- "Hôm nay mẫu phi thoạt nhìn tâm tình giống như thực tốt nha?"
Trên bàn cơm bày đầy đủ những món ăn mà các chủ tử thích.
Thất hoàng tử nhìn vẻ mặt từ ái của Chu quý phi, khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra chút ý cười khoan khoái.
- "Đó là tự nhiên..

Thái Tử ca ca của ngươi đem đám người Vân Nam Vương mang lòng không quy phục với Đại Hạ ta đánh đến lụi bại liên tục, mẫu phi trong lòng tự nhiên là thoải mái a."
Thái Tử lấy được thắng lợi, Chu quý phi thật sự có thể cao hứng như vậy?
Thất hoàng tử nhăn mày lại, chén trà nhỏ ở trong tay không ngừng vân vê.
Hắn như thế nào không nhớ rõ Chu quý phi lại là người hiểu được đại nghĩa như thế này từ bao giờ? Chuyện này bên trong tất có chỗ kỳ quái!
- "Hôm nay Nhị hoàng tử vẫn không đến đây sao?"
Chu quý phi điềm tĩnh đang tươi cười, ánh mắt chạm đến chiếc ghế dựa của Nhị hoàng tử kia lãnh đạm đi một chút, một đôi mắt đẹp lắng đọng lại không rõ cảm xúc.
Cung nữ xung quanh hầu hạ yên lặng mà đem chính mình đầu cúi thấp xuống một chút:
- "Hồi bẩm chủ tử, hôm nay thân mình hoàng tử phi điện hạ không được khoẻ, Nhị điện hạ hiện giờ đang ở trong phủ làm bạn cùng hoàng tử phi điện hạ."
- "Tốt! Thật sự tốt! Đầu tiên là vi phạm ý tứ của bổn cung cưới một nữ tử không có địa vị về, hiện giờ lại vì nữ tử này ngay cả Trường Xuân Cung của bổn cung đều rất ít tới! Thật là một kẻ không có lương tâm, là một bạch nhãn lang cưới tức phụ liền quên nương.

Bổn cung như thế nào liền sinh ra một phế vật như vậy?"
Chu quý phi hiện giờ mỗi lần nhắc tới Nhị hoàng tử chính là một bụng khí.
Nhị hoàng tử vốn là trưởng tử mà Chu quý phi kiêu ngạo nhất, yêu thương nhất, Chu quý phi ở Nhị hoàng tử trên người trút xuống vô số tâm huyết.

Chẳng sợ sau lại, Chu quý phi phát hiện, Nhị hoàng tử tư chất bình thường, khó thành châu báu, nhưng rốt cuộc là sủng nhiều năm như vậy nhi tử, một chốc lại như thế nào có thể bỏ qua?
Chu quý phi không thể ném bỏ Nhị hoàng tử mà không quan tâm, không nghĩ tới Nhị hoàng tử lại là thực có thể bỏ được Chu quý phi, không tiếc vì nữ tử kia mà cùng Chu quý phi quyết liệt.

Nhị hoàng tử phi bất quá chỉ là nữ nhi của một vị quan lục thất phẩm, Chu quý phi như thế nào có thể nhìn trúng được? Chẳng sợ hiện tại Chu quý phi đã không còn ôm kỳ vọng đối với việc Nhị hoàng tử có thể thượng vị nữa rồi, ngược lại là muốn bồi dưỡng Thất hoàng tử.

Nhưng ở trong mắt Chu quý phi, con trai của nàng phải cưới một cô nương làm vợ phải có bộ dáng đoan trang tú lệ, tính tình tốt, phụ thân ít nhất phải làm đến chức quan tam phẩm trở lên.
Một cái nữ nhi con tiểu quan hiển nhiên không nằm ở trong phạm trù chọn tức phụ của Chu quý phi.

Nhưng Nhị hoàng tử dường như lại rất thích nàng, thậm chí tới mức không phải nàng thì không cưới.

Vì hồ ly tinh kia, Nhị hoàng tử thậm chí tới trước mặt Chiêu Đức Đế để cầu xin được chỉ hôn.


Chiêu Đức Đế cảm thấy chuyện này không phải đại sự gì liền chấp thuận, Chu quý phi cũng chỉ có thể bất mãn trong lòng với người con dâu này.
Thử hỏi Chu quý phi làm sao có thể đối với Nhị hoàng tử phi nhìn thuận mắt được đây? Chẳng sợ nàng không thể ngăn cản được hôn nhân này, cũng muốn cấp cho Nhị hoàng tử phi một chút mặt mũi, khiến Nhị hoàng tử phi không phá hư tình cảm mẫu tử của bọn họ để trả thù.

Người làm mẹ chồng như nàng muốn khó xử con dâu thật là quá dễ dàng, bất quá..
Đáng tiếc, Nhị hoàng tử phi cũng không phải đèn cạn dầu.

Nữ tử kia yêu ghét rõ ràng, người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng.

Người nếu là muốn đắn đo khó dễ nàng..

Ha hả, xin lỗi.
Sau đó Chu quý phi phát hiện, chỉ cần nàng lập quy củ với Nhị hoàng tử phi một chút, Nhị hoàng tử liền sẽ không cho nàng sắc mặt tốt.

Ngay cả bữa cơm thân mật của mấy mẫu tử, Nhị hoàng tử cũng sẽ thoái thác không tới, ngây ngốc ở phủ đệ ngoài cung bồi Nhị hoàng tử phi.
- "Đúng là tên nghiệt tử!"
Chu quý phi ngoài miệng mắng hắn một câu, nhưng trong lòng lại là không cam lòng.

Nhị hoàng tử nguyên bản thập phần nghe lời nàng, thế nhưng hiện tại lại bị Nhị hoàng tử phi xúi giục khiến tình cảm mẹ con ngày càng trở nên lạnh nhạt, điều này làm sao Chu quý phi có thể bình tĩnh được?
Lúc trước lẽ ra cho dù nàng có liều chết cũng nên ngăn cản Chiêu Đức Đế hạ chỉ đem hồ ly tinh kia chỉ hôn cho nhi tử nàng!
Chu quý phi hạ quyết tâm lần này phải đánh bại Thái Tử cùng phe cánh của Thái tử, nhất định phải diệt trừ tai họa này!
Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm ghét nhất cái vẻ mặt làm ra vẻ ta đây của Chu quý phi này.
Người khác không biết Nhị hoàng tử vì sao sẽ cùng Chu quý phi ly tâm như vậy, nàng chẳng lẽ còn có thể không biết sao?
Nếu không phải mẫu phi tốt từ bỏ các nàng trước thì bọn họ sao có thể đối với nàng chết tâm đến mức như vậy đây?
Nhìn trên bàn bày biện đầy đủ mọi loại thức ăn, Cơ Thanh Hàm lộ ra vẻ mặt tươi cười quỷ dị.

Nhìn a, ngần ấy năm qua đi, mẫu phi tốt của nàng ngay cả những món mà nàng thích ăn cũng đều không biết.

Từ sau khi phải vào Hoàng Gia Tự Miếu sinh hoạt, khẩu vị của nàng liền thay đổi.

Đáng tiếc, người mẫu phi tốt này đối với thay đổi đó của nàng cũng không chút nào quan tâm, vẫn cứ làm những món mà trước kia nàng thích ăn mang ra đây.

Chu quý phi luôn cho rằng nàng có thể đem những người chung quanh cùng sự vật nắm giữ ở trong lòng bàn tay chính mình, nhưng sự thật chứng minh, tâm của bọn họ nàng liền không khống chế được.
Ngũ công chúa nặng nề mà buông chén đũa:
- "Ta ăn no rồi, mẫu phi từ từ ăn."
Ngay sau đó, không đợi Chu quý phi lên tiếng liền nghênh ngang mà đi, lưu lại ánh mắt trợn mắt há hốc mồm phía sau của Chu quý phi.
Nguyên bản là vì muốn chúc mừng nàng thành công tính kế Thái Tử nên mới bày ra bàn yến hội này.

Hiện giờ, một nhi nữ rồi một nhi tử lại có thể ngỗ nghịch như thế với chính mình.

Chu quý phi bị bọn họ làm cho tức giận đến tâm tình cũng không có:
- "Hai kẻ phế vật hiện giờ càng ngày càng trở nên kỳ cục.

Trong mắt bọn họ còn có bổn cung này cái người mẫu phi này nữa không?"
Thất hoàng tử kéo kéo tay áo Chu quý phi:
- "Mẫu phi, ngũ hoàng tỷ những ngày gần đây thân mình không được thoải mái, nghĩ đến có lẽ tâm tình không được tốt, ngài tội gì cùng nàng so đo?"
Lời này vừa nói xong, lửa giận trong lòng của Chu quý phi càng lớn:
- "Bổn cung là mẫu phi của nàng hay nàng mới là mẫu phi của bổn cung? Nàng có thể tùy ý lấy bổn cung mà xả giận, bổn cung làm sao có thể chịu đựng được tính cách này của nàng, làm sao có thể nhường nàng? Trong thiên hạ này nào có cái đạo lý như vậy?"
- "Thôi, cứ coi như bổn cung chưa từng sinh ra hai kẻ vong ân phụ nghĩa, bách nhãn lang đó đi."
Chu quý phi đem ánh mắt đặt trên người Thất hoàng tử, vẻ mặt ôn hòa cùng từ ái:
- "May mà bổn cung bên người còn có tiểu thất.

Tiểu thất thông minh nghe lời, lại hiếu thuận hiểu chuyện nhất định sẽ không giống hoàng huynh cùng hoàng tỷ của ngươi cả ngày chỉ khiến bổn cung tức giận."
- "Đó là tự nhiên."
Thất hoàng tử hướng về phía Chu quý phi lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Hắn sẽ không để cho Chu quý phi sinh khí với hắn, hắn lại muốn mệnh của Chu quý phi hơn.
Thục phi quá cố tuy chưa từng sinh hạ hắn, nhưng Thất hoàng tử lại coi nàng như mẹ đẻ.

Chu quý phi tuy sinh được ba cái nhi tử, cuối cùng lại là cô độc một mình với hai bàn tay trắng.
Tất cả những thứ đó là Thất hoàng tử đang trả thù nàng.
Ngũ công chúa những ngày gần đây tâm tình đều không tốt, đã sắp tới điểm giới hạn.


Bên ngoài thì có Bình Ninh quận chúa bất động thanh sắc thị uy, bên trong thì có Chu quý phi mặt sưng mày xỉa.

Nghĩ đến đó, Ngũ công chúa cũng nên có động tác gì đó a.

Thất hoàng tử thay Ngũ công chúa ở trước mặt Chu quý phi che giấu lâu như vậy, Ngũ công chúa nếu là không làm ầm ĩ một trận, Thất hoàng tử mới cảm thấy thất vọng.
Cũng may là Ngũ công chúa ở phương diện này chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
Sau khi Ngũ công chúa cùng Chu quý phi mâu thuẫn, mấy ngày hôm sau liền làm ra một chuyện lớn, nàng không biết sao lại cùng Bình Ninh quận chúa nổi lên tranh chấp.

Trong lúc tranh đấu, nàng lại dùng mảnh sứ vỡ cắt qua mặt của Bình Ninh quận chúa!
Bình Ninh quận chúa đó há lại là một kẻ dễ chọc như vậy sao? Hiển nhiên là không phải.
Bình Ninh quận chúa là cháu gái đích trưởng của Vinh Thân Vương.

Vinh Thân Vương ở trong tông thất lại rất có phân lượng, ngay cả Chiêu Đức Đế cũng phải cung kính kêu một tiếng "Hoàng thúc".
Hiện giờ, vị lão thân vương này tuổi tác đã cao lại tự mình đi vào trong cung cầu xin Hứa hoàng hậu làm chủ về việc Ngũ công chúa đả thương cháu gái lão cấp bách mà nói ra.

Hứa hoàng hậu tất nhiên là muốn theo lẽ công bằng mà xử lý, nàng cùng Ngũ công chúa và Chu quý phi không có giao tình gì nên không đáng phải che chở các nàng.
Chu quý phi tuy biết Ngũ công chúa tâm tính có chút cực đoan, đối với Lam Thừa Vũ có chút để tâm.

Bởi vậy nàng cùng Bình Ninh quận chúa bằng mặt mà không bằng lòng, sẽ đối phó một chút.

Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Ngũ công chúa thế lại sẽ làm tới một bước như thế này.
Nếu có thể, Chu quý phi thật muốn đem Ngũ công chúa cạy đầu ra mà nhìn xem bên trong rốt cuộc là trong đầu nàng có chứa cái gì thế nhưng lại xuẩn ngốc đến mức ở trước mặt mọi người mà đem huỷ hoại dung mạo của Bình Ninh quận chúa.
Ngũ công chúa lần lượt đem tới phiền toán cho Chu quý phi khiến tình cảm mẹ con của Chu quý phi đối với Ngũ công chúa dư lại thật sự là không còn nhiều lắm.

Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn là mẹ con, Ngũ công chúa nơi đó không phải nàng nói mặc kệ là có thể mặc kệ.

Lần này Bình Ninh quận chúa bị Ngũ công chúa hủy dung, bên ngoài nhưng còn có người suy đoán là do Chu quý phi sai sử nàng làm hết thảy mọi việc này đâu.
Xử lý xong chuyện này, tinh lực của Chu quý phi tập trung hết vào sự việc lần này làm nàng không thể kịp thời phát hiện trận đại chiến này thực sự không thích hợp.
Sau này, khi Chu gia bởi vì chuyện này mà phạm sai lầm bị Chiêu Đức Đế nhổ có tận gốc, Chu quý phi mới hối hận không thôi, nàng như thế nào liền không có nhìn ra hết thảy những chuyện này đều có người tính kế nàng chứ?
* * *
Trên chiến trường, Thái Tử cùng phó tướng suất lĩnh đại quân vừa đánh vừa lui, thong dong có thừa, cũng không chật vật.
Phó tướng thở dài:
- "May mắn là điện hạ có dự kiến trước, phỏng đoán chúng ta đến Vân Nam Vương sẽ không dễ dàng mà nhận thua, chắc chắn sẽ mai phục chờ chúng ta.

Nếu không, chúng ta lúc này sợ là đã bị quân Vân Nam kia đánh thua tan tác, thương vong thảm trọng rồi."

Thái Tử đây là lần đầu tiên lên chiến trường lại có độ trầm ổn, ở trên người hắn nhìn không ra chút nào là một người trẻ tuổi tâm phù khí táo chỉ vì cái lợi trước mắt.
Chỉ thấy ngón tay hắn thon dài, trắng nõn vân vê một mũi tên vũ, nói:
- "Vân Nam Vương người này cô cũng đã từng gặp qua, là một người ngoài mềm trong cứng.

Tuy nhìn như vô dụng nhưng tâm kế lại thập phần thâm trầm.

Những năm gần đây hắn hiểu được phụ hoàng yếu thế, làm cho phụ hoàng thả lỏng cảnh giác đối với hắn.

Mặc kệ hắn biểu hiện có gầy gò, ốm yếu đến như thế nào, cô sẽ hoàn toàn không tin."
Thái Tử vĩnh viễn cũng không quên được năm đó trước khi Vân Nam Vương hoăng thệ, vẫn là thế tử Vân Nam Vương vào kinh nhận phong vương.

Khi đó biểu tình của hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, thâm trầm như vậy, không giống như là một thiếu niên vô tâm, vô phế choai choai không hiểu sự đời.
Trong cung xảy ra chuyện, nhiều lần xuất hiện kiến huyết phong hầu.

Tuy không có chứng cứ chứng minh việc này cùng Vân Nam Vương có quan hệ, nhưng kiến huyết phong hầu vốn sinh trưởng ở vùng Vân Quý này, rốt cuộc cũng khiến Thái Tử đối với nơi này sinh ra cảnh giác
Hiện giờ xem ra là hắn suy đoán đúng, nhưng hắn lại không có bởi vậy mà vui vẻ.
Nếu cho tới nay Vân Nam Vương đều thâm tàng bất lộ, cùng người trong cung có cấu kết với nhau, như vậy, mẫu hậu cùng muội muội hắn hiện giờ có còn an toàn hay không?
Thái Tử nhìn mũi tên chặn được trong tay, đây là mũi tên có chứa kiến huyết phong hầu, biểu tình thập phần ngưng trọng.
Một bên phó tướng không biết Thái Tử trong lòng đang suy nghĩ cái gì, thấy Thái Tử lo lắng sốt ruột như vậy, liền mở miệng trấn an nói:
- "Hoàng Thượng tuy không hợp với khí hậu mà nhiễm bệnh, nhưng chỉ là nhất thời thôi.

Chúng ta có dược liệu, lập tức sẽ có người đưa tới.

Hoàng Thượng là chân long thiên tử, bệnh tật nho nhỏ bực này tất nhiên là không thể làm khó được Hoàng Thượng."
"Đợi long thể của Hoàng Thượng khỏi hẳn, chúng ta liền có thể dốc sức làm lại, tiếp tục tấn công Vân Nam Vương trừ bỏ loạn thần tặc tử này."
Thái Tử nghe vậy, chỉ thở dài cũng không nói chuyện.
Hắn tuy không thích Chiêu Đức Đế, thậm chí ước gì Chiêu Đức Đế có thể nhanh chóng chết đi.

Nhưng hắn cũng biết Chiêu Đức Đế không nên chết ở tiền tuyến loại địa phương này.
Chỉ là, hắn có dự cảm chuyện này không đơn giản như vậy.
Quả nhiên không quá mấy ngày, bệnh tình của Chiêu Đức Đế liền nặng thêm.

Nguyên theo kế hoạch ban đầu là Chu tướng quân đến tiếp tế quân lương, nhưng đã nhiều ngày liền ngay cả cái bóng dáng của hắn cũng đều không thấy đâu.
Chiêu Đức Đế bệnh không có đủ dược liệu để chưa trị, đại quân lương thảo cũng không thấy bóng dáng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện