tự dâng mình đến cửa, cũng có thể là thánh sủng chưa cạn, người mới người mà người cũ im lặng, bây giờ cậu là người mới, rồi có ngày cũng trở thành người cũ.
Nhưng suy cho cùng họ vẫn khác nhau.
Ít nhất cậu sẽ không biết mình hết hi vọng rồi vẫn bỏ hết thể diện khiến mình thảm hại như vậy.
…
Đợi Phong Nhất Minh đi rồi Tô Sầm mới quay lại, cậu giả vờ bình thản, tỏ vẻ không biết chuyện gì.
Lý Thích lại hỏi thẳng: “Nghe được bao nhiêu rồi?”
Tô Sầm líu lưỡi, sao cái gì cũng biết hết vậy?
Lý Thích lại cười, bảo: “Lần sau nghe lén đừng chống nạng.”
Tô Sầm nhìn nạng chống cạnh bàn, lẳng lặng cầm lên bọc vải vào chân nạng.
Lý Thích xoa đầu cậu, cười bảo: “Tử Húc thông minh quá.”
Biết Lý Thích lại trêu cậu, Tô Sầm lườm hắn, sau đó bắt đầu hỏi chính sự, định xử lý Hà Kiêu thế nào? Vụ muối ăn nói ra sao? Thanh lý quan trường thế nào?
Lý Thích không đáp mà hỏi lại: “Chân em sao rồi?”
Tô Sầm sửng sốt, chỉ nghe Lý Thích nói tiếp: “Trả lại vụ án của em cho em xử, dám không?”
Tô Sầm nghĩ hồi, cười rộ lên.
“Dám.”
Cậu bỗng hiểu mấy hôm nay Lý Thích chờ đợi gì rồi.
Lý Thích nói: “Nghé con không sợ hổ.”
Tô Sầm cười với hắn: “Phải là chưa đụng tường nam chưa quay đầu.”
Lý Thích nói: “Không sợ có người trong triều cố ý làm khó sao? Bãi bỏ lệnh Xác Diêm sẽ có rất nhiều người cản trở, thương muối khắp nơi có thể sẽ đối đầu với nhà họ Tô của em. Chuyện này ảnh hưởng rộng khắp, ép chúng chó cùng giứt dậu, chúng sẽ lấy tổ chế ra chèn ép em.”
Đôi mắt Tô Sầm trong trẻo vô cùng. “Có ngài, em không sợ.”
Lý Thích mỉm cười: “Quả nhiên là Tử Húc của ta rất thông minh.”
Hắn mới chỉ nói phía trước gian nan, lại chưa nói rõ sau lưng có hắn.
Lý Thích gõ bàn: “Tô Sầm tiếp chỉ.”
Tô Sầm vừa định đứng dậy mới nhớ đến cái chân của mình e là không quỳ được.
Đang lúc lúng túng lại thấy bàn tay đặt trên bàn của Lý Thích, Tô Sầm không khỏi bật cười.
Hai ngón tay hơi gập, Tô Sầm làm động tác quỳ trên bàn.
Lý Thích khẽ cười, nói: “Đề bạt Đại Lý Tự chính Tô Sầm tạm thế chức Đại Lý Tả Thiếu Khanh, điều tra rõ án muối Dương Châu, người đi đến đâu như bản vương đích thân đến đó.”
Tô Sầm sững sờ, nghiêm mặt nói: “Lĩnh chỉ, tạ ơn.”
Danh sách chương