Trước đây, quan hệ của Phượng Nghi cung cùng Đông cung với mẫu tộc Lam gia của Hoàng thượng cũng chỉ bình thường, ngày thường gặp lại, tuy không đến mức thất lễ, nhưng chưa bao giờ thân thiết. Nhưng sau khi An Quốc công Thế tử cứu Trường Thọ Công chúa, hết thảy liền trở nên khác biệt.

Nay, Phượng Nghi cung cùng Đông cung, không có hạ nhân nào dám làm chậm trễ ân nhân cứu mạng của Trường Thọ Công chúa.

Hứa Hoàng hậu nghe vậy, lẩm bẩm nói. “An Quốc công Thế tử bị thương nhẹ hơn Bảo Lạc, nay đã có thể xuống giường rồi sao…”

Nhớ tới Bảo Lạc, trong lòng nàng lại là tràn đầy chua xót cùng thương cảm.

Thái tử thì phân phó hạ nhân. “Còn không mau mời An Quốc công phu nhân cùng Thế tử vào! Thế tử cứu muội muội của bổn Thái tử, ngày sau, chính là khách quý của Phượng Nghi cung cùng Đông cung. Các ngươi phải đối đãi với Thế tử như người nhà, nhất định phải tôn kính như đối với mẫu hậu và bổn Thái tử, hiểu chưa?”

“Vâng, chúng nô tài tuân mệnh.”

Lam Thừa Vũ ngồi xe lăn được An Quốc công phu nhân đẩy tới, sắc mặt của hắn còn có chút tái nhợt, nhưng khí sắc so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều. Năng lực khôi phục của hắn vốn nhanh, điểm này, có lẽ là di truyền từ phụ thân của hắn, Lam Tướng quân.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ.” An Quốc công phu nhân hạ bái, Lam Thừa Vũ thì không thể nào quỳ xuống, liền chắp tay hành lễ với Hứa Hoàng hậu và Thái tử. Hắn tuy còn nhỏ, nhưng mọi cử động đều có kết cấu, đúng mực lại cung kính, mà hắn còn vừa cứu Bảo Lạc, Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử tất nhiên có hảo cảm với hắn.

“Phu nhân cùng Thế tử mau mau miễn lễ.”

Hứa Hoàng hậu nâng An Quốc công phu nhân dậy, Thái tử thì đi đến trước mặt Lam Thừa Vũ, trịnh trọng thi lễ với hắn. “Đa tạ Thế tử đã cứu muội muội.”

Lần thi lễ này, khiến An Quốc công phu nhân cùng Lam Thừa Vũ đều đại kinh thất sắc. “Thái tử điện hạ, người làm như vậy không được. Thừa Vũ thấy Công chúa gặp nạn, bảo hộ Công chúa vốn là bổn phận, không dám thụ lễ của điện hạ.”

“Đối với bổn Thái tử mà nói, ân nhân cứu mạng của muội muội, chính là ân nhân của bổn Thái tử. Ân nhân của bổn Thái tử, tất nhiên bổn Thái tử phải nghiêm túc cúi đầu.” Thái tử nghiêm túc nói. “Ngày sau, phu nhân và Thế tử nếu có việc cần, cứ tới tìm bổn Thái tử, bổn Thái tử sẽ không chối từ!”

Hành động này của Thái tử, khiến An Quốc công phu nhân cùng Lam Thừa Vũ sinh ra hảo cảm rất lớn đối với hắn.

An Quốc công phu nhân nghĩ rằng, Trường Thọ Công chúa đã vì Thái tử bỏ ra rất nhiều, Thái tử đối với nàng như vậy, cũng không uổng phí công sức của Trường Thọ Công chúa vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy.

Lam Thừa Vũ là lần đầu tiên được tiếp xúc với Thái tử, Thái tử so với tưởng tượng của hắn bình dị gần gũi hơn nhiều. Rõ ràng thân phận tôn quý như vậy, lại không hề làm giá, nói chuyện tao nhã, khiến cho người khác khó có thể không sinh ra hảo cảm với hắn. Có lẽ, hắn ngày sau, sẽ là một minh quân. 

Tiếp xúc ngắn ngủi, khiến cho hai bên đều sinh ra hảo cảm với nhau.

An Quốc công phu nhân nói chuyện với Hứa Hoàng hậu, liền nói ra mục đích chân chính của ngày hôm nay. “Từ lúc Thừa Vũ tỉnh lại, vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Công chúa. Không biết Công chúa đã tốt hơn chưa, thần phụ có thể mang theo Thừa Vũ vào thăm Công chúa một chút không?”

“Ai, vẫn như cũ.” Vừa nhắc tới Bảo Lạc, lời nói của Hứa Hoàng hậu liền tràn đầy mệt mỏi. “Thái y nói, nàng lần này, sợ là bị thương rất nặng, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Có phu nhân và Thế tử quan tâm Bảo Lạc, là may mắn của Bảo Lạc, phu nhân và Thế tử theo bản cung vào đi.”

Hứa Hoàng hậu đem An Quốc công phu nhân và Lam Thừa Vũ vào trong tẩm điện của Bảo Lạc.

Giờ phút này, tẩm điện của Bảo Lạc tràn đầy mùi thuốc, thân hình nhỏ nhắn của nàng nằm trong chăn, có vẻ cực kỳ yếu ớt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, ánh mắt đóng chặt, cằm tựa hồ hơi nhọn một chút.

An Quốc công phu nhân xưa nay rất thích tiểu hài tử, thấy Bảo Lạc suy yếu như vậy, cũng rất đau lòng, ngoài miệng niệm “A di đà Phật”, an ủi Hứa Hoàng hậu. “Quốc sư đã từng xem quẻ cho Công chúa, nói Công chúa là phúc tinh, nương nương yên tâm, Công chúa có Lão Thiên che chở, chắc chắn sẽ khá hơn.”

“Chỉ mong như lời phu nhân nói. Bản cung chỉ hy vọng, nha đầu kia đừng tra tấn bản cung.” Vừa thấy Bảo Lạc, cảm xúc của Hứa Hoàng hậu quả nhiên lại không tốt.

Lam Thừa Vũ lẳng lặng ngồi ở trước giường của Bảo Lạc, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bảo Lạc. “Nàng sẽ tốt lên.”

Hắn như trần thuật một sự thật, mà không phải là kỳ vọng.

Ngay cả Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử đều bị giọng điệu bình tĩnh của hắn trấn trụ, hắn lại không có chú ý bọn họ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt vào thân ảnh trên giường kia.

Ngươi nhất định sẽ không bị đánh bại như vậy, đúng không? Chung quy, ngươi trước kia chưa từng bị ai đánh bại. Ngươi tuy rằng suy yếu, nhưng không có ai từng chân chính khuất phục được ngươi. Ngươi vẫn quật cường sống sót, so với bất luận kẻ nào cũng kiên cường hơn.

Ngươi chưa từng làm người ta thất vọng, lúc này đây, cũng đừng làm người ta thất vọng. Đừng có khơi mao hứng thú của người khác, rồi chính mình lại chạy trốn. Ta vẫn chờ xem, ngươi rốt cuộc sẽ đi đến đâu.

Lam Thừa Vũ mới đầu cũng không thích Bảo Lạc, hắn cảm thấy, Bảo Lạc được sủng ái như vậy, phất phất tay liền có thể có được hết thảy những gì mong muốn, vậy mà lại đi nghĩ cách đối phó người khác, thật sự là tâm cơ sâu nặng, lòng dạ nhỏ hẹp, những gì tốt đẹp đều muốn độc chiếm hết, hoàn toàn khác với sự hồn nhiên biểu hiện bên ngoài.

Nhưng từ từ, hắn phát hiện tình cảnh của Bảo Lạc gian nan hơn những gì hắn nghĩ nhiều, lúc nào cũng có người tính kế nàng, tính kế mẫu thân cùng huynh trưởng của nàng, vì bảo vệ thân nhân mình coi trọng nhất, nàng không tiếc lấy chính mình làm mồi nhử, để đối phó địch nhân.

Có lẽ, chính là từ khi đó, Làm Thừa Vũ không còn chán ghét Bảo Lạc, ngược lại còn có chút thương tiếc không thể diễn giải.

Lời Lam Thừa Vũ từng nói với An Quốc công phu nhân không phải lừa gạt, hắn thật sự hy vọng Bảo Lạc có thể sống thật tốt.

“Thái tử đã phái người đi tìm Quốc sư, nếu có thể tìm được Quốc sư, có lẽ Bảo Lạc sẽ được cứu. Nhưng, nhìn Bảo Lạc như vậy... Trong lòng bản cung thật sự chua xót. Nếu... Nếu không thể tìm thấy Quốc sư, Bảo Lạc sẽ ra sao?” Hứa Hoàng hậu càng nói, lại càng là tuyệt vọng.

An Quốc công phu nhân thì ngược lại, nghe thấy Thái tử phái người đi tìm Quốc sư thì trong mắt xẹt qua một tia mịt mờ. “Hoàng hậu nương nương yên tâm, tuy nói Quốc sư ẩn cư, nhưng những tin tức trọng yếu vẫn có thể truyền tới tai Quốc sư, không chừng chuyện này rất nhanh có thể giải quyết.”

Thái tử nghe lời này, cúi đầu nghĩ ngợi, An Quốc công phu nhân chẳng lẽ là ám chỉ cái gì...

Sáng sớm ngày thứ hai, liền có người cầm roi thúc ngựa chạy về kinh thành. “Quốc sư biết Trường Thọ Công chúa bị thương, cố ý viết một phương thuốc, mệnh nô tài tự mình giao tay Thái tử điện hạ. Nô tài phụng mệnh Quốc công đi xin thuốc cho Trường Thọ Công chúa, nay, may mắn không có nhục sứ mệnh!”

Sau khi nghe tin tức này, mọi người phản ứng không đồng nhất.

Chu Hoàng Quý phi đang ăn chay niệm phật cầu phúc vì Trường Thọ Công chúa, niệm động phật châu một lúc, lập tức, dường như không có việc gì nói. “Quốc sư ra tay, tất nhiên có thể trừ bệnh, Hoàng thượng cuối cùng có thể yên tâm rồi.”

Phi tần hậu cung cũng bàn tán. “Ai, đều nói Trường Thọ Công chúa đoản mệnh, nhưng bản cung thấy, Trường Thọ Công chúa thật đúng là mạng lớn, rơi xuống nước được cứu về, rớt từ bậc thang cao như vậy, cũng được cứu về rồi... Bất quá, người đau đầu nhất, là Hoàng Quý phi mới đúng.”

Hứa Hoàng hậu biết được tin tức này, trong miệng niệm một câu “Bồ Tát phù hộ”, trong lòng cảm kích Lam gia thêm mấy phần. Đối với nội tình phía sau việc này, nàng hiểu rõ không nhiều, Thái tử đương nhiên cũng sẽ không phân trần cho nàng biết, bởi vậy, những gì nàng hiểu, cũng chỉ là bề nổi.

Chiêu Đức Đế nghe nói tin này, tâm tình có chút phức tạp. Một bên, Bảo Lạc được cứu rồi, hắn hết sức vui vẻ. Một bên, người của Lam gia lại tìm thấy Quốc sư trước hắn, điều này cũng làm cho hắn có chút để ý.

Bất quá, Lam gia dù sao cũng là mẫu tộc của Chiêu Đức Đế, mà từ trước đến luôn trung thành và tận tâm với Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế cũng không đến mức bởi vì chuyện này mà nghi ngờ Lam gia, suy nghĩ một trận, liền đem chuyện này bỏ qua.

Chiêu Đức Đế tất nhiên sẽ không nghĩ đến, kẻ chân chính tìm được Quốc sư, là người Thái tử phái đi. Lam gia, chậm hơn một bước so với Thái tử, lại chủ động yểm hộ cho Thái tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện