Lam Thừa Vũ ngồi ở một bên thấy thân thể nho nhỏ của Bảo Lạc nghiêng về phía trước, theo bản năng tiến lên đỡ nàng.

Nhìn nữ hài nhi khó chịu như vậy, gắng gượng thân mình, bộ dáng yếu ớt, hắn cảm giác được, tâm như bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt.

Lam Thừa Vũ thở dài, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lưng Bảo Lạc, một bên lãnh đạm phân phó người phía dưới. “Còn sững sờ ở đó làm cái gì? Còn không mau đem cái ghế này vứt đi!”

Cơ Thanh Hàm vừa định nói cái gì đó, liền bị Lam Thừa Vũ uy nghiêm trấn trụ. “Làm việc có chừng mực một chút. Thất Công chúa thân mình không tốt, nếu sự bị dọa dẫn đến nguy hiểm, chỉ sợ Ngũ Công chúa không thoát được đâu.”

Cơ Thanh Hàm cắn cắn môi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khẽ hừ một tiếng. “Ta làm sao, chẳng qua là dọa nàng một chút, có gì mà ngạc nhiên. Thật là quỷ nhát gan!”

Trên thực tế, trong lòng Cơ Thanh Hàm cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Bảo Lạc lần gần nhất rơi xuống nước, mẫu phi của Cơ Thanh Hàm phải chịu phạt, ngay cả quyền cai quản lục cung cũng phải giao ra, nay còn phải ăn chay niệm phật, vì Bảo Lạc cầu phúc. Trường Xuân cung từ trên xuống dưới, bầu không khí đều khẩn trương. Cơ Thanh Hàm tất nhiên nhìn Bảo Lạc không vừa mắt. Đùa dai như vậy, chỉ làm nàng ho ra một hơi, còn muốn nàng phải nặng hơn như vậy.

Nhưng, không biết vì cái gì, trước mặt Lam Thừa Vũ, Cơ Thanh Hàm luôn không có đủ khí lực.

Rõ ràng nàng mới là Công chúa Hoàng gia, hơn nữa được sủng ái gần bằng Trường Thọ Công chúa, cư nhiên lại sợ một ngoại thần chi tử, nói ra quả thực khiến cho người khác chê cười.

Cơ Thanh Hàm trước kia không phải không ỷ vào việc bản thân được sủng ái mà gây khó dễ cho Lam Thừa Vũ. Đáng tiếc, trước mặt Chiêu Đức Đế, nàng không một lần nào có thể thắng Lam Thừa Vũ. Cơ hồ mỗi một lần, chỉ cần nàng cùng Lam Thừa Vũ phát sinh tranh chấp, đều sẽ bị Chiêu Đức Đế trách cứ, nói nàng không hiểu chuyện, còn Lam Thừa Vũ lại không có chuyện gì.

Cơ Thanh Hàm mặc dù là Công chúa được sủng ái, nhưng Lam Thừa Vũ cũng là tử tôn mẫu tộc của Chiêu Đức Đế, được Chiêu Đức Đế coi trọng. Đặc biệt, hình tượng của hắn trước mặt Chiêu Đức Đế chính là thông minh trầm ổn. Chiêu Đức Đế tin tưởng, nếu Cơ Thanh Hàm không gây sự, Lam Thừa Vũ cũng sẽ không chủ động gây phiền toái cho nàng. Với tình huống này, Cơ Thanh Hàm dù muốn gây sự với Lam Thừa Vũ, cũng phải ngẫm lại cho kỹ.

“Bổn Công chúa nhớ là ngươi không thích Trường Thọ, che chở nàng như vậy làm gì?” Nghĩ nghĩ, Cơ Thanh Hàm vẫn quyết định khuyên Lam Thừa Vũ không cần quản việc này. Chỉ cần nàng nói được hắn, Bảo Lạc sẽ không có ai quan tâm.

Ánh mắt của Lam Thừa Vũ dừng lại trên người Bảo Lạc, chớp mắt nói. “Nàng là Công chúa, tất nhiên ta sẽ không để nàng bị khi dễ dưới mí mắt mình.”

“Bổn Công chúa cũng là Công chúa, nhưng ngươi đã không ít lần làm trái ý của bổn Công chúa!”

“Như vậy, Ngũ Công chúa có còn nhớ, hôm trước phu tử đã dạy chúng ta về lễ hiếu? Ngũ Công chúa còn nói trước mặt Hoàng thượng, phải hiếu thuận với trưởng bối, kính nhường tiểu bối, mới được tính là lễ hiếu? Lúc ấy, Hoàng thượng khen Ngũ Công chúa tuổi còn nhỏ mà hiếu thuận, nay, Ngũ Công chúa lại khi dễ muội muội của mình, nếu Hoàng thượng biết, không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng.”

Vừa nghe đến Chiêu Đức Đế, Ngũ Công chúa lập tức cảnh giác. “Ngươi không được nói cho phụ hoàng!”

Nếu Chiêu Đức Đế biết nàng trêu chọc Bảo Lạc, nhất định nàng cũng mẫu phi sẽ gặp phiền toái.

“Muốn ta không nói cho Hoàng thượng biết, cũng có thể. Ngũ Công chúa phải đáp ứng ta, ngày sau ở bất kỳ trường hợp nào, đều không được chủ động gây phiền toái cho Thất Công chúa, nàng thân thể yếu đuối, không chịu nổi ép buộc như vậy. Nếu Ngũ Công chúa đáp ứng, chuyện lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu ta biết ngài nuốt lời, ta sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho Hoàng thượng nghe.”

“Cứ quyết định như vậy.” Tròng mắt của Ngũ Công chúa lay chuyển, quyết định cứ đồng ý với Lam Thừa Vũ trước.

Dù sao, sau này nàng có nuốt lời, hắn cũng không thể biết.

Ngũ Công chúa nghĩ như vậy, hoàn toàn quên mất Bảo Lạc cũng không phải người dễ chọc vào, nàng chưa bao giờ chiếm được tiện nghi trong tay Bảo Lạc.

Phu tử đứng ở cửa, đem một màn này thu vào đáy mắt.

Đối với phương thức xử lý của Lam Thừa Vũ, hắn có chút tán thành, nhưng, khi ánh mắt của hắn chuyển đến trên người Ngủ Công chúa thì tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau đầu. Hắn sao có thể nhìn không ra, Ngũ Công chúa căn bản không có nghiêm túc nhận lỗi? Ngày sau, chuyện như vậy, sợ là sẽ còn phát sinh.

Một vị Công chúa kiêu căng như vậy thì không có người nào có thể quản thúc được nàng.

Trường Thọ Công chúa đáng thương, còn nhỏ tuổi, lại bẩm sinh yếu ớt, còn phải chịu đựng trưởng tỷ gây khó dễ.

Phu tử suy nghĩ, vẫn là đem tất cả những chuyện phát sinh ở nơi này nói cho Chiêu Đức Đế biết. Loại sự tình này, Chiêu Đức Đế ra mặt, là thích hợp nhất. Làm một phu tử, hắn không thể trơ mắt nhìn học sinh ngoan của mình bị học sinh hư khi dễ.

Trường Thọ Công chúa thân mình tuy suy nhược, nhưng trí thông minh của nàng, đại đa số học sinh còn lại đều kém xa, phu tử không hy vọng Trường Thọ Công chúa sẽ vì bị Ngũ Công chúa khi dễ mà buông bỏ việc học, như vậy hắn sẽ thập phần nuối tiếc.

“Tiên sinh, Trường Thọ Công chúa thân mình có chút không thoải mái. Ta trước tiên mang nàng đi thay y phục, hít thở không khí, lát nữa sẽ vào lớp. Thái hậu nương nương vừa mới thưởng cho muội muội ta một bộ đồ mới, muội muội ta cùng Trường Thọ Công chúa xấp xỉ tuổi nhau, đúng lúc Công chúa cần thay đồ.”

Phu tử vuốt râu nói. “Như thế cũng coi như là là thỏa đáng. Ngươi còn nhỏ tuổi, làm việc lại chu toàn như vậy. Đi đi, chiếu cố Công chúa thật tốt, đối đãi Công chúa cho tốt, nhớ đưa nàng trở về nghe giảng đúng giờ.”

Được phu tử cho phép, Lam Thừa Vũ liền đỡ Bảo Lạc ra khỏi phòng học.

Trong không gian trống trải, cảm giác ghê tởm trào lên cổ Bảo Lạc giảm đi không ít. Nàng nhìn vườn hoa trước mắt, tiếng nói non nớt mang chút nghiêm túc không thuộc về độ tuổi này vang lên. “Đáp ứng Ngũ Hoàng tỷ không truy cứu, là ngươi, mà không phải ta. Chưa từng có người nào khi dễ ta mà có thể toàn thây trở về.”

“Nhưng Hoàng Quý phi nương nương vừa mới bị phạt, nếu ngươi lại khiến nữ nhi của nàng bị Hoàng thượng trách phạt, sẽ chỉ khiến ngươi cùng Hoàng hậu nương nương mang danh bức người quá đáng. Nói chính xác, sẽ khiến Hoàng thượng thương tiếc Hoàng Quý phi cùng Ngũ Công chúa.” Lam Thừa Vũ lắc lắc đầu. “Tốt quá hóa dở. Một trận này, để lại cho lần sau, sẽ tốt hơn.”

“Huống hồ, ngươi bị Ngũ Công chúa khi dễ, chung quanh ai cũng nhìn thấy, Hoàng thượng chỉ cần nghe ngóng một chút cũng biết được. Lúc này, ngươi nhẫn nhịn một chút, ở trong mắt Hoàng thượng, vì ngươi sợ quá phận, hắn hoàn toàn có thể giúp ngươi.”

“Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ ngươi ta bày mưu tính kế lên ta?” Bảo Lạc hơi mím môi. “Ta còn nhớ, ngươi trước kia vẫn không thích ta, cảm thấy ta mỗi ngày đều ở đây tính kế, tại sao bây giờ, ngươi cũng bắt đầu giúp ta tính kế? Ta từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, ngươi vì cái gì lại giúp ta.”

Câu nói sau cùng, nàng nói rất nhẹ, mang theo chút mê man cùng nghi hoặc.

Lam Thừa Vũ bỗng nhiên đảo mắt. “Có lẽ là bởi vì, ta phát hiện, ngươi kỳ thực, cũng không đáng ghét như vậy.”

“Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi thực sự đáng ghét...” Bảo Lạc không chút nể tình nói.

“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện