Long Duyệt Hồng nhớ lại, rồi đáp:
"Là người mặc thiết bị bộ xương ngoài."
Trong cuộc chiến đấu lúc trước, tác dụng mà thiết bị quân dụng bộ xương ngoài phát huy khiến cho anh ta có ấn tượng sâu sắc.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy đây sẽ là một trong những nguồn cơn tạo ra cơn ác mộng cho anh ta.
"Đúng, mặt khác còn có thể thêm cả người mặc áo giáp thông minh Bionic. Hai loại người này, chỉ một người đã có thể đối phó được một đội ngũ, thậm chí san bằng một tiểm tụ cư nhỏ của dân du cư hoang dã rồi." Tưởng Bạch Miên chuyển mắt nhìn sang Thương Kiến Diệu: "Anh cho là còn có ai nữa?"
"Đội ngũ trang bị vũ khí hạng nặng, đoàn đội có hỏa lực mạnh mẽ, người cải tạo điện tử có lắp chân tay giả sinh học loại đặc biệt, hoặc máy móc tương ứng." Thương Kiến Diệu nói một mạch ba loại người.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Đúng thế."
Cô dùng tay phải vuốt ve cánh tay trái, nói:
"Nó mang tới cho tôi sức mạnh cao hơn hẳn, nhưng lành lặn vẫn tốt hơn, các anh phải quý trọng!"
Cô bổ sung thêm:
"Ngoài ra còn đám thầy tu của Giáo Đoàn Tăng Lữ, còn có người đã cải tạo gen. Có lẽ các anh không biết, ở trong rất nhiều thế lực, người như các anh được gọi là "Thiên tuyển giả"."
"Sao lại vậy?" Long Duyệt Hồng ngạc nhiên hỏi.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Bình thường các anh tiếp xúc với quá nhiều người cải tạo gen, mà chính bản thân các anh cũng được cải tạo gen, cho nên mới không hiểu được sự quý giá của kỹ thuật này.
Trong tất cả các thế lực, hiện giờ chỉ có công ty của chúng ta và Bạch Kỵ Sĩ Đoàn là có thể cải tạo gen một cách ổn định, sản xuất được dung dịch gốc.
Các anh thử nghĩ lại xem, với người bình thường mà nói, một người cao lớn, cường tráng, tốc độ nhanh, phản ứng nhanh, phối hợp tốt, năng lực cân bằng mạnh, lực miễn dịch mạnh, năng lực tự chữa trị mạnh, dồi dào sinh lực, thị lực khá xuất chúng, thiên phú về súng ống không thấp chẳng phải không khác gì con cưng của ông trời sao? Đây không phải là cùng nghĩa với nguy hiểm sao? Nhưng các anh đừng kiêu ngạo vội, có một số thế lực bài xích kỹ thuật về mặt gen khá cực đoan, cho rằng đây chính là khinh nhờn thiên nhiên và thần linh, là nguyên nhân chủ yếu khiến thế giới cũ bị hủy diệt."
Tưởng Bạch Miên hít vào một hơi rồi nói tiếp:
"Mà mạnh hơn người được chỉnh sửa gen chính là người đã từng biến đổi gen. Bọn họ thường có được một vài năng lực mà con người không có. Về mặt này, những thứ nhân vì bị ô nhiễm sinh ra đột biến cũng có biểu hiện tương tự. Thậm chí tôi còn từng gặp người có thể tự mình quang hợp, ba tháng không cần ăn uống.
Nhưng kỹ thuật sửa đổi gen vẫn còn quá xa lạ, tỉ lệ thất bại và tử vong là tương đối cao, các anh đừng có tùy tiện thử nghiệm."
Bản thân thứ nhân là con người bình thường, chỉ là trong trận đại tai biến thế giới cũ hủy diệt, bọn họ bị ô nhiễm, sinh ra đột biến.
Tuy một phần lớn người trong bọn họ bị ô nhiễm xong sống không được bao lâu thì chết, nhưng vẫn còn một số sống sót, đồng thời cũng di truyền đột biến của mình cho con cháu.
Những người này bị nhân loại bình thường kỳ thị, bị trục xuất khỏi điểm tụ cư, cũng bị sỉ nhục gọi bằng cái tên "thứ nhân".
Đám thứ nhân vì sự thay đổi trên cơ thể và những cảnh ngộ tương tự, làm cho bọn họ không thể tránh khỏi việc oán hận con người bình thường, luôn mang theo cảm xúc oán độc khó mà hóa giải. Hai bên dần phát triển thành kẻ tử thù.
Trong tình huống đó, cái tên "thứ nhân" này chân chính lan truyền ra khắp Đất Xám, trở thành tên khoa học.
Mà ở thời đại Tân Lịch nhiều năm sau khi thế giới cũ hủy diệt, một số nơi vẫn còn tồn tại ô nhiễm nặng, đột biến vẫn không biến mất khỏi con người, vẫn còn tiếp tục tạo ra nhiều thứ nhân.
Đương nhiên, tuyệt đại đa số thứ nhân hiện tại là kết quả của việc sinh sản tự nhiên.
"Còn có kiểu thứ nhân như vậy..." Long Duyệt Hồng biết thứ nhân là gì, nhưng chưa từng nghe Tưởng Bạch Miên miêu tả loại thứ nhân đó.
Tưởng Bạch Miên đáp "ừ" một tiếng, quay sang liếc Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, rồi cười nói như không có chuyện gì xảy ra:
"Ngoài những người vừa nhắc tới ra, còn có một loại người được gọi là nguy hiểm, mà phải nói là vô cùng nguy hiểm."
"Là loại người nào vậy?" Long Duyệt Hồng vô cùng tò mò, Thương Kiến Diệu cũng là như thế.
Những gì được nói ban nãy hai người đều được tìm hiểu qua không ít thì nhiều từ trong giáo trình và trong huấn luyện, chỉ là không ai từ góc độ "nhân loại nguy hiểm" để gộp các nội dung lại cùng nhau.
Tưởng Bạch Miên cúi đầu mỉm cười đáp:
"Kẻ thức tỉnh."
"Kẻ thức tỉnh..." Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đều thì thào nhắc lại cụm từ này.
Tưởng Bạch Miên ngẩng đầu lên nhìn hai người, nói:
"Kẻ thức tỉnh là chỉ những người vì nguyên do nào đó sinh ra đột biến kỳ lạ, bọn họ đều có những năng lực kỳ dị và đáng sợ.
Từng có người cảm thấy một bộ phận năng lực của kẻ thức tỉnh hẳn nên dùng khôi hài để hình dung, nhưng sau đó sự thực chứng minh, năng lực có khôi hài đến mấy, ở hoàn cảnh chính xác, đều sẽ trở nên cực kỳ khủng khiếp.
Cho đến tận bây giờ, không một thế lực nào biết rõ quy luật sản sinh kẻ thức tỉnh. Tất cả các thí nghiệm chế tạo kẻ thức tỉnh nhân tạo đều thất bại. Cho nên, số lượng kẻ thức tỉnh là cực kỳ hiếm, không dễ gặp được. Lúc trước tôi cũng không vội nói cho các anh biết.
A, đúng rồi, đây là tri thức cần được bảo mật."
Long Duyệt Hồng cảm thấy lo lắng:
"Tổ trưởng, cô nói kẻ thức tỉnh mạnh như vậy, nếu gặp được thì đối phó kiểu gì?"
Thương Kiến Diệu im lặng, không nói năng gì.
Tưởng Bạch Miên cười đáp:
"Ngoài một số kẻ thức tỉnh cực kỳ mạnh ra, phần lớn năng lực của bọn họ đều giới hạn về phạm vi, hơn nữa phạm vi này không lớn. Dựa vào điểm này, nếu gặp được bọn họ, cứ cố gắng kéo giãn khoảng cách, rồi dùng súng từ xa giải quyết vấn đề."
"Là vậy à..." Long Duyệt Hồng bắt đầu tưởng tượng cảnh đó.
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Tưởng Bạch Miên thấy thế, lại nói thêm một câu:
"Còn nữa, đừng chỉ có chú trọng tới mấy nhân loại nguy hiểm này, cơ thể của chúng ta quá yếu ớt, nếu sơ sẩy thì một đứa bé bảy tám tuổi cũng có cơ hội xử lý chúng ta."
...
Bạch Thần lái con xe phân khối lớn đi vòng vèo một lúc, sau đó lại theo một con đường trông có vẻ dễ lún đi vào trong đầm lầy.
Chừng mười phút sau, phía trước cô xuất hiện một chấm đỏ.
Một chấm ánh sáng màu đỏ đang nhè nhẹ đung đưa.
Đây là một lời cảnh cáo.
"Là người mặc thiết bị bộ xương ngoài."
Trong cuộc chiến đấu lúc trước, tác dụng mà thiết bị quân dụng bộ xương ngoài phát huy khiến cho anh ta có ấn tượng sâu sắc.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy đây sẽ là một trong những nguồn cơn tạo ra cơn ác mộng cho anh ta.
"Đúng, mặt khác còn có thể thêm cả người mặc áo giáp thông minh Bionic. Hai loại người này, chỉ một người đã có thể đối phó được một đội ngũ, thậm chí san bằng một tiểm tụ cư nhỏ của dân du cư hoang dã rồi." Tưởng Bạch Miên chuyển mắt nhìn sang Thương Kiến Diệu: "Anh cho là còn có ai nữa?"
"Đội ngũ trang bị vũ khí hạng nặng, đoàn đội có hỏa lực mạnh mẽ, người cải tạo điện tử có lắp chân tay giả sinh học loại đặc biệt, hoặc máy móc tương ứng." Thương Kiến Diệu nói một mạch ba loại người.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Đúng thế."
Cô dùng tay phải vuốt ve cánh tay trái, nói:
"Nó mang tới cho tôi sức mạnh cao hơn hẳn, nhưng lành lặn vẫn tốt hơn, các anh phải quý trọng!"
Cô bổ sung thêm:
"Ngoài ra còn đám thầy tu của Giáo Đoàn Tăng Lữ, còn có người đã cải tạo gen. Có lẽ các anh không biết, ở trong rất nhiều thế lực, người như các anh được gọi là "Thiên tuyển giả"."
"Sao lại vậy?" Long Duyệt Hồng ngạc nhiên hỏi.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Bình thường các anh tiếp xúc với quá nhiều người cải tạo gen, mà chính bản thân các anh cũng được cải tạo gen, cho nên mới không hiểu được sự quý giá của kỹ thuật này.
Trong tất cả các thế lực, hiện giờ chỉ có công ty của chúng ta và Bạch Kỵ Sĩ Đoàn là có thể cải tạo gen một cách ổn định, sản xuất được dung dịch gốc.
Các anh thử nghĩ lại xem, với người bình thường mà nói, một người cao lớn, cường tráng, tốc độ nhanh, phản ứng nhanh, phối hợp tốt, năng lực cân bằng mạnh, lực miễn dịch mạnh, năng lực tự chữa trị mạnh, dồi dào sinh lực, thị lực khá xuất chúng, thiên phú về súng ống không thấp chẳng phải không khác gì con cưng của ông trời sao? Đây không phải là cùng nghĩa với nguy hiểm sao? Nhưng các anh đừng kiêu ngạo vội, có một số thế lực bài xích kỹ thuật về mặt gen khá cực đoan, cho rằng đây chính là khinh nhờn thiên nhiên và thần linh, là nguyên nhân chủ yếu khiến thế giới cũ bị hủy diệt."
Tưởng Bạch Miên hít vào một hơi rồi nói tiếp:
"Mà mạnh hơn người được chỉnh sửa gen chính là người đã từng biến đổi gen. Bọn họ thường có được một vài năng lực mà con người không có. Về mặt này, những thứ nhân vì bị ô nhiễm sinh ra đột biến cũng có biểu hiện tương tự. Thậm chí tôi còn từng gặp người có thể tự mình quang hợp, ba tháng không cần ăn uống.
Nhưng kỹ thuật sửa đổi gen vẫn còn quá xa lạ, tỉ lệ thất bại và tử vong là tương đối cao, các anh đừng có tùy tiện thử nghiệm."
Bản thân thứ nhân là con người bình thường, chỉ là trong trận đại tai biến thế giới cũ hủy diệt, bọn họ bị ô nhiễm, sinh ra đột biến.
Tuy một phần lớn người trong bọn họ bị ô nhiễm xong sống không được bao lâu thì chết, nhưng vẫn còn một số sống sót, đồng thời cũng di truyền đột biến của mình cho con cháu.
Những người này bị nhân loại bình thường kỳ thị, bị trục xuất khỏi điểm tụ cư, cũng bị sỉ nhục gọi bằng cái tên "thứ nhân".
Đám thứ nhân vì sự thay đổi trên cơ thể và những cảnh ngộ tương tự, làm cho bọn họ không thể tránh khỏi việc oán hận con người bình thường, luôn mang theo cảm xúc oán độc khó mà hóa giải. Hai bên dần phát triển thành kẻ tử thù.
Trong tình huống đó, cái tên "thứ nhân" này chân chính lan truyền ra khắp Đất Xám, trở thành tên khoa học.
Mà ở thời đại Tân Lịch nhiều năm sau khi thế giới cũ hủy diệt, một số nơi vẫn còn tồn tại ô nhiễm nặng, đột biến vẫn không biến mất khỏi con người, vẫn còn tiếp tục tạo ra nhiều thứ nhân.
Đương nhiên, tuyệt đại đa số thứ nhân hiện tại là kết quả của việc sinh sản tự nhiên.
"Còn có kiểu thứ nhân như vậy..." Long Duyệt Hồng biết thứ nhân là gì, nhưng chưa từng nghe Tưởng Bạch Miên miêu tả loại thứ nhân đó.
Tưởng Bạch Miên đáp "ừ" một tiếng, quay sang liếc Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, rồi cười nói như không có chuyện gì xảy ra:
"Ngoài những người vừa nhắc tới ra, còn có một loại người được gọi là nguy hiểm, mà phải nói là vô cùng nguy hiểm."
"Là loại người nào vậy?" Long Duyệt Hồng vô cùng tò mò, Thương Kiến Diệu cũng là như thế.
Những gì được nói ban nãy hai người đều được tìm hiểu qua không ít thì nhiều từ trong giáo trình và trong huấn luyện, chỉ là không ai từ góc độ "nhân loại nguy hiểm" để gộp các nội dung lại cùng nhau.
Tưởng Bạch Miên cúi đầu mỉm cười đáp:
"Kẻ thức tỉnh."
"Kẻ thức tỉnh..." Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đều thì thào nhắc lại cụm từ này.
Tưởng Bạch Miên ngẩng đầu lên nhìn hai người, nói:
"Kẻ thức tỉnh là chỉ những người vì nguyên do nào đó sinh ra đột biến kỳ lạ, bọn họ đều có những năng lực kỳ dị và đáng sợ.
Từng có người cảm thấy một bộ phận năng lực của kẻ thức tỉnh hẳn nên dùng khôi hài để hình dung, nhưng sau đó sự thực chứng minh, năng lực có khôi hài đến mấy, ở hoàn cảnh chính xác, đều sẽ trở nên cực kỳ khủng khiếp.
Cho đến tận bây giờ, không một thế lực nào biết rõ quy luật sản sinh kẻ thức tỉnh. Tất cả các thí nghiệm chế tạo kẻ thức tỉnh nhân tạo đều thất bại. Cho nên, số lượng kẻ thức tỉnh là cực kỳ hiếm, không dễ gặp được. Lúc trước tôi cũng không vội nói cho các anh biết.
A, đúng rồi, đây là tri thức cần được bảo mật."
Long Duyệt Hồng cảm thấy lo lắng:
"Tổ trưởng, cô nói kẻ thức tỉnh mạnh như vậy, nếu gặp được thì đối phó kiểu gì?"
Thương Kiến Diệu im lặng, không nói năng gì.
Tưởng Bạch Miên cười đáp:
"Ngoài một số kẻ thức tỉnh cực kỳ mạnh ra, phần lớn năng lực của bọn họ đều giới hạn về phạm vi, hơn nữa phạm vi này không lớn. Dựa vào điểm này, nếu gặp được bọn họ, cứ cố gắng kéo giãn khoảng cách, rồi dùng súng từ xa giải quyết vấn đề."
"Là vậy à..." Long Duyệt Hồng bắt đầu tưởng tượng cảnh đó.
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Tưởng Bạch Miên thấy thế, lại nói thêm một câu:
"Còn nữa, đừng chỉ có chú trọng tới mấy nhân loại nguy hiểm này, cơ thể của chúng ta quá yếu ớt, nếu sơ sẩy thì một đứa bé bảy tám tuổi cũng có cơ hội xử lý chúng ta."
...
Bạch Thần lái con xe phân khối lớn đi vòng vèo một lúc, sau đó lại theo một con đường trông có vẻ dễ lún đi vào trong đầm lầy.
Chừng mười phút sau, phía trước cô xuất hiện một chấm đỏ.
Một chấm ánh sáng màu đỏ đang nhè nhẹ đung đưa.
Đây là một lời cảnh cáo.
Danh sách chương