Tình cảm phu thê giữa Thái tử cùng Thái tử phi đạm bạc chưa bao giờ là bí mật gì.
Chỉ là Thái tử rốt cuộc cùng với phụ không giống nhau.
Tuy không có cảm tình gì với Thái Tử Phi, nhưng trước mặt người khác vẫn luôn thể diện cho Thái tử phi, khiến người ta không soi ra được cái gì.
Nếu là ngày xưa, nhà mẹ đẻ Phó gia của Thái tử phi cũng sẽ không quá mức lo lắng.
Chỉ là hiện giờ, bọn họ dần dần có chút đứng ngồi không yên.
- "Nương nương, nhà chúng ta tuy nói vẫn luôn đứng về phía của Hoàng Thượng, chưa từng cùng Thái tử đi lại quá thân cận.
Nhưng hiện giờ thân thể này của Hoàng Thượng mắt thấy ngày càng lụn bại..
Nhà chúng ta vẫn là nên tính toán sớm mới tốt."
Ngày hôm nay, mẫu thân Phó phu nhân Thái tử phi dâng thẻ bài vào cung:
- "Hoàng hậu chính nương nương chính là người mẹ chồng tốt, nương nương nên phải đi lại thân cận nhiều hơn nữa mới đúng.
Trường Thọ công chúa là em chồng của nương nương, lại được Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử điện hạ yêu thích, nương nương cũng cần phải nên thân cận."
Thái Tử Phi khảy khảy chuỗi ngọc trong tay, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ:
- "Không cần.
Lúc Thái tử cần nhà chúng ta giúp đỡ thì chúng ta chưa từng ra tay, hiện giờ mắt thấy thế cục thay đổi liền muốn đi qua dựa vào, chẳng lẽ người muốn coi Thái tử là một ngốc tử hay sao?"
Phó phu nhân thấy thế, thở dài:
- "Nương nương dù sao cũng là Thái tử phi do Hoàng Thượng ngự phong, ngày trước Thái tử điện hạ cũng chưa từng quá lạnh nhạt với nương nương, nếu là nương nương hồi tâm chuyển ý để phu thê tình thâm, chẳng phải sẽ càng thêm tốt đẹp hơn hay sao?"
Thái Tử Phi nghe vậy, nặng nề mà đem chuỗi ngọc ném vào một bên, một đôi đôi mắt đẹp lại có chút oán hận: - "Ai hiếm lạ cùng hắn làm phu thê tốt đẹp chứ?"
Nói rồi, Thái tử phi hít sâu một hơi:
- "Lúc trước, khi bổn cung mới vừa vào cung, tổ phụ cùng tổ mẫu là như thế nào ngàn vạn lần dặn dò bổn cung không cần phải cùng Thái tử quá mức thân cận? Bổn cung nghe lời tổ phụ cùng tổ mẫu nói, chẳng lẽ tổ phụ cùng tổ mẫu lại còn không có hài lòng?"
Phó phu nhân nghe vậy, ngẩn ra, run giọng hỏi:
- "Nương nương chính là đang oán hận chúng ta?"
Lúc trước Phó gia rõ ràng không có đem Thái tử để vào trong mắt, vẫn cứ lặng lẽ theo ý tứ của Chiêu Đức Đế mang đích ấu nữ vào cung.
Từ góc độ nào đó mà nói, Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chỉ là hiện giờ mắt thấy Thái tử có hi vọng kế vị, Thái Tử Phi lúc này tự nhiên cũng liền biến thành một bước cờ tốt.
Thái Tử Phi bưng lên chung trà:
- "Từ trước đã làm như thế nào thì sau này cũng sẽ làm như thế.
Lúc trước đại hôn, bổn cung chưa từng cùng Thái tử lui tới, hiện giờ cũng sẽ không vì lấy lòng hắn mà làm bất kỳ một cái gì.
Bổn cung vì Phó gia chiếm lấy vị trí Thái Tử Phi cũng coi như là không làm thất vọng gia tộc những năm gần đây đã bồi dưỡng."
Phó phu nhân chưa từng dự đoán được chính mình thế nhưng sẽ có một ngày bị chính thân sinh nữ nhi đốn trà tiễn khách, nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
Mắt thấy nữ nhi quay lưng lại không hề xem trọng chính mình, âm thầm lắc lắc đầu.
Nữ nhi đây là hoàn toàn cùng gia tộc ly tâm a.
Bảo Lạc cũng không quan tâm tới việc nhà của Thái Tử Phi cho lắm, thân mình hơi tốt một chút, nàng liền chạy tới Càn Nguyên cung hầu bệnh, cũng tìm hiểu một số tình huống.
Cũng không biết Chiêu Đức Đế được ăn cái đan dược gì mà thời điểm Bảo Lạc đến, sắc mặt của Chiêu Đức Đế quả nhiên hồng nhuận không ít, nửa người tuy vẫn không thể nhúc nhích nhưng tốt xấu gì cũng có chút tri giác.
Huệ tần lúc này xinh xắn, đáng yêu đang ngồi ở trước giường Chiêu Đức Đế, cùng Chiêu Đức Đế nói chuyện.
Lần này nàng vì Chiêu Đức Đế dẫn tiến "Tiên sư" chính là một công thần, Chiêu Đức Đế đã nhanh chóng khôi phục phi vị cho Huệ tần, chỉ đợi thân mình tốt hơn một chút liền chính thức cử hành lễ xác phong.
- "Nha, nguyên lai là Trường Thọ công chúa tới."
Huệ tần, không, lúc này là Huệ phi che miệng cười khẽ:
- "Công chúa mau tới đây ngồi đi.
Công chúa thân mình không thoải mái lại còn kiên trì tới trước mặt Hoàng Thượng hầu bệnh, quả nhiên là một người có hiếu tâm.
Tiểu lục so với công chúa tới, chính là kém xa nha.
Phàm là có cái gì không thoải mái, hắn sẽ quả quyết không dám chạy tới trước mặt Hoàng Thượng u."
Huệ phi vẫn chưa che giấu địch ý đối với Bảo Lạc, Bảo Lạc sao lại không nghe ra lời nói sắc bén trong giọng nói của nàng? Lập tức liền nói:
- "Ta đây bất quá vốn là một người sống chung với bệnh, bằng không thì cũng không dám tới trong cung của phụ hoàng đâu.
Ngày xưa ta ở trên người không thoải mái, đều là phụ hoàng an ủi ta, hiện giờ phụ hoàng của ta đang bệnh, chỉ cần tưởng tượng phụ hoàng so với ta càng thêm khó chịu hơn, lý nào còn có thể có tâm trạng ngồi yên được?"
Chiêu Đức Đế nghe vậy, hơi hơi mỉm cười:
- "Bảo Lạc của trẫm từ trước đến giờ là đứa trẻ hiếu thuận nhất."
Nói rồi lại nhìn về phía Huệ phi liếc mắt một cái:
- "Bảo Lạc hành sự xưa nay vẫn luôn có chừng mực, ái phi không cần phải lo lắng."
Huệ phi thấy thế cũng chỉ cắn răng mà nói:
- "Là thần thiếp lo lắng quá nhiều.
Công chúa xưa nay vẫn luôn lanh lợi, bất quá tiểu lục so với công chúa chính là kém xa."
Trong lòng thầm hận Chiêu Đức Đế đối với Bảo Lạc là thiên sủng, cũng không tránh khỏi có chút khó chịu.
- "Huệ phi nương nương nói lời này sai rồi, Lục hoàng đệ hiếu thuận với phụ hoàng cùng ta là giống nhau, cũng không thể lấy cái đó để so sánh được.
Lục hoàng đệ nếu là nghe được lời nói này của Huệ phi nương nương, chỉ sợ phải thương tâm một trận đi."
Bảo Lạc trả lời ôn hòa, lại làm cho Huệ phi cảm thấy giống như là ăn phải đinh.
Bảo Lạc thật sự không thể lý giải được suy nghĩ của Huệ phi, từ lúc Lục hoàng tử còn nhỏ tuổi, Huệ phi liền cố tình dạy bảo Lục hoàng tử bắt chước Bảo Lạc hướng Chiêu Đức Đế làm nũng, rồi lại không thích người khác lấy Bảo Lạc cùng Lục hoàng tử so sánh.
Người khác không lấy Bảo Lạc ra so sánh cùng Lục hoàng tử thì thôi, mà bản thân nàng ta lại muốn ở trước mặt Chiêu Đức Đế đem Bảo Lạc cùng Lục hoàng tử so sánh, thật đúng là làm người khác không biết nên nói với nàng cái gì cho tốt.
Bảo Lạc ở bên cạnh bồi Huệ phi cùng Chiêu Đức Đế nói chuyện nửa ngày trời, một cái tin tức hữu dụng gì cũng không có được.
Duy nhất có thể xác định chính là người mà Huệ phi mang tới căn bản không có ý đồ gì tốt.
Bất quá chuyện này cũng là nằm trong dự kiến của nàng.
Lúc trước, Huệ phi chính là lúc trước bởi vì Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc nên mới bị giáng đến chức tần vị, còn ngẩn ngơ nhiều năm là như vậy.
Chẳng sợ sau này Huệ phi chứng thực nàng không có đem theo kiến huyết phong hầu mang vào trong cung, kiến huyết phong hầu kia hoàn toàn là bút tích của người khác, cũng không thể trở lại vị trí như cũ.
Huệ phi không dám trách cứ Chiêu Đức Đế phụ lòng, lương bạc, đành phải đem nỗi uất ức này tính ở trên đầu Hứa hoàng hậu cùng Chu thị.
Hiện giờ, Chu thị đã chết, người Huệ phi hận nhất tự nhiên chính là Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc.
Khi vừa mới ra khỏi Càn Nguyên cung, Bảo Lạc vẫn còn đang nghi hoặc hôm nay vì sao không có nhìn thấy Lam Thừa Vũ, bỗng nhiên bị một người từ phía sau che kín miệng.
Nàng mở to hai mắt đang muốn giãy giụa, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói nam nhân trầm thấp mà quen thuộc:
- "Là ta, ta có vài lời muốn nói cùng với ngươi.
Nơi này không thích hợp, chúng ta liền đến nơi khác đi."
Bảo Lạc nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng không biết Lam Thừa Vũ vì sao phải hành sự như thế, nhưng Bảo Lạc bản năng vẫn luôn tin tưởng Lam Thừa Vũ sẽ không làm gì bất lợi đối với nàng.
Trong bất tri bất giác, nàng đối với Lam Thừa Vũ hoàn toàn là tín nhiệm, thế nhưng lại có thể tín nhiệm tới trình độ như thế này.
Thẳng đến khi bị Lam Thừa Vũ buông tay ra, Bảo Lạc mới chú ý tới sắc mặt của Lam Thừa Vũ có chút tái nhợt, giống như là bị thương.
Không đợi Bảo Lạc đặt câu hỏi, hắn liền tự nhiên nhìn về phía Bảo Lạc giải thích hết thảy:
- "Thời gian này, ngươi tốt nhất đừng đến bên cạnh Hoàng Thượng hầu bệnh nữa.
Hoàng Thượng hắn luyện đan luyện đến mức có chút tẩu hỏa nhập ma, tính tình cũng trở nên càng thêm thô bạo.
Hôm nay ta bất quá là nghi ngờ thân phận tên đạo sĩ kia một chút, cùng với những đan dược mà hắn luyện được, Hoàng Thượng liền giận tím mặt, sai người đánh ta mười bản tử."
Bảo Lạc nghe vậy, hơi kinh hãi, lôi kéo trên người hắn mà đánh giá:
- "Ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào? Thương thế có nghiêm trọng hay không?"
Lam Thừa Vũ không nghĩ tới sau khi Bảo Lạc nghe tin tức này xong, phản ứng đầu tiên là quan tâm đến thương thế của hắn, trong lòng tức khắc liền một hồi ấm áp.
Mới vừa rồi ở trong Càn Nguyên cung kia chịu uất hận, tựa hồ cũng không tính là cái gì.
Hắn tùy ý để mặc bàn tay nhỏ mềm mại của Bảo Lạc nắm lấy tay mình, hắn hưởng thụ sự quan tâm của Bảo Lạc, một hồi lâu sau mới nói:
- "Ta đã bôi thuốc rồi, hiện tại cũng khá hơn rất nhiều.
Bất quá lúc ấy vừa mới bị đánh một trận quả thực là rất đau.
Hoàng Thượng còn chưa từng có phạt ta như vậy đâu."
Là một tướng sĩ tham gia chiến trường, ai mà chưa từng có vết thương trên người dù nặng hay nhẹ, bị đánh mười bản tử căn bản cũng không coi là chuyện gì lớn.
Bất quá, vì muốn tiếp tục để Bảo Lạc quan tâm, Lam Thừa Vũ nói dối mặt không đổi sắc.
Bảo Lạc nghe vậy, quả nhiên càng thêm quan tâm, nhíu lại mi nói:
- "Đã bị thương như thế này rồi không thể khinh thường được, phải về nhà nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
Thật sự là không thể ngờ được chỉ ở cùng phụ hoàng có mấy ngày liền được người tin tưởng."
Nguyên bản chính bản thân Chiêu Đức Đế không tin tưởng được người khác, một hai phải để Lam Thừa Vũ ở trong cung bảo hộ hắn, cho nên Lam Thừa Vũ mới tiến cung.
Kết quả chính là ngược lại, chỉ một câu không hợp tâm ý của Chiêu Đức Đế liền khiến cho người khác ăn bản tử.
Bảo Lạc trong lòng đối với Chiêu Đức Đế dâng lên một chút bất mãn.
- "Đúng rồi, phụ hoàng hiện giờ đối với việc luyện đan thật sự si mê như vậy sao? Còn có ngươi vừa mới nói, ngươi hoài nghi thân phận tên đạo sĩ kia có vấn đề?"
Lam Thừa Vũ thu liễm thái độ, nghiêm mặt nói:
- "Có vấn đề.
Gia phụ, gia mẫu từ trước đến nay luôn coi trọng an nguy của Hoàng Thượng, tên đạo sĩ kia mới đến bên người Hoàng Thượng, chúng ta liền tra được ra thân phận cùng bối cảnh của hắn dường như bị người khác thay đổi, cố tình chúng ta tra không ra được bối cảnh của người đứng sau lưng kia thay đổi thân phận của hắn."
Một người lai lịch không rõ như vậy cư nhiên lại tới bên người của hoàng đế, vấn đề này có thể nhỏ sao? Cũng khó trách Lam Thừa Vũ liều mạng chọc cho Chiêu Đức Đế tức giận cũng muốn đem chuyện này báo cho Chiêu Đức Đế biết.
Đáng tiếc hiện giờ Chiêu Đức Đế đối với trình độ mê luyến đan dược đã đến nông nỗi tẩu hỏa nhập ma, căn bản nghe không vào những lời Lam Thừa Vũ nói.
Bảo Lạc thở dài:
- "Chỉ sợ sau này sẽ xảy ra chuyện lớn a."
Lam Thừa Vũ trở tay nắm lấy tay Bảo Lạc:
- "Những ngày gần đây ngươi tốt nhất đừng nên đến chỗ Hoàng Thượng hầu bệnh.
Ta hoài nghi tên đạo sĩ kia sẽ đối với ngươi gây ra bất lợi."
Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đang nói những lời này cũng không biết khi Bảo Lạc đi rồi, Huệ phi liền dò hỏi Chiêu Đức Đế:
- "Chỉ cần có thuốc dẫn, lại chỉ cần một chút thời gian, tiên sư nhất định có thể luyện chế ra được đan dược để Hoàng Thượng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Chỉ là thuốc dẫn này liền có chút phiền phức, cần thiết phải là người huyết nhục thân thiết nhất với Hoàng Thượng, hơn nữa người nọ tốt nhất phải có phúc trạch về sau thì đan dược mới có khả năng thành công.
Thân phận của thuốc dẫn càng cao, đan dược kia liền rất nhanh sẽ hoàn thành, hiệu quả cũng sẽ được tốt nhất.
Không biết trong lòng Hoàng Thượng đã có người lựa chọn?"
Tuy rằng Huệ phi không có nói rõ ra, nhưng Chiêu Đức Đế lại nghe ra được ý tứ ở bên trong, lời này là đang ám chỉ Bảo Lạc là không thể nghi ngờ.
Chiêu Đức Đế giống như là đang gặp một cái nan đề khó giải quyết, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, lúc sau mới nói:
- "Để trẫm nghĩ lại đã."
Nếu không phải đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không muốn động đến Bảo Lạc.
Huệ phi ánh mắt chợt lóe:
- "Nếu là có thể, thần thiếp cũng hy vọng có thể lấy huyết nhục của chính mình cấp cho Hoàng Thượng làm thuốc dẫn.
Chỉ cần Hoàng Thượng có thể khỏi hẳn, cho dù có phải dùng tới mệnh của thần thiếp mà đổi, thần thiếp cũng không hối tiếc.
Chỉ là, thần thiếp gần đây cùng Hoàng Thượng quan hệ không thân, thứ hai.."
Nàng cúi đầu cười khổ một tiếng:
- "Thần thiếp tự mình liền hiểu được thần thiếp thật sự không tính là người có mệnh cách phúc trạch.
Nói đến, thần thiếp cũng có chút hâm mộ công chúa, công chúa có thể bảo vệ Hoàng Thượng, thần thiếp lại cái gì cũng không thể làm được."
Nói rồi, lại nhẹ giọng nói:
- "Thần thiếp thật sự không biết Hoàng Thượng còn đang do dự cái gì.
Công chúa chính là người hiếu thuận, nếu là đã biết tình trạng của Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ chủ động vì Hoàng Thượng mà phân ưu."
Chiêu Đức Đế nghe vậy, trong lòng vừa động.
Không tồi, Bảo Lạc là phúc tinh của hắn, hắn phàm là gặp được bất kỳ cái tai họa gì đi chăng nữa thì Bảo Lạc đều có thể trợ giúp hắn gặp hóa lành.
Lúc này đây, nghĩ đến cũng không ngoại lệ đi?.
Chỉ là Thái tử rốt cuộc cùng với phụ không giống nhau.
Tuy không có cảm tình gì với Thái Tử Phi, nhưng trước mặt người khác vẫn luôn thể diện cho Thái tử phi, khiến người ta không soi ra được cái gì.
Nếu là ngày xưa, nhà mẹ đẻ Phó gia của Thái tử phi cũng sẽ không quá mức lo lắng.
Chỉ là hiện giờ, bọn họ dần dần có chút đứng ngồi không yên.
- "Nương nương, nhà chúng ta tuy nói vẫn luôn đứng về phía của Hoàng Thượng, chưa từng cùng Thái tử đi lại quá thân cận.
Nhưng hiện giờ thân thể này của Hoàng Thượng mắt thấy ngày càng lụn bại..
Nhà chúng ta vẫn là nên tính toán sớm mới tốt."
Ngày hôm nay, mẫu thân Phó phu nhân Thái tử phi dâng thẻ bài vào cung:
- "Hoàng hậu chính nương nương chính là người mẹ chồng tốt, nương nương nên phải đi lại thân cận nhiều hơn nữa mới đúng.
Trường Thọ công chúa là em chồng của nương nương, lại được Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử điện hạ yêu thích, nương nương cũng cần phải nên thân cận."
Thái Tử Phi khảy khảy chuỗi ngọc trong tay, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ:
- "Không cần.
Lúc Thái tử cần nhà chúng ta giúp đỡ thì chúng ta chưa từng ra tay, hiện giờ mắt thấy thế cục thay đổi liền muốn đi qua dựa vào, chẳng lẽ người muốn coi Thái tử là một ngốc tử hay sao?"
Phó phu nhân thấy thế, thở dài:
- "Nương nương dù sao cũng là Thái tử phi do Hoàng Thượng ngự phong, ngày trước Thái tử điện hạ cũng chưa từng quá lạnh nhạt với nương nương, nếu là nương nương hồi tâm chuyển ý để phu thê tình thâm, chẳng phải sẽ càng thêm tốt đẹp hơn hay sao?"
Thái Tử Phi nghe vậy, nặng nề mà đem chuỗi ngọc ném vào một bên, một đôi đôi mắt đẹp lại có chút oán hận: - "Ai hiếm lạ cùng hắn làm phu thê tốt đẹp chứ?"
Nói rồi, Thái tử phi hít sâu một hơi:
- "Lúc trước, khi bổn cung mới vừa vào cung, tổ phụ cùng tổ mẫu là như thế nào ngàn vạn lần dặn dò bổn cung không cần phải cùng Thái tử quá mức thân cận? Bổn cung nghe lời tổ phụ cùng tổ mẫu nói, chẳng lẽ tổ phụ cùng tổ mẫu lại còn không có hài lòng?"
Phó phu nhân nghe vậy, ngẩn ra, run giọng hỏi:
- "Nương nương chính là đang oán hận chúng ta?"
Lúc trước Phó gia rõ ràng không có đem Thái tử để vào trong mắt, vẫn cứ lặng lẽ theo ý tứ của Chiêu Đức Đế mang đích ấu nữ vào cung.
Từ góc độ nào đó mà nói, Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chỉ là hiện giờ mắt thấy Thái tử có hi vọng kế vị, Thái Tử Phi lúc này tự nhiên cũng liền biến thành một bước cờ tốt.
Thái Tử Phi bưng lên chung trà:
- "Từ trước đã làm như thế nào thì sau này cũng sẽ làm như thế.
Lúc trước đại hôn, bổn cung chưa từng cùng Thái tử lui tới, hiện giờ cũng sẽ không vì lấy lòng hắn mà làm bất kỳ một cái gì.
Bổn cung vì Phó gia chiếm lấy vị trí Thái Tử Phi cũng coi như là không làm thất vọng gia tộc những năm gần đây đã bồi dưỡng."
Phó phu nhân chưa từng dự đoán được chính mình thế nhưng sẽ có một ngày bị chính thân sinh nữ nhi đốn trà tiễn khách, nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
Mắt thấy nữ nhi quay lưng lại không hề xem trọng chính mình, âm thầm lắc lắc đầu.
Nữ nhi đây là hoàn toàn cùng gia tộc ly tâm a.
Bảo Lạc cũng không quan tâm tới việc nhà của Thái Tử Phi cho lắm, thân mình hơi tốt một chút, nàng liền chạy tới Càn Nguyên cung hầu bệnh, cũng tìm hiểu một số tình huống.
Cũng không biết Chiêu Đức Đế được ăn cái đan dược gì mà thời điểm Bảo Lạc đến, sắc mặt của Chiêu Đức Đế quả nhiên hồng nhuận không ít, nửa người tuy vẫn không thể nhúc nhích nhưng tốt xấu gì cũng có chút tri giác.
Huệ tần lúc này xinh xắn, đáng yêu đang ngồi ở trước giường Chiêu Đức Đế, cùng Chiêu Đức Đế nói chuyện.
Lần này nàng vì Chiêu Đức Đế dẫn tiến "Tiên sư" chính là một công thần, Chiêu Đức Đế đã nhanh chóng khôi phục phi vị cho Huệ tần, chỉ đợi thân mình tốt hơn một chút liền chính thức cử hành lễ xác phong.
- "Nha, nguyên lai là Trường Thọ công chúa tới."
Huệ tần, không, lúc này là Huệ phi che miệng cười khẽ:
- "Công chúa mau tới đây ngồi đi.
Công chúa thân mình không thoải mái lại còn kiên trì tới trước mặt Hoàng Thượng hầu bệnh, quả nhiên là một người có hiếu tâm.
Tiểu lục so với công chúa tới, chính là kém xa nha.
Phàm là có cái gì không thoải mái, hắn sẽ quả quyết không dám chạy tới trước mặt Hoàng Thượng u."
Huệ phi vẫn chưa che giấu địch ý đối với Bảo Lạc, Bảo Lạc sao lại không nghe ra lời nói sắc bén trong giọng nói của nàng? Lập tức liền nói:
- "Ta đây bất quá vốn là một người sống chung với bệnh, bằng không thì cũng không dám tới trong cung của phụ hoàng đâu.
Ngày xưa ta ở trên người không thoải mái, đều là phụ hoàng an ủi ta, hiện giờ phụ hoàng của ta đang bệnh, chỉ cần tưởng tượng phụ hoàng so với ta càng thêm khó chịu hơn, lý nào còn có thể có tâm trạng ngồi yên được?"
Chiêu Đức Đế nghe vậy, hơi hơi mỉm cười:
- "Bảo Lạc của trẫm từ trước đến giờ là đứa trẻ hiếu thuận nhất."
Nói rồi lại nhìn về phía Huệ phi liếc mắt một cái:
- "Bảo Lạc hành sự xưa nay vẫn luôn có chừng mực, ái phi không cần phải lo lắng."
Huệ phi thấy thế cũng chỉ cắn răng mà nói:
- "Là thần thiếp lo lắng quá nhiều.
Công chúa xưa nay vẫn luôn lanh lợi, bất quá tiểu lục so với công chúa chính là kém xa."
Trong lòng thầm hận Chiêu Đức Đế đối với Bảo Lạc là thiên sủng, cũng không tránh khỏi có chút khó chịu.
- "Huệ phi nương nương nói lời này sai rồi, Lục hoàng đệ hiếu thuận với phụ hoàng cùng ta là giống nhau, cũng không thể lấy cái đó để so sánh được.
Lục hoàng đệ nếu là nghe được lời nói này của Huệ phi nương nương, chỉ sợ phải thương tâm một trận đi."
Bảo Lạc trả lời ôn hòa, lại làm cho Huệ phi cảm thấy giống như là ăn phải đinh.
Bảo Lạc thật sự không thể lý giải được suy nghĩ của Huệ phi, từ lúc Lục hoàng tử còn nhỏ tuổi, Huệ phi liền cố tình dạy bảo Lục hoàng tử bắt chước Bảo Lạc hướng Chiêu Đức Đế làm nũng, rồi lại không thích người khác lấy Bảo Lạc cùng Lục hoàng tử so sánh.
Người khác không lấy Bảo Lạc ra so sánh cùng Lục hoàng tử thì thôi, mà bản thân nàng ta lại muốn ở trước mặt Chiêu Đức Đế đem Bảo Lạc cùng Lục hoàng tử so sánh, thật đúng là làm người khác không biết nên nói với nàng cái gì cho tốt.
Bảo Lạc ở bên cạnh bồi Huệ phi cùng Chiêu Đức Đế nói chuyện nửa ngày trời, một cái tin tức hữu dụng gì cũng không có được.
Duy nhất có thể xác định chính là người mà Huệ phi mang tới căn bản không có ý đồ gì tốt.
Bất quá chuyện này cũng là nằm trong dự kiến của nàng.
Lúc trước, Huệ phi chính là lúc trước bởi vì Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc nên mới bị giáng đến chức tần vị, còn ngẩn ngơ nhiều năm là như vậy.
Chẳng sợ sau này Huệ phi chứng thực nàng không có đem theo kiến huyết phong hầu mang vào trong cung, kiến huyết phong hầu kia hoàn toàn là bút tích của người khác, cũng không thể trở lại vị trí như cũ.
Huệ phi không dám trách cứ Chiêu Đức Đế phụ lòng, lương bạc, đành phải đem nỗi uất ức này tính ở trên đầu Hứa hoàng hậu cùng Chu thị.
Hiện giờ, Chu thị đã chết, người Huệ phi hận nhất tự nhiên chính là Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc.
Khi vừa mới ra khỏi Càn Nguyên cung, Bảo Lạc vẫn còn đang nghi hoặc hôm nay vì sao không có nhìn thấy Lam Thừa Vũ, bỗng nhiên bị một người từ phía sau che kín miệng.
Nàng mở to hai mắt đang muốn giãy giụa, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói nam nhân trầm thấp mà quen thuộc:
- "Là ta, ta có vài lời muốn nói cùng với ngươi.
Nơi này không thích hợp, chúng ta liền đến nơi khác đi."
Bảo Lạc nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng không biết Lam Thừa Vũ vì sao phải hành sự như thế, nhưng Bảo Lạc bản năng vẫn luôn tin tưởng Lam Thừa Vũ sẽ không làm gì bất lợi đối với nàng.
Trong bất tri bất giác, nàng đối với Lam Thừa Vũ hoàn toàn là tín nhiệm, thế nhưng lại có thể tín nhiệm tới trình độ như thế này.
Thẳng đến khi bị Lam Thừa Vũ buông tay ra, Bảo Lạc mới chú ý tới sắc mặt của Lam Thừa Vũ có chút tái nhợt, giống như là bị thương.
Không đợi Bảo Lạc đặt câu hỏi, hắn liền tự nhiên nhìn về phía Bảo Lạc giải thích hết thảy:
- "Thời gian này, ngươi tốt nhất đừng đến bên cạnh Hoàng Thượng hầu bệnh nữa.
Hoàng Thượng hắn luyện đan luyện đến mức có chút tẩu hỏa nhập ma, tính tình cũng trở nên càng thêm thô bạo.
Hôm nay ta bất quá là nghi ngờ thân phận tên đạo sĩ kia một chút, cùng với những đan dược mà hắn luyện được, Hoàng Thượng liền giận tím mặt, sai người đánh ta mười bản tử."
Bảo Lạc nghe vậy, hơi kinh hãi, lôi kéo trên người hắn mà đánh giá:
- "Ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào? Thương thế có nghiêm trọng hay không?"
Lam Thừa Vũ không nghĩ tới sau khi Bảo Lạc nghe tin tức này xong, phản ứng đầu tiên là quan tâm đến thương thế của hắn, trong lòng tức khắc liền một hồi ấm áp.
Mới vừa rồi ở trong Càn Nguyên cung kia chịu uất hận, tựa hồ cũng không tính là cái gì.
Hắn tùy ý để mặc bàn tay nhỏ mềm mại của Bảo Lạc nắm lấy tay mình, hắn hưởng thụ sự quan tâm của Bảo Lạc, một hồi lâu sau mới nói:
- "Ta đã bôi thuốc rồi, hiện tại cũng khá hơn rất nhiều.
Bất quá lúc ấy vừa mới bị đánh một trận quả thực là rất đau.
Hoàng Thượng còn chưa từng có phạt ta như vậy đâu."
Là một tướng sĩ tham gia chiến trường, ai mà chưa từng có vết thương trên người dù nặng hay nhẹ, bị đánh mười bản tử căn bản cũng không coi là chuyện gì lớn.
Bất quá, vì muốn tiếp tục để Bảo Lạc quan tâm, Lam Thừa Vũ nói dối mặt không đổi sắc.
Bảo Lạc nghe vậy, quả nhiên càng thêm quan tâm, nhíu lại mi nói:
- "Đã bị thương như thế này rồi không thể khinh thường được, phải về nhà nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
Thật sự là không thể ngờ được chỉ ở cùng phụ hoàng có mấy ngày liền được người tin tưởng."
Nguyên bản chính bản thân Chiêu Đức Đế không tin tưởng được người khác, một hai phải để Lam Thừa Vũ ở trong cung bảo hộ hắn, cho nên Lam Thừa Vũ mới tiến cung.
Kết quả chính là ngược lại, chỉ một câu không hợp tâm ý của Chiêu Đức Đế liền khiến cho người khác ăn bản tử.
Bảo Lạc trong lòng đối với Chiêu Đức Đế dâng lên một chút bất mãn.
- "Đúng rồi, phụ hoàng hiện giờ đối với việc luyện đan thật sự si mê như vậy sao? Còn có ngươi vừa mới nói, ngươi hoài nghi thân phận tên đạo sĩ kia có vấn đề?"
Lam Thừa Vũ thu liễm thái độ, nghiêm mặt nói:
- "Có vấn đề.
Gia phụ, gia mẫu từ trước đến nay luôn coi trọng an nguy của Hoàng Thượng, tên đạo sĩ kia mới đến bên người Hoàng Thượng, chúng ta liền tra được ra thân phận cùng bối cảnh của hắn dường như bị người khác thay đổi, cố tình chúng ta tra không ra được bối cảnh của người đứng sau lưng kia thay đổi thân phận của hắn."
Một người lai lịch không rõ như vậy cư nhiên lại tới bên người của hoàng đế, vấn đề này có thể nhỏ sao? Cũng khó trách Lam Thừa Vũ liều mạng chọc cho Chiêu Đức Đế tức giận cũng muốn đem chuyện này báo cho Chiêu Đức Đế biết.
Đáng tiếc hiện giờ Chiêu Đức Đế đối với trình độ mê luyến đan dược đã đến nông nỗi tẩu hỏa nhập ma, căn bản nghe không vào những lời Lam Thừa Vũ nói.
Bảo Lạc thở dài:
- "Chỉ sợ sau này sẽ xảy ra chuyện lớn a."
Lam Thừa Vũ trở tay nắm lấy tay Bảo Lạc:
- "Những ngày gần đây ngươi tốt nhất đừng nên đến chỗ Hoàng Thượng hầu bệnh.
Ta hoài nghi tên đạo sĩ kia sẽ đối với ngươi gây ra bất lợi."
Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đang nói những lời này cũng không biết khi Bảo Lạc đi rồi, Huệ phi liền dò hỏi Chiêu Đức Đế:
- "Chỉ cần có thuốc dẫn, lại chỉ cần một chút thời gian, tiên sư nhất định có thể luyện chế ra được đan dược để Hoàng Thượng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Chỉ là thuốc dẫn này liền có chút phiền phức, cần thiết phải là người huyết nhục thân thiết nhất với Hoàng Thượng, hơn nữa người nọ tốt nhất phải có phúc trạch về sau thì đan dược mới có khả năng thành công.
Thân phận của thuốc dẫn càng cao, đan dược kia liền rất nhanh sẽ hoàn thành, hiệu quả cũng sẽ được tốt nhất.
Không biết trong lòng Hoàng Thượng đã có người lựa chọn?"
Tuy rằng Huệ phi không có nói rõ ra, nhưng Chiêu Đức Đế lại nghe ra được ý tứ ở bên trong, lời này là đang ám chỉ Bảo Lạc là không thể nghi ngờ.
Chiêu Đức Đế giống như là đang gặp một cái nan đề khó giải quyết, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, lúc sau mới nói:
- "Để trẫm nghĩ lại đã."
Nếu không phải đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không muốn động đến Bảo Lạc.
Huệ phi ánh mắt chợt lóe:
- "Nếu là có thể, thần thiếp cũng hy vọng có thể lấy huyết nhục của chính mình cấp cho Hoàng Thượng làm thuốc dẫn.
Chỉ cần Hoàng Thượng có thể khỏi hẳn, cho dù có phải dùng tới mệnh của thần thiếp mà đổi, thần thiếp cũng không hối tiếc.
Chỉ là, thần thiếp gần đây cùng Hoàng Thượng quan hệ không thân, thứ hai.."
Nàng cúi đầu cười khổ một tiếng:
- "Thần thiếp tự mình liền hiểu được thần thiếp thật sự không tính là người có mệnh cách phúc trạch.
Nói đến, thần thiếp cũng có chút hâm mộ công chúa, công chúa có thể bảo vệ Hoàng Thượng, thần thiếp lại cái gì cũng không thể làm được."
Nói rồi, lại nhẹ giọng nói:
- "Thần thiếp thật sự không biết Hoàng Thượng còn đang do dự cái gì.
Công chúa chính là người hiếu thuận, nếu là đã biết tình trạng của Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ chủ động vì Hoàng Thượng mà phân ưu."
Chiêu Đức Đế nghe vậy, trong lòng vừa động.
Không tồi, Bảo Lạc là phúc tinh của hắn, hắn phàm là gặp được bất kỳ cái tai họa gì đi chăng nữa thì Bảo Lạc đều có thể trợ giúp hắn gặp hóa lành.
Lúc này đây, nghĩ đến cũng không ngoại lệ đi?.
Danh sách chương