Dứt lời, cô ta nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng rồi chỉ vào đồng hồ điện tử của mình: "Các anh có mười lăm phút chuẩn bị."
"Mỗi mười lăm phút?" Mặt Long Duyệt Hồng sắp nhăn thành đít khỉ.
"Mười bốn phút năm mươi lăm giây." Tưởng Bạch Miên nhìn đồng hồ, không hề ngẩng đầu lên.
Long Duyệt Hồng lập tức xoay người chạy theo sau Thương Kiến Diệu: "Ê, đợi tôi với!"
Hai người nhanh chóng vào phòng thay đồ trong nhà tắm gần đó, mở ngăn tủ của mình ra. Bởi vì ngày nào bọn họ cũng huấn luyện đến khi người ướt sũng mồ hôi, cho nên bọn họ để không ít quần áo ở đây tiện cho việc thay đồ.
Trong công ty, vì không thấy ánh mặt trời, buổi tối lại rét buốt, các nhân viên không cách nào phơi quần áo, đều do Bộ phận Bảo hộ Huấn luyện phái người lấy đi một loạt, giặt giũ, sấy khô rồi đưa về (Mấy đồ lót thì có thể mang giặt trên bồn rửa mặt, hoặc là đặt chậu xuống dưới hứng nước.)
Thương Kiến Diệu lấy chiếc ba lô màu ngụy trang có dấu hiệu Bộ phận An toàn, kéo khóa rồi nhét một bộ đồng phục vào trong.
Sau đó hắn xà bông vàng, vừa dùng cho cả gội đầu và tắm rửa, cho vào một túi nhựa nhỏ, rồi cũng bỏ vào trong ba lô.
Sau khi cho kem đánh răng, bàn chải đánh răng, mấy đồ vật nhỏ dùng thường xuyên xong, Thương Kiến Diệu nhanh chóng cởi đồ trên người ra, ném chúng vào trong tủ treo quần áo.
Hắn, với mỗi chiếc quần cộc trên người, lập tức lấy bộ đồng phục nền xám còn lại ra, nhanh chóng mặc lên người. Hắn cúi người thắt dây giày da, sau đó đứng thẳng dậy, đi đến trước chiếc gương soi nửa người chỉnh sửa lại trang phục.
Hắn ở trong gương có hàng lông mày thẳng tắp, đôi mắt nâu cọ sáng ngời, mái tóc đen gọn gàng, đường nét khuôn mặt góc cạnh kiên cường. Lại thêm bộ đồng phục Bộ phận An toàn được thiết kế toát lên khí chất quân nhân, trông hắn vừa trở nên tỏa sáng lại đầy mạnh mẽ.
Thương Kiến Diệu nhìn mình trong gương, chậm rãi lấy một biển tên trong túi ra gắn lên trên ngực trái.
Biển tên kia có nền màu đỏ, bên ngoài in lồi bốn từ tiếng Đất Xám màu vàng: "Sinh vật Bàn Cổ."
...
Thương Kiến Diệu ra khỏi phòng thay đồ, chờ hai phút đến khi Long Duyệt Hồng cũng chuẩn bị xong, rồi cả hai cùng quay trở lại phòng số 14.
Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu, rồi lại nhìn tiếp, cuối cùng không kìm được nói: "Cậu không thấy tôi có gì khác sao?"
Thương Kiến Diệu quay sang liếc nhìn anh ta, không nói gì.
Long Duyệt Hồng giơ tay lên nói: "Tôi không căng thẳng chút nào! Cậu không nhận ra là tôi không căng thẳng sao? Nếu là trước đây, chắc chắn tôi vừa sợ hãi lại vừa bi quan, nhưng bây giờ, chỉ là một đợt huấn luyện thực địa ngoài vùng hoang dã thôi nha, tôi cảm thấy tôi có thể ứng phó được. Hai tháng huấn luyện này đúng là rất hữu ích."
Thương Kiến Diệu bước chậm lại, nhìn Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới. Hắn đột nhiên mỉm cười: "Chân cậu đang run."
"..." Vẻ mặt Long Duyệt Hồng lập tức suy sụp.
Thương Kiến Diệu không để ý tới anh ta nữa, tiếp tục đi tới phòng 14.
Long Duyệt Hồng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn hai chân mình, rồi hét lên: "Không hề run! Không hề run!"
Qua chuyện này, anh ta cảm thấy không hề căng thẳng chút nào.
Hai người nhanh chóng quay trở lại phòng 14. Tưởng Bạch Miên đảo mắt nhìn qua, rồi tập trung vào chỗ trên ngực trái của Thương Kiến Diệu.
Cô ta khẽ nhướng mày:
"Không cần phải đeo biển tên, bởi đây không phải hành động thuộc cấp độ công ty. Vả lại trong tình huống số người tham gia ít, việc đeo biển tên chỉ mang tới nguy hiểm mà thôi. Những đám trộm cướp hay dân du cư trên Đất Xám sẽ không để ý ta có phải người của thế lực lớn hay không. Có những lúc bọn chúng không cướp được gì, có lẽ sẽ không sống sót qua ngày hôm nay, việc cân nhắc xem tập kích thành viên của thế lực lớn liệu có dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hay không sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào."
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, nói to: "Cảm giác nghi thức."
"... Ra khỏi công ty nhớ gỡ xuống. Bây giờ chúng ta xuất phát." Tưởng Bạch Miên day day huyệt Thái Dương.
Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đeo chiếc ba lô ngụy trang cùng loại đi theo sau cô ta, tới khu thang máy.
Vào thang máy, Tưởng Bạch Miên lấy thẻ điện tử ra quẹt qua, rồi ấn vào số 650.
Vài giây đồng hồ sau, thang máy ngừng đi lên, mở ra cửa thang máy và cửa đại sảnh.
Tầng 650 là tầng gần mặt đất nhất của tòa nhà dưới lòng đất "Sinh Vật Bàn Cổ". Nơi đây gần như không thấy bóng người nào hoạt động tự do, chỉ có những bức tường được đúc nên từ kim loại màu trắng bạc, chỉ có một lối đi bị cánh cửa trông rất dày và nặng nề ngăn cách và sự tồn tại của nhân viên Bộ phận An toàn cầm vũ khí đứng canh gác.
Tưởng Bạch Miên lại quẹt thẻ điện tử của mình mở cánh cửa kim loại nặng nề kia.
Cô ta dẫn đám người Thương Kiến Diệu đi qua lối nhỏ rất dài, tới phía bên kia của tầng 650.
Trong quá trình này, có vài cánh cửa sẽ quét mắt và cơ thể của người cầm thẻ, xác nhận xem có phải người thật hay giả mạo, đến cửa cuối cùng còn thêm cả khâu nhập mật khẩu.
Cuối của lối đi này là một dãy thang máy. Tưởng Bạch Miên chọn một thang máy, quẹt thẻ rồi bấm lên nút kim loại Khu Mặt đất.
Thang máy chầm chậm đi lên. Thứ hiện ra trước mắt đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng là một quảng trường cực kỳ rộng lớn, bên trên có mái vòm kim loại và cột chống bằng sắt thép.
"Bãi đỗ xe." Tưởng Bạch Miên cười giới thiệu một câu.
Nơi đó không chỉ có các loại ô tô đang đỗ, mà còn có cả xe tăng và xe đạn đạo. Chúng sắp hàng chỉnh tề, từng chiếc sắp thành từng hàng, nối liền nhau, nhìn không thấy cuối, khiến đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Tưởng Bạch Miên nhanh chóng tìm chiếc xe ô tô được phân cho mình: Đó là một con Jeep bốn chỗ màu xanh xám, gầm xe cao, bánh to, trông rất khí thế.
Cô ta lập tức mở rương sau xe, chỉ vào bên trái và nói:
"Đây là vũ khí của chuyến huấn luyện thực địa dã ngoại lần này, súng lục đầu đạn 9 mm do công ty chế tạo, tên là Rêu Đá, phỏng chế lại từ súng Hồng Hà của thành Tối Sơ. Loại đạn này là loại tiếp tế thường gặp nhất."
Khẩu súng lục Rêu Đá này toàn thân màu trắng bạc, chuôi súng có họa tiết chống trượt.
"Mỗi mười lăm phút?" Mặt Long Duyệt Hồng sắp nhăn thành đít khỉ.
"Mười bốn phút năm mươi lăm giây." Tưởng Bạch Miên nhìn đồng hồ, không hề ngẩng đầu lên.
Long Duyệt Hồng lập tức xoay người chạy theo sau Thương Kiến Diệu: "Ê, đợi tôi với!"
Hai người nhanh chóng vào phòng thay đồ trong nhà tắm gần đó, mở ngăn tủ của mình ra. Bởi vì ngày nào bọn họ cũng huấn luyện đến khi người ướt sũng mồ hôi, cho nên bọn họ để không ít quần áo ở đây tiện cho việc thay đồ.
Trong công ty, vì không thấy ánh mặt trời, buổi tối lại rét buốt, các nhân viên không cách nào phơi quần áo, đều do Bộ phận Bảo hộ Huấn luyện phái người lấy đi một loạt, giặt giũ, sấy khô rồi đưa về (Mấy đồ lót thì có thể mang giặt trên bồn rửa mặt, hoặc là đặt chậu xuống dưới hứng nước.)
Thương Kiến Diệu lấy chiếc ba lô màu ngụy trang có dấu hiệu Bộ phận An toàn, kéo khóa rồi nhét một bộ đồng phục vào trong.
Sau đó hắn xà bông vàng, vừa dùng cho cả gội đầu và tắm rửa, cho vào một túi nhựa nhỏ, rồi cũng bỏ vào trong ba lô.
Sau khi cho kem đánh răng, bàn chải đánh răng, mấy đồ vật nhỏ dùng thường xuyên xong, Thương Kiến Diệu nhanh chóng cởi đồ trên người ra, ném chúng vào trong tủ treo quần áo.
Hắn, với mỗi chiếc quần cộc trên người, lập tức lấy bộ đồng phục nền xám còn lại ra, nhanh chóng mặc lên người. Hắn cúi người thắt dây giày da, sau đó đứng thẳng dậy, đi đến trước chiếc gương soi nửa người chỉnh sửa lại trang phục.
Hắn ở trong gương có hàng lông mày thẳng tắp, đôi mắt nâu cọ sáng ngời, mái tóc đen gọn gàng, đường nét khuôn mặt góc cạnh kiên cường. Lại thêm bộ đồng phục Bộ phận An toàn được thiết kế toát lên khí chất quân nhân, trông hắn vừa trở nên tỏa sáng lại đầy mạnh mẽ.
Thương Kiến Diệu nhìn mình trong gương, chậm rãi lấy một biển tên trong túi ra gắn lên trên ngực trái.
Biển tên kia có nền màu đỏ, bên ngoài in lồi bốn từ tiếng Đất Xám màu vàng: "Sinh vật Bàn Cổ."
...
Thương Kiến Diệu ra khỏi phòng thay đồ, chờ hai phút đến khi Long Duyệt Hồng cũng chuẩn bị xong, rồi cả hai cùng quay trở lại phòng số 14.
Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu, rồi lại nhìn tiếp, cuối cùng không kìm được nói: "Cậu không thấy tôi có gì khác sao?"
Thương Kiến Diệu quay sang liếc nhìn anh ta, không nói gì.
Long Duyệt Hồng giơ tay lên nói: "Tôi không căng thẳng chút nào! Cậu không nhận ra là tôi không căng thẳng sao? Nếu là trước đây, chắc chắn tôi vừa sợ hãi lại vừa bi quan, nhưng bây giờ, chỉ là một đợt huấn luyện thực địa ngoài vùng hoang dã thôi nha, tôi cảm thấy tôi có thể ứng phó được. Hai tháng huấn luyện này đúng là rất hữu ích."
Thương Kiến Diệu bước chậm lại, nhìn Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới. Hắn đột nhiên mỉm cười: "Chân cậu đang run."
"..." Vẻ mặt Long Duyệt Hồng lập tức suy sụp.
Thương Kiến Diệu không để ý tới anh ta nữa, tiếp tục đi tới phòng 14.
Long Duyệt Hồng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn hai chân mình, rồi hét lên: "Không hề run! Không hề run!"
Qua chuyện này, anh ta cảm thấy không hề căng thẳng chút nào.
Hai người nhanh chóng quay trở lại phòng 14. Tưởng Bạch Miên đảo mắt nhìn qua, rồi tập trung vào chỗ trên ngực trái của Thương Kiến Diệu.
Cô ta khẽ nhướng mày:
"Không cần phải đeo biển tên, bởi đây không phải hành động thuộc cấp độ công ty. Vả lại trong tình huống số người tham gia ít, việc đeo biển tên chỉ mang tới nguy hiểm mà thôi. Những đám trộm cướp hay dân du cư trên Đất Xám sẽ không để ý ta có phải người của thế lực lớn hay không. Có những lúc bọn chúng không cướp được gì, có lẽ sẽ không sống sót qua ngày hôm nay, việc cân nhắc xem tập kích thành viên của thế lực lớn liệu có dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hay không sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào."
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, nói to: "Cảm giác nghi thức."
"... Ra khỏi công ty nhớ gỡ xuống. Bây giờ chúng ta xuất phát." Tưởng Bạch Miên day day huyệt Thái Dương.
Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đeo chiếc ba lô ngụy trang cùng loại đi theo sau cô ta, tới khu thang máy.
Vào thang máy, Tưởng Bạch Miên lấy thẻ điện tử ra quẹt qua, rồi ấn vào số 650.
Vài giây đồng hồ sau, thang máy ngừng đi lên, mở ra cửa thang máy và cửa đại sảnh.
Tầng 650 là tầng gần mặt đất nhất của tòa nhà dưới lòng đất "Sinh Vật Bàn Cổ". Nơi đây gần như không thấy bóng người nào hoạt động tự do, chỉ có những bức tường được đúc nên từ kim loại màu trắng bạc, chỉ có một lối đi bị cánh cửa trông rất dày và nặng nề ngăn cách và sự tồn tại của nhân viên Bộ phận An toàn cầm vũ khí đứng canh gác.
Tưởng Bạch Miên lại quẹt thẻ điện tử của mình mở cánh cửa kim loại nặng nề kia.
Cô ta dẫn đám người Thương Kiến Diệu đi qua lối nhỏ rất dài, tới phía bên kia của tầng 650.
Trong quá trình này, có vài cánh cửa sẽ quét mắt và cơ thể của người cầm thẻ, xác nhận xem có phải người thật hay giả mạo, đến cửa cuối cùng còn thêm cả khâu nhập mật khẩu.
Cuối của lối đi này là một dãy thang máy. Tưởng Bạch Miên chọn một thang máy, quẹt thẻ rồi bấm lên nút kim loại Khu Mặt đất.
Thang máy chầm chậm đi lên. Thứ hiện ra trước mắt đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng là một quảng trường cực kỳ rộng lớn, bên trên có mái vòm kim loại và cột chống bằng sắt thép.
"Bãi đỗ xe." Tưởng Bạch Miên cười giới thiệu một câu.
Nơi đó không chỉ có các loại ô tô đang đỗ, mà còn có cả xe tăng và xe đạn đạo. Chúng sắp hàng chỉnh tề, từng chiếc sắp thành từng hàng, nối liền nhau, nhìn không thấy cuối, khiến đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Tưởng Bạch Miên nhanh chóng tìm chiếc xe ô tô được phân cho mình: Đó là một con Jeep bốn chỗ màu xanh xám, gầm xe cao, bánh to, trông rất khí thế.
Cô ta lập tức mở rương sau xe, chỉ vào bên trái và nói:
"Đây là vũ khí của chuyến huấn luyện thực địa dã ngoại lần này, súng lục đầu đạn 9 mm do công ty chế tạo, tên là Rêu Đá, phỏng chế lại từ súng Hồng Hà của thành Tối Sơ. Loại đạn này là loại tiếp tế thường gặp nhất."
Khẩu súng lục Rêu Đá này toàn thân màu trắng bạc, chuôi súng có họa tiết chống trượt.
Danh sách chương