Phương thức khoe của Kỳ Lân Thành niên Quý tiên sinh từ trước đến nay đều đơn giản và thô bạo, trên cơ bản chỉ là ngậm nhãi con đem đến trước mặt người khác, nhìn cho từ đầu đến chân! Con trai tôi! Lợi hại không! Đấu đá lung tung diễu võ dương oai, rất khiến bạn bè họ hàng đau cả răng.
Còn không phải là chỉ là nhãi con thôi sao, con ai chả giống nhau!
Nhưng cũng không có người dám nói trước mặt đại Kỳ Lân, bởi vì lỡ may bị điện quang lửa đánh cho một phát tạm biệt cuộc đời thì không đáng.
Cho nên mọi người đều “Phải phải phải, đúng đúng đúng, ồ, wow, nhãi con thật đáng yêu”, bộ dáng này phải luyện tập hằng ngày.
Để cho đại gia tộc hài hòa.
Phòng ngủ phòng 1302, Quý Tinh Lăng đang ngồi ở trên bàn, cùng thầy giáo Tiểu Lâm chia sẻ kỹ năng diễn xuất cường điệu của Hồ Mị Mị: “Cậu nói xem, mẹ tôi hôm nay có phải rất khoa trương hay không, bà ấy hôm nay chỉ thiếu điều đeo tất cả trang sức lên người.”
Lâm Cạnh cười: “Tôi nguyện ý thi hạng nhất để cho mẹ cậu cao hứng một chút.”
“Mẹ tôi còn bảo ba tôi đặt nhà hàng, nói buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm, tôi thật vất vả mới từ chối được.”
“Vì sao lại từ chối?”
Quý Tinh Lăng sửng sốt: “Tôi cho rằng cậu không muốn đi, giống Vu Nhất Chu bọn họ ấy, mỗi lần cùng ba mẹ tôi ăn cơm, trên bàn cơm giống như sống không bằng chết.”
“Tôi không sao cả.” Lâm Cạnh một bên đổi ngòi bút chì, một bên trả lời.
Quý Tinh Lăng nghĩ nghĩ, cũng đúng, cùng người lớn ăn cơm, đề tài trên bàn đơn giản chính là học tập học tập cùng học tập, người như Vu Nhất Chu là thành viên đếm ngược không học vấn không nghề nghiệp, đương nhiên chịu không nổi khảo vấn không có lòng người này, nhưng thầy giáo Tiểu Lâm thì không giống, thầy giáo Tiểu Lâm đứng nhất toàn tỉnh, một người cân hết mọi chuyện!
Vì thế hắn nói: “Vậy buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn? Vừa lúc ba mẹ tôi cũng muốn cảm ơn cậu, cậu muốn ăn cái gì?”
“Đều được.”
Quý Tinh Lăng gọi điện thoại Quý tiên sinh, thông báo về chuyện ăn cơm, lại bổ sung: “Đồ ăn Trung Quốc cơm Tây đều được ạ, bất quá Lâm Cạnh không thể ăn hành gừng tỏi, cà rốt cùng rau cần không ăn, không ăn cá nhiều xương, không ăn đậu hủ cùng rau dấp cá…… Này, cậu làm gì vậy!”
Lâm Cạnh mặt không đổi sắc đoạt lấy di động: “Cháu chào chú, cháu là Tiểu Cạnh, dạ, cháu không kén ăn, cái gì cũng ăn được, chú đừng nghe Quý Tinh Lăng nói bậy.”
Quý Tinh Lăng:? Lâm Cạnh: “Dạ được, cháu chào chú, hẹn gặp lại ạ.”
Cậu cúp điện thoại, ném điện thoại về: “Buổi tối 6 giờ, cùng đi Giang Nam ngạn.”
Quý Tinh Lăng lần thứ hai tăng cường tri thức, khiếp sợ mà nói: “Hóa ra học sinh giỏi như cậu trước mặt người lớn đều dối trá như vậy sao?”
“Vậy bằng không thì sao?” Đúng lý hợp tình, đặc biệt chính trực.
“……” Không có không có, rất lợi hại.
Bởi vì Lâm Cạnh buổi tối có người mời, Khương Phân Phương cũng thuận tiện xin nghỉ nửa ngày, về nhà xử lý một chút chuyện công ty.
5 giờ rưỡi, thầy giáo Tiểu Lâm cầm một cái áo khoác màu xám nhạc, mở video điện thoại: “Mẹ, con mặc cái này được không?”
Thương Vi theo thói quen tính khen một câu, con trai mẹ mặc cái gì cũng đẹp, sau đó lại kịp thời phản ứng lại, cảnh giác hỏi: “Con đi hẹn hò?”
Lâm Cạnh trả lời: “Không ạ, hôm nay không học tiết tự học buổi tối, ba mẹ Quý Tinh Lăng mời con ăn cơm, tổng không thể mặt xám mày tro, để cho mẹ cùng ba mất mặt được.”
“Hàng xóm thật tốt.” Thương Vi vui mừng, “Như vậy đi, để mẹ thêm WeChat đối phương, nếu có tiện con cũng nên hỏi để cảm ơn bọn họ.”
“Được ạ, để tí con hỏi.” Lâm Cạnh mặc áo thun, “Con mặc cái này, buổi tối nói sau.”
Cậu lại đến trong phóng tắm sửa lại tóc, tự chụp một tấm gửi vào nhóm bạn thân bên tam trung Ninh Thành.
Beast: Đậu má Lâm ca, này còn chưa tới nửa đêm, vì sao cậu lại còn phong phanh như thế này.
Duy: Cậu sợ bọn tớ quên mất khuôn mặt đẹp trai không lối thoát của cậu cho nên nhắc nhở định kỳ sao.
Có thể đạt tới: Đánh giá.
Beast: Trâu bò!
Duy: Trâu bò!
Brito: Trâu bò!
Có thể đạt tới: Có nổi loạn không?
Duy: Nổi loạn!
Brito: Nổi loạn!
Beast:Nổi loạn!
Có thể đạt tới: Cho các cậu cơ hội nói thật một lần.
Duy: Đây là kiểu ngoan ngoãn khiến cha mẹ yêu nhất.
Brito: Đây là kiểu ngoan ngoãn khiến cha mẹ yêu nhất.
Beast: Đây là kiểu ngoan ngoãn khiến cha mẹ yêu nhất.
Lâm Cạnh phát mấy bao lì xì khen thưởng, bấm chế độ máy bay, đúng giờ ra cửa.
Cửa phòng 1301 khép hờ, Quý Tinh Lăng vẫn mặc bộ đồ thể thao như cũ, dựa vào cửa thang máy chơi di động, sau khi nhìn thấy cậu có chút ngốc, sau đó lần nữa được khai sáng: “Cậu lợi hại.”
“Không lợi hại, bình thường mà.” Lâm Cạnh bình tĩnh khiêm tốn, “Người lớn đều thích như vậy, kinh nghiệm của tôi so với cậu phải dẫn đầu 5 đến 60 năm.”
Quý Minh Lãng cùng Hồ Mị Mị cũng thu dọn xong ra cửa, quả nhiên vừa thấy Lâm Cạnh liền khen, mặc đồ vừa thoải mái vừa ấm áp, không giống như một số người, áo thun đủ chữ cùng áo khoác phá cách, không khác gì ăn xin ven đường.
Đại thiếu gia: “……”
Không phải vừa họp phụ huynh còn trở về khen mình sao?
Đây là kiểu tình thương cha mẹ gì mà giây lát đã lướt qua?
Bốn người đi thang máy rồi đến bãi đỗ xe, thừa dịp Quý Minh Lãng cùng Hồ Mị Mị đều ở phía trước, Lâm Cạnh hỏi: “Thế nào, muốn nghe giảng hay không? Miễn phí.”
Quý Tinh Lăng “Hừ” một tiếng:“Không học.”
Tinh ca của cậu mới không cần mặc ngoan ngoãn, từ trước đến nay đều làm theo ý mình, vậy mới ngầu!
Giang Nam ngạn có nhà hàng nổi tiếng với món cay Tứ Xuyên, Quý Minh Lãng đã đi gọi ba ba hầm cay, cá chình nướng, bào ngư, rượu vang đỏ hải sâm, Quý Tinh Lăng ngồi ở bên cạnh, nghe đến muốn no rồi, nghĩ thầm mình còn là nhãi con, có thể không dưỡng sinh khỏe mạnh như vậy hay không. Lúc này vừa lúc Hồ Mị Mị đem thực đơn đưa cho Lâm Cạnh: “Cháu nhìn thử xem muốn ăn cái gì?”
Quý Tinh Lăng gõ gõ chiếc đũa: “Này, giúp tôi gọi một ly coca.”
“Coca quá ngọt, không bằng gọi trà phổ nhĩ.” Lâm Cạnh lật thực đơn, lại nói, “Tôi muốn gọi canh gà hầm nấm.”
Quý Tinh Lăng:?
Hồ Mị Mị lần thứ hai nghe được thật sự cao hứng, nhân cơ hội giáo dục con trai:“Con nhìn Tiểu Cạnh xem, ăn cơm còn làm người lớn bớt lo.”
Quý Tinh Lăng ngực buồn, không phải như thế, cậu ta cả cà rốt đã băm nhuyễn còn phải cẩn thận lấy ra cho bằng hết, những đồ ăn không ăn được có thể khoanh một vòng trái đất, mẹ không thể nào biết được!
“Cô.” Lâm Cạnh lại nói, “Mẹ cháu muốn thêm WeChat của cô, có thể không ạ?”
“Đương nhiên.” Hồ Mị Mị vui vẻ đồng ý.
Bạn bè của Thương Vi phần lớn đều là những người có liên quan đến nghành y, ngẫu nhiên sẽ hứng thú với trồng hoa trồng cây, chính xác là tiêu chuẩn của một phần tử trí thức.
Hai người mẹ rất nhanh liền hàn huyên quen thuộc, Lâm Cạnh còn đang cùng chú Quý nói nói toàn đề tài abc nhàm chán “Ba ba hoang dại gần đây có phải càng ngày càng ít không ạ”, từ bàn ăn đến bảo vệ môi trường, thế mà cũng có thể thao thao bất tuyệt. Quý Tinh Lăng ngồi nghe đến hoa mắt chóng mặt ù tai, không còn lời nào để nói, chỉ có cầm ly trà phổ nhị trước mặt, im lặng chịu phục.
Ông chủ của Giang Nam Ngạn là bạn của Quý Minh Lãng, hai ngày này đang đi công tác nơi khác, sau khi nghe được quản lý báo, cố ý đi tặng một bình champagne, còn cố ý chăm sóc khẩu vị của trẻ con, ngọt ngào, phi thường thích hợp dùng để uống với gia đình.
Quý Tinh Lăng sợ sẽ xuất hiện trường hợp như trong lể hội mùa xuân“Mọi người nâng ly, cha mẹ cùng thầy giáo Tiểu Lâm cùng chúc mình lấy được thành tích tốt”, nhanh chóng tự giác mà uống trước một ngụm lớn, nói sang chuyện khác: “Rượu gì đây, sao đến cả một chút hương vị cũng không có”
“Rượu mật đào.” Lâm Cạnh không quá thích vị bọt khí mạnh như vậy, chỉ nhấp hai miếng, Quý Minh Lãng cùng Hồ Mị Mị cũng không có hứng thú, chỉ có Quý Tinh Lăng bên cạnh, có thể là bởi vì vừa rồi không có đạt được ly Coca mình muốn, nghĩ dù sao rượu cũng có đá, cũng có thể xem như là đồ uống. Ăn xong bữa cơm, cả bình champagne thuận lợi bị hắn uống đến mức nhìn thấy đáy.
Lâm Cạnh vươn ba ngón tay: “Say sao, đây là mấy?”
Quý Tinh Lăng vỗ tay cậu: “Hàm lượng cồn 3%, cậu xem thường tôi sao.”
Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Trên đường trở về, ba người ngồi phía sau nhữ cũ, Quý Minh Lãng ngồi ở ghế phụ lái.
“Buồn ngủ, ngủ một lát.” Quý Tinh Lăng nghiêng đầu, dựa vào trên cửa sổ.
Hồ Mị Mị đang cùng Lâm Cạnh nói chuyện trong trường học, cũng không ai để ý đến hắn, chỉ nói tài xế điều chỉnh độ ấm bên trong cao lên. Lúc quẹo vào một con đường khác, Lâm Cạnh ngồi ở giữa có chút mỏi, vì thế hơi dựa sang bên phía Quý Tinh Lăng một chút, sau đó buồn bực mà xách lên một thứ: “Đây là…… Món đồ chơi sao?”
“Hả?” Hồ Mị Mị quay đầu, sau khi thấy rõ ràng trên tay cậu là cái gì, gần như bị sốc kêu lên, “Lão Quý!”
Lâm Cạnh cũng bị giọng nói dọa sợ không nhẹ, nhẹ buông tay, để cái đuôi người nào đó” Ba” một tiếng về chỗ cũ.
Quý Tinh Lăng cau mày, không tỉnh.
Ngoài cửa sổ xẹt qua tia sáng, ngắn ngủi chiếu sáng một vảy kỳ lân trên xương quai xanh của hắn.
Nhãi con của Quý Minh Lãng!
Dưới tình thế cấp bách, Hồ Mị Mị không nghĩ được phương pháp khác, chỉ có đột nhiên kéo Lâm Cạnh vào trong lòng ngực mình, thuận tay đè gáy cậu: “Không có gì…… Không cần sợ, Quý Minh Lãng, Quý Minh Lãng, anh nhanh cất món đồ chơi dọa người này đi!”
Kỳ Lân Thành niên một tay để lên trán của Kỳ Lân nhãi con, giúp con trai tạm thời duy trì hình người.
Sườn mặt Lâm Cạnh dán vào bả vai bà, tư thế tương đối khó chịu, đành phải gian nan mà nói: “Không sao đâu ạ, cháu không sợ.”
“…… Không sợ sao.” Hồ Mị Mị nhìn chồng mình.
Quý Minh Lãng nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Không sợ thì được.” Hồ Mị Mị buông tay ra, tim còn đang đập mạnh kinh hoàng.
Tài xế Lão Phùng là một đằng xà (*), lúc này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, há mồm liền nói: “Cái thứ này sao lại còn ở đây, tôi nhớ lúc trước có bắn ra một bàn tay đẫm máu, dọa tiểu Hạ sợ tới mức thiếu chút nữa nhập viện, đã ném rồi mà.”
(*): Đằng xà – còn được gọi là rắn bay, là một loại rắn có thể tạo ra mây và sương mù, sinh vật trong thần thoại Trung Quốc.
Lâm Cạnh…… Ghê gớm như vậy sao?
“Ai biết được.” Hồ Mị Mị vỗ vỗ Lâm Cạnh, “May mắn không dọa đến cháu.”
Cũng may mắn chỉ mới cầm lên, không có dùng sức kéo nó lên.
Bằng không cái đó không đơn giản là món đồ chơi khủng bố, mà là một chuyện khủng bố có thật.
Quý Minh Lãng lấy cớ muốn mang Quý Tinh Lăng đi nhà họ hàng, để Hồ Mị Mị cùng Lâm Cạnh xuống xe ở Giang Ngạn Thư Uyển trước, mình cùng Lão Phùng vòng đi vòng lại vài vòng, lúc này mới dùng chăn bao lấy con trai, biến hình thái sương mù đen bao quanh trở về phòng 1301.
“Thế nào?” Hồ Mị Mị chạy nhanh hỏi.
“Không sao.” Quý Minh Lãng để nhãi con hôn mê lên giường, “Thằng bé hình như gần đây hấp thu quá nhiều linh lực, tiêu hóa kém, mới có thể uống một chút rượu đã không khống chế được hình thái.”
Hồ Mị Mị không hiểu: “Vì sao hấp thu quá nhiều? Bắt đầu từ năm tuổi đã ba tháng ăn một quả linh quả, vẫn luôn ăn như vậy, chẳng lẽ mấy lão Bồng Lai sơn đã cải tạo thăng cấp, linh lực tăng gấp bội?”
Quý Minh Lãng khẽ nhíu mày: “Hẳn là không phải, ủy quản yêu chưa hề nghe đến chuyện đó.”
Hồ Mị Mị sầu khổ: “Vậy linh lực của thằng bé từ đâu tới?”
Tuy rằng không tính là chuyện xấu, bản thân mỗi tiểu yêu quái vị thành niên cũng yêu cầu bổ sung linh quả định kỳ, giống như canxi và vitamin của con người, đều có liều thuốc quy định, nếu không không chỉ có gây khó tiêu, còn dễ dàng phát dục quá mức, xuất hiện hiện tượng không tự giác hiện lên cái đuôi.
“Chờ sau khi Tiểu Tinh tỉnh ngủ, anh đi hỏi thằng bé, gần đây đã ăn gì.” Quý Minh Lãng nói, “Bây giờ anh đến ủy quản yêu xem thử, về sản xuất linh quả có vấn đề gì hay không.”
Hồ Mị Mị gật gật đầu, nhìn theo Quý tiên sinh “Ầm” một tiếng lao ra cửa sổ.
Kỳ Lân nhãi con còn phì phò ngủ, cái bụng phình phình, thoạt nhìn quả thật là khó tiêu hóa.
Cửu vĩ hồ mẹ thở dài, giúp hắn chậm rãi sơ tán linh lực.
1302 cách vách, Lâm Cạnh cũng đang ở trên mạng tra, món đồ chơi nào có thể giả nhưng như thật, còn có thẻ bắn ra một bàn tay đẫm máu —— đương nhiên không thu hoạch được gì, kiểu tổ hợp nghe tới liền rất không thể hiểu được, trên đầu quả thực đã ghim hai chữ “Hàng ế” to chà bá, nhất định sẽ không có nhà máy nào nguyện ý sản xuất.
Nhưng xúc cảm từ cái đuôi kia…… Lại thật sự quá thật, mềm mềm lạnh lạnh còn động, còn không mò được công tắc, thật sự không giống đồ từ mấy xưởng nhỏ.
Cậu cau mày suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được, chỉ có thể xác định tất cả chuyện xảy ra vừa nãy có chỗ nào không đúng lắm, hơn nữa cô Hồ phản ứng có mức kích động. Nhưng cho dù có không hợp lý, Lâm Cạnh cũng không tính tiếp tục hỏi, thứ nhất không cần thiết, thứ hai không lễ phép, cho nên cậu rất nhanh liền ném chuyện món đồ chơi kia ra sau đầu, nằm ở trên sô pha ăn kẹo que, gọi điện thoại cho mẹ kể về buổi tối, chủ đề khái quát một chút, chính là “Con biểu hiện rất tốt, không để cho mẹ cũng ba mất mặt”.
Thương Vi cười nói: “Đến lúc nghỉ đông, mẹ cũng ba tính đến Cẩm Thành đón con về nhà ăn tết, thuận tiện cảm ơn nhà Quý gia.”
“Dạ.”
“Ngoại trừ Quý Tinh Lăng, còn có những bạn khác hay không?”
“Có, rất nhiều, bạn học lớp con đều tốt.” Lâm Cạnh ném cây kẹo đã ăn xong vào thùng rác, “Mẹ cùng ba cứ yên tâm, con có thể tự chăm sóc mình.”
“Đừng có suốt ngày buồn ở nhà học bài, nên đi ra ngoài chơi với bạn nhiều.” Thương Vi dặn dò tới tới lui lui cũng chỉ vài câu này, xem như là đặc quyền của học sinh giỏi, không giống đại thiếu gia cách vách cùng hồ bằng cẩu hữu và Chu Chu, vĩnh viễn đều chỉ xứng được đến “Trước 8 giờ về nhà học bài”.
Đương nhiên, Kỳ Lân nhãi con đêm nay không cần học bài, nó đang nằm trên giường mềm mại, một giấc ngủ tới giữa trưa thứ bảy, thẳng đến lúc mùi hương từ phòng bếp tiến vào phòng ngủ, mới lười biếng mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc mười lăm phút.
“Tiểu Tinh.” Hồ Mị Mị gõ gõ cửa, “Đã tỉnh chưa?”
Kỳ Lân nhãi con khàn giọng đáp một tiếng, lười biếng biến trở về hình người: “Mẹ, tối hôm qua con có phải uống say hay không, champagne kia còn rất lợi hại.”
“Con không uống say.” Hồ Mị Mị kéo bức màn, “Nhưng con bị Tiểu Cạnh bắt được cái đuôi.”
Đây là cái gì sét đánh giữa trời quang?!
Quý Tinh Lăng không có một chút phòng bị, nháy mắt! Thanh! Tỉnh!
Hắn “Đùng” một tiếng ngồi dậy, đón ánh sáng chói mặt ngoài cửa sổ, đầu óc ngốc: “Sau đó thì sao ạ?”
“Không có sau đó, đừng hoảng hốt.” Hồ Mị Mị vỗ vỗ bả vai con trai, “Con nói cho mẹ trước, gần đây đã ăn cái gì.”
Quý Minh Lãng tối hôm qua đã kiểm tra, ủy quản yêu chưa từng nhận được thông báo xin cải tạo, mà Yêu giới cũng không phát sinh sự kiện “Bởi vì hấp thu linh lực quá nhiều mà ở trước công chúng bại lộ nguyên hình”, nói cách khác, Kỳ Lân nhãi con thật sự cũng chỉ là mấy ngày gần đây ăn no căng.
Xác nhận chính mình cũng không có ở trước mặt thầy giáo Tiểu Lâm hóa hình hoàn toàn, Quý Tinh Lăng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hắn nhớ lại nửa ngày, vắt cạn óc cũng không biết là mình đã ăn linh quả từ đâu, theo lý thuyết cũng đều là đồ ăn không rẻ, Bồng Lai, cánh vọng, Thanh Khâu…… Tổng cộng đều là mấy nhà hàng có tiếng, phi thường trân quý, tổng không phải là đồ ăn tặng kèm của lầu hai Phù Dung Uyển đi? Hay là lon Coca ướp lạnh ở trường?
Hồ Mị Mị cũng buồn bực, hỏi xong thực đơn hai ngày nay của con trai, vẫn không có đầu mối như cũ, cuối cùng đành phải nói: “Vậy con gần đây đứng ăn bên ngoài nữa, nước cũng đừng uống, mỗi ngày mẹ để chú Phùng đúng giờ đưa đến trường học, quan sát một đoạn thời gian đã.”
May mắn tình huống Kỳ Lân nhãi con thừa linh lực trước mắt không nghiêm trọng lắm, chỉ là hơi chút ăn no căng, trừ phi lần thứ hai uống say hoặc là sinh bệnh, nếu không sẽ không xuất hiện mất khống chế mà hóa thú.
Di động trên tủ đầu giường“Đinh” một tiếng, Quý Tinh Lăng lấy lại mở khóa, kết quả chưa gì đã hiện lên khung thoại màu xanh cuồn cuộn, bắt đầu từ 7 giờ sáng ——
Có thể đạt tới: Lại đây học tiếng Anh.
Có thể đạt tới: Quý Tinh Lăng rời giường.
Có thể đạt tới: Quý Tinh Lăng cậu lại lười biếng.
Có thể đạt tới: Quý Tinh Lăng cậu đã làm xong bài tập toán chưa.
……
Căn cứ vào thời gian, thầy giáo Tiểu Lâm hẵn là mỗi lần học mệt mỏi, đều sẽ sờ qua di động thao thao bất tuyệt gửi đến năm sáu tin, dùng để thả lỏng, tin nhắn cuối cùng là từmột phút trước.
Có thể đạt tới: Ăn potato croquettes không?
Quý Tinh Lăng dẫm lên dép lê vào phòng tắm: “Mẹ con sang với Lâm Cạnh làm bài tập.”
“Ăn cơm trước.”
“Đến cách vách ăn.”
Hồ Mị Mị: “……”
Quý Tinh Lăng: “……”
Quý Tinh Lăng ý đồ giải thích: “Không phải, mẹ, con không quên, con nhớ là mẹ đã nói, nhưng cách vách lại không có yêu quái, cô Khương không tính, cô ấy không có lý do trộm đút con ăn linh quả.”
“Vậy cũng không được.” Hồ Mị Mị thái độ kiên quyết, “Nếu không thì thành thật ở nhà cho mẹ.”
Quý Tinh Lăng đầu hàng: “Được được, con ở nhà ăn.”
Hắn trả lời WeChat cho thầy giáo Tiểu Lâm, sau khi ăn cơm xong, lại tự mang một bình giữ ấm thật lớn, mới được Hồ Mị Mị cho đi đến 1302.
Lâm Cạnh giật mình hỏi: “Sao cậu lại mau cái bình giữ ấm lớn như thế?”
Thẩm mỹ của Quý Tinh Lăng lại bị nghi ngờ, oan không chịu được, lại không thể giải thích, đành phải có lệ: “Gần đây giọng hơi khàn, mẹ tôi nấu nước ấm cho tôi, tự mình mang đi cho tiện.”
“Có phải cậu ăn ít hoa quả hay không.” Lâm Cạnh đứng lên, “Tôi đi lấy cho cậu quả táo.”
“Không cần!” Quý Tinh Lăng giữ chặt tay cậu, “Mẹ tôi cũng là nói như vậy, cho nên tôi vừa mới ăn xong một chén salad lớn.”
“Ừ, cậu không muốn ăn có thể nói thẳng không ăn, làm gì mà phải nhéo tôi như vậy.”
“……”
Không phải cố ý, Tinh ca của cậu trước mắt có chút khẩn trương.
Lâm Cạnh dựa vào ghế, chậm rãi đặt một chân lên thanh ngang bàn, một bên xem tin nhóm lớp một bên nói: “Tôi thấy Vu Nhất Chu bọn họ đều đang ở sân vận động, còn tưởng rằng cậu cũng phải đi.”
“Không.” Quý Tinh Lăng cảm thấy trước khi mình giải trừ lệnh cấm ăn đồ ăn ngoài, hẳn là không thể tham dự hoạt động bóng rổ, nếu không còn phải tùy thân mang theo bình giữ ấm dưỡng sinh của lão trung niên, không thể bị Vu Nhất Chu cầm đầu đám cháu trai kia trào phúng, vì thế thuận miệng nói, “Tôi tính bớt thời gian để học bài.”
Lâm Cạnh thử độ ấm trán hắn.
Quý đại thiếu gia cảm giác đã bị trào phúng: “Này có cái gì là phát sốt!”
“Vận động thích hợp sẽ thả lỏng đại não, cậu không cần có tiêu chuẩn yêu cầu cao với mình như vậy.”
“Vậy không được, mẹ tôi còn bắt cuối kỳ thi 500.” Quý Tinh Lăng diễncũng đã diễn, dứt khoát nói luôn chuyện khác, “Còn có, hai tháng này tôi phải tự mang cơm của mình, không thể đi nhà ăn, bởi vì dạ dày không thoải mái.”
Lâm Cạnh nhíu mày: “Sao giọng cậu không thoải mái, dạ dày cũng không thoải mái, có phải ngày hôm qua uống rượu nhiều hay không, bằng không đi bệnh viện kiểm tra một chút?”
“Không cần.” Quý Tinh Lăng tiêu sái khoát tay, tiếp tục không để ý nói bậy, “Đây là di chứng học bài, cũng chỉ vừa nhìn thấy sách, liền eo đau lưng đau chân rút gân, toàn thân chỗ nào cũng không ổn, phản ứng rất mạnh.”
Lâm Cạnh tỏ vẻ, bệnh này cũng rất xứng với cậu
Bất quá trêu chọc thì thôi, cậu vẫn nên bởi thời gian hỏi Hồ Mị Mị, xác định đại thiếu gia thật sự chỉ không được khoẻ, cũng không có khuyết điểm lớn, mới miễn cưỡng yên tâm.
Giữa trưa thứ hai, chú Phùng đúng giờ đưa hộp cơm tới, Vu Nhất Chu xem đến đầy mặt mê hoặc: “Hành vi của anh sao lại kì dì như vậy?”
“Do mẹ tao.” Quý Tinh Lăng tìm lý do, “Bà ấy gần đây ở nhà học nấu ăn, hứng thú bừng bừng, còn cưỡng ép ba cùng tao phải cỗ vũ, bình giữ ấm này cũng thế, nghe nói dùng cỏ gì đó, không sao cả, dù sao cũng chỉ uống, bà ấy cao hứng là được.”
Vu Nhất Chu nhe răng: “Cô làm điểm tâm ngọt còn được, nấu cơm…… Thật không cần em mang cơm hộp cho anh sao?”
“Không sao, tụi bây nhanh đi ăn cơm đi, không cần để ý đến tao.”
“Vậy được, anh muốn mang cái gì nhắn WeChat em.” Vu Nhất Chu vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại hỏi Lâm Cạnh, “Cùng nhau đi không?”
Thầy giáo Tiểu Lâm bình tĩnh mà trả lời: “Ồ, tớ có mang theo của mình.”
Quý Tinh Lăng:?
Vu Nhất Chu hai người các người……Đậu má, tôi đáng ra không nên hỏi, lần sau có thể nói sớm một chút hay không.
Duỗi tay kéo Cát Hạo, rời đi.
Lâm Cạnh quay đầu: “Cậu nhìn tôi làm gì, tôi không thể tự mang cơm sao?”
“…… Cậu có thể đừng kích động như vậy hay không, tôi cái gì cũng chưa hỏi.”
“Tôi đã trả lời.” Lâm Cạnh lấy hộp cơm ra, “Tôi đến văn phòng giáo viên làm nóng, cậu thì sao?”
“Không cần.” Quý Tinh Lăng tâm tình tốt lắm xoa nhẹ đầu cậu, “Tôi mang cậu đến phòng hiệu trưởng, về sau chúng ta ở đó ăn cơm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Diệu Huân: Tôi có điều muốn nói……
Cá chình nướng:
Bào ngư:
Ba ba:
Trà phổ nhĩ:
Potato croquettes:
Danh sách chương