Thương Kiến Diệu nhận chiếc bút máy, viết tên mình lên trang giấy trắng mà cô ta đã mở sẵn.

"Cô biết tôi?" Hắn tò mò hỏi.

Cô ta cười đáp: "Lúc ba mẹ cậu vẫn sống ở đây, chúng ta tạm coi như hàng xóm. Nhưng chắc là cậu không nhớ tôi rồi, cậu có thể gọi tôi là dì Lý."

"Vâng, dì Lý." Thương Kiến Diệu không hề khách sáo chút nào.

"Được rồi, mau ngồi xuống đi. "Người Dẫn Đường" sắp bắt đầu giảng đạo rồi." Người phụ nữ họ Lý này chỉ vào một chiếc ghế trống.

"Dì ngồi ở đâu ạ?" Thương Kiến Diệu lễ phép hỏi.

"Dì ngồi bên giường cũng được." Người phụ nữ họ Lý mỉm cười trả lời.

Thương Kiến Diệu không hỏi gì thêm, hắn đi qua bên cạnh vài bước rồi ngồi xuống.

Qua chừng hai ba phút, cửa phòng trong mở ra, một bóng người đi ra.

Thương Kiến Diệu hoàn toàn không lạ lẫm gì bóng người này, chính là dì Nhậm Khiết mà hắn gặp ở Trung tâm Hoạt động hồi chiều tối, nhân viên cấp D3 làm việc ở Ủy ban Chiến lược của công ty.

Lúc này Nhậm Khiết vẫn mặc chiếc áo sơ mi vải tổng hợp hồi chiều tối, nhưng đã thay quần dài màu xám. Trên khuôn mặt xinh đẹp vương chút dấu vết của tháng năm kia hiện rõ vẻ thánh khiết và đoan trang.

Bà ta đi tới vị trí giữa giường, tủ quần áo và tủ bát, nhìn lướt qua mọi người một lượt.

"Tiểu Thương?" Bà ta lập tức nhìn thấy Thương Kiến Diệu đang ngồi.

Thương Kiến Diệu đứng dậy, tiến lên hai bước, nói như đang chào hỏi: "Chào dì Nhậm, cháu vừa đăng ký xong. Chú Thẩm dẫn cháu tới đây."

Nhậm Khiết đảo mắt như đang suy xét gì đó, sau đó bà ta cười tươi: "Hóa ra là vậy. Thế là đã thông qua khảo sát rồi. Ngồi đi!"

Chờ Thương Kiến Diệu ngồi xuống, bà ta nhìn chăm chú vào mọi người, nói: "Đã có giáo hữu mới tham gia, vậy tôi sẽ giới thiệu sơ qua về giáo đoàn này của chúng ta."

Bốp bốp bốp.

Thương Kiến Diệu vỗ tay nhiệt liệt.

Những người khác người quay đầu, kẻ nghiêng người, đều nhìn hắn với ánh mắt ngỡ ngàng.

Có lẽ Nhậm Khiết đã nghe nói Thương Kiến Diệu là người có tính cách có vẻ sôi nổi, nên bà ta chỉ sửng sốt đôi chút rồi bật cười nói: "Không cần phải như vậy, đây có phải hội nghị do công ty mở đâu."

Bà ta ngừng hai giây, sau khi Thương Kiến Diệu ngừng lại, mới trầm giọng nói tiếp:

"Những người đang ngồi ở đây thật ra đều chưa từng rời khỏi công ty, chưa từng chân chính bước lên trên mặt đất. Những gì chúng ta biết về Đất Xám chỉ đến từ đài phát thanh của công ty, qua sách giáo khoa, hay lời kể của nhân viên Bộ phận An toàn xung quanh, mà những điều đó đều trải qua sàng lọc bảo mật từ trước rồi. Chúng ta không hề thật sự hiểu về Đất Xám, cũng như chúng ta chưa bao giờ thật sự nhìn thấy bầu trời."

Bà ta đảo mắt nhìn xung quanh, rồi dừng trên mặt Thương Kiến Diệu:

"Chúng ta biết rằng, sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn và phân tranh dài, cuối cùng loài người đã xây dựng lại trật tự ở một phần địa khu, có lịch mới. Chúng ta cũng biết bóng mờ vẫn bao trùm lên Đất Xám, đại khu trật tự cho tới dải đất hỗn loạn, khu không người, các dãy núi hoang, hệt như đảo nhỏ cho tới biển rộng trong sách giáo khoa. Ô nhiễm, nhiễu sóng và nạn đói như thủy triều dâng lên từng đợt, không bao giờ ngừng.

Thứ chết chóc nhất chính là bệnh Vô Tâm, cũng chính là bệnh hóa thú trong sách giáo khoa. Mãi cho tới tận hôm nay, chúng ta vẫn không thể nắm rõ cơ chế phát bệnh, hay quy luật truyền nhiễm của nó. Chúng ta và những người bên cạnh chúng ta, có lẽ sau một giấc ngủ là sẽ biến thành "dã thú" chân chính, không biết giao tiếp, chỉ còn bản năng săn mồi."

Nhậm Khiết hít vào một hơi, rồi nói tiếp:

"Đây là những gì chúng ta đã biết. Vậy thứ mà chúng ta không biết sẽ là gì? Là vì sao thế giới mới bị hủy diệt, vì sao trật tự mới lại được xây dựng lại. Ở trên Đất Xám, có một lời đồn đang được lan truyền rộng khắp trong rất nhiều người: Hành vi nào đó của thế giới cũ đã chọc giận thần linh, thế nên đã bị các ngài hủy diệt. Những người may mắn sống sót đã vượt qua thử thách, nên được các ngài cứu vớt.

Lời đồn này, có một phần là đúng, nhưng cũng có một phần là giả.

Thật là trên thế giới này thực sự có thần linh tồn tại, bọn họ cùng cai quản năm tháng, chia nhau quản lý các tháng khác nhau, cho nên được xưng là "Chấp Tuế". Đương nhiên cũng có người gọi bọn họ là "Chí Nhân", "Tuế Thần", "Thương Thần", "Cứu Thần", "Họa Giả Vãng Thế", "Chủ Tế Hiện Thế".

Điều không đúng là không phải các vị "Chấp Tuế" bị làm cho tức giận mới hủy diệt thế giới cũ, đây chỉ là kết quả tất yếu của sự phát triển bình thường. Sinh mệnh tuy cao quý và thần thánh, nhưng đến cuối cùng rồi cũng phải chết. Thế giới cũng là như vậy. Điều này giống như một năm cũ sẽ dần đi tới cuối, chuẩn bị tiến vào một năm mới.

Giáo đoàn này của chúng ta tên là "Sinh Mệnh Tế Lễ", thờ phụng vị thần linh đặc biệt nhất trong các "Chấp Tuế", cai quản tháng Mười Hai, "Tư Mệnh". Người là cuối năm, nhưng lại tượng trưng cho năm mới sắp đến. Người là kẻ kết thúc thế giới cũ, cũng là người mở ra thế giới mới."

Nhậm Khiết nói tới đây, ngoài Thương Kiến Diệu, tất cả những người khác đều giơ hai tay lên làm động tác ôm em bé nhẹ nhàng đung đưa: "Cuối cùng cũng quay về Tư Mệnh."

Giọng nói của bọn họ trầm trầm nhưng rõ ràng, giao thoa vào nhau tạo thành một chỉnh thể vang vọng trong gian phòng.

Nhậm Khiết nhìn Thương Kiến Diệu, nói tiếp:

"Kỳ thực thế giới mới vẫn chưa tiến đến, hiện giờ chính là giai đoạn các vị thần linh đang thử thách chúng sinh. Chỉ có thành kính tín ngưỡng Tư Mệnh, dùng cách lấy phương thức tế lễ phó thác bản thân cho Tư Mệnh mới có thể bước vào thế giới mới, cũng thoát khỏi sự luân hồi của năm tháng, nhận được vĩnh sinh, không còn đau đớn."

"Ca ngợi sự khoan dung của người!" Đám giáo chúng lại đung đưa hai tay, đồng thanh nói.

Thương Kiến Diệu học theo động tác của bọn họ: "Ca ngợi sự khoan dung của người!"

Nhậm Khiết gật đầu hài lòng, lại nói:

"Được rồi, chúng ta chính thức bắt đầu giảng đạo. Giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ của chúng ta tôn thờ sinh mệnh, kính sợ cái chết, cho nên điều mà chúng ta chú trọng nhất là sinh mạng mới và lễ tang. Nội dung của hôm nay chủ yếu về sinh mệnh mới."

Thương Kiến Diệu ngồi thẳng lưng, nghe rất chăm chú y hệt những người xung quanh.

Giọng của Nhậm Khiết dần trở nên dịu dàng, vẻ mặt lại càng trở nên thánh khiết.

"Chúng ta khiến trẻ nằm ngửa khi đi ngủ;

Chúng ta tạo cho trẻ thói quen ngày chơi tối ngủ;

Chúng ta hát ru khi trẻ đi vào giấc ngủ;

Chúng ta nghiêm túc phân biệt tiếng khóc của trẻ;

Ngắn ngủi trầm thấp, lúc cao lúc thấp là đói khát; khóc dữ dội là tức giận; đột nhiên khóc to, chói tai một thời gian dài rồi ngừng, biến thành tiếng rên rỉ nho nhỏ thì là đau đớn...

Chúng ta vỗ nhẹ vào lưng trẻ, làm cho trẻ đẩy ra khí trong bụng...

Chúng ta nâng cổ khi ôm trẻ...

Chúng ta cần phải nuôi nấng trẻ con bằng sữa mẹ..."

Ánh mắt Thương Kiến Diệu dần dại ra, miệng hơi há, không thể ngậm lại được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện