Hôm sau, Lăng Sơ Hạ vẫn như sáng qua ở trong Phật đường chép sách, trong mũi nhàn nhạt thoảng qua mùi nhan, tay cầm bút lông nghiêm túc viết, giống như giáo đồ ngoan đạo thầm đọc kinh Phật, thời khắc đó lòng dạ bình tĩnh dường nào.

Bữa sáng bữa trưa đều có cung nữ khác đưa tới, Lăng Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy bất an trong sự yên tĩnh này, cái bà Mẫn quý phi này chẳng những không có gây khó dễ cho mình, hơn nữa cả ngày cũng không thấy bóng dáng của nàng đâu.

Lăng Sơ Hạ giơ tay vươn người, phải sao chép mười bản kinh Pháp Hoa, bây giờ cô lấy tốc độ nhanh nhất cũng chỉ chép được năm bản, ngày mai là ngày cuối cùng, căn bản không có khả năng chép xong, không biết Mẫn quý phi sẽ lại dùng phương pháp gì hành hạ mình nữa đây.

Có lẽ là do cả ngày ở trong Phật đường nên trong lòng cảm thấy ngột ngạt, Lăng Sơ Hạ quyết định ra ngoài đi một vòng hít thở không khí trong lành một chút rồi trở về tiếp tục sao. Nhưng quyết định này lại khiến cô hối hận rất lâu.

Lăng Sơ Hạ lê thân ra khỏi Phật Đường, trời tối không một bóng người, ánh trăng tuyệt mỹ, không khí có điểm lạnh lẽo đi kèm mùi cỏ xanh, sự ngột ngạt trong lòng Lăng Sơ Hạ bỗng nhiên biến mất. Cô đi khắp nơi hoạt động gân cốt một chút, lúc đi tới hồ sen nổi danh ở Hoàng Loan Cung, lại thấy được chấn động lần đầu tiên trong đời.

"Nhược Thủy!" Thanh âm không lớn, nhưng thanh âm kia Lăng Sơ Hạ nhận ra được là thanh âm kiều mị thấu xương của Mẫn quý phi.

"Buông." Là thanh âm của Nhược Thủy, nàng là người ôn nhu nhưng giọng nói bây giờ lại có vài phần lãnh đạm.

Lăng Sơ Hạ như phát hiện được sự tình khủng khiếp, có tật giật mình cô lánh vào một góc tối bên cạnh hồ sen, rình xem động tĩnh của hai người kia.

"Vì sao đã nhiều ngày rồi mà ngươi vẫn lạnh nhạt với Bổn cung như vậy? Đừng nói là bởi vì Lăng Sơ Hạ?"

Khuôn mặt thoát tục của Mẫn quý phi bây giờ có chút tức giận, như là tiên tử bị dính thất tình lục dục vậy. Lăng Sơ Hạ nghe thấy tên của bản thân càng khẩn trương vểnh tai nghe tiếp, hai người kia khẳng định có gian tình!

"Cùng những người khác không quan hệ." Giọng của Nhược Thủy căn bản không giống như là đối với chủ tử của mình, giống như đang giận dỗi với một người thương hơn.

"Nhược Thủy, ngươi phải biết rằng, ngươi chỉ có thể là của Bổn cung, cho dù có chết."

Mẫn quý phi dưới ánh trăng tản ra ưu tư khiến người ta sợ hãi, Lăng Sơ Hạ dưới sự trợ giúp của ánh trăng thấy được đường nét chân thật trên gương mặt nàng. Lăng Sơ Hạ nhìn Nhược Thủy, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh, lúm đồng tiền bên má bây giờ thoạt nhìn không hề khả ái, mà tăng thêm mấy phần ưu thương bất đắc dĩ.

"Nương nương, ngài đừng nói ra những ngôn từ này nữa." Dừng một chút, Nhược Thủy nở nụ cười, ở dưới ánh trăng, nụ cười kia vô cùng thê lương "Nô tỳ sẽ lầm tưởng là ngài yêu ta."

Nhược Thủy nhìn vào trong mắt Mẫn quý phi, dường như nàng muốn nói cái gì, thế nhưng thủy chung chỉ đứng nhìn mà thôi. Một lúc lâu, Mẫn quý phi nhếch miệng lên cười một tiếng, đây là biểu tình Lăng Sơ Hạ chưa từng thấy qua, nụ cười này mang theo cay đắng tuy nhiên vẽ bề ngoài lại cho thấy sự tuyệt tình.

"Bổn cung sẽ không yêu ngươi, ngươi... chỉ là...."

Nhược Thủy cười cực kỳ rực rỡ, rực rỡ như vậy huyết nhục lẫn lộn, nàng thống khổ, vẫn cười như cũ.

"Nô tỳ chỉ là đồ chơi của nương nương, nô tỳ là sẽ không quên thân phận của mình."

Nói xong, Nhược Thủy liền muốn đi, khi đi ngang qua bên người Mẫn quý phi, Lăng Sơ Hạ xa xa rõ ràng nhìn thấu Mẫn quý phi muốn vươn tay kéo Nhược Thủy lại, nhưng cái tay kia dừng ở không trung, từ đầu đến cuối không có kéo người định rời đi lại.

Một làn váy dài rơi xuống đất, dưới ánh trăng, bóng lưng Mẫn quý phi cô độc đến thê lương, nàng ngưng thần nhìn hồ sen, như có điều suy nghĩ.

Lăng Sơ Hạ nhìn bóng lưng quý phi, chợt cảm thấy người này thật đáng thương. Cô thấy được hai người này đều yêu nhau, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân, chỉ có thể tương thân tương ái. Haiz - - Lăng Sơ Hạ không tự chủ haiz một tiếng khiến Mẫn quý phi kinh hô lên.

"Người nào!"

Lăng Sơ Hạ lại càng hoảng sợ, nhất thời phản xạ có điều kiện che miệng, đôi chân run rẩy, nguy rồi! Bị phát hiện!

Cô rón rén muốn trốn khỏi, nhưng bên tai truyền đến thanh âm y vật lay động, một tiếng gió xẹt qua bên cạnh, người vừa nãy còn đứng cô đơn ở hồ sen đã đi tới bên cạnh cô, Mẫn quý phi biết võ công!

"Là ngươi..."

Mẫn quý phi thiêu mi, giọng nói lãnh tới cực điểm, mang theo một loạt sát khí, Lăng Sơ Hạ lần đầu tiên ngửi được mùi vị tử vong.

"Ngươi đã nhìn thấy tất cả?"

Lăng Sơ Hạ máy móc quay đầu nhìn Mẫn quý phi, đôi mắt đẹp không mang theo bất kỳ tâm tình gì, chỉ nồng nặc sát ý.

Lăng Sơ Hạ nhất thời căng thẳng, khẩn trương căn bản nói không ra lời, cô chỉ có thể theo bản năng mà lắc đầu.

"Thật không?"

Mẫn quý phi đi lên một bước, xuất thủ cực nhanh, ngọc thủ đã nắm được cổ Lăng Sơ Hạ.

"Lăng Sơ Hạ, chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt."

Mẫn quý phi khuynh thân đến bên Lăng Sơ Hạ, cũng không để ý Lăng Sơ Hạ bởi vì mất đi không khí mà gương mặt nghẹn đỏ bừng.

"Ta còn muốn giữ lại mạng của ngươi để từ từ chơi đùa nữa."

Lòng dạ rắn rết, tối độc phụ nhân tâm... Lăng Sơ Hạ đã bắt đầu mất đi ý thức, cô chỉ có thể nghĩ tới những câu này, ah được rồi, còn có mọi người ở Lãnh Nguyệt Cung, Mặc Tâm, Họa Bì, Thiên Sắc, Tiểu Tử, Tiểu Kỳ, Tử Nguyệt và Trúc Tử... Còn có yêu nghiệt Trưởng công chúa Sở Sương Thiển kia...

Cô nhớ lại cuộc sống ở hiện đại, những bản vẽ thiết kế, dụng cụ thiết kế... Y phục hoa lệ, người mẫu cao gầy... Nhân sinh như đèn kéo quân hiện lên ở trong đầu...Thì ra đây là cảm giác tử vong sao?...

Lạnh... Lạnh quá...Lạnh thấu xương... Nơi đây là địa phương nào? Địa ngục sao?...

Lăng Sơ Hạ mở mắt ra, ngay cả mí mắt cũng lạnh đến cứng ngắc, ánh mắt từ mơ mơ hồ hồ đến rõ ràng, Lăng Sơ Hạ phát hiện bản thân đang ở nơi chứa rất nhiều khối băng lớn.

Cô chỏi người lên, cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, nhìn quanh một lượt, khối băng, đều là khối băng lớn sáng long lanh thậm chí có khối còn cao hơn cô nữa.

Hầm băng!? Nơi này là hầm băng?!

Mình còn chưa có chết?!

Cô đứng lên, chân có chút không nghe sai khiến mà vấp té, cái mông ngã xuống phía dưới, vết thương còn chưa khỏe hẳn lại truyền tới cơn đau thấu xương, khiến cô nhịn đau không được hô một tiếng.

Sau khi tỉnh táo lại, Lăng Sơ Hạ chỉ có bắt đầu phân tích đây là nơi nào.

Hầm băng, hoàng cung ít nhiều cũng có hơn mười hầm băng, hành cung của hoàng đế có hai cái, Hoàng Loan Cung của Mẫn quý phi có một, rồi mấy vị phi tử được sủng ái mỗi người một cái, hành cung của Trưởng công chúa có một, hành cung Thái tử và Nhị công chúa cũng có một, ngay cả Thao Thiết cung cũng có một.

Thế thì mình đang ở trong hầm băng của hành cung nào?!

"Lạnh quá... "

Mỗi khi cô nói một làn khói lạnh trận trận phun ra, hơn nữa hôm nay là mùa hạ, trên người cô chỉ mặc y phục mỏng, lẽ nào Mẫn quý phi dự định cho cô chết cóng ở trong hầm băng không người viếng thăm sao? Mặc dù là mùa hạ, nhưng cũng sẽ không có người đến hầm băng, bởi vì khí lạnh trong hầm băng xuyên thấu ra ngoài cũng đủ mát rồi, hơn nữa khi Thao Thiết cung muốn ướp lạnh thức ăn tự nhiên sẽ dẫn một ít khí lạnh ra rồi, Mẫn quý phi sẽ không dễ dàng để mình ở nơi dễ bị phát hiện như vậy, thế thì nơi đây hẳn không phải là hầm băng của Thao Thiết Cung.

Thân thể quá lạnh làm cho Lăng Sơ Hạ mất đi năng lực suy tư, chỉ có thể dùng phương pháp vô dụng nhất.

"Có ai không cứu mạng a ----"Lăng Sơ Hạ lớn tiếng hô, hầm băng lớn như vậy chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của cô.

"Có ai không cứu mạng a ----" Gào được vài tiếng, Lăng Sơ Hạ liền vô lực té trên mặt đất...làm gì có ai nghe được chứ... Ha hả...

Chính mình lại phải chết cóng ở trong hầm băng cổ đại... Cái cách tử vong này thật đúng là đặc biệt...

Cô dựa vào tường, con mắt vô thần nhìn về phía trước... Nhớ lại thật nhiều sự tình từ khi xuyên qua tới nơi này.

Mặc Tâm nữ nhân chết bầm phúc hắc...

Họa Bì vẻ mặt âm tình bất định...

Thiên Sắc khuôn mặt đá cục vạn năm không đổi...

Tử Nguyệt và Trúc Tử đơn thuần chân thành tha thiết...

Thất hoàng tử tham ăn Sở Trung Nghiệp...

Còn có...

Yêu nghiệt Trưởng công chúa tài mạo song tuyệt...

- ------------------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------

"Cuối cùng ngài đã làm gì Sơ Hạ?"

Nhược Thủy một ngày tìm không thấy Lăng Sơ Hạ, nàng biết Lăng Sơ Hạ cũng không phải người có tính cách như vậy, ý tưởng duy nhất là cô đã bị Mẫn quý phi động thủ.

"Giọng điệu này của ngươi là đang nói chuyện với Bổn cung!"

Mẫn quý phi vỗ bàn gỗ bên cạnh, lực mạnh đến mức ngay cả chén trà trên bàn cũng vỡ nát.

"Cô ấy là người của Trưởng công chúa, ngài chớ nên khơi mào tranh đấu không cần thiết!"

Khóe môi Mẫn quý phi nhếch lên tạo thành nụ cười, đứng dậy đi tới trước mặt Nhược Thủy.

"Vì sao ngươi lại quan tâm cô ta như vậy?"

Chân mày Nhược Thủy nhíu chặt, trọng yếu không phải vấn đề này!

"Nếu như cô ấy mất tích! Trưởng công chúa...!"

Còn chưa có nói xong, Mẫn quý phi liền nghiêng người hôn lên môi Nhược Thủy, hai tay đặt sau gáy nàng, sức mạnh cường đại làm cho Nhược Thủy căn bản là không có cách tránh thoát, chỉ có thể yên lặng chấp nhận bị Mẫn quý phi thô bạo hôn sâu.

Nhược Thủy nhắm mắt lại, che giấu lệ quang khóe mắt.

Ta không phải quan tâm cô ấy, ta quan tâm ngươi... Chính là bởi vì ta biết sự lợi hại của Trưởng công chúa... Ta không muốn ngươi bị cuốn vào trong trận chiến giữa nàng và Thái tử...cho dù... ngươi là mẫu thân của Thái tử...

Một lúc lâu, Mẫn quý phi nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt mới chịu buông ra.

"Còn muốn tiếp tục nói sao?"

Nhược Thủy cười nhạt, kìm nén nước mắt sắp cuộn trào mãnh liệt.

"Nói, hữu dụng không?" Nói xong, Nhược Thủy liền xoay người rời đi, Mẫn quý phi nhìn bóng lưng Nhược Thủy kinh ngạc nhập thần...

Đúng vậy, vô ích, bởi vì ta không thể để cho cô ta sống...

- ----------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------

"Trưởng công chúa!"

Thiên Sắc quỳ gối trước mặt Sở Sương Thiển, lộ ra ít bối rối.

"Chuyện gì?"

Sở Sương Thiển còn đang định đi bái phỏng Mẫn quý phi, Thiên Sắc hiếm thấy bối rối khiến tâm mình cũng hoảng lên.

"Hoàng Loan Cung truyền đến tin tức... "

"Sơ Hạ mất tích..."

Nghe được câu này, Sở Sương Thiển tâm lạnh phân nửa... Không có khả năng... Ta đã đáp ứng qua nhất định sẽ an toàn mang cô trở về.

Thiên Sắc kỳ thực rất tự trách, bởi vì Sở Sương Thiển đã sai nàng đi Hoàng Loan Cung âm thầm bảo hộ Sơ Hạ, nhưng trong Hoàng Loan Cung hết lần này tới lần khác mỗi cung nữ đều biết võ công, tuy võ công không cao, nhưng phải né tránh nhiều con mắt như vậy căn bản không khả năng, cho nên nàng không cách nào lẻn vào Hoàng Loan Cung được.

Chưa hết hai ngày đã truyền ra tin tức Sơ Hạ mất tích.. Mẫn quý phi lẽ nào lại không kềm chế được, chưa gì đã đem Sơ Hạ...

Thiên Sắc vừa nghĩ, mũi có điểm chua xót, tuy quen biết Lăng Sơ Hạ không lâu, nhưng người này rất kỳ quái, không giống người bên trong cung đều mang bày ra bộ mặt giả dối, hết lần này tới lần khác mỗi khi có loại tâm tình gì người này đều viết lên mặt, hơn nữa đối xử với ai cũng chân thành... Sơ Hạ là số ít Thiên Sắc nhận làm bằng hữu... Nàng không muốn mất đi người bạn này.

"Bãi giá Hoàng Loan Cung!"

Sở Sương Thiển phất ống tay áo một cái, cước bộ cực nhanh rời đi, Thiên Sắc đuổi kịp, thuận tiện gọi Mặc Tâm cùng Họa Bì theo.

Lăng Sơ Hạ, Bổn cung sẽ không để cho ngươi có việc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện