Chu quý phi thần thái tự nhiên, Lý vinh hoa tuy trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng thấy Chu quý phi trầm ổn như vậy liền cũng kiềm chế nôn nóng trong lòng.
Huệ tần nhìn hai người người này vẫn bất động thanh sắc như vậy liền hừ lạnh một tiếng:
- "Thật không hiểu Quý Phi nương nương là thật sự không có làm việc này, hay đã sớm cho người an bài thật tốt rồi cho nên mới không thấy sợ hãi như vậy?"
- "Huệ tần, bổn cung biết là ngươi nóng lòng muốn tìm ra cái gọi là màn độc thủ phía sau, muốn tự chứng minh sự trong sạch cho bản thân.
Nhưng hết thảy có bằng chứng đã rồi hãy nói chuyện.
Tóm được một người liền nói người khác có tội, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy ngươi đang muốn cắn lung tung đó.
Ngươi cũng từng bởi vì tính tình nóng nảy mà bị Hoàng Thượng cấm túc suốt một thời gian lâu như vậy, như thế nào tính tình này hiện giờ vẫn là không thể trầm ổn dưới sao?"
- "Quý Phi nương nương thật sự có tài ăn nói, tần thiếp tự nhận thấy mình không bằng.
Chỉ là, tần thiếp có một chuyện muốn thỉnh giáo Quý Phi nương nương, nếu Quý Phi nương nương cảm thấy chỉ cần có được chứng cứ thì mới có thể ngắt lời người khác vu khống phạm tội.
Như thế nào mới vừa rồi, tên hung thủ kia giết hại Vinh phi nương nương thì trong giọng nói cùng những câu nói của Quý phi đều ám chỉ về hướng Thụy Tiểu Nghi, Quý Phi nương nương như thế nào hỏi cũng không hỏi, liền tin ngay không phải sao? Hay là, Quý Phi nương nương chứng thực tinh thần, cũng là tùy người mà suy nghĩ khác nhau?"
- "Mới vừa rồi là bổn cung vội vã vi muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ đã hại chết Vinh phi tỷ tỷ, lúc đó ta mới nóng nảy một chút, Huệ tần cũng không nên học bổn cung nha."
- "Đáng tiếc tần thiếp chính là người có bản tính nôn nóng, một ngày mà chưa tìm được hung thủ đã hãm hại tần thiếp lúc trước, tần thiếp liền một ngày cũng không thể an tâm.
Hiện giờ, mọi chứng cứ đều chỉ về phía Quý Phi nương nương, tần thiếp thật sự không có biện pháp tâm bình khí hòa mà cùng Quý Phi nương nương nói chuyện.
Bởi vậy, tâm tình của tần thiếp đều không thể bình ổn được, làm khó Quý Phi nương nương vẫn là có thể trấn định được như vậy."
Huệ tần đem ánh mắt đặt ở trên người Chu quý phi cùng Lý vinh hoa, nói:
- "Hay là, Trịnh thương nhân kia thật sự là không phải người của Quý Phi nương nương, hắn trên thực tế là có người nào khác là chủ tử a?"
- "Trịnh thương nhân vì hoàng gia làm việc, chủ tử của hắn tự nhiên chính là Hoàng Thượng.
Huệ tần này năm lần bảy lượt ám chỉ Trịnh thương nhân là người của bổn cung chính là đối với Hoàng Thượng bất kính.
Bổn cung bất quá cũng chỉ là một nữ nhân bình thường ở chốn hậu cung, nơi nào có thể quản được đại sự bên ngoài đây?"
- "Như thế nào quản không đến? Nếu Trịnh thương nhân kia trong lòng thật sự đem Hoàng Thượng coi là chủ tử duy nhất của hắn, hắn liền sẽ không làm ra sự tình bực này rồi.
Thôi, tần thiếp cũng liền thuận miệng hỏi như vậy thôi, nếu Quý Phi nương nương không có chút nào lo lắng bị tra ra cái gì, tần thiếp cũng liền không để Quý Phi nương nương phải nhọc lòng.
Quý Phi nương nương làm việc kín đáo, từ trước đến nay cũng sẽ vì chính mình lưu lại đường lui.
Chỉ là, không biết Lý vinh hoa có thể hay không được cái may mắn như vậy hay không thôi."
Lý vinh hoa tự nhiên nghe ra trong giọng của Huệ tần châm ngòi ly gián, nàng tuy có chút khẩn trương, vẫn rất kiên cường nói:
- "Ta chưa ra sự tình gì, vô luận như thế nào cũng tra không đến trên đầu của ta, không nhọc Huệ tần nhọc lòng quan tâm."
- "Đúng không?"
Huệ tần khóe môi phác họa ra một tia ý vị không rõ tươi cười, nói:
- "Hy vọng vinh hoa ngươi chờ lát nữa còn có thể nói ra những lời này."
- "Được rồi, đều câm miệng hết cho bản cung.
Nói ít đi một câu lời cũng không ai nói các ngươi là người câm đâu!"
Hứa hoàng hậu thấy trên mặt Chiêu Đức Đế lộ ra không chút kiên nhẫn, liền lên quát lớn một tiếng.
Huệ tần cùng Chu quý phi này một vòng đấu khẩu vốn là đã muốn kết thúc, thấy Hứa hoàng hậu lên tiếng như vậy liền thuận thế im lặng.
Không bao lâu, cung nhân đi lục soát cung điện đã trở lại:
- "Hồi bẩm Hoàng Thượng, trong cung của Quý Phi nương nương không có phát hiện có cái gì không đúng.
Nhưng thật ra ở chỗ Vinh Hoa nương nương thần lục soát ra được một con mộc chế vật phẩm trang sức."
Thủ lĩnh thị vệ đem đồ vật trình tới trước mặt Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế vừa thấy đồ vật kia sắc mặt liền lập tức đại biến, đó chính là mộc chế vật phẩm trang sức, thế nhưng cùng với "Kiến huyết phong hầu" giống nhau như đúc!
- "Người tới, đem Lý vinh hoa bắt lại cho trẫm!"
- "Trong cung của ta như thế nào sẽ có loại đồ vật này? Có phải hay không các người nghĩ sai rồi?"
Lý vinh hoa vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn về phía kia mộc chế vật phẩm trang sức.
- "Không sai được, chính là từ trong cung của Vinh Hoa nương nương lục soát được."
Thị vệ nói đánh gãy một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng của Lý vinh hoa, Lý vinh hoa xoay đầu nhìn về phía Chu quý phi, đột nhiên cảm thấy dĩ vãng gương mặt hiền từ của Chu quý phi nguyên lai lại có vẻ mặt khả ố như vậy.
- "Quý Phi nương nương, ngươi làm hại ta thật thảm a.."
Nàng toàn tâm toàn ý vì Chu quý phi làm việc, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút tâm tư nhỏ, nhưng đối với Chu quý phi lại thập phần trung thành.
Ai biết hiện giờ thế nhưng nàng lại rơi vào kết cục như vậy.
Một bên Điền quý nhân vị biểu tử bà con xa một bộ bộ dáng chật vật cũng âm thầm rụt đầu, nhìn về phía Chu quý phi trong ánh mắt nhiều thêm một tia kiêng kị.
Xu nịnh người có địa vị cao hơn chính là bản năng của con người, Điền quý nhân không có khả năng vào giờ phút này đứng ra vì biểu tỷ nhà mình nói cái gì.
Nàng thấp cổ bé họng, lời nói không có phân lượng không khỏi quay đầu lại, còn phải đem đầu chính mình cúi thấp xuống.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng trầm mặc nói, biểu tỷ đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ.
Nếu là ngày sau có cơ hội, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, cũng coi như là không uổng phí ngươi dìu dắt ta trong thời gian vừa qua.
Lúc này, Lý vinh hoa đã hoàn toàn bị khống chế, đã có nhân chứng, vật chứng rõ ràng, Chiêu Đức Đế căn bản không muốn tin tưởng lời Lý vinh hoa nói nữa.
Chu quý phi quay đầu đi như là không đành lòng nhìn đến hảo tỷ muội ngày xưa hiện giờ lại có bộ dáng chật vật như vậy:
- "Vinh hoa muội muội, bổn cung không nghĩ tới ngươi thế nhưng sẽ lợi dụng bổn cung đối với ngươi tín nhiệm mà làm loại sự tình này..
Ngươi mau hướng Hoàng Thượng nhận tội đi, như vậy, Hoàng Thượng có lẽ còn có thể đối với ngươi còn niệm chút tình.
Nếu là ngươi chết cũng không hối cải, ngay cả bổn cung cũng không thể nào cứu được ngươi."
Lý vinh hoa cổ họng phát ra một trận tiếng cười cổ quái:
- "Ngươi thật sự là tốt a Quý Phi nương nương.
Hôm nay ta nhưng được mở rộng tầm mắt, cái gì được gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Ta như thế nào lại có thể nhận thức người như ngươi đây.
Mắt ta đúng là bị mù nên mới ở cùng một chỗ với người đâu?"
- "Hoàng Thượng ngài cũng nên cẩn thận, người nằm ở bên người ngài không phải là Quý Phi ôn nhu đoan trang gì, nàng là một mỹ nữ độc xà thì đúng hơn! Trong lòng nàng chỉ có lợi ích của chính mình, vì thế cái gì nàng cũng đều có thể hy sinh! Tựa như thần thiếp, một kẻ vô dụng liền trở thành kẻ chết thay trong tayQuý Phi a."
- "Đem bịt miệng Lý vinh hoa cho trẫm, trẫm không muốn lại nghe nàng nói chuyện!"
Chiêu Đức Đế tuy rằng ra lệnh cho người khác bịt miệng Lý vinh hoa, nhưng Bảo Lạc nhìn ra được, lời nói của Lý vinh hoa đối với Chiêu Đức Đế mà nói cũng nhất định là có lực ảnh hưởng nhất định.
Hôm nay Chu quý phi biến Lý vinh hoa trở thành dê thế tội, nhưng trong cung này hơn phân nửa mọi người đều sẽ không tin tưởng nàng vô tội.
Mới vừa rồi khi Chiêu Đức Đế nghe xong lời Lý vinh hoa nói, hắn nhìn về phía Chu quý phi trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi cùng đề phòng.
Lúc này đây, Chu quý phi dù có muốn rửa sạch hoài nghi trong lòng Chiêu Đức Đế chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Huống hồ, vừa rồi đã có Lý vinh hoa làm ví dụ trước đó, hậu cung bên trong này còn có ai dám cùng Chu quý phi thổ lộ tình cảm, còn có ai dám cùng Chu quý phi làm bạn?
Nàng chờ xem một ngày kia Chu quý phi liền bị rơi nga.
Cùng Chu quý phi so sánh thì phía bên Thái Hậu ngược lại ra tay càng khó làm hơn.
Sự việc lần này, Bảo Lạc dám khẳng định chắc chắn có bút tích của Thái Hậu.
Chỉ là Chu quý phi tổn binh hao tướng, Thái Hậu lại ở phía sau lại không tổn thất gì, tâm cơ hiển nhiên so với Chu quý phi càng cao hơn một bậc.
Xem ra, Thái Hậu sẽ là một cái dịch nhân càng khó giải quyết.
Chiêu Đức Đế vốn định trước hết liền bắt lấy Trịnh thương nhân, bức hắn khai ra để kết án.
Ai ngờ, người của Chiêu Đức Đế phái đi lại không thu hoạch được gì.
- "Hoàng Thượng, Trịnh thương nhân từ khi không làm hoàng thương nữa liền rời khỏi kinh thành, mấy năm nay, hắn tựa như mất tích khỏi nhân gian, cửa hàng của hắn cũng đã bán cho khác.
Thần vô năng, thật sự tra không ra Trịnh thương nhân đến tột cùng là đi nơi nào."
Càng là như vậy, mới càng có nhiều nghi ngờ.
Nếu là Trịnh thương nhân sau lưng không có thế lực duy trì chống lưng, nếu hắn không phải sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi chuyện, như thế nào có thể đột nhiên liền biến mất vô tung vô ảnh giống như bốc khói khỏi nhân gian như vậy?
- "Tiếp tục tìm tiếp cho trẫm! Dù có phải đào ba thước đất cũng phải đem người này tìm ra!"
- "Truyền ý chỉ của trẫm, Lý vinh hoa mưu hại Vinh phi, trộm mang - độc - vật tiến cung mưu đồ gây rối, huỷ bỏ phi vị, biếm vào lãnh cung.
Lý gia cả nhà bãi quan, ba đời không được làm quan!"
- "Vinh phi thục đức hiền lương, bắt được tâm của trẫm, nay bất hạnh qua đời, truy phong Vinh phi từ nhất phẩm Thục phi, lấy chính nhất phẩm Hoàng Quý Phi chi lễ hạ táng!"
Chu quý phi nghe xong lời này rất là bực bội.
Nàng chính là từ vị trí Hoàng Quý Phi mà bị giáng xuống chức vị Quý phi.
Hiện giờ Vinh phi lại được hạ lễ an táng giống như Hoàng Quý Phi, nàng nghĩ như thế nào, đều không cảm thấy dễ chịu.
Nhưng Chu quý phi cũng không để tâm đến ánh mắt của người khác, trong lòng nàng biết rõ Chiêu Đức Đế đây là đối với nàng bất mãn, hơn nữa xác thật thương tiếc Vinh phi nên mới có thể đưa ra ý chỉ như vậy.
Bởi vậy, nàng cũng chỉ có thể nhu thuận mà cúi đầu, cái gì cũng đều không nói.
Trở lại Trường Xuân Cung, nàng lại biến thành chính mình thành người mẫu thân hiền lành hỏi han nhi tử:
- "Hiện tại tiểu thất có khá hơn chưa? Còn có bị sốt hơn không?"
- "Hồi bẩm nương nương, Thất hoàng tử đã khá hơn nhiều rồi ạ, không lâu trước đây, hắn còn tỉnh một lát rồi lại ngủ tiếp."
Chu quý phi nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tự mình cầm lấy một cái khăn lông cho vào chậu nước bên cạnh, tự mình đặt ở trên trán Thất hoàng tử, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc:
- "Tiểu thất đúng là một hài tử số khổ, cũng không biết đến khi nào mới có thể khá lên."
- "Thục phi nương nương ly thế, tuy làm người ta cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng tốt xấu gì còn có ngài ở đây quan tâm Thất hoàng tử.
Có ngài ở bên cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố như vậy, nô tỳ tin tưởng Thất hoàng tử chắc chắn thực mau liền tốt lên."
Một tiểu cung nữ ở bên cạnh khuyên giải, an ủi nói.
Chu quý phi thở dài:
- "Chỉ hy vọng như thế..
Đã nhiều ngày trôi qua, vừa thấy tiểu thất nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt như vậy, bổn cung liền hận không thể lấy thân tương đãi.."
Nói xong lời cuối cùng, lời nói của nàng có chút nghẹn ngào.
- "Chủ tử cùng Thất hoàng tử tuy bị tiểu nhân quấy phá, cách biệt ba năm, nhưng rốt cuộc cũng là huyết mạch tương liên, mẫu tử tình thâm, người khác đều so không được.
Thất hoàng tử hiểu chuyện như vậy, nếu là hắn biết chủ tử vì hắn mà lo lắng như vậy, hắn cũng nhất định sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."
Đang nói chuyện, lông mi Thất hoàng tử mấp máy vài cái, rồi sau đó chậm rãi mở hai mắt.
Hắn ngốc lăng mà hướng tới trần nhà nhìn đã lâu, mới rốt cuộc tìm được rồi tiêu cự nhìn về phía người ngồi ở trước giường mình, trên mặt tràn đầy vui sướng gọi người nữ nhân: "Mẫu..
Phi?"
- "..."
Chu quý phi cao hứng mà đáp lời, một tay đem Thất hoàng tử ôm vào trong lòng ngực:
- "Ngươi đã tỉnh rồi, mấy ngày này, ngươi làm mẫu phi lo lắng chết mất."
Thất hoàng tử lẳng lặng mà tùy ý để Chu quý phi ôm mình, trong lòng lại là một mảnh băng hàn.
Hắn biết mẫu phi chân chính của hắn sẽ không trở lại.
Ngày sau, sẽ không có người thật lòng thật dạ vì hắn mà tính toán, hắn thật sự, cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình..
Huệ tần nhìn hai người người này vẫn bất động thanh sắc như vậy liền hừ lạnh một tiếng:
- "Thật không hiểu Quý Phi nương nương là thật sự không có làm việc này, hay đã sớm cho người an bài thật tốt rồi cho nên mới không thấy sợ hãi như vậy?"
- "Huệ tần, bổn cung biết là ngươi nóng lòng muốn tìm ra cái gọi là màn độc thủ phía sau, muốn tự chứng minh sự trong sạch cho bản thân.
Nhưng hết thảy có bằng chứng đã rồi hãy nói chuyện.
Tóm được một người liền nói người khác có tội, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy ngươi đang muốn cắn lung tung đó.
Ngươi cũng từng bởi vì tính tình nóng nảy mà bị Hoàng Thượng cấm túc suốt một thời gian lâu như vậy, như thế nào tính tình này hiện giờ vẫn là không thể trầm ổn dưới sao?"
- "Quý Phi nương nương thật sự có tài ăn nói, tần thiếp tự nhận thấy mình không bằng.
Chỉ là, tần thiếp có một chuyện muốn thỉnh giáo Quý Phi nương nương, nếu Quý Phi nương nương cảm thấy chỉ cần có được chứng cứ thì mới có thể ngắt lời người khác vu khống phạm tội.
Như thế nào mới vừa rồi, tên hung thủ kia giết hại Vinh phi nương nương thì trong giọng nói cùng những câu nói của Quý phi đều ám chỉ về hướng Thụy Tiểu Nghi, Quý Phi nương nương như thế nào hỏi cũng không hỏi, liền tin ngay không phải sao? Hay là, Quý Phi nương nương chứng thực tinh thần, cũng là tùy người mà suy nghĩ khác nhau?"
- "Mới vừa rồi là bổn cung vội vã vi muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ đã hại chết Vinh phi tỷ tỷ, lúc đó ta mới nóng nảy một chút, Huệ tần cũng không nên học bổn cung nha."
- "Đáng tiếc tần thiếp chính là người có bản tính nôn nóng, một ngày mà chưa tìm được hung thủ đã hãm hại tần thiếp lúc trước, tần thiếp liền một ngày cũng không thể an tâm.
Hiện giờ, mọi chứng cứ đều chỉ về phía Quý Phi nương nương, tần thiếp thật sự không có biện pháp tâm bình khí hòa mà cùng Quý Phi nương nương nói chuyện.
Bởi vậy, tâm tình của tần thiếp đều không thể bình ổn được, làm khó Quý Phi nương nương vẫn là có thể trấn định được như vậy."
Huệ tần đem ánh mắt đặt ở trên người Chu quý phi cùng Lý vinh hoa, nói:
- "Hay là, Trịnh thương nhân kia thật sự là không phải người của Quý Phi nương nương, hắn trên thực tế là có người nào khác là chủ tử a?"
- "Trịnh thương nhân vì hoàng gia làm việc, chủ tử của hắn tự nhiên chính là Hoàng Thượng.
Huệ tần này năm lần bảy lượt ám chỉ Trịnh thương nhân là người của bổn cung chính là đối với Hoàng Thượng bất kính.
Bổn cung bất quá cũng chỉ là một nữ nhân bình thường ở chốn hậu cung, nơi nào có thể quản được đại sự bên ngoài đây?"
- "Như thế nào quản không đến? Nếu Trịnh thương nhân kia trong lòng thật sự đem Hoàng Thượng coi là chủ tử duy nhất của hắn, hắn liền sẽ không làm ra sự tình bực này rồi.
Thôi, tần thiếp cũng liền thuận miệng hỏi như vậy thôi, nếu Quý Phi nương nương không có chút nào lo lắng bị tra ra cái gì, tần thiếp cũng liền không để Quý Phi nương nương phải nhọc lòng.
Quý Phi nương nương làm việc kín đáo, từ trước đến nay cũng sẽ vì chính mình lưu lại đường lui.
Chỉ là, không biết Lý vinh hoa có thể hay không được cái may mắn như vậy hay không thôi."
Lý vinh hoa tự nhiên nghe ra trong giọng của Huệ tần châm ngòi ly gián, nàng tuy có chút khẩn trương, vẫn rất kiên cường nói:
- "Ta chưa ra sự tình gì, vô luận như thế nào cũng tra không đến trên đầu của ta, không nhọc Huệ tần nhọc lòng quan tâm."
- "Đúng không?"
Huệ tần khóe môi phác họa ra một tia ý vị không rõ tươi cười, nói:
- "Hy vọng vinh hoa ngươi chờ lát nữa còn có thể nói ra những lời này."
- "Được rồi, đều câm miệng hết cho bản cung.
Nói ít đi một câu lời cũng không ai nói các ngươi là người câm đâu!"
Hứa hoàng hậu thấy trên mặt Chiêu Đức Đế lộ ra không chút kiên nhẫn, liền lên quát lớn một tiếng.
Huệ tần cùng Chu quý phi này một vòng đấu khẩu vốn là đã muốn kết thúc, thấy Hứa hoàng hậu lên tiếng như vậy liền thuận thế im lặng.
Không bao lâu, cung nhân đi lục soát cung điện đã trở lại:
- "Hồi bẩm Hoàng Thượng, trong cung của Quý Phi nương nương không có phát hiện có cái gì không đúng.
Nhưng thật ra ở chỗ Vinh Hoa nương nương thần lục soát ra được một con mộc chế vật phẩm trang sức."
Thủ lĩnh thị vệ đem đồ vật trình tới trước mặt Chiêu Đức Đế, Chiêu Đức Đế vừa thấy đồ vật kia sắc mặt liền lập tức đại biến, đó chính là mộc chế vật phẩm trang sức, thế nhưng cùng với "Kiến huyết phong hầu" giống nhau như đúc!
- "Người tới, đem Lý vinh hoa bắt lại cho trẫm!"
- "Trong cung của ta như thế nào sẽ có loại đồ vật này? Có phải hay không các người nghĩ sai rồi?"
Lý vinh hoa vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn về phía kia mộc chế vật phẩm trang sức.
- "Không sai được, chính là từ trong cung của Vinh Hoa nương nương lục soát được."
Thị vệ nói đánh gãy một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng của Lý vinh hoa, Lý vinh hoa xoay đầu nhìn về phía Chu quý phi, đột nhiên cảm thấy dĩ vãng gương mặt hiền từ của Chu quý phi nguyên lai lại có vẻ mặt khả ố như vậy.
- "Quý Phi nương nương, ngươi làm hại ta thật thảm a.."
Nàng toàn tâm toàn ý vì Chu quý phi làm việc, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút tâm tư nhỏ, nhưng đối với Chu quý phi lại thập phần trung thành.
Ai biết hiện giờ thế nhưng nàng lại rơi vào kết cục như vậy.
Một bên Điền quý nhân vị biểu tử bà con xa một bộ bộ dáng chật vật cũng âm thầm rụt đầu, nhìn về phía Chu quý phi trong ánh mắt nhiều thêm một tia kiêng kị.
Xu nịnh người có địa vị cao hơn chính là bản năng của con người, Điền quý nhân không có khả năng vào giờ phút này đứng ra vì biểu tỷ nhà mình nói cái gì.
Nàng thấp cổ bé họng, lời nói không có phân lượng không khỏi quay đầu lại, còn phải đem đầu chính mình cúi thấp xuống.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng trầm mặc nói, biểu tỷ đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ.
Nếu là ngày sau có cơ hội, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, cũng coi như là không uổng phí ngươi dìu dắt ta trong thời gian vừa qua.
Lúc này, Lý vinh hoa đã hoàn toàn bị khống chế, đã có nhân chứng, vật chứng rõ ràng, Chiêu Đức Đế căn bản không muốn tin tưởng lời Lý vinh hoa nói nữa.
Chu quý phi quay đầu đi như là không đành lòng nhìn đến hảo tỷ muội ngày xưa hiện giờ lại có bộ dáng chật vật như vậy:
- "Vinh hoa muội muội, bổn cung không nghĩ tới ngươi thế nhưng sẽ lợi dụng bổn cung đối với ngươi tín nhiệm mà làm loại sự tình này..
Ngươi mau hướng Hoàng Thượng nhận tội đi, như vậy, Hoàng Thượng có lẽ còn có thể đối với ngươi còn niệm chút tình.
Nếu là ngươi chết cũng không hối cải, ngay cả bổn cung cũng không thể nào cứu được ngươi."
Lý vinh hoa cổ họng phát ra một trận tiếng cười cổ quái:
- "Ngươi thật sự là tốt a Quý Phi nương nương.
Hôm nay ta nhưng được mở rộng tầm mắt, cái gì được gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Ta như thế nào lại có thể nhận thức người như ngươi đây.
Mắt ta đúng là bị mù nên mới ở cùng một chỗ với người đâu?"
- "Hoàng Thượng ngài cũng nên cẩn thận, người nằm ở bên người ngài không phải là Quý Phi ôn nhu đoan trang gì, nàng là một mỹ nữ độc xà thì đúng hơn! Trong lòng nàng chỉ có lợi ích của chính mình, vì thế cái gì nàng cũng đều có thể hy sinh! Tựa như thần thiếp, một kẻ vô dụng liền trở thành kẻ chết thay trong tayQuý Phi a."
- "Đem bịt miệng Lý vinh hoa cho trẫm, trẫm không muốn lại nghe nàng nói chuyện!"
Chiêu Đức Đế tuy rằng ra lệnh cho người khác bịt miệng Lý vinh hoa, nhưng Bảo Lạc nhìn ra được, lời nói của Lý vinh hoa đối với Chiêu Đức Đế mà nói cũng nhất định là có lực ảnh hưởng nhất định.
Hôm nay Chu quý phi biến Lý vinh hoa trở thành dê thế tội, nhưng trong cung này hơn phân nửa mọi người đều sẽ không tin tưởng nàng vô tội.
Mới vừa rồi khi Chiêu Đức Đế nghe xong lời Lý vinh hoa nói, hắn nhìn về phía Chu quý phi trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi cùng đề phòng.
Lúc này đây, Chu quý phi dù có muốn rửa sạch hoài nghi trong lòng Chiêu Đức Đế chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Huống hồ, vừa rồi đã có Lý vinh hoa làm ví dụ trước đó, hậu cung bên trong này còn có ai dám cùng Chu quý phi thổ lộ tình cảm, còn có ai dám cùng Chu quý phi làm bạn?
Nàng chờ xem một ngày kia Chu quý phi liền bị rơi nga.
Cùng Chu quý phi so sánh thì phía bên Thái Hậu ngược lại ra tay càng khó làm hơn.
Sự việc lần này, Bảo Lạc dám khẳng định chắc chắn có bút tích của Thái Hậu.
Chỉ là Chu quý phi tổn binh hao tướng, Thái Hậu lại ở phía sau lại không tổn thất gì, tâm cơ hiển nhiên so với Chu quý phi càng cao hơn một bậc.
Xem ra, Thái Hậu sẽ là một cái dịch nhân càng khó giải quyết.
Chiêu Đức Đế vốn định trước hết liền bắt lấy Trịnh thương nhân, bức hắn khai ra để kết án.
Ai ngờ, người của Chiêu Đức Đế phái đi lại không thu hoạch được gì.
- "Hoàng Thượng, Trịnh thương nhân từ khi không làm hoàng thương nữa liền rời khỏi kinh thành, mấy năm nay, hắn tựa như mất tích khỏi nhân gian, cửa hàng của hắn cũng đã bán cho khác.
Thần vô năng, thật sự tra không ra Trịnh thương nhân đến tột cùng là đi nơi nào."
Càng là như vậy, mới càng có nhiều nghi ngờ.
Nếu là Trịnh thương nhân sau lưng không có thế lực duy trì chống lưng, nếu hắn không phải sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi chuyện, như thế nào có thể đột nhiên liền biến mất vô tung vô ảnh giống như bốc khói khỏi nhân gian như vậy?
- "Tiếp tục tìm tiếp cho trẫm! Dù có phải đào ba thước đất cũng phải đem người này tìm ra!"
- "Truyền ý chỉ của trẫm, Lý vinh hoa mưu hại Vinh phi, trộm mang - độc - vật tiến cung mưu đồ gây rối, huỷ bỏ phi vị, biếm vào lãnh cung.
Lý gia cả nhà bãi quan, ba đời không được làm quan!"
- "Vinh phi thục đức hiền lương, bắt được tâm của trẫm, nay bất hạnh qua đời, truy phong Vinh phi từ nhất phẩm Thục phi, lấy chính nhất phẩm Hoàng Quý Phi chi lễ hạ táng!"
Chu quý phi nghe xong lời này rất là bực bội.
Nàng chính là từ vị trí Hoàng Quý Phi mà bị giáng xuống chức vị Quý phi.
Hiện giờ Vinh phi lại được hạ lễ an táng giống như Hoàng Quý Phi, nàng nghĩ như thế nào, đều không cảm thấy dễ chịu.
Nhưng Chu quý phi cũng không để tâm đến ánh mắt của người khác, trong lòng nàng biết rõ Chiêu Đức Đế đây là đối với nàng bất mãn, hơn nữa xác thật thương tiếc Vinh phi nên mới có thể đưa ra ý chỉ như vậy.
Bởi vậy, nàng cũng chỉ có thể nhu thuận mà cúi đầu, cái gì cũng đều không nói.
Trở lại Trường Xuân Cung, nàng lại biến thành chính mình thành người mẫu thân hiền lành hỏi han nhi tử:
- "Hiện tại tiểu thất có khá hơn chưa? Còn có bị sốt hơn không?"
- "Hồi bẩm nương nương, Thất hoàng tử đã khá hơn nhiều rồi ạ, không lâu trước đây, hắn còn tỉnh một lát rồi lại ngủ tiếp."
Chu quý phi nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tự mình cầm lấy một cái khăn lông cho vào chậu nước bên cạnh, tự mình đặt ở trên trán Thất hoàng tử, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc:
- "Tiểu thất đúng là một hài tử số khổ, cũng không biết đến khi nào mới có thể khá lên."
- "Thục phi nương nương ly thế, tuy làm người ta cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng tốt xấu gì còn có ngài ở đây quan tâm Thất hoàng tử.
Có ngài ở bên cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố như vậy, nô tỳ tin tưởng Thất hoàng tử chắc chắn thực mau liền tốt lên."
Một tiểu cung nữ ở bên cạnh khuyên giải, an ủi nói.
Chu quý phi thở dài:
- "Chỉ hy vọng như thế..
Đã nhiều ngày trôi qua, vừa thấy tiểu thất nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt như vậy, bổn cung liền hận không thể lấy thân tương đãi.."
Nói xong lời cuối cùng, lời nói của nàng có chút nghẹn ngào.
- "Chủ tử cùng Thất hoàng tử tuy bị tiểu nhân quấy phá, cách biệt ba năm, nhưng rốt cuộc cũng là huyết mạch tương liên, mẫu tử tình thâm, người khác đều so không được.
Thất hoàng tử hiểu chuyện như vậy, nếu là hắn biết chủ tử vì hắn mà lo lắng như vậy, hắn cũng nhất định sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."
Đang nói chuyện, lông mi Thất hoàng tử mấp máy vài cái, rồi sau đó chậm rãi mở hai mắt.
Hắn ngốc lăng mà hướng tới trần nhà nhìn đã lâu, mới rốt cuộc tìm được rồi tiêu cự nhìn về phía người ngồi ở trước giường mình, trên mặt tràn đầy vui sướng gọi người nữ nhân: "Mẫu..
Phi?"
- "..."
Chu quý phi cao hứng mà đáp lời, một tay đem Thất hoàng tử ôm vào trong lòng ngực:
- "Ngươi đã tỉnh rồi, mấy ngày này, ngươi làm mẫu phi lo lắng chết mất."
Thất hoàng tử lẳng lặng mà tùy ý để Chu quý phi ôm mình, trong lòng lại là một mảnh băng hàn.
Hắn biết mẫu phi chân chính của hắn sẽ không trở lại.
Ngày sau, sẽ không có người thật lòng thật dạ vì hắn mà tính toán, hắn thật sự, cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình..
Danh sách chương