- "Công chúa, Thất hoàng tử thoạt nhìn thật sự thực thích ngài.

Thời điểm ngài đi, hắn đều luyến tiếc ngài.

Trước kia như thế nào liền không có phát hiện, nguyên lai ngài cho hắn nhiều thứ như vậy có hợp lý không?" Bích Nghiêu nói.
Từ xa lạ đến cảm tình thăng tiến, đối với đôi tỷ đệ này mà nói cũng bất quá là ngắn ngủn một tháng mà thôi.
- "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?" Bảo Lạc dừng lại bước chân, hỏi lại một câu.
- "Ai?" Bích Nghiêu có chút nghi hoặc mà nhìn Bảo Lạc.
Bảo Lạc lặp lại một lần nữa, lúc này đây, nàng nói được càng vì thấu triệt, cũng càng vì rõ ràng:
- "Ngươi thật sự cảm thấy một khi đã trải qua sự việc mẫu phi chết thảm, Thất hoàng đệ còn có thể không phong bị mà tín nhiệm người khác, được một chút ơn huệ nho nhỏ cùng vài lời nói dễ nghe thu mua?"
- "Nếu hắn thật sự là có thể bị vài lời nói dễ nghe thu mua lòng người như vậy thì hiện giờ, hắn sớm nên luân hãm ở bên người Chu quý phi ôn nhu rồi, sẽ không nghĩ mọi cách để báo thù.

Rốt cuộc, luận về lừa tình, ta nhưng xa xa không với kịp Chu quý phi."
- "Tín nhiệm là cần thời gian mới có thể tin tưởng, hiện tại quan hệ của ta cùng Thất hoàng đệ còn chưa thể nói tới có bao nhiêu tín nhiệm lẫn nhau.

Ta đoán Thất hoàng đệ làm như vậy chỉ là bởi vì hắn muốn ta hiệp trợ, cho nên ít nhất muốn cùng ta thành lập quan hệ thân cận thật tốt đi."
Bảo Lạc tuy đối với Thất hoàng tử là thật lòng thương tiếc, nhưng nàng sẽ không bởi vậy mà coi thường Thất hoàng tử, càng sẽ không đối với Thất hoàng tử không hề đề phòng.
Ở trong cung lâu rồi, phòng bị người khác đã trở thành một loại bản năng của nàng, chỉ có Thái Tử cùng Hứa hoàng hậu mới có thể lấy được tín nhiệm của nàng.
- "Ngài ý tứ là Thất hoàng tử mới vừa rồi cảm động, là giả?" Bích Nghiêu bưng kín miệng.
- "Nửa thật nửa giả.

Nếu là Thất hoàng trước đây, chẳng sợ không bị ta đả động, trong lòng cũng sẽ có chút động lòng.

Hiện tại Thất hoàng đệ sao..

Đã trải qua sóng to gió lớn, sẽ không lại dễ dàng bị một ít sự vật bên ngoài đả động, cũng không dám lại dễ dàng bị người khác đả động."
Bích Nghiêu nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu:
- "Thật không nhìn ra, rốt cuộc, ngài mới vừa cùng hắn một bộ dáng tình cảm thắm thiết, dịu dàng như vậy nhưng không giống như là giả.."

- "Nhìn không ra như vậy mới tốt.

Nếu đến cả ngươi đều không lừa được thì hắn ở trước mặt Chu quý phi còn như thế nào có thể lừa dối được?"
Ngẫu nhiên nhớ tới bộ dáng của Thất hoàng tử ở bên người Chu quý phi là một bộ dáng không muốn xa rời, Bích Nghiêu rốt cuộc không thể không thừa nhận, nửa ngày sau, nàng mới nói:
- "Một hài tử còn nhỏ mà đã có tâm tư này, như thế nào lại có thể phức tạp như vậy?"
- "Ngươi đừng xem thường hắn, hắn cũng không phải là một tiểu hài tử bình thường."
Hài tử bình thường sẽ không nên có những lời nói phải vì dưỡng mẫu mà báo thù mẹ đẻ của mình.

Hài tử bình thường cũng sẽ không đưa tới tin tức Chu quý phi đỏ mắt cùng Thái Hậu kiêng kị lẫn nhau.
- "Nói cho cùng, trong cung này làm gì có hài tử nào có thể chân chính bình thường? Ngay cả Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa còn nhỏ tuổi cũng liền học xong cách tính kế.

Chỉ là Thất hoàng tử..

Cũng thật sự quá ngoài dự đoán của mọi người một chút."
Không có trực tiếp cùng Thất hoàng tử ở chung lâu ngày, là sẽ không biết Thất hoàng tử đến tột cùng thông minh tới trình độ nào.

Bích Nghiêu cảm thấy chính mình hoàn toàn nhìn không thấu Thất hoàng tử.
- "Chỉ sợ không ai có thể đủ nghĩ đến, Thất hoàng đệ Tiểu Tiểu Niên kỷ lại có thể đem cảm xúc của mình ngụy trang tốt đến như vậy.

Ngươi xem đi, Chu quý phi ở bên trong Trường Xuân Cung thực mau liền không yên ổn."
Bảo Lạc hạ kết luận.
* * *
Chiêu Đức Đế gần đây thực thích đến Trường Xuân Cung của Chu quý phi.
Không biết có phải hay không bởi vì mất đi mẫu phi mà Thất hoàng tử đối với hắn - cái người phụ thân này càng ngày càng dính người.

Thất hoàng tử ngoan ngoãn thông minh, đối với Chiêu Đức Đế ôn nhu ngoan ngoãn lại dựa dẫm, khiến trong lòng Chiêu Đức Đế thực thống khoái.
Thục phi vừa mới qua đời một đoạn thời gian, cảm xúc của Thất hoàng tử tự nhiên là tinh thần sa sút, thường xuyên rầu rĩ không vui.
Mà hiện tại, bởi vì có Chu quý phi ôn nhu cẩn thận làm bạn, cùng với kiên nhẫn quan tâm chăm sóc, Thất hoàng tử cũng ngày một mở lòng hơn, cùng Chu quý phi thân cận không ít, điều này làm cho Chiêu Đức Đế an ủi không ít.

Có Chu quý phi ôn nhu hiền lương làm bạn, bên cạnh lại có ái tử, đối với Chiêu Đức Đế mà nói, Trường Xuân Cung thật là một địa phương an ổn khó có được trong hậu cung.
Chỉ có một điều không được hoàn mỹ chính là Chiêu Đức Đế phát hiện, Thất hoàng tử tựa hồ thập phần sợ hãi huynh trưởng ruột thịt cùng mẹ.
Chỉ cần Chu quý phi nhắc tới Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử liền sẽ không tự giác mà co rúm thân mình, chẳng sợ hắn kiệt lực che giấu, cũng vẫn như cũ quá rõ ràng.

Sau đó, nguyên bản bầu không khí thập phần tốt đẹp, cứ như vậy bị phá hư.
Một lần hai lần thì không nói làm gì, đến những vài lần, Chiêu Đức Đế nếu vẫn không phát hiện được vấn đề ở đâu thì hắn liền thật là một tên ngốc tử.
Hôm nay, hắn buông chén đũa, vẻ mặt ôn hòa hỏi Thất hoàng tử:
- "Tiểu thất, nói cho trẫm nghe, ngươi vì cái gì lại sợ nhị hoàng huynh của ngươi như vậy? Hắn chính là huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra của ngươi a, chẳng lẽ, hắn ngày thường chưa từng chiếu cố ngươi thật tốt hay sao?"
Thất hoàng tử cúi đầu, miệng nói không đúng lòng mình:
- "Nhị hoàng huynh..

Có chiếu cố nhi thần thực tốt.."
- "Ngươi nói, chính là sự thật?"
Chiêu Đức Đế nhíu mày nhìn Thất hoàng tử, rốt cuộc là không đành lòng đối với tiểu nhi tử quá mức khắc nghiệt, vì thế liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên người thị đồng của Thất hoàng tử:
- "Ngươi tới nói rõ cho trẫm."
Thị đồng kia theo bản năng mà nhìn về phía Chu quý phi liếc mắt một cái, cuối cùng là kìm nén không được, cắn môi dưới nói:
- "Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay chẳng sợ nô tài lời nói không được xuôi tai, sẽ làm Hoàng Thượng cùng Quý Phi nương nương không cao hứng, nô tài cũng không thể không nói.

Nhị hoàng tử ỷ lại chính mình là huynh trưởng của chủ tử nhà ta, cả ngày ở trước mặt chủ tử làm bộ làm tịch, còn luôn khi dễ chủ tử nhà ta.

Trong chốc lát lên án chủ tử nhà ta cùng Trường thọ công chúa thân cận, trong chốc lát lại cảm thấy chủ tử nhà ta không có học tập tốt.."
- "Hoàng Thượng minh giám, chủ tử nhà ta cùng Trường thọ công chúa rốt cuộc là cùng nhau học tập tại Thượng Thư Phòng, ngày thường, luôn có chút lui tới, nơi nào lại không thể nói với nhau vài lời đây? Lại nói trong học tập, chủ tử nhà ta liền được phu tử khen ngợi qua, như thế nào tới trong miệng của Nhị hoàng tử, liền không đáng giá để nhắc tới?"
- "Chủ tử nhà ta sợ làm ảnh hưởng đến không khí hài hòa trong nhà, nguyên là không nghĩ tới..

Nhưng nô tài thật sự là vì chủ tử nhà mình mà ủy khuất, cho nên liền tự chủ trương, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, thỉnh Quý Phi nương nương thứ tội."
- "Buồn cười!"

Chiêu Đức Đế nghe xong lời thị đồng nói, giận tím mặt:
- "Sớm biết rằng lão nhị là kẻ không có bản lĩnh, không nghĩ tới lại là kẻ ức hiếp người nhà! Ở trên triều đình, trẫm thấy chuyện của hắn làm không tốt, trở về nhà, lại khi dễ đệ đệ của mình, hắn còn có thể làm gì!"
- "Hoàng Thượng bớt giận, hài tử không tốt, ngài đừng chỉ lo trách phạt hắn, nhưng ngàn vạn lần cũng đừng không chú ý đến bản thân mình, nếu là đem bản thân cấp tức điên lên thì thật không đáng giá."
Chu quý phi vội vàng khuyên nhủ.
Lại quay sang một bên đối với Thất hoàng tử nói:
- "Tiểu thất, ngươi bị ủy khuất lớn như vậy như thế nào không nói cho mẫu phi nghe? Huynh trưởng ngươi là nhi tử của mẫu phi, ngươi cũng là nhi tử của mẫu phi nha, là mẫu phi không để tâm đến các ngươi.

Ngươi cũng biết, nghe người khác nói ngươi bị ủy khuất, mẫu phi trong lòng có bao nhiêu khổ sở.

Ngày sau, lại có chuyện gì, ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng gạt mẫu phi.

Ca ca ngươi nếu là lại khi dễ ngươi, đều có mẫu phi thay ngươi thu thập hắn.

Đứa nhỏ này, những ngày gần đây lại càng ngày càng kỳ cục, tâm tình bản thân không tốt, đối với đệ đệ liền hung dữ như vậy.."
Chiêu Đức Đế thấy Chu quý phi nói lý lẽ như thế, trong lòng lửa giận hoàn hoãn không ít:
- "Mẫu phi ngươi nói không sai, ngày sau, lại có người nào dám cho ngươi chịu ủy khuất, ngươi liền tới nói cho trẫm cùng mẫu phi ngươi giải quyết."
Thất hoàng tử đương nhiên nghe ra được trong lời nói của Chu quý phi tuy đang an ủi mình, nhưng thực tế vẫn là thiên vị về hướng Nhị hoàng tử.
Đầu tiên là không dấu vết mà đem việc xử phạt Nhị hoàng tử tay Chiêu Đức Đế ôm tới trên người chính mình, tiếp đó, nàng lại vì Nhị hoàng tử thời gian gần đây tìm cái lý do về hành vi không đàng hoàng của hắn: Nhị hoàng tử tâm tình không tốt.
Tâm tình không tốt sao, rất nhiều chuyện liền có thể lý giải.
Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, cùng Chu quý phi thân cận, bị Chu quý phi ký thác kỳ vọng cao trên người trưởng tử, tự nhiên so với tiểu hài tử chính mình nuôi dưỡng không bao lâu bên người Chu quý phi liền không quan trọng.
Đối với sự thiên vị của Chu quý phi, Thất hoàng tử thậm chí không có cảm thấy một chút khổ sở nào.
Thất hoàng tử cảm thấy, hắn có lẽ là thật sự không thèm để ý đến Chu quý phi, cho nên, Chu quý phi thiên vị ai đều không thể làm hắn thương tâm.
Dù sao, mặc kệ Chu quý phi thiên vị ai, chỉ cần người Chiêu Đức Đế thiên vị chính là hắn, cuối cùng thì người Chu quý phi thiên vị cũng chỉ có thể là hắn.
Thất hoàng tử cùng Nhị hoàng tử tiếp xúc tuy không nhiều lắm, nhưng đã đem bản tính của Nhị hoàng tử nhìn thấu.

Nhị hoàng tử chí lớn nhưng tài mọn, cố tình lại tự cho mình là siêu phàm, căn bản là vô dụng.
Chiêu Đức Đế không phải không có cho Nhị hoàng tử cơ hội, vừa lúc là bởi vì cho Nhị hoàng tử mấy lần cơ hội, đều bị Nhị hoàng tử làm lãng phí, hắn mới có thể đối với Nhị hoàng tử thất vọng như vậy.
Nhị hoàng tử đã từng là nhi tử mà Chiêu Đức Đế sủng ái nhất, nhưng hôm nay, cho dù là Phùng Đức phi sinh ra Tứ hoàng tử, cùng với Huệ tần sinh ra Lục hoàng tử, đều so với Nhị hoàng tử còn được sủng ái hơn, càng đừng nói là Thất hoàng tử, hiện giờ, Thất hoàng tử chính là được Chiêu Đức Đế để tâm, sủng ái.
Chu quý phi nhất thời là một nữ nhân, đương nhiên nàng phát hiện, Nhị hoàng tử thời điểm này như thế nào cũng không thể đứng dậy được, nàng liền chỉ có thể lựa chọn Thất hoàng tử.
Chiêu Đức Đế đem Thất hoàng tử an ủi một hồi sau, bình tĩnh đối với Chu quý phi, nói:
- "A Lam ngươi cần phải nuôi dưỡng tiếu thất thật tốt, vạn lần không thể lại để xảy ra sai lầm gì.

Tiểu thất đứa nhỏ này thông minh tuyệt đỉnh, trừ bỏ Bảo Lạc ra, trẫm còn không có gặp qua hài tử nào thông minh như vậy, trẫm đối tiểu thất..


Mơ ước kỳ vọng cao."
Lời này chất chứa ý vị làm Chu quý phi tâm đột nhiên nhảy dựng, Chiêu Đức Đế chẳng lẽ là đang ám chỉ..
Chiêu Đức Đế đi rồi, Chu quý phi hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, đối với cung nữ tâm phúc Mặc Trúc nói: - "Mặc Trúc, ngươi nói bổn cung có phải hay không thật sự nên thay đổi một chút sách lược?"
- "Từ khi lão nhị vào triều đình tới nay, bổn cung mắt lạnh nhìn, hắn là vô luận như thế nào cũng không thể đấu lại được Thái Tử.

Mấy ngày nay, Hoàng Thượng đối với hắn cũng càng thêm không kiên nhẫn..

Ngược lại là tiểu thất, hắn thông minh lanh lợi, tính tình dẻo cường.

Bổn cung nguyên nghĩ để tiểu thất phụ tá lão nhị, hiện tại xem ra, chi bằng trực tiếp hướng trên người tiểu thất phát lực."
Sự tình hai nhi tử của Chu quý phi, mặc dù Mặc Trúc là tâm phúc của Chu quý phi, lúc này cũng không dễ dàng mở miệng.
Mặc Trúc nghĩ nghĩ, nói:
- "Chủ tử, những việc này nô tỳ không hiểu lắm.

Bất quá, nô tỳ nghĩ, ngài có phải hay không lại suy xét một chút? Rốt cuộc, Nhị điện hạ cũng là một người có bản lĩnh, chỉ là Thái Tử quá gian xảo, luôn quấy nhiễu đến Nhị điện hạ khiến điện hạ làm sai, lúc này mới chọc Hoàng Thượng tức giận.

Nếu là chúng ta cẩn thận một chút, này cũng không phải không có cách cứu lại đường sống."
- "Thất điện hạ tuy là rất thông minh, chỉ là nô tỳ nghĩ, Thất điện hạ tuổi có phải hay không còn nhỏ chút? Rốt cuộc còn không có định tính gì đâu.

Ngài muốn hay không lại quan sát thêm?"
Chu quý phi được Mặc Trúc khuyên một phen như vậy, liền có chút do dự.

Nàng ở trên người Nhị hoàng tử tốn không ít tâm huyết, chợt muốn thay đổi người, tất nhiên là luyến tiếc.

Huống hồ, Mặc Trúc nói cũng không phải không có lý..
- "Thôi, bổn cung lại quan sát tiếp vậy." Cuối cùng, Chu quý phi nói.
Trong lúc chủ tớ Chu quý phi đang bàn luận về vấn đề này cũng không có chú ý tới, Nhị hoàng tử giờ này khắc này đang đứng ở bệ cửa sổ bên ngoài.
Nguyên bản, Nhị hoàng tử đang tính toán nói cho Chu quý phi biết Thất hoàng tử còn không có hoàn toàn quên Thục phi, Chu quý phi nếu là nghĩ đã hoàn toàn bắt được tâm tư của Thất hoàng tử tâm sợ là phải hạ vài phần công phu.
Chính là lúc này hắn nghe được chủ tớ Chu quý phi thảo luận phía sau, hắn như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy, những tín nhiệm mẫu phi từ trước cho tới nay cũng trở nên xa lạ.
Cuối cùng, hắn cái gì cũng không có nói, mang theo ánh mắt tăm tối rời đi nơi này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện