Trong phòng bếp 1302, Khương Phân Phương cũng rất giật mình hỏi: “Sao lại mua cái bình lớn như vậy?”

“Quý Tinh Lăng đưa cháu, chắc là trong trường học chỉ còn loại như vậy.” Lâm Cạnh đứng ở bên bồn nước súc miệng sạch sẽ, cậu ngược lại cũng không cảm thấy thừa, dù sao thứ này không thể 24 giờ tùy thân mang theo, đặt ở trong phòng ngủ còn có thể nhắc nhở mình uống nhiều nước, thắng ở thực dụng.

Buổi tối 8 giờ, lớp học bổ túc của thầy giáo Tiểu Lâm đúng giờ nhập học. Khi Quý Tinh Lăng xách theo cặp đến, Lâm Cạnh đã pha xong hai ly trà hoa cục mật ong, mà bình giữ ấm đang an ổn đứng trên bàn, xa xôi hiện lên ánh sáng, dung lượng lớn dễ thỏa mãn, cảm giác có thể để hai vị thiếu niên cậu một ly tôi một ly, cứ ấm như vậy đến buổi sáng ngày mai.

“Cái bình này” Quý Tinh Lăng tận lực tỏ ra mình không để ý hỏi, “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Còn được.” Lâm Cạnh một bên làm bài, một bên thuận miệng trả lời, “Hiệu quả giữ ấm đặc biệt tốt, lúc cậu uống nước phải cẩn thận không nóng.”

Quý Tinh Lăng lại truy vấn: “Vẻ ngoài thì sao?”

Khoản bình giữ ấm của lão trung niên, mười thì có chín sự trưởng thành như vậy, có cái gì để để ý “Vẻ ngoài” như vậy. Lâm Cạnh cảnh giác ngẩng đầu “Quý Tinh Lăng cậu có phải lại không muốn học hay không, cho nên cố ý đến nói đủ thứ với tôi?”

“……”

Tinh ca của cậu rất oan.

Đại hội thể thao vừa mới kết thúc, giáo viên có thể là vì muốn để học sinh chú tâm, giao bài tập không hề ít, chỉ có Ninh Phương Phỉ nhiều lắm cũng chỉ phát một bộ bài thi. Ngữ văn toán cùng tiếng Anh tổng hợp, tốc độ làm bài của Lâm Cạnh đều rất nhanh, đến sau lại cũng có chút choáng mơ hồ, miệng khô lưỡi khô đến lợi hại.

“Quý Tinh Lăng.”

“Làm sao vậy?”

“Đầu tôi choáng.”

“……”

Khương Phân Phương mang nhiệt kế tới đo, không đến 38 độ, sốt nhẹ.

Quả nhiên là bạn ngồi cùng bàn, phát sốt cũng phải thay nhau, phi thường công bằng.

Nghiêm khắc mà nói, một nồi như vậy lại về tay Quý Tinh Lăng, cho nên hắn nhân cơ hội đưa ra: “Bằng không tôi bồi thường quà cho cậu.”

“Cái gì?” Lâm Cạnh trên trán là túi chườm nước đá dựa vào đầu giường, thoạt nhìn có chút uể oải.

Quý Tinh Lăng nói tiếp: “Cậu trước tiên để cái ly xuống đã.”

Nếu không hắn cảm thấy sau khi thầy giáo Tiểu Lâm nhìn đến cái phúc túi, liền sẽ chấn kinh quá độ đổ cả nước xuống chăn…… Hoặc là dứt khoát hất vào mặt mình, bởi vì thật sự quá xấu, xấu đến tuyệt.

Lâm Cạnh rất phối hợp, trong lúc xoay người để cái ly xuống, choáng váng đầu càng thêm lợi hại, đơn giản nằm yên ở trong chăn, mông lung hỏi: “Để xong rồi, quà gì?”

Quý Tinh Lăng có áp lực tâm lý thật lớn, móc cái phúc túi kia ra:“Thế nào, có phải vẫn ổn hay không, mẹ tôi nói rất GUCCI.”

Hồ Mị Mị cách vách:? Lâm Cạnh vốn có chút hoa mắt, nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, mới cực kì nghi hoặc nói: “Cậu thật sự cảm thấy nó đẹp sao?”

Quý Tinh Lăng “…… Còn ổn, chủ yếu là ngụ ý tốt, ngụ ý cậu biết mà, mẹ tôi đi cầu đại sư, nghe nói chỉ cần mang bên người là có thể thi lên thanh bắc, rất linh.”

“Vậy cậu mang nó đi.” Lâm Cạnh ho khan hai tiếng, cảm thấy có chút lạnh, vì thế kéo chăn lên chỉ lộ ra một đôi mắt, rầu rĩ mà nói, “Tương lai chúng ta cùng đi Bắc đại.”

Quý Tinh Lăng “……”

Không, ý tôi không phải như vậy.

Quý Tinh Lăng tiếp tục nói: “Tôi hẳn là không có hy vọng thi được Bắc đại, không bằng cậu nhận lấy đi.”

Lâm Cạnh đang bệnh đến khó chịu, cũng không có sức lực từ chối, vì thế từ trong chăn vươn ra một bàn tay: “Vậy cảm ơn cậu, cho tôi đi.”

Câu “Cho tôi đi” này nói chỉ là có lệ, thế cho nên Quý Tinh Lăng cảm thấy, khả năng nếu mình chân trước vừa rời khỏi phòng 1302, sau lưng phúc túi trừ tà bỏ vốn to để mua liền sẽ tinh chuẩn bay vào thùng rác.

Vì thế hắn kiên định mà nói: “Tôi giúp cậu đeo.”

Lâm Cạnh hữu khí vô lực: “Quý Tinh Lăng ngươi cậu đừng có một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Tôi đã giúp cậu chơi chuyền bóng thú vị!”

“……”

“Cậu không phải còn đang thiếu tôi sao?”

“……”

Lâm Cạnh kéo chăn xuống, miễn cưỡng khởi động nửa người trên, hơi hơi ngửa đầu: “Mang đi.”

Đôi tay Quý Tinh Lăng vòng qua cổ cậu, bởi vì do phát sốt, độ ấm của làn da đối phương hơi nóng, tay không cẩn thận đụng qua, xúc cảm như tơ lụa mềm mại.

“Nếu cậu đã đồng ý thì không thể vứt bỏ.”

“Vậy tôi phải mang bao lâu?” Ngữ điệu thầy giáo Tiểu Lâm tương đối tuyệt vọng, cậu thật sự rất muốn ngủ.

“…… Hai năm, chờ cậu thi đậu Bắc đại.” Mang cả đời càng tốt, rất đáng giá có biết hay không.

“Quý Tinh Lăng cậu vẫn nên lấy về đi thôi, tôi từ bỏ.”

Vừa nghe mình phải đeo thứ đồ này trong hai năm, Lâm Cạnh quyết đoán rụt người về sau, trực tiếp cuốn cả người vào trong chăn, lại trở tay bọc lại, kiên quyết không chịu đi ra. Trường hợp này cùng với vở kịch ba con heo không khác lắm, Quý đại thiếu gia trước mặt là con sói thất đức kia, đứng bên ngoài phòng hộ xi măng kiên cố không có cách, cho dù quát hay dụ đối phương cũng sẽ không mở cửa, nếu mạnh mẽ xốc chăn, nói không chừng còn sẽ bị thầy giáo Tiểu Lâm đuổi khỏi cửa —— hoặc là bị cô hoạch điểu đuổi khỏi cửa.

“Quý Tinh Lăng.” Âm thanh của Lâm Cạnh đậm giọng mũi, “Ngủ ngon.”

“……”

Được thôi, ngủ ngon.

Hồ Mị Mị đang ở phòng khách xem điện thoại, cũng không cần hỏi, liền biết con trai nhà mình khẳng định không tặng quà được —— nói thật, cái thứ tím kia đưa ra chẳng khác gì thấy quỷ, hơn nữa đối phương còn là con người, cũng không biết phúc túi trừ tà có bao nhiêu trân quý.

Quý Tinh Lăng đành phải gọi điện thoại cho Cát Hạo: “Phúc túi của mày lúc trước đến chưa?”

“Ngày hôm qua vừa đến, mẹ em vừa mới đến trường đưa cho em.” Cát Hạo nằm ở trên giường của ký túc xá, “Làm sao vậy Tinh ca?”

Quý Tinh Lăng đổi thành trò chuyện video: “Cho tao xem.”

Cát Hạo từ trên cổ cởi xuống, là một túi phúc túi khéo léo xinh đẹp màu xám đen, sợi dây cũng không phải màu đỏ thẫm quê mùa, vừa thấy liền biết không phải hàng giảm giá.

“Tinh ca anh là Kỳ Lân, hẳn là không cần cái này đi?”

“Ừ.” Tinh ca đương nhiên không cần, nhưng con người ngồi cùng bàn với Tinh ca thì cần.

Tuy rằng theo lý mà nói, Cùng Kỳ cùng kim hoa miêu lần trước đều là chuyện có xác suất rất nhỏ, Lâm Cạnh cũng chưa chắc sẽ gặp được lần thứ hai. Nhưng phúc túi cùng đã mua, không thể ném vào trong ngăn kéo rồi bốc mùi ở trỏng.

Trước khi gọi điện thoại, Quý Tinh Lăng kỳ thật là nghĩ nếu phúc túi của Cát Hạo không xấu như vậy, mình tự bổ sung giá chênh lệch, xem cậu ta có nguyện ý đổi hay không, dù sao đối với yêu quái, bên trong món hàng như vậy rộng lớn hơn vẻ ngoài. Nhưng đối phương hiện tại đã mang bên người, Quý Tinh Lăng vẫn đánh mất ý niệm đổi —— đưa hàng secondhand không phù hợp với phong cách của Tinh ca, huống chi thầy giáo Tiểu Lâm còn rất khiết phích.

Hồ Mị Mị xem xong một tập phim truyền hình, dựa vào cửa phòng ngủ gõ gõ:“Muốn mẹ giúp con hay không?”

Quý Tinh Lăng dịch ghế qua: “Cái gì cơ ạ?”

“Cái phúc túi xấu này, có thể giao cho cậu con, để cậu con tìm chú Thận làm ảo thuật.” Hồ Mị Mị nói, “Biến thành một món trang sức bình thường, hẳn là rất dễ dàng là có thể đưa đi, nhưng mẹ có điều kiện.”

Quý Tinh Lăng nghĩ nghĩ, rất hiểu biết hỏi: “Giữa kỳ con phải thi được 500 sao?”

“450 là được.” Hồ Mị Mị vẫn rất chăm sóc thực lực của con trai, “Hoặc là ít nhất đừng rớt xuống 400.”

Yêu cầu này không tính là hà khắc, thậm chí còn có thể xưng được với tình thương tràn ngập săn sóc của mẹ, đại thiếu gia cũng không có cò kè mặc cả đường sống.

“Thành giao.”

Chú Thận trước mắt còn đang đi công tác ở nước Mỹ, cho nên Hồ Mị Mị tạm thời mang phúc túi trở về phòng ngủ, bà đã đồng ý với con trai, nếu giữa kỳ thi được 450, liền tự mình đi đến chỗ chú Trọng Minh xin một cọng lông, đồng thời bỏ vào túi.

Chuyện của phúc túi xem như miễn cưỡng giải quyết, chỉ là áp lực trên lưng Tinh ca lại trầm trọng một chút, thậm chí nằm mơ còn là thi giữa kỳ, sau khi tổng thành tích có, làm sao mà tổng điểm cũng chỉ có một trăm sáu, toán học 0 điểm, có thể nói một đêm khuya kinh hồn.

Sáng sớm 6 giờ, di động đúng giờ vang lên dự báo thời tiết, một luồng không khí cực lạnh đến từ Siberia theo hướng đông ảnh hưởng đến nước ra, nhắc nhở tất cả người dân phải chú ý.

Khương Phân Phương để Lâm Cạnh mặc một chiếc áo phao dày, lại nhìn cậu uống xong thuốc cảm và nước ấm, mới thả cho đi ra cửa.

Quý Tinh Lăng đang dựa vào cửa thang máy.

“Hôm nay cậu muốn ngồi xe của trường sao?” Lâm Cạnh xoa xoa cái mũi, cổ họng rõ ràng nhiễm trùng, nói chuyện đau đến mức nhíu mày.

“Tôi không ngồi xe trường.” Quý Tinh Lăng dùng mu bàn tay đặt lên trán cậu, “Cảm của cậu cùng chưa có ngừng, tôi mang cậu đi học.”

Lâm Cạnh cùng hắn đi vào thang máy “Cậu là cố ý dậy sớm để chờ tôi?”

“Ừ.”

“Sau cậu không gửi WeChat trước, lỡ may tôi xin nghỉ thì sao?”

“…… Không nghĩ tới.”

Vừa bị cậu nhắc nhở, Quý Tinh Lăng cảm thấy mình hình như là có điểm…… Ngốc cũng không ngốc, cái này gọi là tùy tính không kiềm chế được, muốn chờ là chờ, phải thích có biết hay không, là kiểu rất ngầu rất tuấn tú mà.

Lâm Cạnh hé miệng, nhìn hắn cười: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, ngày hôm qua tôi không chơi di động, thì cậu cũng không bị cảm.”

Tuy rằng chơi di động kỳ thật cũng là vì thầy giáo Tiểu Lâm, nhưng Tinh ca khẳng định sẽ không tính toán chi li trên chuyện này, thế nào cũng phải làm rõ là trách nhiệm của ai. Tài xế đang ở bãi đỗ xe chờ bọn họ, quảng cáo trùng hợp đang chiếu dự báo thời tiết, Quý Tinh Lăng nghe xong một lát, thuận miệng hỏi “Vì sao mỗi lần dòng khí lạnh đều đến từ Siberia?”

Lâm Cạnh một bên xoa mũi một bên mơ hồ đáp: “Siberia chỉ có thể tính dòng khí lạnh thứ hai, ngọn nguồn chân chính là ở bắc cực, khu vực bắc cực mang một cao áp lãnh tính, khu vực có nhiệt độ trung bình thịnh hành theo vĩ độ với dòng khí gió tây…… Hắt xì!”

“Tôi tự mình xem sách địa lý được chưa?” Quý Tinh Lăng giơ tay đầu hàng, bảo tài xế điều chỉnh độ ấm bên trong xe, lại lấy chăn ra đắp trên người cậu “Cậu vẫn nên ngủ tiếp một lát đi.”

Lâm Cạnh “Ồ” một câu, kéo chăn cao lên che lại đầu, thật sự ngủ.

Trong lúc mơ màng, cảm thấy bên cạnh có ai duỗi tay lại, xoa xoa đầu của mình.

Thật thoải mái.

Bởi vì trong nhà Ninh Phương Phỉ có chút chuyện, cho nên cùng Lý Kiến Sinh đổi tiết, sáng sớm đã quất bốn tiết toán, làm cho tất cả mọi người đầu choáng mắt hoa —— bệnh nhân còn đặc biệt nghiêm trọng, chuyên vang học vừa vang lên liền nằm xuống bàn, kêu cũng không đứng dậy.

Quý Tinh Lăng lại đi đến văn phòng hiệu trưởng muốn một cái chăn mỏng.

Đường Diệu Huân “……”

Không hổ là con trai Lão Quý, này cũng rất đúng lý hợp tình, tác phong thật thổ phỉ.

Chăn mỏng có dệt vào lông phượng hoàng lửa, ấm áp, độ ấm thoải mái như cuối mùa xuân đầu mùa hạ.

Lâm Cạnh cảm thấy hơi hơi thư thái một chút: “Cảm ơn.”

Quý Tinh Lăng lại để trên bàn cậu vài hộp cơm nhựa, trước sau như một lười biếng rũ mắt: “Vậy tôi đi ăn cơm.”

Nhà ăn không có cơm cho bệnh nhân, chỉ có thể tùy tiện mua bát cháo nóng, còn có khoai tây nghiền cùng cá biển chưng, đều là đồ mềm mại dễ ăn, không đến mức khó nuốt.

Nói như thế nào, tâm ý cho bạn cùng bàn thập phần cảm động, nhưng đại thiếu gia có lẻ cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cho nên chỉ lo cơm, mặc kệ bộ đồ ăn có có hay không.

Hơn nữa còn…… ừm, có chút tùy tiện, cũng rất ngầu.
Thận long: là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như con rồng nước, mặc dù nó là rồng nhưng không phải con của rồng. Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tưởng lâu đài, hiện tượng này được gọi là “hải thị thận lâu”. Thận cũng được cho là một loài linh thú.



Trà hoa cúc trắng mật ong
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện