- "Ta chỉ là cảm thấy thái độ của Thái tử ca ca đối đãi với Võ An Hầu giống như thay đổi không ít.."
Bảo Lạc ấp úng nói.
Lúc trước, Thái tử đối với Lam Thừa Vũ tuy rằng còn tính thưởng thức, nhưng vẫn luôn phòng bị vô cùng.
Một khi Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ gần gũi nhau một chút, Thái tử liền sẽ tìm mọi cách để kéo giãn khoảng cách của hai người họ, phảng phất dường như Lam Thừa Vũ giống như yêu ma quỷ quái không bằng.
Nhưng lần này chinh chiến trở về, không biết có phải ảo giác của Bảo Lạc hay không mà phòng bị cùng địch ý của Thái tử đối với Lam Thừa Vũ tựa hồ tiêu tán đi không ít.
Xem ra, từng trải qua gian nan sống chết có nhau trong trận chiến vừa rồi, thái độ thật sự sẽ trở nên không giống nhau.
Kỳ thật, chính bản thân của Bảo Lạc có muốn đi thăm tình hình của Lam Thừa Vũ hay không cũng là thập phần rối rắm.
Nếu luận về bản tâm, khi nàng nghe nói Lam Thừa Vũ ở trên chiến trường bị thương, tự nhiên là lo lắng cho Lam Thừa Vũ, muốn đi Lam gia nhìn xem Lam Thừa Vũ đến tột cùng là như thế nào.
Nhưng, trước khi Lam Thừa Vũ rời khỏi kinh thành, nàng cùng Lam Thừa Vũ lại phát sinh ra những sự việc kia vẫn còn đang rõ ràng trước mắt.
Chỉ cần vừa nhớ tới Lam Thừa Vũ, trong đầu Bảo Lạc liền thập phần không bình tĩnh, ở trong ngực ẩn ẩn nóng lên, chỉ cảm thấy cảm xúc giống như là đang thoát ly sự khống chế của chính mình.
Nghĩ đến đây, lại làm nàng không dám chủ động đi đến trước mặt Lam Thừa Vũ.
Đương lúc nàng còn đang ngây người, lại nghe Thái tử nói:
- "Không phải muội muốn đi thăm Võ An Hầu sao, sao vẫn còn ngây ngốc làm cái gì? Mau trở về để cung nữ chuẩn bị đổi bộ quần áo khác, chuẩn bị tốt còn đi a.
Ta đã chuẩn bị lễ vật đầy đủ rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng."
- "A..
Ân.." Bảo Lạc lung tung đáp ứng vài câu, tổng cảm thấy chuyện đi thăm Lam Thừa Vũ, Thái tử tựa hồ so với nàng càng để bụng hơn.
Chẳng sợ nàng không có đề cập tới thì Thái tử cũng sẽ đi thăm Lam Thừa Vũ đi.
Rốt cuộc là về công thì Lam Thừa Vũ mới vừa cứu Thái tử.
Về tư thì Lam Thừa Vũ cũng là biểu đệ của Thái tử.
Cho dù nói tới phương diện thì Thái tử cũng đều nên đi thăm Lam Thừa Vũ.
Thái tử nhìn bóng dáng Bảo Lạc rời đi, trầm giọng phân phó nói:
- "Lần này muội muội ra cung chính là đại biểu cấp cho công chúa Hoàng gia ta mặt mũi, tự nhiên là muốn thu thập tốt một phen.
Cô không vội, muội muội cứ chậm rãi chuẩn bị."
Ngày trước hắn đã từng có ý muốn ngăn cản ý tưởng đem muội muội nhà mình gả cho Lam Thừa Vũ, nhưng khi hắn thấy biểu tình của muội muội thất hồn lạc phách, ý tưởng này cũng dần dần thay đổi.
Thái tử thật sự là không muốn muội muội nhà mình có bộ dáng thương tâm như vậy.
Nếu Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đều chưa đính hôn, như vậy, hắn thử vì bọn họ trù tính một phen thì có cái gì không được?
Chiêu Đức Đế đương nhiên sẽ không đồng ý hôn sự này, nhưng trải qua một phen lăn lộn kia ở Vân Nam, thân mình của Chiêu Đức Đế trở nên thập phần không tốt, sợ là nhịn không được mấy năm.
Nếu đã như thế thì hắn rất muốn thành toàn cho Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, chỉ cần kéo dài thêm mấy năm nữa liền tốt.
Đợi đến khi đại sự của Chiêu Đức Đế ổn định rồi, hắn tự nhiên có thể làm chủ vì muội muội nhà mình một phen.
Thái tử tuy rằng đã nổi lên một chút tâm tư muốn thành toàn cho Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, nhưng nghĩ đến đoạn thời gian trước khi bọn họ đi Vân Nam, Lam Thừa Vũ kia dám tự ý đem muội muội của hắn lừa đi Lam gia, không biết là đã làm gì muội muội của hắn rồi, mà khiến muội muội của hắn tâm tư hoàn toàn đảo loạn.
Thái tử trong lòng liền thập phần không thoải mái.
Hắn muốn cho người nào đó biết muốn có được muội muội hắn không dễ dàng như vậy đâu!
Không được hắn cho phép liền đã động tay động chân với muội muội hắn rồi, đây là muốn người kia phải trả giá chút ít.
Thái tử lần này tuy rằng đồng ý mang theo Bảo Lạc đi thăm Lam Thừa Vũ, nhưng nói thật thì hắn đúng là cũng không có cái ý tưởng này.
* * *
Thiếu niên đang ở trên giường dưỡng thương, trên vai còn đang băng bó một vòng lại một vòng vải, hiển nhiên, hắn lần này bị thương không nhẹ.
Để có được phú quý hiển vinh cùng địa vị rốt cuộc không phải dễ dàng mà lấy được như vậy.
Bọn họ cuối cùng có thể như dự tính chiến thắng được Vân Nam Vương như vậy, lại không có bất kỳ thương tổn đến yếu hại nào đã là rất tốt rồi.
Lam Thừa Vũ nghe nói Thái tử cùng Bảo Lạc tới thăm hắn, hai mắt lập tức sáng ngời, khóe môi ức chế không được giơ lên.
Nhìn biểu tình kia, muội muội của hắn nhịn không được mà nói:
- "Ca, nhìn ngươi đúng là không có chút tiền đồ nào! Còn không phải là Bảo Lạc cảm thấy ngươi rất đáng thương nên mới đến thăn ngươi hay sao, ngươi thế nhưng lại cười thành cái dạng này rồi!"
Lam Thừa Vũ sớm đã thành thói quen bị Lam Sơ Nghiên trêu chọc mà tổn hại đến mặt mũi của hắn rồi, hắn liếc xéo Lam Sơ Nghiên liếc mắt một cái tỏ vẻ tâm tình rất tốt, không thèm cùng Lam Sơ Nghiên so đo.
Lam Sơ Nghiên tấm tắc hai tiếng, quay đầu, không thèm nhìn đến cái người ca ca ngây ngốc của nàng đang tươi cười kia.
Nàng xem như minh bạch, một khi chỉ cần gặp được Bảo Lạc, đầu óc linh quang của ca ca liền hoàn toàn thoái hóa thành một đứa trẻ nhỏ.
Lúc này, Lam Thừa Vũ cùng Lam Sơ Nghiên cũng không có dự đoán được tuy là Bảo Lạc có tới đây, nhưng Lam Thừa Vũ cơ bản sẽ không được ở cùng một chỗ với nàng.
Đừng nói là một chỗ, liền ngay cả nói với nhau một câu, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội nói nhiều với nhau hai câu.
Sau khi Bảo Lạc theo Thái tử vào phòng, hai mắt chạm đến ánh mắt sáng quắc của Lam Thừa Vũ liền không khỏi nhớ tới ngày trước tên Lam Thừa Vũ kia cùng nàng bốn mắt nhìn nhau nói những lời đó.
Nàng đưa ngón tay bạch ngọc của mình lên xoa gò má không tự chủ được mà đỏ ửng, trên mặt lại vẫn là nghiêm trang nói:
- "Nghe nói trên chiến trường lúc tình hình chiến đấu nguy cấp, Võ An Hầu lấy thân mình chắn mũi tên cho Thái tử ca ca nên Thái tử ca ca lúc này mới có thể bình an mà không bị thương, cũng đa tạ Võ An Hầu có ân cứu mạng với Thái tử ca ca.
Hôm nay, bổn cung cùng Thái tử ca ca tới thăm riêng Võ An Hầu, không biết Võ An Hầu hiện tại thương thế như thế nào, nhưng có chuyển biến tốt đẹp hay không?"
Không biết như thế nào, Lam Thừa Vũ vừa thấy bộ dáng nghiêm trang này của nàng liền không khỏi có chút buồn cười mà nhìn nàng thêm nhiều lần.
Chỉ là mới vừa đảo mắt một cái đã thấy Thái tử liền đứng ở bên người Bảo Lạc, rốt cuộc cũng cần phải cố kỵ một chút, liền ho nhẹ một tiếng miễn cưỡng căng chặt gò má, cũng nghiêm trang mà nói với Bảo Lạc:
- "Hiện giờ thương thế của thần cũng khá hơn nhiều rồi, đa tạ công chúa quan tâm, đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm."
Tuy nói trước mắt người mở miệng chỉ có Bảo Lạc, nhưng Bảo Lạc dù sao cũng là cùng Thái tử cùng nhau tới đây, nếu không cảm ta Thái tử thì cũng không tốt lắm.
Lam Thừa Vũ vốn dĩ cũng chỉ là trả lời theo lễ nghĩa, ai ngờ sau khi Thái tử nghe Lam Thừa Vũ nhắc tới hắn, cũng liền thuận thế mở miệng:
- "Lần này Võ An Hầu bị thương, cần phải điều dưỡng thật tốt mới đúng.
Tuy là nói không có thương tổn đến quá nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là thương tổn tới gân cốt nên cũng cần phải chú ý tĩnh dưỡng."
- "Vì thương thế của Võ An Hầu, cô cố ý sai người mang theo dược liệu tốt nhất từ trong cung tới, hy vọng Võ An Hầu có thể sớm ngày bình phục."
Thái tử dừng lại một chút mới nói:
- "Phụ hoàng cũng thực quan tâm tới thương thế của Võ An Hầu."
- "Đa tạ Hoàng Thượng cùng Thái tử điện hạ đã quan tâm."
Sau một hồi trả lời khách sáo, kế tiếp, Thái tử cùng Lam Thừa Vũ nói một chút chuyện trên chiến trường cùng thương thế, cố tình hắn lại nói được vô cùng chân thành.
Không phải do Lam Thừa Vũ không tiếp mà Lam Thừa Vũ mệt mỏi khi phải ứng phó với Thái tử, rốt cuộc là không tìm được cơ hội cùng Bảo Lạc có không gian riêng để trò chuyện.
Bảo Lạc tất nhiên không bị Lam Sơ Nghiên bắt cóc đi.
Thấy thế, Lam Thừa Vũ khóe mắt trừng trừng, khó chịu, mà Thái tử ở bên cạnh trên mặt lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt trên nỗi đau của người khác.
Chuyến này, Thái tử đã thành công cho Lam Thừa Vũ một cái ra oai phủ đầu liền rất vừa lòng.
Bảo Lạc không biết nên đối mặt với Lam Thừa Vũ như thế nào, hiện tại đã thấy được tình hình của Lam Thừa Vũ, lại không cần phải ứng phó với hắn cũng rất hài lòng.
Lam Sơ Nghiên lại nhìn chuẩn một cơ hội, cấp tốc đem Bảo Lạc thoát ra từ trong móng vuốt của ca ca mà kéo đi, liền cũng rất vừa lòng.
Ngươi duy nhất không hài lòng sợ là chỉ có một mình Lam Thừa Vũ.
Lam phủ cũng xem như là bầu không khí còn nhẹ nhàng, nhưng tình huống của Chiêu Đức Đế liền không tốt như vậy.
Chiêu Đức Đế vốn là bị thương, lại bởi vì lần này đi viễn chinh bị bệnh một thời gian dài, thân mình phá lệ càng trở nên suy yếu, chẳng sợ là đã trở lại trong kinh thì cũng chỉ có thể ngày ngày tĩnh dưỡng.
Bởi vì không có đủ tinh lực để xử lý chính vụ, hắn thậm chí còn đem đại bộ phận chính vụ giao tới cho Thái tử xử lý thay.
Chuyện này đối với tình huống của Chiêu Đức Đế mà nói chính là cực kỳ hiếm thấy.
Hắn từ trước đến nay quyền cai quản luôn là chuyên chế, không thích phân quyền cho người khác.
Từ sau khi được tiên đế xác phong lên làm Hoàng trữ rồi đăng cơ, sau lại cùng Nhiếp Chính Vương đấu một phen, lại từ trong tay của Nhiếp Chính Vương thu hồi quyền bính, hắn liền vẫn luôn chặt chẽ mà nắm lấy quyền lực trong tay, rốt cuộc chưa cho những người khác có cơ hội nhúng tay vào.
Hắn tựa như một vị thần giữ của bủn xỉn, chặt chẽ mà đem quyền lực nắm gọn trong tay, e sợ cho người khác vượt rào nắm quyền.
Chỉ có thể trải qua tư vị nắm mọi quyền lực trong tay mới có thể đem quyền lực nắm chặt đến như vậy.
Lần này Chiêu Đức Đế và Thái tử cùng nhau đi viễn chinh, tuy nói quan hệ phụ tử đã cải thiện lên không ít, nhưng tín nhiệm không phải là một sớm một chiều liền có thể dễ dàng có được như vậy.
Dưới tình huống như vậy, Chiêu Đức Đế sẽ để Thái tử đứng ra hiệp trợ hắn xử lý chính vụ, điều đó chỉ có thể chứng minh tình trạng thân thể Chiêu Đức Đế thật sự là không được lạc quan.
Đáng tiếc Chu quý nhân, Huệ quý nhân cùng Trang tài tử bại lộ quá sớm, không chỉ có một đám đều bị Chiêu Đức Đế hạ phi vị, mà gia tộc phía sau các nàng cũng bị Chiêu Đức Đế nghi kỵ cùng phòng bị.
Nếu không thì hiện tại các nàng đã có thể có một phen cơ hội.
Thất hoàng tử không chút để ý vấn đề này, trên mặt lại giơ lên vẻ mặt vô cùng lo lắng:
- "Phụ hoàng, nhi thần tới thỉnh an ngài.
Nhi thần lo lắng tình trạng thân thể của người nên đặc biệt đi Hoàng Gia Tự Miếu vì ngài cầu lá bùa bình an tới đây, ước nguyện thân thể của ngài sớm ngày bình phục."
Sau đó lại hỏi:
- "Phụ hoàng, ngài hôm nay cảm thấy thân mình đã tốt hơn chút nào chưa?"
Chiêu Đức Đế tuy rằng trước mắt rất chán ghét Chu quý nhân, đối với Chu gia cũng không còn tín nhiệm như trước nữa, nhưng đối với Thất hoàng tử vẫn là thập phần sủng ái.
Thất hoàng tử đứa nhỏ này vẫn luôn hiếu thuận, ở phương diện lợi ích cũng không mấy để ý.
Hắn có chút cố chấp, ai đối xử tốt với hắn, hắn đều sẽ ghi tạc trong lòng.
Năm đó, Thục phi bất quá là mới chỉ nuôi nấng hắn một đoạn thời gian ngắn, nhưng sau khi Thục phi thệ, hắn liền vì Thục phi mà thủ hiếu ba năm.
Chiêu Đức Đế đau lòng cho hắn, hắn liền cũng toàn tâm toàn ý mà đem Chiêu Đức Đế coi như phụ thân chính mình mà hiếu thuận, mà không phải coi hắn như phụ hoàng kính sợ.
Bởi vậy, Thất hoàng tử tuy là nhi tử của Chu quý nhân, nhưng ở trong lòng Chiêu Đức Đế, Thất hoàng tử cùng Chu quý nhân cũng không có liên quan gì đến nhau.
Chiêu Đức Đế ho khan vài tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười:
- "Có tiểu thất thành tâm vì trẫm ở trước mặt Bồ Tát khẩn cầu, trẫm há có thể không tốt được hay sao?"
Lá bùa bình an kia hình thức thập phần cổ xưa, nhìn đích xác là có vài phần Phật pháp.
Chiêu Đức Đế đem nó tiếp nhận lấy, chỉ cảm thấy chóp mũi xẹt qua một trận như có như không u hương.
Mùi hương kia thập phần dễ ngửi, Chiêu Đức Đế liền không khỏi có chút say mê.
Không biết có phải là nghẹn đến mức tàn nhẫn hay không mà bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp được một ít, không quá mấy ngày, Chiêu Đức Đế liền bắt đầu lưu luyến với hậu cung phi tần trong cung.
Cũng không biết vì sao, vô luận là sủng phi tuổi trẻ mỹ mạo đến đâu, hay là những phi tần lâu đời đều không thể đủ làm Chiêu Đức Đế thỏa mãn.
Lúc này, Chiêu Đức Đế bắt đầu vô cùng tưởng niệm tới Chu quý nhân đang bị giam cầm ở trong lãnh cung.
Chu quý nhân này tuy nói là tâm tư coi trọng quyền lực quá nặng, hiện lại mất thánh sủng của Hoàng đế, nhưng nếu muốn bàn về thủ đoạn hầu hạ Chiêu Đức Đế thì trong hậu cung này thật đúng là không có mấy người có thể so sánh được với nàng..
Bảo Lạc ấp úng nói.
Lúc trước, Thái tử đối với Lam Thừa Vũ tuy rằng còn tính thưởng thức, nhưng vẫn luôn phòng bị vô cùng.
Một khi Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ gần gũi nhau một chút, Thái tử liền sẽ tìm mọi cách để kéo giãn khoảng cách của hai người họ, phảng phất dường như Lam Thừa Vũ giống như yêu ma quỷ quái không bằng.
Nhưng lần này chinh chiến trở về, không biết có phải ảo giác của Bảo Lạc hay không mà phòng bị cùng địch ý của Thái tử đối với Lam Thừa Vũ tựa hồ tiêu tán đi không ít.
Xem ra, từng trải qua gian nan sống chết có nhau trong trận chiến vừa rồi, thái độ thật sự sẽ trở nên không giống nhau.
Kỳ thật, chính bản thân của Bảo Lạc có muốn đi thăm tình hình của Lam Thừa Vũ hay không cũng là thập phần rối rắm.
Nếu luận về bản tâm, khi nàng nghe nói Lam Thừa Vũ ở trên chiến trường bị thương, tự nhiên là lo lắng cho Lam Thừa Vũ, muốn đi Lam gia nhìn xem Lam Thừa Vũ đến tột cùng là như thế nào.
Nhưng, trước khi Lam Thừa Vũ rời khỏi kinh thành, nàng cùng Lam Thừa Vũ lại phát sinh ra những sự việc kia vẫn còn đang rõ ràng trước mắt.
Chỉ cần vừa nhớ tới Lam Thừa Vũ, trong đầu Bảo Lạc liền thập phần không bình tĩnh, ở trong ngực ẩn ẩn nóng lên, chỉ cảm thấy cảm xúc giống như là đang thoát ly sự khống chế của chính mình.
Nghĩ đến đây, lại làm nàng không dám chủ động đi đến trước mặt Lam Thừa Vũ.
Đương lúc nàng còn đang ngây người, lại nghe Thái tử nói:
- "Không phải muội muốn đi thăm Võ An Hầu sao, sao vẫn còn ngây ngốc làm cái gì? Mau trở về để cung nữ chuẩn bị đổi bộ quần áo khác, chuẩn bị tốt còn đi a.
Ta đã chuẩn bị lễ vật đầy đủ rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng."
- "A..
Ân.." Bảo Lạc lung tung đáp ứng vài câu, tổng cảm thấy chuyện đi thăm Lam Thừa Vũ, Thái tử tựa hồ so với nàng càng để bụng hơn.
Chẳng sợ nàng không có đề cập tới thì Thái tử cũng sẽ đi thăm Lam Thừa Vũ đi.
Rốt cuộc là về công thì Lam Thừa Vũ mới vừa cứu Thái tử.
Về tư thì Lam Thừa Vũ cũng là biểu đệ của Thái tử.
Cho dù nói tới phương diện thì Thái tử cũng đều nên đi thăm Lam Thừa Vũ.
Thái tử nhìn bóng dáng Bảo Lạc rời đi, trầm giọng phân phó nói:
- "Lần này muội muội ra cung chính là đại biểu cấp cho công chúa Hoàng gia ta mặt mũi, tự nhiên là muốn thu thập tốt một phen.
Cô không vội, muội muội cứ chậm rãi chuẩn bị."
Ngày trước hắn đã từng có ý muốn ngăn cản ý tưởng đem muội muội nhà mình gả cho Lam Thừa Vũ, nhưng khi hắn thấy biểu tình của muội muội thất hồn lạc phách, ý tưởng này cũng dần dần thay đổi.
Thái tử thật sự là không muốn muội muội nhà mình có bộ dáng thương tâm như vậy.
Nếu Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đều chưa đính hôn, như vậy, hắn thử vì bọn họ trù tính một phen thì có cái gì không được?
Chiêu Đức Đế đương nhiên sẽ không đồng ý hôn sự này, nhưng trải qua một phen lăn lộn kia ở Vân Nam, thân mình của Chiêu Đức Đế trở nên thập phần không tốt, sợ là nhịn không được mấy năm.
Nếu đã như thế thì hắn rất muốn thành toàn cho Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, chỉ cần kéo dài thêm mấy năm nữa liền tốt.
Đợi đến khi đại sự của Chiêu Đức Đế ổn định rồi, hắn tự nhiên có thể làm chủ vì muội muội nhà mình một phen.
Thái tử tuy rằng đã nổi lên một chút tâm tư muốn thành toàn cho Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, nhưng nghĩ đến đoạn thời gian trước khi bọn họ đi Vân Nam, Lam Thừa Vũ kia dám tự ý đem muội muội của hắn lừa đi Lam gia, không biết là đã làm gì muội muội của hắn rồi, mà khiến muội muội của hắn tâm tư hoàn toàn đảo loạn.
Thái tử trong lòng liền thập phần không thoải mái.
Hắn muốn cho người nào đó biết muốn có được muội muội hắn không dễ dàng như vậy đâu!
Không được hắn cho phép liền đã động tay động chân với muội muội hắn rồi, đây là muốn người kia phải trả giá chút ít.
Thái tử lần này tuy rằng đồng ý mang theo Bảo Lạc đi thăm Lam Thừa Vũ, nhưng nói thật thì hắn đúng là cũng không có cái ý tưởng này.
* * *
Thiếu niên đang ở trên giường dưỡng thương, trên vai còn đang băng bó một vòng lại một vòng vải, hiển nhiên, hắn lần này bị thương không nhẹ.
Để có được phú quý hiển vinh cùng địa vị rốt cuộc không phải dễ dàng mà lấy được như vậy.
Bọn họ cuối cùng có thể như dự tính chiến thắng được Vân Nam Vương như vậy, lại không có bất kỳ thương tổn đến yếu hại nào đã là rất tốt rồi.
Lam Thừa Vũ nghe nói Thái tử cùng Bảo Lạc tới thăm hắn, hai mắt lập tức sáng ngời, khóe môi ức chế không được giơ lên.
Nhìn biểu tình kia, muội muội của hắn nhịn không được mà nói:
- "Ca, nhìn ngươi đúng là không có chút tiền đồ nào! Còn không phải là Bảo Lạc cảm thấy ngươi rất đáng thương nên mới đến thăn ngươi hay sao, ngươi thế nhưng lại cười thành cái dạng này rồi!"
Lam Thừa Vũ sớm đã thành thói quen bị Lam Sơ Nghiên trêu chọc mà tổn hại đến mặt mũi của hắn rồi, hắn liếc xéo Lam Sơ Nghiên liếc mắt một cái tỏ vẻ tâm tình rất tốt, không thèm cùng Lam Sơ Nghiên so đo.
Lam Sơ Nghiên tấm tắc hai tiếng, quay đầu, không thèm nhìn đến cái người ca ca ngây ngốc của nàng đang tươi cười kia.
Nàng xem như minh bạch, một khi chỉ cần gặp được Bảo Lạc, đầu óc linh quang của ca ca liền hoàn toàn thoái hóa thành một đứa trẻ nhỏ.
Lúc này, Lam Thừa Vũ cùng Lam Sơ Nghiên cũng không có dự đoán được tuy là Bảo Lạc có tới đây, nhưng Lam Thừa Vũ cơ bản sẽ không được ở cùng một chỗ với nàng.
Đừng nói là một chỗ, liền ngay cả nói với nhau một câu, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội nói nhiều với nhau hai câu.
Sau khi Bảo Lạc theo Thái tử vào phòng, hai mắt chạm đến ánh mắt sáng quắc của Lam Thừa Vũ liền không khỏi nhớ tới ngày trước tên Lam Thừa Vũ kia cùng nàng bốn mắt nhìn nhau nói những lời đó.
Nàng đưa ngón tay bạch ngọc của mình lên xoa gò má không tự chủ được mà đỏ ửng, trên mặt lại vẫn là nghiêm trang nói:
- "Nghe nói trên chiến trường lúc tình hình chiến đấu nguy cấp, Võ An Hầu lấy thân mình chắn mũi tên cho Thái tử ca ca nên Thái tử ca ca lúc này mới có thể bình an mà không bị thương, cũng đa tạ Võ An Hầu có ân cứu mạng với Thái tử ca ca.
Hôm nay, bổn cung cùng Thái tử ca ca tới thăm riêng Võ An Hầu, không biết Võ An Hầu hiện tại thương thế như thế nào, nhưng có chuyển biến tốt đẹp hay không?"
Không biết như thế nào, Lam Thừa Vũ vừa thấy bộ dáng nghiêm trang này của nàng liền không khỏi có chút buồn cười mà nhìn nàng thêm nhiều lần.
Chỉ là mới vừa đảo mắt một cái đã thấy Thái tử liền đứng ở bên người Bảo Lạc, rốt cuộc cũng cần phải cố kỵ một chút, liền ho nhẹ một tiếng miễn cưỡng căng chặt gò má, cũng nghiêm trang mà nói với Bảo Lạc:
- "Hiện giờ thương thế của thần cũng khá hơn nhiều rồi, đa tạ công chúa quan tâm, đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm."
Tuy nói trước mắt người mở miệng chỉ có Bảo Lạc, nhưng Bảo Lạc dù sao cũng là cùng Thái tử cùng nhau tới đây, nếu không cảm ta Thái tử thì cũng không tốt lắm.
Lam Thừa Vũ vốn dĩ cũng chỉ là trả lời theo lễ nghĩa, ai ngờ sau khi Thái tử nghe Lam Thừa Vũ nhắc tới hắn, cũng liền thuận thế mở miệng:
- "Lần này Võ An Hầu bị thương, cần phải điều dưỡng thật tốt mới đúng.
Tuy là nói không có thương tổn đến quá nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là thương tổn tới gân cốt nên cũng cần phải chú ý tĩnh dưỡng."
- "Vì thương thế của Võ An Hầu, cô cố ý sai người mang theo dược liệu tốt nhất từ trong cung tới, hy vọng Võ An Hầu có thể sớm ngày bình phục."
Thái tử dừng lại một chút mới nói:
- "Phụ hoàng cũng thực quan tâm tới thương thế của Võ An Hầu."
- "Đa tạ Hoàng Thượng cùng Thái tử điện hạ đã quan tâm."
Sau một hồi trả lời khách sáo, kế tiếp, Thái tử cùng Lam Thừa Vũ nói một chút chuyện trên chiến trường cùng thương thế, cố tình hắn lại nói được vô cùng chân thành.
Không phải do Lam Thừa Vũ không tiếp mà Lam Thừa Vũ mệt mỏi khi phải ứng phó với Thái tử, rốt cuộc là không tìm được cơ hội cùng Bảo Lạc có không gian riêng để trò chuyện.
Bảo Lạc tất nhiên không bị Lam Sơ Nghiên bắt cóc đi.
Thấy thế, Lam Thừa Vũ khóe mắt trừng trừng, khó chịu, mà Thái tử ở bên cạnh trên mặt lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt trên nỗi đau của người khác.
Chuyến này, Thái tử đã thành công cho Lam Thừa Vũ một cái ra oai phủ đầu liền rất vừa lòng.
Bảo Lạc không biết nên đối mặt với Lam Thừa Vũ như thế nào, hiện tại đã thấy được tình hình của Lam Thừa Vũ, lại không cần phải ứng phó với hắn cũng rất hài lòng.
Lam Sơ Nghiên lại nhìn chuẩn một cơ hội, cấp tốc đem Bảo Lạc thoát ra từ trong móng vuốt của ca ca mà kéo đi, liền cũng rất vừa lòng.
Ngươi duy nhất không hài lòng sợ là chỉ có một mình Lam Thừa Vũ.
Lam phủ cũng xem như là bầu không khí còn nhẹ nhàng, nhưng tình huống của Chiêu Đức Đế liền không tốt như vậy.
Chiêu Đức Đế vốn là bị thương, lại bởi vì lần này đi viễn chinh bị bệnh một thời gian dài, thân mình phá lệ càng trở nên suy yếu, chẳng sợ là đã trở lại trong kinh thì cũng chỉ có thể ngày ngày tĩnh dưỡng.
Bởi vì không có đủ tinh lực để xử lý chính vụ, hắn thậm chí còn đem đại bộ phận chính vụ giao tới cho Thái tử xử lý thay.
Chuyện này đối với tình huống của Chiêu Đức Đế mà nói chính là cực kỳ hiếm thấy.
Hắn từ trước đến nay quyền cai quản luôn là chuyên chế, không thích phân quyền cho người khác.
Từ sau khi được tiên đế xác phong lên làm Hoàng trữ rồi đăng cơ, sau lại cùng Nhiếp Chính Vương đấu một phen, lại từ trong tay của Nhiếp Chính Vương thu hồi quyền bính, hắn liền vẫn luôn chặt chẽ mà nắm lấy quyền lực trong tay, rốt cuộc chưa cho những người khác có cơ hội nhúng tay vào.
Hắn tựa như một vị thần giữ của bủn xỉn, chặt chẽ mà đem quyền lực nắm gọn trong tay, e sợ cho người khác vượt rào nắm quyền.
Chỉ có thể trải qua tư vị nắm mọi quyền lực trong tay mới có thể đem quyền lực nắm chặt đến như vậy.
Lần này Chiêu Đức Đế và Thái tử cùng nhau đi viễn chinh, tuy nói quan hệ phụ tử đã cải thiện lên không ít, nhưng tín nhiệm không phải là một sớm một chiều liền có thể dễ dàng có được như vậy.
Dưới tình huống như vậy, Chiêu Đức Đế sẽ để Thái tử đứng ra hiệp trợ hắn xử lý chính vụ, điều đó chỉ có thể chứng minh tình trạng thân thể Chiêu Đức Đế thật sự là không được lạc quan.
Đáng tiếc Chu quý nhân, Huệ quý nhân cùng Trang tài tử bại lộ quá sớm, không chỉ có một đám đều bị Chiêu Đức Đế hạ phi vị, mà gia tộc phía sau các nàng cũng bị Chiêu Đức Đế nghi kỵ cùng phòng bị.
Nếu không thì hiện tại các nàng đã có thể có một phen cơ hội.
Thất hoàng tử không chút để ý vấn đề này, trên mặt lại giơ lên vẻ mặt vô cùng lo lắng:
- "Phụ hoàng, nhi thần tới thỉnh an ngài.
Nhi thần lo lắng tình trạng thân thể của người nên đặc biệt đi Hoàng Gia Tự Miếu vì ngài cầu lá bùa bình an tới đây, ước nguyện thân thể của ngài sớm ngày bình phục."
Sau đó lại hỏi:
- "Phụ hoàng, ngài hôm nay cảm thấy thân mình đã tốt hơn chút nào chưa?"
Chiêu Đức Đế tuy rằng trước mắt rất chán ghét Chu quý nhân, đối với Chu gia cũng không còn tín nhiệm như trước nữa, nhưng đối với Thất hoàng tử vẫn là thập phần sủng ái.
Thất hoàng tử đứa nhỏ này vẫn luôn hiếu thuận, ở phương diện lợi ích cũng không mấy để ý.
Hắn có chút cố chấp, ai đối xử tốt với hắn, hắn đều sẽ ghi tạc trong lòng.
Năm đó, Thục phi bất quá là mới chỉ nuôi nấng hắn một đoạn thời gian ngắn, nhưng sau khi Thục phi thệ, hắn liền vì Thục phi mà thủ hiếu ba năm.
Chiêu Đức Đế đau lòng cho hắn, hắn liền cũng toàn tâm toàn ý mà đem Chiêu Đức Đế coi như phụ thân chính mình mà hiếu thuận, mà không phải coi hắn như phụ hoàng kính sợ.
Bởi vậy, Thất hoàng tử tuy là nhi tử của Chu quý nhân, nhưng ở trong lòng Chiêu Đức Đế, Thất hoàng tử cùng Chu quý nhân cũng không có liên quan gì đến nhau.
Chiêu Đức Đế ho khan vài tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười:
- "Có tiểu thất thành tâm vì trẫm ở trước mặt Bồ Tát khẩn cầu, trẫm há có thể không tốt được hay sao?"
Lá bùa bình an kia hình thức thập phần cổ xưa, nhìn đích xác là có vài phần Phật pháp.
Chiêu Đức Đế đem nó tiếp nhận lấy, chỉ cảm thấy chóp mũi xẹt qua một trận như có như không u hương.
Mùi hương kia thập phần dễ ngửi, Chiêu Đức Đế liền không khỏi có chút say mê.
Không biết có phải là nghẹn đến mức tàn nhẫn hay không mà bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp được một ít, không quá mấy ngày, Chiêu Đức Đế liền bắt đầu lưu luyến với hậu cung phi tần trong cung.
Cũng không biết vì sao, vô luận là sủng phi tuổi trẻ mỹ mạo đến đâu, hay là những phi tần lâu đời đều không thể đủ làm Chiêu Đức Đế thỏa mãn.
Lúc này, Chiêu Đức Đế bắt đầu vô cùng tưởng niệm tới Chu quý nhân đang bị giam cầm ở trong lãnh cung.
Chu quý nhân này tuy nói là tâm tư coi trọng quyền lực quá nặng, hiện lại mất thánh sủng của Hoàng đế, nhưng nếu muốn bàn về thủ đoạn hầu hạ Chiêu Đức Đế thì trong hậu cung này thật đúng là không có mấy người có thể so sánh được với nàng..
Danh sách chương