Trong phòng học cũ không có điều hòa, chỉ có quạt “Vù vù” chuyển động trên trần nhà, thổi trúng bài thi khiến nó bay lên.
Trong tất cả những tiết học, ngữ văn xem như là tiết Quý Tinh Lăng tương đối am hiểu nhất, những lúc vận khí tốt thậm chí có thể đạt được điểm cao, mà lần này lại bị học bá bắt lấy viết văn một đống lần, đã biết kỹ xảo “Trong khi theo sát chủ đề, tốt nhất là kết hợp các vấn đề hiện tại, và sau đó thảo luận về quan điểm từ cấp độ cá nhân và xã hội”, hắn vẫn rất có tin tưởng mình có thể giữ được tiền tiêu vặt.
Ánh sáng mặt trời vẫn chói mắt như cũ, Lâm Cạnh kéo tấm màn che khuất ánh sáng nóng rực một chút.
Sau khi kiểm tra được nửa tiếng, một giáo viên giám thị đi ra ngoài nhận điện thoại, trong phòng học tức khắc xôn xao lên, một giáo viên giám thị khác bất mãn mà vỗ vỗ bảng: “Đừng loạn, lo làm bài của mình đi!”
Lâm Cạnh lật bài thi đến trang thứ hai, bắt đầu nhìn đề tiếp theo. Nhạc Thăng nhân cơ hội nghiêng người qua, nói nhẹ với cậu “Này”, ý bảo đối phương đem bài thi dịch sang bên phải một chút.
Giáo viên giám thị đang đi ở chỗ khác, tạm thời không chú ý tới bên này.
“Trắc nghiệm.” Nhạc Thăng lại giục một câu, cậu ta ngược lại cũng không cần thi tới 500, nhưng cũng phải thi được điểm ổn để lúc về còn nói chuyện được với ba mẹ.
Vì sợ bị gió từ quạt thổi cảm mạo, Lâm Cạnh ngồi gần sang bên trái, cả người cơ hồ dán lên trên tường. Nhạc Thăng gọi liên tiếp vài tiếng, thấy cậu cũng chưa phản ứng, cũng buồn bực có phải thật không nghe thấy hay không, dứt khoát từ túi đựng bút lấy ra nửa cục tẩy ném qua.
Cục tẩy nho nhỏ ở trên không trung bay một đường cong, đầu tiên là lăn qua bài thi Lâm Cạnh, sau đó lại bắn về phía trước, cực kì chuẩn xác bắn vào lưng Quý Tinh Lăng.
Lâm Cạnh khẽ nhíu mày, mới vừa tính nói chuyện, đại thiếu gia phía trước đã mạnh bạo dịch ghế qua, không kiên nhẫn quay đầu lại mắng một câu: “Mày mẹ nó tại sao không tự mình làm?”
“……”
Coi như ở trong phòng thi Z tương đối ồn ào, một câu này của Quý Tinh Lăng cũng có thể xưng được với là chấn động toàn lớp, giáo viên giám thị cũng bị hoảng sợ, bước nhanh đi tới răn dạy: “Sao lại thế này!”
Lâm Cạnh nhìn thoáng qua bên phải: “Không có gì ạ, có người ném cục tẩy lên trên bàn em, bắn vào Quý Tinh Lăng.”
Giám thị là trợ lý của lớp 12, cô nhìn bài thi ngay ngắn của Lâm Cạnh, lúc này mới nhớ tới đối phương hẳn là học sinh đứng đầu từ tam trung Ninh Thành chuyển tới, vì thế nhẹ giọng nói: “Hay em dọn bàn đi, đổi đến bên cạnh bục giảng ngồi.”
Vài người xung quanh nghe vậy thấp giọng cười rộ lên, cũng không biết là cười Nhạc Thăng chữa lợn lành thành lợn què, hay là cười học bá bị dịch lên ngai vàng hào quang. Lâm Cạnh tự mình dọn xong bàn, lại giơ tay: “Thưa cô, có thể để Quý Tinh Lăng cũng lên không ạ? Em thấy bên phải bục giảng còn chỗ trống.”
Lúc này phía dưới không chỉ buồn cười nữa, mà là cười phá lên. Bản thân Quý Tinh Lăng cũng trợn mắt há hốc mồm, không phải tôi vừa mới mới giúp cậu mắng người hay sao, đây là cái hành vi của thực vật lấy oán trả ơn gì? “Ồn ào cái gì!” Thầy giáo giám thị vừa nãy ra ngoài điện thoại đẩy cửa tiến vào, ông thuộc về diện mạo tương đối hung hãn, một giọng nói có thể dọa toàn lớp lặng ngắt như tờ.
“Bức màn kia không kéo được, đợi lát nữa mặt trời sẽ còn lớn hơn nữa.” Lâm Cạnh kiên nhẫn giải thích, “Sẽ rất nắng ạ.”
Giáo viên đi qua xem thử, phát hiện thanh trượt của rèm cửa sổ quả nhiên kẹp lại một nửa, ánh mặt trời từ khe hở rọi vào, vừa vặn chiếu lên hai bàn.
“Vậy em học sinh này em cũng đổi vị trí đi, tốc độ nhanh một chút, đừng quấy rầy tới những người khác kiểm tra.”
Quý Tinh Lăng: Thật không dám dấu diếm, em thật sự có thể chịu nắng trong chốc lát.
Hai người một trái một phải, hoàn mỹ chiếm chỗ hai bên bục giảng. Quý đại thiếu gia lần đầu tiên trong cuộc đời được ngồi vị trí ngu như vậy, lại nhìn thấy mấy đứa cháu trai ở phía dưới còn đang vui sướng khi người gặp họa, cười đến bả vai run lên, trong lòng lại càng khó chịu. Hắn liếc mắt sang bên phải một cái, lại thấy Lâm Cạnh cũng đang lạnh lùng nhìn mình, ở đáy mắt tràn ngập “Cậu nhìn loạn cái gì mà không lo viết bài thi, tiền tiêu vặt còn muốn có không”?
“……”
Tinh ca với nét chữ như rồng bay phượng múa.
Phòng thi Z không phụ hai chữ “Nổi danh”, thời gian kiểm tra vừa qua một nửa, trong phòng thi đã không còn tới hai phần ba. Mấy nam sinh muốn chờ Quý Tinh Lăng cùng đi chơi bóng, kết quả nửa ngày cũng không thấy người ra, đứng ở cửa nhìn vài bên trong, liền thấy người trên bục giảng còn đang vùi đầu cặm cụi viết, có lúc thậm chí còn xoay xoay bút, là một bộ dáng chăm chú suy nghĩ như vậy một hồi.
Vì thế tập thể hóa đá.
Tinh ca bị học bá bám vào người, là phép màu thứ chín trên thế giới.
Quý Tinh Lăng nộp bài thi trước năm phút đồng hồ, ngược lại không phải vì giữ gìn thiết lập “Học tra tuyệt đối không ngồi vào một giây cuối cùng”, mà là hắn thật sự muốn đi toilet. Tiếng chuông vang lên, Lâm Cạnh duỗi tay đi ra phòng học, liền thấy Quý Tinh Lăng đang dựa vào hàng rào, cúi đầu chơi di động.
“Cho cậu.” Lâm Cạnh đưa giấy trong tay mình cho hắn.
“Cái gì vậy?” Quý Tinh Lăng không thể hiểu được.
“Đáp án bài thi ngữ văn.” Lâm Cạnh nhìn hắn, “Cậu không muốn dò một chút sao?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Hóa ra học sinh giỏi mấy người sau khi thi xong còn phân đoạn này?
Lâm Cạnh tiếp tục hỏi: “Cậu đối với nơi này hẳn là rất quen thuộc đúng không, nơi này có quán cơm nào có phòng riêng hay không?
Quý Tinh Lăng nhặt cặp từ trên mặt đất lên: “Phòng thì không ít, cậu không muốn đi nhà ăn sao? ”
“Kiểm tra buổi chiều ba giờ mới bắt đầu, hiện tại còn sớm.” Lâm Cạnh nhắc nhở, “Tìm một nơi không ai làm phiền, cậu còn có thể lại lén lút học được hai tiếng.”
Quý Tinh Lăng bị nghẹn một chút.
Có một số việc cậu biết là được, không cần phải nói ra đâu, thật sự đó.
Trong lúc kiểm tra cũng có thể nghỉ trưa. Ôm ấp mục đích kì lạ có phần cảm động và hấp dẫn“Tìm một nơi an tĩnh lén lút học tập” này, hai người cuối cùng chọn một tiệm ăn Nhật Bản, xem như là tiệm ăn tồn tại tương đối xa hoa ở vùng này, hoàn cảnh lại còn thanh tĩnh. Quý Tinh Lăng quen cửa quen nẻo, đi lên liền chọn sống cua chiên bột tempura, gan ngỗng cùng cơm nhím biển, còn gọi hai lon soda lạnh.
Lâm Cạnh nói: “Trách không được cậu muốn thức đêm học tập bảo hộ tiền tiêu vặt như vậy. ”
“Tôi đây là vì mời cậu.” Quý Tinh Lăng kháng nghị một câu, lấy đáp án ra nhìn kỹ một lần, “Đừng nói hình như tôi thi thật không sai câu nào.”
Lâm Cạnh mở lon nước có ga, miệng lon phát ra một tiếng “Ba”: “Tôi biết, nếu không cậu cho rằng tôi vì sao lại nói giáo viên đổi chỗ ngồi?”
Quý Tinh Lăng nghe không hiểu: “Cái gì đổi chỗ ngồi, chỗ đó không phải là nắng sao? Nói đến việc này, ngồi ở trên bục giảng thật sự quá ngốc, còn không bằng chịu nắng đi, vừa ngẩng đầu là có thể đám cháu trai kia đang ngủ, còn có vài tên lén lút gian lận, biểu tình quả thực rất tuyệt, bọn họ thật sự cho rằng giáo viên không nhìn thấy sao?”
Lâm Cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy một chân cua: “Thôi, ăn cơm đi.”
“Không được, nhìn vào biểu tình tuyệt vọng của cậu đối với chỉ số thông minh của tôi thì nhất định còn có chuyện khác.” Quý Tinh Lăng ngăn tay cậu, “Nói.”
“Đề lớn thì hai ngày trước cậu mới vừa xem qua, bố cục cũng tương tự.” Lâm Cạnh nói, “Tôi sợ cậu thi quá tốt, ngược lại để cho người khác cảm thấy là cậu đã gian lận.”
Hơn nữa căn cứ vào cuộc nói chuyện trước khi thi “Ở căn tin hối lộ học bá”, Tinh ca cũng không phải là thiếu niên ngoan ngoãn chính trực gì, không bằng trực tiếp đem người xách lên bục giảng, tứ cố vô thân mà để giám thị cùng toàn lớp giám sát làm đề.
Quý Tinh Lăng còn đang suy nghĩ lời nói của cậu, trọng điểm chạy sang chỗ khác: “Tôi còn có thể có lúc thi quá tốt sao?”
“Chỉ cần toán cũng tiếng Anh của cậu không thảm không nỡ nhìn như vậy, thì xác suất tổng điểm 400 cũng không phải không có.” Lâm Cạnh khuấy nước tương, “Được rồi, ăn cơm xong nửa tiếng, sau đó lại lấy ví dụ mẫu học thuộc lại một lần.”
Có lẽ là bị ngữ văn buổi sáng kích phát rồi một chút cuồng vọng cùng lòng tự tin, Quý Tinh Lăng được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tôi có khả năng thi 500 hay không? ”
Lâm Cạnh: “……”
“Thôi thôi, tôi chỉ tùy tiện nói!” Trước khi chào đón câu trào phúng đánh tới trước mặt, Quý Tinh Lăng giành trước một bước nói lời cảnh cáo, “Vừa mới thi xong một môn, tôi còn cần cổ vũ.”
“Tôi cảm thấy cậu lần này phi thường có khả năng thi được 500.” Lâm Cạnh nói.
Quý Tinh Lăng nhìn chằm chằm cậu một hồi: “Không phải, cậu như vậy cũng hư tình giả ý quá rõ ràng rồi. Có thể chân thành một chút hay không.”
“Vậy cái dạng gì mới tính chân thành, chẳng lẽ tôi còn phải mắt rưng rưng làm thơ ca tụng khát vọng của cậu thi được 500 điểm?”
“……”
Người phục vụ vừa lúc dọn cơm nhím biển lên, thấy người thuê phòng là hai nam sinh vừa cao vừa siêu đẹp trai, còn mặc đồng phục Sơn Hải, liền một bên dọn đồ ăn một bên hỏi: “Hôm nay các em kiểm tra đúng không, thi thế nào?”
Lâm Cạnh cười cười: “Còn được ạ.”
Nghe cô phục vụ vừa nhắc nhở, Quý Tinh Lăng mới nhớ lại, hình như mình còn chưa hỏi Lâm Cạnh thi được không, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, học bá cho dù thi rớt cũng có 600 điểm. Đẳng cấp không giống nhau, với kinh nghiệm đã được tích góp Tinh ca quyết định mới không cần tự rước lấy nhục.
Cơm nước xong, người phục vụ dọn bàn, còn mang cho hai người cốc trà đậm, nghe nói có thể nâng cao tinh thần tỉnh não.
Lâm Cạnh không thích uống trà lắm, vì thế muốn một chai nước ngọt cho mình và những hạt thủy tinh, là món đồ chơi khi còn nhỏ thích. Quý Tinh Lăng học một trận công thức cùng ví dụ mẫu, mới vừa mơ màng sắp ngủ, liền nghe được đối diện truyền đến âm thanh “Đinh” thanh thúy, ngẩng đầu liền thấy Lâm Cạnh đã uống xong lon soda rồi, còn đang nghiên cứu cách vặn các hạt thủy tinh.
“……”
Lâm Cạnh hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
“Tôi cái gì cũng chưa thấy.” Quý Tinh Lăng phi thường lễ phép nói, “Cậu tiếp tục.”
“Học cho xong bài của cậu đi.”
“Tôi đang học, nhưng có chỗ không hiểu.”
Lâm Cạnh ném chai nước xuống, ý bảo hắn lấy đề lại đây.
“Giống như kiểu này, trước tiên cậu phải gọi x, và sau đó là y.”
“Vì sao phải gọi x trước, mà không thể gọi y trước?”
“Bởi vì x là ba.”
“Hiểu rồi.”
Thầy giáo Tiểu Lâm giảng bài, chính là thô bạo và đơn giản như vậy, ngắn gọn dễ hiểu.
Ngoài cửa sổ, bóng cây rậm rạp che khuất mặt trời chói chang, chỉ để lại mát lạnh cùng yên tĩnh sau buổi trưa.
Một cơn gió nhẹ thổi vào cửa sổ, bao trùm bằng một mùi hương hoa rất nhẹ.
Khi trở lại trường, Quý Tinh Lăng đột nhiên nói: “Duỗi tay.”
Lâm Cạnh nghi ngờ: “Cậu lại muốn làm gì?”
“Duỗi tay, mau.”
“Không duỗi.”
“Duỗi.”
“Nhanh lên đi!”
“Tại sao cậu lại như vậy chứ, đợi tôi.” Quý Tinh Lăng hai bước đuổi theo người phía trước, rồi ở trước mặt cậu xòe lòng bàn tay mình ra.
Một viên thủy tinh tròn, đang khúc xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời.
“Cho cậu, học phí học bù.”
Lâm Cạnh: “……”
Ấu trĩ.
Trên sân thể dục, có người đang chơi bóng, có người đang nói cười.
Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng là hương vị của tuổi 16.
Cua chiên bột tempura ( hổng thấy cua, lấy đại tôm đi ha =))))
Gan ngỗng:
Cơm nhím biển:
Danh sách chương