Điền Nhị Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ cau mày. Ông ta suy tư trong chốc lát rồi nói:
"Trời sắp mưa rồi, sắc trời cũng không còn sớm sủa, không thích hợp hoạt động trên hoang dã, ừm... Cô có thể dẫn đồng đội của cô tới đây nghỉ một tối, không cần phải bỏ vũ khí. Tôi tin rằng đồng đội mà cô công nhận sẽ không quá kém."
Bạch Thần cảm thấy nghi ngờ liếc nhìn Điền Nhị Hà, rồi lại ngẩng đầu nhìn tầng mây đen đang dần kéo tới từ phía chân trời xa xa.
"Tôi phải hỏi ý kiến của bọn họ trước đã." Bạch Thần đáp lại.
Điền Nhị Hà không trách cứ khi Bạch Thần do dự, chỉ cười nói:
"Mau đi thôi, chậm chút nữa là trời sẽ đổ mưa đấy."
Bạch Thần lập tức ra khỏi trấn Thủy Vi, lấy lại súng, lên con mô tô quay trở lại chỗ Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đang chờ. Cô kể chi tiết giao dịch và ý tốt của Điền Nhị Hà cho mọi người nghe.
"Tổ trưởng, cô cảm thấy thế nào?" Bạch Thần tựa vào xe mô tô, chờ Tưởng Bạch Miên quyết định.
Tưởng Bạch Miên không đưa ra khả năng Điền Nhị Hà hay người của trấn Thủy Vi rắp tâm hại người, mà hứng thú hỏi:
"Vị trưởng trấn họ Điền này đã bảy mươi bảy rồi? Từng trải qua thế giới cũ hủy diệt?"
Bạch Thần gật đầu không chút do dự:
"Đúng, có thể khẳng định điều đó. Từng ấy năm tới nay, ông ta vẫn luôn nói như vậy, hơn nữa thường hay hồi tưởng chuyện khi xưa.
Một lời nói dối có thể duy trì được rất lâu, nhưng như vậy chắc chắn phải mang lại lợi ích, mà cho tới bây giờ ông ta không dựa vào thân phận này lừa gạt cái gì cả."
Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Vậy đi thôi."
"Tổ trưởng, liệu có chút nguy hiểm nào không? Không phải cô đã bảo rằng dân du cư hoang dã có thể biến thành lũ cướp bất cứ lúc nào hay sao?" Long Duyệt Hồng không che giấu nổi sự lo lắng.
Tưởng Bạch Miên lập tức cười nói:
"Ha, vẫn có thể nhớ được điều này? Đúng vậy, băn khoăn về mặt này chứng tỏ anh có tiến bộ, nhưng mà với hỏa lực của chúng ta, chỉ cần đề phòng kỹ càng, bọn họ cũng sẽ không dám làm gì. Nếu muốn ăn chúng ta, bọn họ cũng phải trả lại bằng dăm ba chục tính mạng, mà bây giờ còn một tháng nữa là tới mùa đông rồi, cho dù bọn họ thực sự không còn nhiều đồ ăn, cũng sẽ không sẵn lòng trả cái giá đắt như thế. Là chúng ta nguy hiểm, hay lũ dã thú trên hoang dã nguy hiểm hơn?
Ừm, đến mùa đông, khi mọi người sắp chết đói thì sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Vả lại, hoàn cảnh trong điểm tụ cư là có giới hạn, phạm vi không lớn, với nhóm người tuy ít nhưng tinh nhuệ như chúng ta mà nói, đó là một địa hình càng có lợi."
Trong lúc nói, Tưởng Bạch Miên mỉm cười liếc nhìn Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu lập tức nghiêng đầu nhìn Long Duyệt Hồng, hỏi với vẻ nghiêm túc:
"Cậu quên chúng ta là tổ gì rồi sao? Quên trách nhiệm của chúng ta là gì rồi sao?"
"Tổ, tổ điều tra, tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt..." Long Duyệt Hồng không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu hai câu hỏi mà Tưởng Bạch Miên hỏi Bạch Thần ban nãy có nghĩa là gì: "Tổ trưởng, cô muốn tìm được manh mối từ chỗ trưởng trấn?"
"Chưa chắc đã có manh mối, khi đó tuổi của ông trưởng trấn kia chắc chắn không lớn, nhưng nếu gặp được thì dù thế nào cũng phải hỏi một câu." Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn Bạch Thần, cười rực rỡ hỏi: "Cô cảm thấy có thể tin tưởng người của trấn Thủy Vi, như vậy có thể tin tưởng. Tôi tin cô."
Bạch Thần rũ mắt xuống, im lặng trong chốc lát:
"Có thể đi được rồi."
"Xuất phát!" Tưởng Bạch Miên lùi về ghế lái, khởi động xe.
Dưới sự dẫn đường của Bạch Thần, bọn họ xâm nhập vào đầm lầy, chậm rãi lái đi trên con đường mê cung không cách nào phân biệt được.
Trước khi trời hoàn toàn tối hẳn, bọn họ đi tới trấn Thủy Vi.
Lúc này đây, có mệnh lệnh từ Điền Nhị Hà, thành viên Trấn vệ đội gác cổng không bắt bọn họ phải giao nộp vũ khí, chỉ dẫn bọn họ vào trong cổng, sau đó lập tức rẽ phải, dừng xe bên ngoài một chiếc lán gỗ ở một góc bức tường.
"Tối nay các vị có thể ngủ trong lán này. Xe hả, cho xối mưa một trận cũng không hỏng." Điền Nhị Hà dặn dò mấy câu đơn giản: "Đừng có làm đống lửa, tôi cho người ôm cái bếp lò tới cho các vị, lại cho các vị thêm ít than củi, coi như tặng kèm lần giao dịch này. Người của chúng tôi sẽ tuần tra và canh gác xung quanh, tin rằng các vị có thể thấu hiểu."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đang tò mò quan sát cảnh tượng bên trong trấn Thủy Vi, Tưởng Bạch Miên thấy mà không thể trách, cười ứng phó Điền Nhị Hà:
"Hiểu chứ, hiểu chứ. Trưởng trấn, không biết chúng tôi có thể mời ông cùng ăn bữa tối được không?"
Trong lúc nói, cô ta lấy ra một hộp thịt bò kho tàu và một điếu thuốc lá màu vàng ngả đen đã chuẩn bị sẵn.
Đôi mắt Điền Nhị Hà lập tức tỏa sáng, các nếp nhăn giãn ra trên mặt:
"Mấy thứ này đều là đồ tốt mà! Làm sao? Có chuyện gì? Còn muốn giao dịch cái gì?"
Tưởng Bạch Miên cười nói:
"Muốn nghe chuyện về thế giới cũ. Ông biết đó, tri thức tương đương tiền bạc mà."
"Đồng ý!" Điền Nhị Hà cười vô cùng vui vẻ.
Ông ta nhanh chóng quay đầu dặn bảo thủ vệ bên cạnh:
"Tiểu Cẩu Tử, mau ôm cái bếp lò của nhà ta tới đây! Mau lên!"
Thủ vệ có nhũ danh tiểu Cẩu Tử không dám thầm oán trưởng trấn, nhanh chóng chạy tới ba tòa nhà xếp thành hình tam giác.
Lúc này, trời càng lúc càng âm u, những người làm việc ở ruộng đất sau trấn Thủy Vi lần lượt quay về, đội thợ săn gần đó cũng như vậy.
Toàn bộ thôn trấn không lớn này lập tức náo nhiệt hẳn, từng đôi mắt tò mò đổ dồn vào nơi con xe Jeep đang đỗ.
"Trời sắp mưa rồi, sắc trời cũng không còn sớm sủa, không thích hợp hoạt động trên hoang dã, ừm... Cô có thể dẫn đồng đội của cô tới đây nghỉ một tối, không cần phải bỏ vũ khí. Tôi tin rằng đồng đội mà cô công nhận sẽ không quá kém."
Bạch Thần cảm thấy nghi ngờ liếc nhìn Điền Nhị Hà, rồi lại ngẩng đầu nhìn tầng mây đen đang dần kéo tới từ phía chân trời xa xa.
"Tôi phải hỏi ý kiến của bọn họ trước đã." Bạch Thần đáp lại.
Điền Nhị Hà không trách cứ khi Bạch Thần do dự, chỉ cười nói:
"Mau đi thôi, chậm chút nữa là trời sẽ đổ mưa đấy."
Bạch Thần lập tức ra khỏi trấn Thủy Vi, lấy lại súng, lên con mô tô quay trở lại chỗ Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đang chờ. Cô kể chi tiết giao dịch và ý tốt của Điền Nhị Hà cho mọi người nghe.
"Tổ trưởng, cô cảm thấy thế nào?" Bạch Thần tựa vào xe mô tô, chờ Tưởng Bạch Miên quyết định.
Tưởng Bạch Miên không đưa ra khả năng Điền Nhị Hà hay người của trấn Thủy Vi rắp tâm hại người, mà hứng thú hỏi:
"Vị trưởng trấn họ Điền này đã bảy mươi bảy rồi? Từng trải qua thế giới cũ hủy diệt?"
Bạch Thần gật đầu không chút do dự:
"Đúng, có thể khẳng định điều đó. Từng ấy năm tới nay, ông ta vẫn luôn nói như vậy, hơn nữa thường hay hồi tưởng chuyện khi xưa.
Một lời nói dối có thể duy trì được rất lâu, nhưng như vậy chắc chắn phải mang lại lợi ích, mà cho tới bây giờ ông ta không dựa vào thân phận này lừa gạt cái gì cả."
Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Vậy đi thôi."
"Tổ trưởng, liệu có chút nguy hiểm nào không? Không phải cô đã bảo rằng dân du cư hoang dã có thể biến thành lũ cướp bất cứ lúc nào hay sao?" Long Duyệt Hồng không che giấu nổi sự lo lắng.
Tưởng Bạch Miên lập tức cười nói:
"Ha, vẫn có thể nhớ được điều này? Đúng vậy, băn khoăn về mặt này chứng tỏ anh có tiến bộ, nhưng mà với hỏa lực của chúng ta, chỉ cần đề phòng kỹ càng, bọn họ cũng sẽ không dám làm gì. Nếu muốn ăn chúng ta, bọn họ cũng phải trả lại bằng dăm ba chục tính mạng, mà bây giờ còn một tháng nữa là tới mùa đông rồi, cho dù bọn họ thực sự không còn nhiều đồ ăn, cũng sẽ không sẵn lòng trả cái giá đắt như thế. Là chúng ta nguy hiểm, hay lũ dã thú trên hoang dã nguy hiểm hơn?
Ừm, đến mùa đông, khi mọi người sắp chết đói thì sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Vả lại, hoàn cảnh trong điểm tụ cư là có giới hạn, phạm vi không lớn, với nhóm người tuy ít nhưng tinh nhuệ như chúng ta mà nói, đó là một địa hình càng có lợi."
Trong lúc nói, Tưởng Bạch Miên mỉm cười liếc nhìn Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu lập tức nghiêng đầu nhìn Long Duyệt Hồng, hỏi với vẻ nghiêm túc:
"Cậu quên chúng ta là tổ gì rồi sao? Quên trách nhiệm của chúng ta là gì rồi sao?"
"Tổ, tổ điều tra, tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt..." Long Duyệt Hồng không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu hai câu hỏi mà Tưởng Bạch Miên hỏi Bạch Thần ban nãy có nghĩa là gì: "Tổ trưởng, cô muốn tìm được manh mối từ chỗ trưởng trấn?"
"Chưa chắc đã có manh mối, khi đó tuổi của ông trưởng trấn kia chắc chắn không lớn, nhưng nếu gặp được thì dù thế nào cũng phải hỏi một câu." Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn Bạch Thần, cười rực rỡ hỏi: "Cô cảm thấy có thể tin tưởng người của trấn Thủy Vi, như vậy có thể tin tưởng. Tôi tin cô."
Bạch Thần rũ mắt xuống, im lặng trong chốc lát:
"Có thể đi được rồi."
"Xuất phát!" Tưởng Bạch Miên lùi về ghế lái, khởi động xe.
Dưới sự dẫn đường của Bạch Thần, bọn họ xâm nhập vào đầm lầy, chậm rãi lái đi trên con đường mê cung không cách nào phân biệt được.
Trước khi trời hoàn toàn tối hẳn, bọn họ đi tới trấn Thủy Vi.
Lúc này đây, có mệnh lệnh từ Điền Nhị Hà, thành viên Trấn vệ đội gác cổng không bắt bọn họ phải giao nộp vũ khí, chỉ dẫn bọn họ vào trong cổng, sau đó lập tức rẽ phải, dừng xe bên ngoài một chiếc lán gỗ ở một góc bức tường.
"Tối nay các vị có thể ngủ trong lán này. Xe hả, cho xối mưa một trận cũng không hỏng." Điền Nhị Hà dặn dò mấy câu đơn giản: "Đừng có làm đống lửa, tôi cho người ôm cái bếp lò tới cho các vị, lại cho các vị thêm ít than củi, coi như tặng kèm lần giao dịch này. Người của chúng tôi sẽ tuần tra và canh gác xung quanh, tin rằng các vị có thể thấu hiểu."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đang tò mò quan sát cảnh tượng bên trong trấn Thủy Vi, Tưởng Bạch Miên thấy mà không thể trách, cười ứng phó Điền Nhị Hà:
"Hiểu chứ, hiểu chứ. Trưởng trấn, không biết chúng tôi có thể mời ông cùng ăn bữa tối được không?"
Trong lúc nói, cô ta lấy ra một hộp thịt bò kho tàu và một điếu thuốc lá màu vàng ngả đen đã chuẩn bị sẵn.
Đôi mắt Điền Nhị Hà lập tức tỏa sáng, các nếp nhăn giãn ra trên mặt:
"Mấy thứ này đều là đồ tốt mà! Làm sao? Có chuyện gì? Còn muốn giao dịch cái gì?"
Tưởng Bạch Miên cười nói:
"Muốn nghe chuyện về thế giới cũ. Ông biết đó, tri thức tương đương tiền bạc mà."
"Đồng ý!" Điền Nhị Hà cười vô cùng vui vẻ.
Ông ta nhanh chóng quay đầu dặn bảo thủ vệ bên cạnh:
"Tiểu Cẩu Tử, mau ôm cái bếp lò của nhà ta tới đây! Mau lên!"
Thủ vệ có nhũ danh tiểu Cẩu Tử không dám thầm oán trưởng trấn, nhanh chóng chạy tới ba tòa nhà xếp thành hình tam giác.
Lúc này, trời càng lúc càng âm u, những người làm việc ở ruộng đất sau trấn Thủy Vi lần lượt quay về, đội thợ săn gần đó cũng như vậy.
Toàn bộ thôn trấn không lớn này lập tức náo nhiệt hẳn, từng đôi mắt tò mò đổ dồn vào nơi con xe Jeep đang đỗ.
Danh sách chương