A Vũ mấp máy môi, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Cứ đờ người ra như thế một lúc, hắn ta đột nhiên vung tay ra sau, ném người vào vị trí ghế lái phụ.

"Mẹ mày chứ đồ nhát gan!" Hắn ta bực bội mắng.

"Mẹ nó chứ tao cũng là kẻ nhát gan..." Giọng hắn ta thấp dần, trên khuôn mặt lăn dài những dòng nước mắt.

...

"Ha, chạy cũng nhanh đấy." Tưởng Bạch Miên vừa thay đạn cho khẩu súng lục "Rêu Đá" 9 mm, vừa dõi theo bóng con xe việt dã màu đen sắp biến mất ở phương xa, cảm khái một câu.

Cô chỉ tiếc lúc xuống xe không mang theo khẩu súng lựu đạn, không thì còn có thể thử tặng kẻ địch đã bỏ chạy kia một bông pháo hoa cực lớn.

Ở chỗ xe Jeep, Long Duyệt Hồng đã bắn hết đạn trong súng, anh ta dừng lại, khom người xuống, thở dốc từng cơn.

Ánh mắt anh ta không có tiêu cự, trông ngơ ngơ ngác ngác, dường như tinh thần đã tiến vào thế giới ngăn cách với bên ngoài.

Bạch Thần giơ khẩu súng trường "Quả Quýt" nhìn quanh một lượt, thấy không còn kẻ địch nào khác, thế mới thở phào một hơi.

Vẻ mặt cô ta trông khá tỉnh táo, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của cô, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ trải qua một lần, không đáng để lãng phí quá nhiều tình cảm.

Cô có nhìn thấy khẩu súng lựu đạn Tưởng Bạch Miên đặt ở chỗ ghế lái phụ, nhưng cô xác nhận người đàn ông cường tráng kia đã chết ngắc, không cần bắn thêm phát nào nữa, mà con xe việt dã màu đen kia đã bỏ chạy khá xa, với người không am hiểu súng lựu đạn như cô thì nó đã mất đi giá trị tấn công.

Không cần thiết phải lãng phí một quả lựu đạn... Bạch Thần dời mắt nhìn về phía Thương Kiến Diệu ở cách đó bảy tám mét.

Cô ta cực kỳ nghi hoặc lựa chọn cuối cùng của người đàn ông cường tráng.

Trong tình huống ban nãy, kẻ địch với thiết bị bộ xương ngoài hoàn toàn có cơ hội dùng cái giá bị thương nhẹ hoặc xây xước da để giết chết ba người bên mình, ai ngờ y hệt như bị cơn phẫn nộ chiếm toàn bộ đầu óc, hoàn toàn không theo chiến thuật gì cả, chỉ có lỗ mãng, lỗ mãng, và lỗ mãng.

Mà trong khoảnh khắc đó, Thương Kiến Diệu là người duy nhất phản ứng khác biệt, nhào sang một bên trước tiên.

Bạch Thần mím môi dưới, liếc nhìn Tưởng Bạch Miên đang chạy trở lại:

"Các anh có bị thương không?"

Trong xe có hộp y tế.

Long Duyệt Hồng nghe thế, chợt rùng mình một cái, thoát khỏi trạng thái mờ mịt, quay trở lại với thế giới hiện thực.

Cơ thể của anh ta run rẩy do căng thẳng, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc anh ta nhanh chóng kiểm tra lại trạng thái của mình:

"Tôi, tôi không sao."

Lúc này Thương Kiến Diệu cười đáp lại:

"Hơi có chút đau đầu."

"Có lẽ là do tiếng nổ và tiếng súng tạo nên áp lực nhất định cho lỗ tai." Bạch Thần căn cứ tình hình ban nãy và góc độ hiện thực để phân tích.

"Rất tốt." Tưởng Bạch Miên quay về tới xe Jeep, khen ngợi một câu, sau đó nói vơi Bạch Thần: "Tôi bị xây xước mấy chỗ, lấy cho tôi bình cồn đỏ."

Dứt lời, cô nhân cơ hội dạy Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu:

"Ở trên hoang dã, nguy hiểm chết người thường đến từ lây nhiễm và ô nhiễm, không thể vì người cải tạo gen có năng lực miễn dịch mạnh mẽ và năng lực tự chữa trị mà sơ sểnh về mặt này."

Chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng gật đầu, Tưởng Bạch Miên nhận lấy cồn đỏ, vừa tiêu độc cho miệng vết thương trên tay, vừa cười nói:

"Thế nào? Ngoạn mục chứ? Kích thích chứ?"

Long Duyệt Hồng khẽ nhíu mày, nói với sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt:

"Tổ trưởng, với loại chuyện thế này, sao có thể dùng từ ngoạn mục và kích thích để miêu tả chứ?"

Anh ta chỉ cảm thấy sợ hãi, khó chịu và căng thẳng, không muốn phải trải qua chuyện như thế này thêm lần nào nữa.

Nếu không vì lần này không có đồng đội nào thương vong, anh ta cảm thấy có khi mình sẽ suy sụp ngay tại trận mất.

Cho dù là vậy, nhìn ba người mà bọn họ còn trao đổi thông tin lúc trước nay im lặng nằm dưới đất, ai nấy trông thật thê thảm, anh ta cũng tự có cảm nhận riêng mà khó nói thành lời.

Tưởng Bạch Miên không tức giận khi Long Duyệt Hồng phản bác mình, cô nửa cười nửa than thở:

"Đây chính là trạng thái bình thường trên Đất Xám, hoàn toàn khác biệt với tình hình bên trong công ty. Khi anh trải qua đủ loại chiến đấu, anh sẽ phát hiện rằng sau mỗi một trận chiến, chuyện bản thân còn sống sót là đáng ăn mừng và đáng vui vẻ tới mức nào. Nhất là khi các chiến hữu của anh đều còn sống cả.

Mới vừa rồi tôi chủ yếu là muốn cho các anh cảm giác thả lỏng, để các anh nhanh chóng thoát khỏi chướng ngại tâm lý sau chiến đấu.

À, đừng so sánh với Thương Kiến Diệu, vấn đề của anh ta có lẽ còn nghiêm trọng hơn, chứ chướng ngại tâm lý sau chiến đấu hoàn toàn chẳng là gì."

Thương Kiến Diệu há miệng như muốn thanh minh là mình không có vấn đề, nhưng lúc này Bạch Thần đã đẩy cái xác mặc thiết bị bộ xương ngoài xuống khỏi mui xe, khiến nó phát ra tiếng bịch nặng nề.

Bạch Thần lập tức mở nắp capo, kiểm tra tình hình máy móc.

Bên trong đầu xe có mắc vài viên đạn.

"Thế nào rồi?" Tưởng Bạch Miên hỏi.

"Đúng là bị hỏng... Không biết có sửa được không, để tôi thử trước đã." Bạch Thần kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám lên, đi về phía cốp xe lấy hộp nhựa đựng công cụ sửa máy: "Mong là được."

Tưởng Bạch Miên quay sang nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:

"Các anh dọn dẹp chiến trường, thu thập vật phẩm có giá trị. Tôi phụ trách canh phòng bốn phía, đề phòng điều bất trắc. Bắt đầu từ bên này trước đi."

"Rõ." Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cùng đi tới chỗ cái xác mặc thiết bị bộ xương ngoài.

Nếu như có thể nhanh chóng tháo dỡ được thiết bị này, nắm được kỹ xảo sử dụng nó, sau này còn xuất hiện tình huống nào khác, bọn họ cũng có thể ứng phó được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện