Đầu giường còn để một cái đèn ngủ nhỏ, phát ra ánh sáng màu cam ấm áp.
Sau khi tắt TV, hai người an tĩnh như gà nằm ở trên giường, trong không khí có chút quỷ dị cùng với mùi hương ngọt ngào của dâu tây từ phòng khách.
Kỳ thật theo lý mà nói, hai người trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung, “Điên cuồng hôn hôn” cũng gần như là câu cửa miệng của đại thiếu gia, thỉnh thoảng nói một câu chọc thầy giáo Tiểu Lâm vô cùng tự nhiên. Nhưng khoảng cách giữa việc múa mép khua môi và hành động thực tế là cả một bầu trời, vì dụ như bây giờ, thật vất vả mới đủ mười tám tuổi, đến lúc cuối cùng cũng có thể hợp lý điên cuồng hôn hôn thì hai người lại trở nên câu nệ, cảm thấy chủ đề đêm nay quá mức rõ ràng, cho nên…… Không thể không xấu hổ.
Quý Tinh Lăng dùng dư quang nhìn về phía Lâm Cạnh, thấy cậu đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trong lòng lập tức nghĩ chuyện này không thể, hiện tại cái gì cũng không làm chẳng lẽ về sau khi nhớ lại tuổi mười tám là vai sóng vai ăn dâu tây sao? Không được, nam sinh cấp ba tretrau mới ăn dâu tây, người trưởng thành đều là trực tiếp loại! Nghĩ đến đây, Quý Tinh Lăng cầm lấy cổ tay câu, xoay người đè lên.
Lâm Cạnh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên đã bị hắn không hề điềm báo xoay qua như vậy, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Chỉ cảm thấy cánh môi ướt át bị cắn, dưới ánh áng tối tăm, hơi thở dồi dập, rất có một chút nhịp ý loạn tình mê.
Quý Tinh Lăng lung tung hôn cậu, rồi cũng tự hôn đến phát hỏa, duỗi tay cởi nút áo ngủ của cậu. Lâm Cạnh nhắm chặt mắt, tay cũng cầm lấy áo ngủ của hắn, tuy rằng cậu rất muốn phong khinh vân đạm, núi Thái Sơn sập xuống trước mặt mà sắc bất biến một phen, nhưng mà tình huống như vậy hiển nhiên cũng không phải ai cũng có thể thành công hold lại, ít nhất Lâm ca không hề có kinh nghiệm thì không được, thế cho nên sau vài giây, cậu không chỉ có khẩn thường đến chóng mặt, cả dạ dày cũng có chút đau, mà đau càng ngày càng dữ dội.
Đành phải sắc mặt trắng bệch kêu dừng: “Chờ một chút!”
“Làm sao vậy?” Quý Tinh Lăng ở bên tai cậu hỏi.
“Tôi có thể đến toilet trước không?”
“……”
Quý Tinh Lăng trầm mặc mà ngồi dậy.
Lâm Cạnh chạy như điên.
Tám ly nước lạnh thêm vài đĩa dâu tây lớn, nghe là biết không phải ẩm thức khỏe mạnh, hơn nữa buổi chiều đến đỉnh Côn Luân ngắm tuyết chịu lạnh, cây non long huyết thụ quý giá mảnh mai thành công đổ bệnh phát sốt.
Quý Tinh Lăng dẫm lên dép lê lục tung tủ tìm thuốc để đun nước và túi chườm nước đá, đem sinh nhật mười tám tuổi thành phong cách bảo mẫu.
Lâm Cạnh cảm thấy phi thường có lỗi với bạn trai: “Bằng không cậu đỡ tôi lên đi, tôi cảm thấy tôi vẫn ổn.”
Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười: “Nằm ngoan đi.”
Lâm Cạnh lùi về ổ chăn: “Vậy thì tôi về nhà, cậu đi ngủ sớm một chút.”
Quý Tinh Lăng nhìn cậu một lát:“Nhìn cậu giống như không phải muốn về.”
Lâm Cạnh dối trá tỏ vẻ:“Không có, tôi muốn về, nhưng chẳng lẽ cậu muốn vứt bỏ người sinh bệnh đang thương như tôi sao?”
Quý Tinh Lăng dùng mu bàn tay cọ lên mũi cậu:“Ngủ, tôi bồi cậu.”
Lâm Cạnh dịch vào bên trong, chừa vị trí cho hắn.
Hai người đều không phải người có kiểu ngủ ngoan, những người lúc ngủ có thể xoay ba xoay tám lúc nằm bên nhau ngược lại trở nên thành thật. Đèn ngủ nhỏ trên đầu giường đã tắt, Quý Tinh Lăng kéo cậu vào trong lòng ngực: “Không thoải mái nói tôi.”
“Được.”
Nội dung thiếu nhi không nên biết một khi bị loại bỏ hai người ở chung liền tự nhiên hơn nhiều, dựa vào nhau một câu có một câu không hàn huyên đến sáng. Lâm Cạnh không nhớ rõ mấy giờ mình ngủ, hình như là rất khuya, nhưng sáng sớm đồng hồ sinh học vẫn vận hành đúng giờ, ánh mặt trời rọi qua bức màn, Lâm Cạnh sờ điện thoại mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua “Như thế nào mới 6 giờ rưỡi.”
Quý Tinh Lăng tỉnh sớm hơn cậu một chút, đang đứng phía trước bàn học rót nước: “Cô chú mấy giờ về nhà?”
“Bọn họ muốn đi ăn sáng, chắc là đến 8 giờ.” Lâm Cạnh uể oải ỉu xìu dịch đến phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng cho mình, “Tôi không muốn ăn mì, muốn mang đi.”
“Dạ dày không thoải mái ăn mì gì, trong tủ lạnh có sandwich cùng sữa bò.” Quý Tinh Lăng gõ lên đầu cậu, “Mới vưa hạ sốt lên giường năm, lát nữa tôi hâm nóng cho cậu.”
Lâm Cạnh lười nhác ồ một câu, dựa vào lưng hắn nhìn bạn trai đánh răng. Tóc Quý Tinh Lăng có chút dài, bị nước làm ẩm ướt, vừa đẹp trai vừa gợi cảm, có thể thấy được khi mười tám tuổi quả nhiên không giống nữa, cậu ở cổ hắn hôn một cái một cái, Quý Tinh Lăng bị gà con mổ thóc này tán tỉnh…… Hẳn là tán tỉnh đi, chọc cho vui vẻ: “Đừng nghịch.”
“Hôn một cái.”
Quý Tinh Lăng ném khăn lông sang một bên, lưu manh sát sườn mặt lại gần.
Ngày đầu tiên mười tám tuổi, nắng sớm sáng lạn, mùi bạc hà trộn lẫn hương hoa nhài.
Sau khi ăn xong sinh nhật, Quý Tinh Lăng cùng cha mẹ đi đến Bồng Lai thăm ông bà nội, ở bên đó ngây người gần mười ngày. Lúc về vừa vặn là lúc Lâm Cạnh kết thúc kiểm tra, học bá Tiểu Lâm không phụ sự mong đợi của mọi người, phiếu điểm là một hàng A, ngay cả《 yêu quái địa lý 》siêu vụn vặt cũng thuận lợi qua, quang vinh tốt nghiệp.
Quý Minh Lãng tự tay ban cho cậu tấm thẻ chứng minh yêu quái, một thẻ thực vật hoàn toàn mới màu trắng bạc, đặt bên cạnh tấm chứng minh yêu quái của Quý Tinh Lăng, Lâm Cạnh đúng sự thật đánh giá: “Tôi thích cái này của cậu.”
Quý Tinh Lăng tùy tiện: “Vậy cậu giữ giúp tôi.”
Thầy giáo Tiểu Lâm mới vừa kiếm tra xong một giây đã từ chối, hơn nữa còn dạy dỗ: Cậu như vậy không được, thẻ chứng minh yêu quái phải luôn mang theo bên mình, nếu không sẽ dễ dàng bị người khác mạo danh thẻ điện thoại hay đòi tiền ác ý, xử lý thẻ tín dụng cũng có ý ác tiêu hao quá mức, mạo danh làm những hành động trái pháp luật, mở nhiều tài khoản ngân hàng rửa tiền.
Quý Tinh Lăng nghe đến chóng cả mặt, duỗi tay che miệng cậu lại: được rồi, câm miệng đi, trả thẻ lại cho tôi.
1302 cách cách, Thương Vi đang thu dọn hành lý cho con trai, tổng cảm thấy gậy cho mèo chơi với 9 tệ 9 bao ship thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, vì thế lại tự mình chuẩn bị rất nhiều đồ dùng trẻ con, áo nhỏ quần nhỏ giày nhỏ để tặng cho những đám nhóc Cửu vĩ hồ mới sinh.
Lâm Cạnh bị ba cái vali lớn dọa cho sốc:“Mẹ, mẹ có lầm hay không, con chỉ đi ba ngày.”
“Chỉ có cái này là của con.” Thương Vi đặt một chiếc túi nhỏ lên trên vali, “Còn lại đều là quà.”
“…… Con không cần mang quần áo sao?”
“Nhiều cũng không được thiếu cũng không được, hoặc là tự con làm.”
Tiểu Lâm:“……”
Mẹ ruột thật vô tình.
***
Tháng tám, Kỳ Lân nhãi con ngậm cây non long huyết thụ đi theo phía sau đại Kỳ Lân, một đường uy phong lẫm liệt “Ầm” đến nhà bà ngoại.
Bột tộc Cửu vĩ hồ thừa mỹ nhân, mà mỹ nhân đều mang vẻ đẹp trong sáng nhu nhược của thân tiền để người yêu thương, quanh năm tắm suối tiên. Lúc này một đám mỹ nhân đang tản bộ trên núi, đột nhiên thấy hai đám mây đen một lớn một nhỏ nổ tung phía chân trời xanh thẳm, tức khắc ghét bỏ vô cùng mà che miệng lại, ai nha, Kỳ Lân lại tới nữa.
Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh rất ít khi về Thanh Khâu, không phải ông không muốn tới, chủ yếu là bởi vì lớn bé cả trai lẫn gái Hồ tộc chỉ cần vừa nhớ tới đại mỹ nữ đẹp nhất trong tộc mình có thể bị một Kỳ Lân đầu đen như mực lừa đi, liền bắt đầu chóng mặt hoa mắt tập thể, dựa cửa dựa cửa sổ, nhíu mày đau tim, tóm lại suy yếu không chịu được.
Bà ngoại hồ ly kỳ thật cũng không phải rất vừa lòng con rể, nhưng chủ yếu có cháu ngoại dễ thương thì vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu. Bà sáng sớm hôn nay đã tự mình xuống bếp nấu cơm, lại làm bảo con mang một cái ghế nằm lớn ra sườn đồi ngồi phơi nắng chờ.
Lâm Cạnh hiện tại đã có thể tự nhiên chuyển giữa nguyên thân và hình người, đứng bên cạnh Quý Tinh Lăng, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện gọi: “Bà ngoại.”
“Đây là cây nhỏ đi.” Hồ ly bà ngoại vui vẻ nắm tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới, “Mau vào nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Cạnh dùng dư quang ngó ngó bốn phía, không phát hiện đám nhóc Cửu vĩ hồ nào, vì thế dùng cánh tay chọt chọt Quý Tinh Lăng, cửu vĩ hồ đâu, cậu có phải gạt tôi không.
Quý Tinh Lăng hắng giọng nói: “Bà ngoại, các em họ ở đâu ạ?”
Hồ Mị Mị ở bên cạnh nghe được hiếm lạ, mỗi lần bảo con giúp trông em đều hận không thể chạy đến chân trời, hôm nay như thế nào còn chủ động hỏi.
Hồ ly bà ngoại nhìn sang Lâm Cạnh bên cạnh, tiếp tục cười nói: “Đều đang trong nhà đọc sách, chuẩn bị đi học rồi không thể chỉ lo chơi, ngày hôm qua bà mới tịch thu hết đồ chơi của tụi nó.”
Thầy giáo Tiểu Lâm mang theo cả một vali đồ chơi 9 tệ 9 bao ship đột nhiên chột dạ!
Sân của nhà Hồ ly bà ngoại đã được cải tạo và rộng hơn trước nhiều, cách vách chính là nhà trẻ hồ ly, một đám nhãi con răng sún lọt gió đọc sánh
“Cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất.”
“É e e!”鹅鹅鹅
“Xuân đến bất giác bình minh!”
Đám nhóc kêu loạn khàn cả giọng, ngồi xổm trên cửa sổ dùng chân sau điên cuồng gãi đầu, còn nghịch ngợm trực tiếp nhét sách vào trong miệng gặm. Hồ ly bà ngoại đứng ở cửa phòng học, hắng giọng cảnh cáo.
Nhóc con ngoan ngoan lấy sách từ trong miệng ra, dính dính nước miếng.
Lâm Cạnh nhìn đám lông xù xù đầy phòng, mặt mỉm cười, nội tâm trong một giây nhảy ra hàng đống suy nghĩ.
Cửu vĩ hồ!
Trẻ con!
Thật nhiều đứa!
Đám nhóc đều là bị bà ngoại đuổi vào phòng học cũng bởi vì không thể mặt mặt trước mặt long huyết thụ ca ca học rất giỏi, không thể có vẻ tộc Cửu vĩ hồ đều là những đứa ngốc chạy khắp núi và bình hao được, phải đi học, phải khắc khổ, phải nói văn minh hiểu lễ phép!
Hồ ly bà ngoại đầy đủ lợi dụng tài nguyên Trạng Nguyên: “Cây nhỏ a, sau khi con nghỉ ngơi cho tốt nhớ dạy cho bọn chúng.”
Lâm Cạnh miệng đầy đáp ứng: “Không thành vấn đề, cháu có mang sách.”
Quý Tinh Lăng sửng sốt: “Tôi vì sao không biết chuyện này?”
Lâm Cạnh giải thích: “Là mẹ tôi mua, nói đưa cho tụi nhóc làm quà.”
Lo lắng con trai sẽ nhầm lẫn, Thương Vi đều dán giấy lên mỗi một vali. Quý Tinh Lăng tìm thấy một vali bên trái viết “Quần áo, đồ ăn cho trẻ nhỏ và sách” rồi đưa cho giáo viên nhà trẻ, để ông ấy hỗ trợ trước:“Phiền chú phát sách trước, đợi lát nữa Tiểu Cạnh ăn cơm xong thì lại.”
Hồ ly bà ngoại dặn dò: “Bằng không thầy nói trước cho bọn nhỏ đi.”
Giáo viên được mời đến từ nơi khác, là một con rùa bác học. Ông đáp ứng một tiếng, chậm rì rì đem đồ ăn cho trẻ nhỏ giao cho phòng bếp, rồi lại đưa quần áo giao cho bảo mẫu, cuối cùng xách ra một cái túi, bên trong quả thật có sách, có 《 Tiểu thuyết toàn tập của Chekhov 》, 《 vi mô kinh tế học 》, 《 Thực hành Nghiên cứu xã hội theo lý thuyết triết học》.
Giáo viên rùa:“……”
Những đám nhóc cửu vĩ hồ chưa biết tích phân và vi phân sắp rơi xuống đầu mình, còn đang ngao ngao lăn lộn phi thường vui vẻ.
Bên kia, Quý Tinh Lăng đem Lâm Cạnh đến phòng ngủ của mình: “Chờ đây, tôi đi lấy nước cho cậu.”
Lâm Cạnh ôm một hộp bóng lớn cùng gậy cho mèo ngộ nghĩnh, vô cùng tiếc nuối: “Tôi có phải không thể lấy ra không.”
“Không có việc gì, đợi lát nữa tôi nói cho bà ngoại, phải thông qua sở thích mà dạy.” Quý Tinh Lăng mở tủ lạnh, “Hơn nữa tụi nhỏ mới bao nhiêu tuổi, khẳng định ngồi không được, nói không chừng hiện tại đã chạy vào trong núi chơi rồi.”
Chú thích:
Anton Pavlovich Chekhov (tiếng Nga: Антон Павлович Чехов; 1860–1904) là nhà viết kịch, nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn người Nga. Ông được xem là một trong những nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
鹅鹅鹅 ở đây
Sau khi tắt TV, hai người an tĩnh như gà nằm ở trên giường, trong không khí có chút quỷ dị cùng với mùi hương ngọt ngào của dâu tây từ phòng khách.
Kỳ thật theo lý mà nói, hai người trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung, “Điên cuồng hôn hôn” cũng gần như là câu cửa miệng của đại thiếu gia, thỉnh thoảng nói một câu chọc thầy giáo Tiểu Lâm vô cùng tự nhiên. Nhưng khoảng cách giữa việc múa mép khua môi và hành động thực tế là cả một bầu trời, vì dụ như bây giờ, thật vất vả mới đủ mười tám tuổi, đến lúc cuối cùng cũng có thể hợp lý điên cuồng hôn hôn thì hai người lại trở nên câu nệ, cảm thấy chủ đề đêm nay quá mức rõ ràng, cho nên…… Không thể không xấu hổ.
Quý Tinh Lăng dùng dư quang nhìn về phía Lâm Cạnh, thấy cậu đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trong lòng lập tức nghĩ chuyện này không thể, hiện tại cái gì cũng không làm chẳng lẽ về sau khi nhớ lại tuổi mười tám là vai sóng vai ăn dâu tây sao? Không được, nam sinh cấp ba tretrau mới ăn dâu tây, người trưởng thành đều là trực tiếp loại! Nghĩ đến đây, Quý Tinh Lăng cầm lấy cổ tay câu, xoay người đè lên.
Lâm Cạnh đang suy nghĩ miên man, đột nhiên đã bị hắn không hề điềm báo xoay qua như vậy, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Chỉ cảm thấy cánh môi ướt át bị cắn, dưới ánh áng tối tăm, hơi thở dồi dập, rất có một chút nhịp ý loạn tình mê.
Quý Tinh Lăng lung tung hôn cậu, rồi cũng tự hôn đến phát hỏa, duỗi tay cởi nút áo ngủ của cậu. Lâm Cạnh nhắm chặt mắt, tay cũng cầm lấy áo ngủ của hắn, tuy rằng cậu rất muốn phong khinh vân đạm, núi Thái Sơn sập xuống trước mặt mà sắc bất biến một phen, nhưng mà tình huống như vậy hiển nhiên cũng không phải ai cũng có thể thành công hold lại, ít nhất Lâm ca không hề có kinh nghiệm thì không được, thế cho nên sau vài giây, cậu không chỉ có khẩn thường đến chóng mặt, cả dạ dày cũng có chút đau, mà đau càng ngày càng dữ dội.
Đành phải sắc mặt trắng bệch kêu dừng: “Chờ một chút!”
“Làm sao vậy?” Quý Tinh Lăng ở bên tai cậu hỏi.
“Tôi có thể đến toilet trước không?”
“……”
Quý Tinh Lăng trầm mặc mà ngồi dậy.
Lâm Cạnh chạy như điên.
Tám ly nước lạnh thêm vài đĩa dâu tây lớn, nghe là biết không phải ẩm thức khỏe mạnh, hơn nữa buổi chiều đến đỉnh Côn Luân ngắm tuyết chịu lạnh, cây non long huyết thụ quý giá mảnh mai thành công đổ bệnh phát sốt.
Quý Tinh Lăng dẫm lên dép lê lục tung tủ tìm thuốc để đun nước và túi chườm nước đá, đem sinh nhật mười tám tuổi thành phong cách bảo mẫu.
Lâm Cạnh cảm thấy phi thường có lỗi với bạn trai: “Bằng không cậu đỡ tôi lên đi, tôi cảm thấy tôi vẫn ổn.”
Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười: “Nằm ngoan đi.”
Lâm Cạnh lùi về ổ chăn: “Vậy thì tôi về nhà, cậu đi ngủ sớm một chút.”
Quý Tinh Lăng nhìn cậu một lát:“Nhìn cậu giống như không phải muốn về.”
Lâm Cạnh dối trá tỏ vẻ:“Không có, tôi muốn về, nhưng chẳng lẽ cậu muốn vứt bỏ người sinh bệnh đang thương như tôi sao?”
Quý Tinh Lăng dùng mu bàn tay cọ lên mũi cậu:“Ngủ, tôi bồi cậu.”
Lâm Cạnh dịch vào bên trong, chừa vị trí cho hắn.
Hai người đều không phải người có kiểu ngủ ngoan, những người lúc ngủ có thể xoay ba xoay tám lúc nằm bên nhau ngược lại trở nên thành thật. Đèn ngủ nhỏ trên đầu giường đã tắt, Quý Tinh Lăng kéo cậu vào trong lòng ngực: “Không thoải mái nói tôi.”
“Được.”
Nội dung thiếu nhi không nên biết một khi bị loại bỏ hai người ở chung liền tự nhiên hơn nhiều, dựa vào nhau một câu có một câu không hàn huyên đến sáng. Lâm Cạnh không nhớ rõ mấy giờ mình ngủ, hình như là rất khuya, nhưng sáng sớm đồng hồ sinh học vẫn vận hành đúng giờ, ánh mặt trời rọi qua bức màn, Lâm Cạnh sờ điện thoại mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua “Như thế nào mới 6 giờ rưỡi.”
Quý Tinh Lăng tỉnh sớm hơn cậu một chút, đang đứng phía trước bàn học rót nước: “Cô chú mấy giờ về nhà?”
“Bọn họ muốn đi ăn sáng, chắc là đến 8 giờ.” Lâm Cạnh uể oải ỉu xìu dịch đến phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng cho mình, “Tôi không muốn ăn mì, muốn mang đi.”
“Dạ dày không thoải mái ăn mì gì, trong tủ lạnh có sandwich cùng sữa bò.” Quý Tinh Lăng gõ lên đầu cậu, “Mới vưa hạ sốt lên giường năm, lát nữa tôi hâm nóng cho cậu.”
Lâm Cạnh lười nhác ồ một câu, dựa vào lưng hắn nhìn bạn trai đánh răng. Tóc Quý Tinh Lăng có chút dài, bị nước làm ẩm ướt, vừa đẹp trai vừa gợi cảm, có thể thấy được khi mười tám tuổi quả nhiên không giống nữa, cậu ở cổ hắn hôn một cái một cái, Quý Tinh Lăng bị gà con mổ thóc này tán tỉnh…… Hẳn là tán tỉnh đi, chọc cho vui vẻ: “Đừng nghịch.”
“Hôn một cái.”
Quý Tinh Lăng ném khăn lông sang một bên, lưu manh sát sườn mặt lại gần.
Ngày đầu tiên mười tám tuổi, nắng sớm sáng lạn, mùi bạc hà trộn lẫn hương hoa nhài.
Sau khi ăn xong sinh nhật, Quý Tinh Lăng cùng cha mẹ đi đến Bồng Lai thăm ông bà nội, ở bên đó ngây người gần mười ngày. Lúc về vừa vặn là lúc Lâm Cạnh kết thúc kiểm tra, học bá Tiểu Lâm không phụ sự mong đợi của mọi người, phiếu điểm là một hàng A, ngay cả《 yêu quái địa lý 》siêu vụn vặt cũng thuận lợi qua, quang vinh tốt nghiệp.
Quý Minh Lãng tự tay ban cho cậu tấm thẻ chứng minh yêu quái, một thẻ thực vật hoàn toàn mới màu trắng bạc, đặt bên cạnh tấm chứng minh yêu quái của Quý Tinh Lăng, Lâm Cạnh đúng sự thật đánh giá: “Tôi thích cái này của cậu.”
Quý Tinh Lăng tùy tiện: “Vậy cậu giữ giúp tôi.”
Thầy giáo Tiểu Lâm mới vừa kiếm tra xong một giây đã từ chối, hơn nữa còn dạy dỗ: Cậu như vậy không được, thẻ chứng minh yêu quái phải luôn mang theo bên mình, nếu không sẽ dễ dàng bị người khác mạo danh thẻ điện thoại hay đòi tiền ác ý, xử lý thẻ tín dụng cũng có ý ác tiêu hao quá mức, mạo danh làm những hành động trái pháp luật, mở nhiều tài khoản ngân hàng rửa tiền.
Quý Tinh Lăng nghe đến chóng cả mặt, duỗi tay che miệng cậu lại: được rồi, câm miệng đi, trả thẻ lại cho tôi.
1302 cách cách, Thương Vi đang thu dọn hành lý cho con trai, tổng cảm thấy gậy cho mèo chơi với 9 tệ 9 bao ship thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, vì thế lại tự mình chuẩn bị rất nhiều đồ dùng trẻ con, áo nhỏ quần nhỏ giày nhỏ để tặng cho những đám nhóc Cửu vĩ hồ mới sinh.
Lâm Cạnh bị ba cái vali lớn dọa cho sốc:“Mẹ, mẹ có lầm hay không, con chỉ đi ba ngày.”
“Chỉ có cái này là của con.” Thương Vi đặt một chiếc túi nhỏ lên trên vali, “Còn lại đều là quà.”
“…… Con không cần mang quần áo sao?”
“Nhiều cũng không được thiếu cũng không được, hoặc là tự con làm.”
Tiểu Lâm:“……”
Mẹ ruột thật vô tình.
***
Tháng tám, Kỳ Lân nhãi con ngậm cây non long huyết thụ đi theo phía sau đại Kỳ Lân, một đường uy phong lẫm liệt “Ầm” đến nhà bà ngoại.
Bột tộc Cửu vĩ hồ thừa mỹ nhân, mà mỹ nhân đều mang vẻ đẹp trong sáng nhu nhược của thân tiền để người yêu thương, quanh năm tắm suối tiên. Lúc này một đám mỹ nhân đang tản bộ trên núi, đột nhiên thấy hai đám mây đen một lớn một nhỏ nổ tung phía chân trời xanh thẳm, tức khắc ghét bỏ vô cùng mà che miệng lại, ai nha, Kỳ Lân lại tới nữa.
Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh rất ít khi về Thanh Khâu, không phải ông không muốn tới, chủ yếu là bởi vì lớn bé cả trai lẫn gái Hồ tộc chỉ cần vừa nhớ tới đại mỹ nữ đẹp nhất trong tộc mình có thể bị một Kỳ Lân đầu đen như mực lừa đi, liền bắt đầu chóng mặt hoa mắt tập thể, dựa cửa dựa cửa sổ, nhíu mày đau tim, tóm lại suy yếu không chịu được.
Bà ngoại hồ ly kỳ thật cũng không phải rất vừa lòng con rể, nhưng chủ yếu có cháu ngoại dễ thương thì vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu. Bà sáng sớm hôn nay đã tự mình xuống bếp nấu cơm, lại làm bảo con mang một cái ghế nằm lớn ra sườn đồi ngồi phơi nắng chờ.
Lâm Cạnh hiện tại đã có thể tự nhiên chuyển giữa nguyên thân và hình người, đứng bên cạnh Quý Tinh Lăng, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện gọi: “Bà ngoại.”
“Đây là cây nhỏ đi.” Hồ ly bà ngoại vui vẻ nắm tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới, “Mau vào nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Cạnh dùng dư quang ngó ngó bốn phía, không phát hiện đám nhóc Cửu vĩ hồ nào, vì thế dùng cánh tay chọt chọt Quý Tinh Lăng, cửu vĩ hồ đâu, cậu có phải gạt tôi không.
Quý Tinh Lăng hắng giọng nói: “Bà ngoại, các em họ ở đâu ạ?”
Hồ Mị Mị ở bên cạnh nghe được hiếm lạ, mỗi lần bảo con giúp trông em đều hận không thể chạy đến chân trời, hôm nay như thế nào còn chủ động hỏi.
Hồ ly bà ngoại nhìn sang Lâm Cạnh bên cạnh, tiếp tục cười nói: “Đều đang trong nhà đọc sách, chuẩn bị đi học rồi không thể chỉ lo chơi, ngày hôm qua bà mới tịch thu hết đồ chơi của tụi nó.”
Thầy giáo Tiểu Lâm mang theo cả một vali đồ chơi 9 tệ 9 bao ship đột nhiên chột dạ!
Sân của nhà Hồ ly bà ngoại đã được cải tạo và rộng hơn trước nhiều, cách vách chính là nhà trẻ hồ ly, một đám nhãi con răng sún lọt gió đọc sánh
“Cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất.”
“É e e!”鹅鹅鹅
“Xuân đến bất giác bình minh!”
Đám nhóc kêu loạn khàn cả giọng, ngồi xổm trên cửa sổ dùng chân sau điên cuồng gãi đầu, còn nghịch ngợm trực tiếp nhét sách vào trong miệng gặm. Hồ ly bà ngoại đứng ở cửa phòng học, hắng giọng cảnh cáo.
Nhóc con ngoan ngoan lấy sách từ trong miệng ra, dính dính nước miếng.
Lâm Cạnh nhìn đám lông xù xù đầy phòng, mặt mỉm cười, nội tâm trong một giây nhảy ra hàng đống suy nghĩ.
Cửu vĩ hồ!
Trẻ con!
Thật nhiều đứa!
Đám nhóc đều là bị bà ngoại đuổi vào phòng học cũng bởi vì không thể mặt mặt trước mặt long huyết thụ ca ca học rất giỏi, không thể có vẻ tộc Cửu vĩ hồ đều là những đứa ngốc chạy khắp núi và bình hao được, phải đi học, phải khắc khổ, phải nói văn minh hiểu lễ phép!
Hồ ly bà ngoại đầy đủ lợi dụng tài nguyên Trạng Nguyên: “Cây nhỏ a, sau khi con nghỉ ngơi cho tốt nhớ dạy cho bọn chúng.”
Lâm Cạnh miệng đầy đáp ứng: “Không thành vấn đề, cháu có mang sách.”
Quý Tinh Lăng sửng sốt: “Tôi vì sao không biết chuyện này?”
Lâm Cạnh giải thích: “Là mẹ tôi mua, nói đưa cho tụi nhóc làm quà.”
Lo lắng con trai sẽ nhầm lẫn, Thương Vi đều dán giấy lên mỗi một vali. Quý Tinh Lăng tìm thấy một vali bên trái viết “Quần áo, đồ ăn cho trẻ nhỏ và sách” rồi đưa cho giáo viên nhà trẻ, để ông ấy hỗ trợ trước:“Phiền chú phát sách trước, đợi lát nữa Tiểu Cạnh ăn cơm xong thì lại.”
Hồ ly bà ngoại dặn dò: “Bằng không thầy nói trước cho bọn nhỏ đi.”
Giáo viên được mời đến từ nơi khác, là một con rùa bác học. Ông đáp ứng một tiếng, chậm rì rì đem đồ ăn cho trẻ nhỏ giao cho phòng bếp, rồi lại đưa quần áo giao cho bảo mẫu, cuối cùng xách ra một cái túi, bên trong quả thật có sách, có 《 Tiểu thuyết toàn tập của Chekhov 》, 《 vi mô kinh tế học 》, 《 Thực hành Nghiên cứu xã hội theo lý thuyết triết học》.
Giáo viên rùa:“……”
Những đám nhóc cửu vĩ hồ chưa biết tích phân và vi phân sắp rơi xuống đầu mình, còn đang ngao ngao lăn lộn phi thường vui vẻ.
Bên kia, Quý Tinh Lăng đem Lâm Cạnh đến phòng ngủ của mình: “Chờ đây, tôi đi lấy nước cho cậu.”
Lâm Cạnh ôm một hộp bóng lớn cùng gậy cho mèo ngộ nghĩnh, vô cùng tiếc nuối: “Tôi có phải không thể lấy ra không.”
“Không có việc gì, đợi lát nữa tôi nói cho bà ngoại, phải thông qua sở thích mà dạy.” Quý Tinh Lăng mở tủ lạnh, “Hơn nữa tụi nhỏ mới bao nhiêu tuổi, khẳng định ngồi không được, nói không chừng hiện tại đã chạy vào trong núi chơi rồi.”
Chú thích:
Anton Pavlovich Chekhov (tiếng Nga: Антон Павлович Чехов; 1860–1904) là nhà viết kịch, nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn người Nga. Ông được xem là một trong những nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
鹅鹅鹅 ở đây
Danh sách chương