Giọng đọc đồng thanh láng máng vang vọng khắp trấn Thủy Vi, Long Duyệt Hồng há há miệng, lại không biết nên nói gì. Anh ta chỉ cảm thấy cảm giác này cực kỳ phức tạp, khó có thể miêu tả rõ bằng lời.

Bốn người đều không ai nói gì, dường như đang tập trung lắng nghe, mãi cho tới khi xe Jeep chạy ra khỏi cổng, lái tới phương xa.

"Bọn nhóc đang đọc cái gì thế? Tôi nghe không rõ cho lắm." Tưởng Bạch Miên nhìn qua gương chiếu hậu, ngữ khí có vẻ hơi ảo não.

"Đầu giường ánh trăng sáng." Thương Kiến Diệu lặp lại câu mở đầu của bài "Tĩnh Dạ Tứ".

"Là vậy à..." Tưởng Bạch Miên cảm khái, nhưng cũng không nói gì thêm.

Cô tập trung lái xe, làm cho con xe Jeep yên lặng chạy trên con đường chồng chéo khó phân biệt trong đầm lầy.

Chờ khi hoàn toàn thoát khỏi khu vực này, Bạch Thần mới nhìn tới phía trước, lên tiếng nói như đang lẩm bẩm một mình:

"Một phần nguyên nhân chính khiến tôi muốn trở thành nhân viên chính thức của công ty là để có thể mượn đọc được nhiều sách như vậy."

"Cũng được..." Long Duyệt Hồng sinh sống trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ từ nhỏ nên không biết điều này có gì đặc biệt: "Ở trong phế tích các thành phố thế giới cũ không có sách, không có thư viện sao?"

Bạch Thần dường như đưa mắt nhìn về phương xa:

"Có, lúc đầu thì có rất nhiều, nhưng khi đó tôi còn chưa sinh ra.

Sau đó rất nhiều đầu sách bị các thế lực lớn và những người khác mang đi, phần còn lại thì bị thợ săn di tích, dân du cư hoang dã mang làm giấy nhóm lửa, bị đám động vật như chuột cắn rách, không còn hình dáng, chỉ có một số ít là có thể tìm được, có thể đọc được.

Trong những phế tích đã bị thăm dò không nhiều lần, khả năng vẫn còn nhiều bộ sách tồn tại, nhưng những chỗ đó đều quá nguy hiểm."

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Thương Kiến Diệu bỗng hỏi một vấn đề khác hẳn:

"Cô biết chữ?"

"Ừ, ba mẹ tôi dạy cho tôi. Sau khi họ mất, còn để lại cho tôi một người thầy rất tốt." Vẻ mặt Bạch Thần dần trở nên dịu dàng, khóe miệng còn khẽ nhếch lên một nụ cười khẽ hơi khó nhận ra.

Nhưng ánh mắt cô như có chút rời rạc, hệt như tỉnh dậy từ trong giấc mơ giữa đêm khuya, ôm gối ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang nhìn khoảng không vô định.

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Thần một cái, tiếp tục tập trung nhìn đường đi phía trước.

Cô ta cười nói:

"Các người trao đổi gì thì có thể nói to lên được không? Đây là bắt nạt thính lực của tôi không tốt hử? Tôi đang nghi ngờ không biết có phải các người đang lén nói xấu tôi sau lưng không đây."

Long Duyệt Hồng thoáng động trong lòng, nhỏ giọng nói thầm:

"Bọn tôi nói ngay trước mặt cô mà."

"Chúng tôi đều nói ngay trước mặt cô." Cùng lúc đó, Thương Kiến Diệu đáp lại lời "chỉ trích" của Tưởng Bạch Miên.

Long Duyệt Hồng nhất thời có chút vui vẻ:

"Ha ha, thế nào? Có phải tôi rất hiểu cậu? Có thể đuổi kịp suy nghĩ của cậu rồi!"

"Làm sao cậu biết không phải tôi cố ý để cho cậu đuổi kịp?" Thương Kiến Diệu không hề nhượng bộ.

"Không sai, ra ngoài huấn luyện thực địa thì phải chú ý bầu không khí của đội, vừa cần nghiêm túc lại vừa cần sôi động, băng không tinh thần sẽ rất dễ bị căng thẳng quá độ, không mất bao lâu sẽ tự làm bản thân suy sụp." Tưởng Bạch Miên thuận miệng đánh giá một câu: "Được rồi, không nói mấy cái này nữa, thảo luận một chút về những gì Điền trưởng trấn đã trải qua nhé, xem có thể từ những gì ông ta miêu tả để tống kết ra được thứ gì hữu ích, à, chủ yếu là về sự hủy diệt của thế giới cũ."

Thương Kiến Diệu như đã sớm nghĩ tới điều này, bèn lập tức nói:

"Người Vô Tâm chủ yếu xuất hiện trong các thành phố lớn, vùng nông thôn và các thị trấn nhỏ là gần như không có."

"Sự hủy diệt của nông thôn và trấn nhỏ thoạt trông giống như bị cả chiến tranh và thảm họa địa chất tạo nên." Bạch Thần bổ sung.

Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Chiến tranh và thảm họa địa chất có lẽ có thể đánh dấu bằng. Trước khi thế giới cũ hủy diệt, có khả năng đã xuất hiện vũ khí địa chất, điều này thì còn cần chứng thực, cần thông qua việc thăm dò một số phế tích thành phố để tìm tài liệu tương ứng để xác nhận."

Nghe tới đó, Long Duyệt Hồng suy ngẫm nói:

"Sự xuất hiện của người Vô Tâm thì liên quan gì tới chiến tranh? Là sự xuất hiện của bọn chúng dẫn đến chiến tranh, hay là chiến tranh dẫn tới sự xuất hiện của bọn chúng?"

"Câu này thực sự không cách nào trả lời được, thiếu tài liệu và thông tin cần thiết." Tưởng Bạch Miên cười nói: "Đây cũng là phương hướng chủ yếu cho những gì tổ điều tra thế giới cũ chúng ta cần làm sau này."

Cô nhìn đường đi, kéo vô lăng, tiếp tục đưa ra vấn đề để dẫn dắt thành viên đội suy nghĩ:

"Các người cho rằng ban đầu vì sao người Vô Tâm chủ yếu xuất hiện ở các thành phố lớn, mà nông thôn và các thị trấn nhỏ gần như không có?"

"Dân cư trong thành phố đông đúc hơn? Đây là điều kiện lan truyền quan trọng nhất?" Thương Kiến Diệu kết hợp với định nghĩa về thành phố trong sách vở mà trả lời.

Bạch Thần thì nói theo một góc độ khác:

"Thành phố càng quan trọng hơn, cho nên là mục tiêu chính?"

"Cũng có khả năng." Tưởng Bạch Miên không hề phủ định.

Bốn người cứ thế thảo luận một hồi về chủ đề tương ứng, tuy rằng không cách nào đưa ra kết luận, nhưng cũng nhờ đó mà mở rộng tư duy, có ý tưởng rõ ràng hơn cho việc điều tra và thu thập tài liệu sau này.

Xe Jeep chạy đi với tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm. Tưởng Bạch Miên lại tung ra một vấn đề khác:

"Các người có ý kiến gì về việc đám thợ săn di tích tìm kiếm người kia không? Chính là người tóc đen mắt vàng, mà dân trấn Thủy Vi từng gặp qua ấy."

Long Duyệt Hồng hít vào một hơi:

"Cảm thấy hắn ta rất kỳ quặc, không chỉ có lai lịch thần bí mà bản thân hắn ta cũng rất kỳ lạ. Bình thường thì không ai có thể trong tình huống lần đầu mới gặp mà khiến cả đám người đều yêu mến, đám người đó có cả nam cả nữ mà!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện