Thương Kiến Diệu lập tức căng thẳng thần kinh tột độ, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt chỗ cửa vào trấn Hắc Thử.

Những tảng đá lấp kín hang động kia đều khá lớn, chỉ dựa vào sức người thì hoàn toàn không có biện pháp dời chúng nó đi được! Đương nhiên, không loại trừ khả năng này, đó là khi Long Duyệt Hồng dựa vào thiết bị bộ xương ngoài đưa tảng đá kia lên thì không đặt ổn, làm cho nó hơi lệch một chút, rồi dần tự trượt xuống, cuối cùng trong thời gian dài mất đi cân bằng, rơi xuống đất.

Cho nên Thương Kiến Diệu không có phản ứng ngay lập tức, mà chờ quan sát thêm bước nữa.

Rầm!

Trong tiếng vang có vẻ hơi nặng nề, tảng đá lớn kia đổ rầm xuống đất, làm cho cả rừng cây như cũng rung theo.

Mọi thứ nhanh chóng yên lặng trở lại, dưới bầu trời thưa thớt ánh sao, màn đêm vẫn mờ tối như lúc trước.

Nhưng điều khác biệt là, trên đống đá chặn cửa vào trấn Hắc Thử xuất hiện một lỗ hổng. Một lỗ hổng đi tới nơi tối tăm.

Thương Kiến Diệu nhìn kỹ mấy chục giây, đang định thở ra một hơi nghẹn trong ngực từ nãy giờ, đột nhiên phát hiện lỗ hổng nơi tảng đá lăn xuống kia, một bóng đen đang dần dần bò ra ngoài.

Gió đêm thổi qua, những đám mây di chuyển trên bầu trời, để lộ ra nửa vầng trăng.

Ánh trăng trong vắt rơi xuống, chiếu lên người của bóng đen kia, làm cho Thương Kiến Diệu nhìn thấy rõ hình dáng đại khái của người đó:

Gã có vóc dáng thấp bé, cơ thể trần truồng, bên ngoài mọc đầy lớp lông to đen, lưng còng xuống, móng tay trên hai bàn tay phản xạ ra ánh sáng sắc nhọn.

Đây là một cư dân trấn Hắc Thử!

Con ngươi trong mắt Thương Kiến Diệu đột nhiên phóng đại, dường như không dám tin hình ảnh trước mắt mình, muốn tiến thêm một bước để nhìn cho rõ rốt cuộc đối phương là ai.

Hắn và Tưởng Bạch Miên, Bạch Thần đã lục soát rất kỹ từng ngóc ngách nhỏ trong trấn Hắc Thử, nhưng không phát hiện bất cứ người sống sót nào!

Ánh trăng dường như lại sáng tỏ hơn chút nữa, Thương Kiến Diệu coi như tạm nhìn thấy khuôn mặt của bóng người kia.

Một nửa khuôn mặt của gã đã bị đạn bắn vỡ nát, màu đỏ sậm với màu trắng óc vẽ khắp nơi trên khuôn mặt.

Với kiến thức của Thương Kiến Diệu mà nói, người như vậy căn bản không thể gọi là người sống được.

Cùng lúc đó, trong lỗ hổng trên đống đá, dường như có bóng đen bắt đầu chui ra.

"F**k!" Thương Kiến Diệu khó có thể ngăn được câu chửi tục.

Hắn gần như vô thức buông lỏng tay phải đang cầm báng súng, giơ nó lên trên má phải của mình rồi tát một cái thật mạnh.

Hắn nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Bốp!

Má phải của Thương Kiến Diệu nhanh chóng đỏ bừng, sưng lên, trên mặt dường như vẫn thấy được dấu năm ngón tay khá rõ.

Cơn đau dữ dội và âm thanh ù ù đồng thời truyền vào trong đầu Thương Kiến Diệu, làm cho trước mắt hắn hiện lên những đốm sáng màu vàng.

Nhưng hắn vẫn đứng im tại chỗ, trước mắt vẫn là cư dân trấn Hắc Thử đang bò xuống từ lỗ hổng của đống đá kia, cùng với một bóng đen khác theo sát phía sau.

Thương Kiến Diệu không vọng động nổ sung, bởi hắn biết với kiến thức và kinh nghiệm của mình không đủ cho hắn đưa ra lựa chọn chính xác trong tình huống như thế này.

Cho nên hắn sẽ cầu viện Tưởng Bạch Miên, xem vị tổ trưởng tổ điều tra thế giới cũ này có hiểu biết gì về tình huống tương tự hay không.

Hắn còn định đánh thức Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, như vậy, dù cho không cách nào ứng phó được dị biến xảy ra ở trấn Hắc Thử, cũng kịp lái xe lao đi, thoát khỏi nơi này.

Thương Kiến Diệu vừa mới quay nửa người lại, còn chưa kịp kêu lên tiếng thì đã thấy bóng dáng Long Duyệt Hồng xuất hiện bên cạnh.

Hắn vui vẻ trong lòng, đang định báo lại tình huống, thì đôi mắt hắn đột nhiên cứng lại, lời định nói mắc kẹt ngay trong cuống họng.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên khuôn mặt xinh đẹp khí khái của Tưởng Bạch Miên mọc ra những sợi lông to và đen sì hệt như măng mùa xuân chui ra khỏi đất, trông rất rõ.

Cơ trên mặt Thương Kiến Diệu khẽ giật giật, hắn khó có thể tự kiểm soát bản thân mà lập tức làm ra hành động ứng đối.

Hắn lập tức nhào ra một bên phía sau, liên tục lăn hai cái tới chỗ đầu xe Jeep.

Ngay sau đó hắn như một con mèo nhanh nhẹn nhảy sang một bên khác, rồi ngồi dưới gương chiếu hậu.

Cứ như thế, hắn có thể lấy đầu xe làm "công sự phòng ngự", lại có thể mở cửa xe ngồi lên ghế lái bất cứ lúc nào.

"Xảy ra chuyện rồi!" Hắn hô to, hòng đánh thức Long Duyệt Hồng và Bạch Thần.

Sau khi gọi to ba tiếng, Thương Kiến Diệu tiến lên trước hai bước, đứng thẳng nửa người dậy định mở cửa xe.

Nhưng đúng lúc này, hắn mới phát hiện mình không có chìa khóa.

Ban nãy khi bàn giao nhiệm vụ gác đêm, Bạch Thần đã đưa chìa khóa cho Tưởng Bạch Miên chứ không phải hắn.

Thương Kiến Diệu còn chưa kịp nghĩ cách, giọng Tưởng Bạch Miên đã vang lên từ xa lại gần:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Một giây sau, giọng Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng đồng thời vang lên ở chỗ lều trại:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói của bọn họ có cao có thấp, nhưng ngữ khí giống hệt Tưởng Bạch Miên.

Thương Kiến Diệu sợ tới mức toàn thân run rẩy, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Hắn ép bản thân phải bình tĩnh một chút, thử nhẩm tính xem khoảng cách giữa mình và Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng với Bạch Thần là bao nhiêu mét.

Bất giác, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, là một nụ cười mà bản thân hắn không cách nào khống chế được.

Thương Kiến Diệu lập tức thẳng người chuẩn bị đứng dậy, sử dụng năng lực kẻ thức tỉnh.

Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy chính mình trong gương chiếu hậu:

Má phải sưng đỏ, mang theo nụ cười không đúng lúc...

Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Thương Kiến Diệu, hắn lại cúi người xuống, lấy bút máy thấm nước và một tờ giấy trắng để ghi chép lại ở trong túi bên trong áo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện