Hang động âm u ẩm ướt, Âu Á Phi đổ tất cả đồ trong túi leo núi xuống mặt đất, chừa ra không gian bỏ đám nhãi con hóa xá vào. Hóa xá mẫu thân cơ hồ muốn cuộn cả người thành một hình tròn căng chặt, cũng không bảo vệ được con mình trong ngực, mắt thấy bọn họ đã lấy từngdưa đi, từ trong cổ họng bà phát ra tiếng gào vẩn đục, không ngừng giãy giụa, miệng cũng bị dây kéo thít chặt ra vết máu mới.

Âu Á Phi hung hăng kéo khóa lại, ném túi lại cho Trương Khiếu: “Tôi về trại nhìn trước, ông giấu bọn chúng trước đi.”

Những nhãi con đang ngủ ngon lành chợt mất đinh nhiệt độ cơ thể mẹ, lại bị thô lỗ nhét vào một không gian lạnh băng đen tối, lúc này đang liều mạng bò ra, tiếng kêu nhỏ sắc nhọn. Trương Khiếu đeo túi lại trên lưng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ông nện bước rất nhanh, nửa người trên nghiêng về phía trước, thậm chí đã có ít hình thái của tinh tinh. Gió bên ngoài hang thổi tới, Trương Khiếu một đầu tóc dính đầy nước bùn đột nhiên bắt đầu trở nên hoa râm, phía dưới cổ cũng hiện lên một mảnh hồng, giống như màu của máu chảy xuôi khắp cơ thể, thẳng đến khi bọc hết toàn thân rồi biến thành một con quái vật lông đỏ.

Đó là một con chu yếm.

Sau khi biến trở về hình thú, tốc độ chạy của Trương Khiếu càng như gió, ông lúc nãy không thấy rõ là cái gì đã mang Hoàng Húc đi, chỉ có thể mơ hồ cảm giác có lẽ là Kỳ Lân —— một là bởi sấm sét nổ ầm, hai là thụy thú vừa sinh ra đã có năng lực chấn áp yêu quái ác, đều rất giống trấn thủ thần thú Cẩm Thành kia.

Như vậy cũng có suy nghĩ, sắp tới sẽ có rất nhiều cảnh sát yêu quái tới nơi này điều tra.

Chu yếm nhanh bước chân hơn, bốn chân cũng đã sự dùng hình thức nhảy xuyên qua núi. Những nhãi con trong túi cũng bị xốc đến đau cả đầu, tiếng kêu cũng càng ngày càng mỏng manh.

“Đệch!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng mắng, “Lão Trương, hỗ trợ!”

Âu Á Phi, người cho là đang về trại, lại đột nhiên xuất hiện trong khu rừng này. Anh ta đang liều mạng túm con hóa xà cực lớn kia —— sau khi tận mắt thấy con mình bị bắt đi, huyền ti hóa xà mẫu thân sắp chết lại chịu kích thích, đột nhiên có sức lực một lần nữa, phá vỡ xích trói bản thân mang thân thể chồng chất vết thương chạy ra, dang rộng đôi cánh bị thương nặng lảo đảo bay ra ngoài.

Âu Á Phi nguyên thân là chỉ sơn tao, mặt người thân khỉ, chạy tuy rằng rất mau, nhưng hình thể lại gầy yếu chỉ như trẻ con con người, căn bản không đủ để khuất phục con hóa xà cực lớn này. Anh một bên kéo dây xích con hóa xà trên mặt đất, một bên lớn tiếng kêu gọi chu yếm lại đây hỗ trợ. Trương Khiếu từ trong giày keo núi lấy ra đạn gây mê, nhắm chuẩn con hóa xà rồi nã một phát.

Cơn đau làm hóa xà càng thêm phẫn nộ, cánh tay trái không bị thương cuộn lên một cơn gió, quấn những chiếc là rụng ẩm ướt dơ bẩn trên mặt đất, dùng sức cho ông một bạt tai.

Trương Khiếu thẹn quá hóa giận, ném túi leo núi sang một bên, lại nhét đạn gây mê mới vào. Đám nhãi con bị ném sang như vậy, lại đau đớn bò bò hét lên, hóa xà theo bản năng muốn đến bảo vệ con mình, Âu Á Phi lại giành trước một bước, cầm túi leo núi dùng sức nhảy lên, lăn về phía sườn thấp của vách núi.

Đạn gây tê đã bắt đầu có công hiệu, hóa xà bay lảo đảo, kéo một thân máu đầm dìa trên mặt đất.

Trương Khiếu hung hăng nhổ một ngụm nước bọt: “Con mẹ điên.”

Âu Á Phi cũng chạy lảo đảo, nguyên thân của sơn tao không bằng với túi leo núi, không cẩn thận để rớt. Vùng này còn cố tình lại có rất nhiều sườn núi, chiếc túi leo núi lần đàu tiên là rớt xuống một mảnh lá rụng mềm xốp, sau đó liền như hòn đá ục ục lăn xuống chân núi. sơn tao vội vàng bò dậy đuổi theo, nhưng tốc độ của màn sương mù màu đen dày đặc còn nhanh hơn anh ta.

Sấm và điện ầm ầm nổ tung, sơn tao không hề phòng bị chịu một kích vào đầu, biến thành một con sơn tao hứng điện nổ đen thui. Kỳ Lân nhãi con phá tan mây đen từ trên trời giáng xuống, ngậm túi leo núi treo lên ngọn cây, lại xoay người nhảy xuống, dùng bốn chân cứng chắc dẫm thằng lên ngực Âu Á Phi.

“Rắc” một tiếng, xương sườn dập nát.

Âu Á Phi phát ra tiếng la thảm thiết, đầu nghiêng sang, hôn mê.

Trương Khiếu vừa lúc đuổi lại thấy một màn như vậy, không rảnh lo đi lấy túi leo núi lại, xoay người muốn chạy lại bị một tia chớp nổ đến ngã xuống mặt đất. Ông ta phẫn nộ nhìn tiểu Kỳ Lân bọc quanh màn sương đen, không hiểu được tại sao mình lại thua bởi con nhãi con này.

Mịe nó, thụy thú.

Tay phải Trương Khiếu chống ở phía sau, dùng ngực kịch liệt phập phồng che lấp động tác thật nhỏ, ngón tay trước thong thả cầm lấy báng súng, lại chậm rãi nắm chặt, thẳng đến lúc xác định mình đã hoàn toàn cầm chắc mới đột nhiên hướng về phía trước, lập tức bóp còi.

Viên đạn gào thét bắn ra!

Mà trong cùng thời gian, một tiếng ầm vang từ sấm sét lớn hơn, một ánh sáng màu xanh tím gần như quét khắp cả khu rừng, những cành cây khô theo tiếng ầm gãy, chắn trước mắt Kỳ Lân nhãi con.

Đại Kỳ Lân hung ác đạp một chân xuống, chu yếm gãy xương hàm, nhổ ra một nửa hàm răng.

Kỳ Lân nhãi con còn chưa hoàn toàn phản ứng kíp: “……”

Ba, ba thật sự siêu mạnh

Càng nhiều yêu quái đang chạy tới từ bốn phương tám hướng, đội cảnh sát cùng dội ngủ y tế đều đã sẵn sàng, chu yếm cùng sơn tao tạm thời bị áp giải về cục cảnh sát, bác sĩ đang kiểm tra cho một nhà hóa xà, sau khi tháo xuống khẩu trang nói: đám nhóc không có việc gì, chỉ có một chút vết bầm tím cùng suy dinh dưỡng, nhưng tình huống của người mẹ không ổn, không biết có thể kiên trì đến lúc vào cabin không.

Y tá mang theo bao linh khi tới —— nó tương tự như túi oxy của con người, phần lớn là lấy từ linh quả. Kỳ Lân nhãi con đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ bận rộn, đột nhiên dùng một chân cẩn thận chọc chọc y tá:“Chị gái, em muốn hỏi một chút, lá cây của long huyết thụ có trợ giúp việc điều trị không ạ?”

“Đương nhiên là có a.” Y tá hỏi, “Em có sao?”

Đại Kỳ Lân cũng quay đầu nhìn hắn.

Kỳ Lân nhãi con: “……”

Tuy rằng để ba biết hắn mang lá cây của thấy giáo Tiểu Lâm bên người khả năng sẽ có phiền toái, nhưng vẫn là cứu người quan trọng hơn, vẫn nên thừa nhận mình có lá cây long huyết thụ thì hơn.

Kết quả không đợi hắn hắng giọng mở miệng, long huyết thụ đột ngột xuất hiến giữa không trung.

Đúng, cây long huyết thụ, đột ngột mà xuất hiện ở giữa không trung.

Hơn nữa còn đang rơi nhanh xuống.

Kỳ Lân nhãi con thấy rõ tất cả:? Này mẹ nó?

Mình nhớ quá cho nên mù?

Hắn không có nhiều thời gian để phân tích, bọc mây đen rầm rầm xông lên, vốn muốn đón thầy giáo Tiểu Lâm, kết quả một đống khác, một con, hay là một đầu đi, dù sao chính là Lý Mạch Viễn, đột nhiên cũng dùng nguyên thân Lộ Đoan rơi xuống dưới, vừa vặn đâm thằng vào hắn.

“Phanh!”

“A!”

Anh em họ từ lúc sinh ra đến bây giờ lần đầu tiên trăm miệng một lời, mắt nổ đom đòm bay vào trong rừng cây, bốn chân vô lực chồng lên nhau, mũi cũng muốn gãy.

Đại Kỳ Lân ngậm cây non long huyết thụ: “……”

Cây non long huyết thụ:“……”

Chỉ có bác sĩ chuyên nghiệp vui mừng khôn xiết, hoàn toàn không màng đến phương thức lên sân khấu quá mức kỳ lạ của cây non long huyết thụ, nhảy nhót dùng cả hai tay cầm thầy giáo Tiểu Lâm, đặt bên cạnh hóa xà.

Kỳ Lân nhãi con dùng một tia sức lực cuối cùng bò dậy, khàn giọng hô một câu: “Cậu ấy có khiết phích, đừng để vào bùn!”

Bác sĩ vừa nghe thấy nhanh chóng thay một tấm ga trải giường tiệt trùng dùng một lần sạch sẽ, chính mình cũng mang bao tay, cứ luôn bảo đảm với long huyết thụ, tuyệt đối sẽ không có tro bụi hay máu dính vào người cậu, chỉ cần tận lực phát ra linh khí là được.

Lâm Cạnh mới đến không hiểu ra sao, nhưng sau khi nhìn thấy Quý Tinh Lăng không xảy ra chuyện gì, mà tất cả bác sĩ y tá đều đang chờ mình cứu yêu quái cũng không hỏi nhiều nữa.

Kỳ Lân nhãi con dùng móng trước khoác lên người Lộ Đoan nhãi con:“Sao lại thế này?”

“Sao tớ biết?” Lộ Đoan nhãi con cũng rất vô tội mờ mịt, thả bi phẫn, “Giữa trưa tớ đang chuẩn bị đến nhà ăn, Lâm Cạnh đột nhiên chạy tới nói khảnăng cậu gặp nguy hiểm, cưỡng ép tớ mang cậu ấy đến chỗ này.”

Với trình độ thể dục và trình độ nhận đươngf của Lý tổng, đó có thể là nói giỡn sao? Hai người ở trên trời chạy lung tung vài vòng lớn, thiếu chút nữa đã lao ra khỏi Châu Á bay ra ngoài thế giới, may mắn gặp một người tốt, gặp được đại xá dùng tiếng Anh khuyên bảo, một đường đi một đường hỏi, lúc này mới tới đúng nơi.

“Vậy cậu ném cậu ấy làm gì?”

“Cậu ấy béo a, tớ ngậm không được!”

Soái ca đang nằm trong xe cứu thương bận bịu giúp hòa xà:?

Cây non long huyết thụ tuy rằng chỉ cao gần hai mét, gầy thì gầy, nhưng là rất nặng, vừa cứng vừa nặng, Lộ Đoan nhãi con ngày thường không tập thể hình không chịu được, cậu ta thật sự đã tận lực!

Có linh khí từ long huyết thụ, các chỉ số cơ thể của con hóa xà lớn nhanh chóng ổn định và được đưa đến bệnh viện để tiến hành trị liệu tiếp theo.

Kỳ Lân nhãi con cũng ngậm long huyết thụ cây non, trở về trang trại dưới chân núi.

Dương Tiểu Bách cùng Hình Lạc đã nhận được thông báo, chuẩn bị đi về trường, đối ngoại công khai lý do là Hoàng Húc không cẩn thận té bị thương, mà trong núi lại chuẩn bị đến mùa mưa, để học sinh an toàn thì phải kết thúc chuyến thực tập dã ngoại lần này sớm. Mà Hoàng Húc bởi vì bị Âu Á Phi tiêm vào chất lỏng của thực vật, cho nên còn cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng khoảng một tuần, bất quá may mắn, sẽ không có bất kì di chứng nào.

Lâm Cạnh hỏi: “Vậy Hoàng Húc sẽ nhớ rõ những chuyện xảy ra trong núi sao?”

“Không rõ ràng lắm, ủy quản yêu hản là sẽ tiến hành trị liệu tâm lí với cậu ta.” Quý Tinh Lăng kéo một cái ghế lại, ngồi xuống đối diện cậu, “Nhưng cậu chẳng lẽ không chuẩn bị giả thích với tôi vì sao đột nhiên xuất hiện ở Tuyền Thủy Thôn sao?”

“Chuyện là như vậy.” Thầy giáo Tiểu Lâm thái độ tốt đẹp, “Giữa trưa, chú Quý tới trường học tìm Đường hiệu trưởng.”

Quý Minh Lãng tìm Đường Diệu Huân là để nói chuyện của khoa khoa học công nghệ, xem có thể kết thúc lần thực tập này sớm hay không,rồi bồi thường cho ba đứa nhóc kia một ít. Sau khi nói xong thì ông thuận tiện đến lớp 12-1, nghĩ muốn mang đứa nhóc nhà kế bên đi ăn.

“Lúc ấy còn chưa tan học.” Lâm Cạnh nói, “Ai biết chú Quý ở bên ngoài phòng học nhận điện thoại, đột nhiên liền vội vội vàng vàng rời đi.”

“Ông vội vàng cũng có thể bởi vì chuyện công ty, vì sao cậu lại kết luận là tôi?”

“Nếu là công ty xảy ra chuyện, chú Quý khẳng định sẽ ra hiệu cho tôi chú ấy phải đi, chứ không phải cứ như vậy mà rời đi.” Lâm Cạnh nói, “Hơn nữa tôi có nhắn WeChat cho cậu, cậu cũng không trả lời.”

Thầy giáo tiểu Lâm từ trước đến nay thích hành động hơn, vừa tan học liền mạnh mẽ ép Lý Mạch Viễn. Lý tổng lần đầu tiên nghe được yêu cầu vô lí như vậy, cậu ta gian nan nuốt một chút nước miếng:“Tớ rất muốn hỗ trợ, nhưng tớ khả năng không khiêng được thiếu niên 1 mét tám như cậu, bằng không cậu biến trở về long huyết thụ đi, tớ thử lại.”

Lâm Cạnh nói: “Trước mắt tớ vẫn chưa biến về được, cậu cố gắng một chút, tuy rằng tớ cao, nhưng tớ gầy.”

Lý Mạch Viễn: “……”

May mắn trường cấp ba Sơn Hải còn có đại thụ gia gia, có thể thích hợp trợ giúp tiểu yêu quái vừa có năng lực mới lạ.

“Sau đó tôi liền đến thôn trang yêu quái đứng trong hố Côn Luân một lúc.” Lâm Cạnh dùng đầu ngón tay đè băng keo cá nhân trên trán hắn, là vết thương nhỏ bị cành cây xẹt qua, “Vậy cậu nghỉ ngơi, tôi về nhà trước.”

“Đừng a!” Quý Tinh Lăng giữ chặt cổ tay của cậu, “Đêm nay cậu ở lại, ngày mai cũng tôi về Cẩm Thành.”

“Chú vẫn đang còn ở đây, tôi chạy tới như vậy đã đủ kỳ quái” Lâm Cạnh rút tay về, nhỏ giọng lại, “Hơn nữa nói thật, nếu không phải do Lý Mạch Viễn không ngậm được, bọn tôi vốn tính sau khi xác định cậu không sao cả sẽ lặng lẽ chuồn đi.” Bất quá có thể thuận tiện cứu hóa xà cũng là chuyện tốt.

Quý Tinh Lăng không còn cách, bởi vì bị thành niên yêu sớm không có quyền bá tổng.

Nhưng hắn vẫn đẩy người đến sau bức màn khép hờ, dùng sức hung hăng hôn một cái.

Quý Minh Lãng gọi xe bay xuyên qua đám mây, đưa Lâm Cạnh cùng Lý Mạch Viễn về Cẩm Thành.

Lâm Thủ Mặc cùng Thương Vi sau khi nghe được vừa khiếp sợ vừa lo lắng:“Sao con không thương lượng với ba mẹ đã tự mình chạy tới Tuyền Thủy Thôn?”

Thầy giáo Tiểu Lâm chính trực trả lời, con không phải là sợ Quý Tinh Lăng xảy ra chuyện sao, trên TV có nói giúp bạn không tiếc cả mạng sống, đạo nghĩa không thể chối từ.

Lâm Thủ Mặc: “……”

Thương Vi: “Về sau đừng xem phim võ hiệp nữa!”

Trận thực tập phong ba này xem như hữu kinh vô hiểm mà vượt qua, sinh hoạt cũng vẫn như như trước đây.

[Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.]

—-

Trương Khiếu cùng Âu Á Phi mấy năm nay mượn danh nghĩa nhà thám hiểm địa chất, thực chất là ở trong núi bắt trộm săn yêu quái quý hiếm, rồi bán chúng cho các tổ chức nghiên cứu hoặc các công ty dược phẩm tư nhân để đổi lấy lợi nhuận cao. Bên khoa học công nghệ thật sự không biết chuyện này, bọn họ cũng chỉ đơn thuần muốn lấy lòng Quý Minh Lãng, không nghĩ tới cư nhiên đánh bậy đánh bạ dắt ra toàn bộ đội phi pháp.

Thân thể hóa xà đang dần dần khôi phục, đám nhóc con cũng khỏe mạnh, ủy quản yêu đã thay nhà họ tìm một thôn xóm sinh sống mới, tới mùa thu có thể dọn vào ở.

Quý Minh Lãng cũng đã sắp xếp kỳ thực tập khác cho Hình Lạc cùng Dương Tiểu Bách, Hoàng Húc vốn cũng có tên, nhưng cậu ta khả năng không muốn lại lặp lại chuyện “Một lần ngã ký ức hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không nhớ rõ trước đó đã phát sinh chuyện gì”, liền từ chối, chỉ một lòng dốc sức học tập,

Quý Tinh Lăng dựa vào lan can, nhìn học sinh lớp 11 đang làm bài tập “Này, cậu nói tên đó có thể biết là tôi đã cứu nhóc đó hay không?”

Lâm Cạnh nhắc nhở: “Vậy thằng nhóc đó cũng sẽ biết là cậu hố cậu ta.”

“Liên quan gì đến tôi, trong sân có nhiều bậc thang như vậy, ai bảo hắn cố tình ngồi trước cửa sổ phòng tôi. Hơn nữa cho dù tôi sai, cậu cũng sai, bởi đó là lá cây của cậu.”

“Tôi cũng không có bảo cậu mang lá cây của tôi theo.”

“Nhưng nếu tôi không mang theo chẳng lẽ cậu không tức giận”

“Tôi có.”

Quý Tinh Lăng:?

Lâm Cạnh cười kéo lấy áo đồng phục của hắn:“Đi thôi, về phòng học đọc sách.”

Ánh sáng mặt trời rọi qua cây ngô đồng, bao phủ toàn bộ lầu Bạch Trạch.

Mùa hè đã sắp tới.

Con số của thẻ đếm ngược thay đổi mỗi ngày, từ 30 đến 20, lại đến 10 ngày, rồi 5 ngày cuối cùng.

Không khí kỳ thật đã bớt khẩn trương đi, hoặc là nói đã khẩn trương suốt một năm mọi người cũng đã quen rồi.

Chỉ có càng thêm nhiều cảm giác tiếc nuối.

Tiết ngữ văn cuối cùng, Vương Hoành Dư cũng giống như cũ, không nhanh không chậm giảng bài thi, thẳng đến khi tiếng chuông tan học vang lên.

Ông buông sách vở, nhìn từng gương mặt quen thuộc phía dưới bục giảng muốn lải nhải dặn dò hai câu, hốc mắt lại nóng lên trước

Trong phòng học không ai đi, cũng không ai hối thúc, chỉ an an tĩnh tĩnh.

Sau một lúc, đột nhiên có người hô một câu: “Thầy yên tâm, Trạng Nguyên tỉnh khẳng định ở lớp ta”

“Đúng thể, Lâm ca trâu bò!”

“Lý tổng trâu bò!”

“Lớp một trâu bò!”

Mà trâu bò đồng dạng còn có lớp hai lớp ba lớp bốn lớp năm…… Mười tám lớp, thần kinh căng chặt suốt một năm, đột nhiên đến lúc buông thả, kích động, hưng phấn, không nỡ, buồn, tiếc nuối hoặc là viên mãn, các loại cảm xúc hỗn độn bên nhau, có người cười có người khóc, cả lầu Bạch Trạch cũng phá lệ ồn ào.

Hốc mắt Lâm Cạnh cũng có chút đỏ, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt mơ hồ, bóng cây xanh um.

Trong trạng thái hốt hoảng, thời gian giống như quay về hai năm trước, bản thân ngày đầu tiên tới nơi này đi học, người nào đó cầm cặp, dẫm lên ánh mặt trời cùng tiếng chuông, kiêu ngạo xuất hiện ở cửa phòng học.

Đó hẳn là mùa hè đẹp nhất.

Quý Tinh Lăng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi hơi rũ mắt, cũng ôm lấy bả vai Lâm Cạnh.

Hắn muốn nhớ kỹ ngày này, một độ tuổi đẹp, cùng tâm tình khi thích một người.
Chú thích:

(1)Chu yếm: một con thú hung dữ trong thần thoại và truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc. Trông giống như một con vượn,có đầu trắng và bàn chân đỏ. Truyền thuyết kể rằng ngay khi con thú này xuất hiện, sẽ có một cuộc chiến lớn trên thế giới.



(2) Sơn Tao: là một con thú thần thoại trong thần thoại Trung Quốc cổ đại. Thần núi, mặt khỉ, bốn chân, có thể nói tiếng người, đặc biệt là thích ăn tôm và cua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện