Harris Brown nghiêng đầu:

"Chúng tôi đi xe đạp, có thể sử dụng mấy con đường nhỏ trong đầm lầy mà ô tô và xe máy không đi qua được, chỉ có thể đi đường vòng."

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu:

"Một câu hỏi cuối cùng. Bên này còn có thợ săn di tích khác, hoặc là dân du cư hoang dã không?"

"Có mấy người, nhưng với trang thiết bị của các cậu, chỉ cần không chủ động tấn công bọn họ, bọn họ sẽ không chọc tới các cậu." Đỉnh đầu Harris Brown như phản xạ lại chút ánh nắng mặt trời.

Thương Kiến Diệu hỏi như đang suy tư:

"Nếu không có những vũ khí này thì sao?"

Khuôn mặt Harris Brown đột nhiên trở nên hơi méo mó:

"Ở trên Đất Xám, nhỏ yếu chính là nguồn cội của tội ác."

Ánh mắt anh ta trở nên hung ác, toát lên đôi chút oán hận khó có thể che giấu.

Không chờ Thương Kiến Diệu hỏi tiếp, anh ta thở hắt ra, để vẻ mặt trở lại bình thường:

"Đến lượt tôi. Đây là thù lao cần trả cho lời khuyên ban nãy."

Kỳ thật anh ta không hy vọng xa vời là Thương Kiến Diệu chắc chắn sẽ trả lời, không chơi xấu, dù sao tin tình báo trong lời khuyên kia thực sự không có giá trị cho lắm, bởi vì rất nhiều thợ săn di tích rút về không nhiều thì ít đều có thể phát hiện điều khác thường.

Vả lại đây là chuyện của một ngày trước rồi, mà từ đây đi tới phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, nhanh nhất cũng mất một ngày trời, tính toán như vậy thì cho dù Harris không đưa ra lời khuyên đó, để cho hai người phía đối diện tiếp tục đi, bọn họ cũng rất có khả năng cản được chuyện sẽ xảy ra.

"Có thể dùng thứ khác để trả không?" Thương Kiến Diệu buông tay trái đang cầm hộp đạn của khẩu súng trường, thò vào túi áo.

"Phải xem xét." Harris Brown và người đồng hành của anh ta lập tức đề cao cảnh giác, sợ Thương Kiến Diệu sẽ móc ra thứ đồ nguy hiểm gì.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng móc ra hai gói lương khô nhỏ, giơ ra cho họ xem. Đây vốn là một phần bữa trưa ở phế tích của hắn.

"... Rất được, cậu rất hào phóng." Harris Brown không ngờ đối phương lại sẵn lòng dùng đồ ăn để trao đổi.

Thứ này có thể giúp bọn họ tạm đối phó một bữa.

Thương Kiến Diệu lập tức ném hai gói lương khô kia qua.

Harris Brown và bạn của anh ta không giơ tay đón nhận, mà để mặc chúng rơi xuống đất.

Đây là sợ đối phương sẽ tranh thủ lúc bọn họ đón lương khô mà nổ súng.

"Sau này tán gẫu tiếp nhé." Thương Kiến Diệu cười tươi, hệt như đang tạm biệt bạn thân.

Hắn và Long Duyệt Hồng lập tức từng bước đi tới cửa chính vào phế tích nhà máy thép, không hề buông lỏng sự đề phòng của bản thân với Harris Brown và cô gái kia.

Đối phương cũng là như thế.

Chờ khi khoảng cách giữa hai bên đủ lớn, không phải tay súng thiện xạ thì không cách nào bắn trúng mục tiêu, Harris Brown mới để đồng bọn nhặt lương khô, dắt hai chiếc xe đạp tới.

Dõi mắt nhìn hai người lên xe đạp ra khỏi khu phế tích này, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng bưng súng trường nhìn sân lớn bên ngoài cổng một lượt.

"Bên ngoài hẳn là khu ký túc, lục soát chỗ này trước hay là bên trong?" Long Duyệt Hồng hỏi, có chút phân vân.

Thương Kiến Diệu không nhìn những căn nhà đã sập hoặc tan hoang hai bên sân lớn kia, chỉ vào cổng kia nói:

"Vào trong, tìm hiểu bố cục cơ bản trước đã."

"Được." Long Duyệt Hồng không phản đối.

Hai người lập tức đi qua chiếc cổng sắt màu đen đủ cho nhiều xe chạy song song.

"Xem ra đám thợ săn di tích này cũng có giới hạn, thế mà không chia cắt cánh cổng này mang đi." Long Duyệt Hồng quay đầu nhìn thoáng qua, cảm thán thành lời.

Thương Kiến Diệu nhìn theo:

"Có lẽ là không lời lãi mấy."

Bọn họ không nói gì thêm, dọc theo con đường rộng rãi nhưng hoang tàn đi sâu vào trong nhà máy thép.

Bên phải có một dãy nhà trệt khá cao, không có cửa và cực kỳ rộng rãi, hơn nữa chúng không giống nhà dệt ở khu khám bệnh của bện viện, có tường ngăn thành các phòng nhỏ, mà ở giữa chỉ có cột trụ đánh dấu ranh giới.

Trong một số căn phòng không có tường hai bên, vẫn còn tồn tại những rãnh xe có thể đứng hoặc nằm người lên.

"Đây là nơi nào?" Long Duyệt Hồng khó hiểu, bèn hỏi.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Không biết. Nhưng cậu không thấy đứng ở trong những rãnh kia rất tiện cho việc sửa chữa gầm ô tô hay sao?"

"Đây là khu sửa chữa? Bên cạnh thì tương đương với nhà để xe?" Long Duyệt Hồng chợt hiểu: "Chờ lát nữa ghi lại."

Bên trái đường là một hồ nước bốc lên mùi tanh tưởi, có một đám cây với khoảng cách không lớn, và những nhà lầu nhỏ lấp ló sâu trong màu xanh lục.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng tạm thời không quan tâm những chỗ này, mà từng bước đi vào khu nhà máy.

Không lâu sau, bọn họ đi tới chỗ gần mấy "ống khói" cao vút kia, thấy xung quanh dựng rất nhiều khung thép và các tòa kiến trúc thô sơ.

Những chiếc ống dẫn lớn bằng sắt màu đen hệt như những con rồng khổng lồ từ chỗ "ống khói" đi xuống dưới, dẫn tới những nơi khác biệt, góc độ cũng không quá dốc đứng.

Những ống dẫn này không đóng kín, tựa như hình tròn được cắt ngang để lại một nửa vậy.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng tiến vào khu vực này, dọc theo con đường lúc lên lúc xuống đi qua rừng rậm sắt thép đầy những vết gỉ sét.

Rất nhanh bên cạnh đường có thêm lan can không hoàn chỉnh, bên ngoài là một ao nước chứa đầy nước mưa, không biết dùng để làm gì.

Bởi vì nơi đây bị che khuất, chỉ có chút ít ánh mặt trời chiếu xuống, xung quanh có vẻ rất tối tăm và âm u.

Hơn nữa không hề có chút âm thanh nào vang lên, nơi đây là một mảng tĩnh lặng, khiến Long Duyệt Hồng càng đi lại càng run sợ.

Anh ta không nhịn được mở miệng nói:

"Không phải người kia nói là còn thợ săn di tích khác ư? Sao ta không gặp được ai cả vậy?"

Thương Kiến Diệu liếc nhìn anh ta:

"Những lúc thế này mà nói kiểu đó dường như không được may mắn cho lắm đâu."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên trên cao vang lên tiếng leng keng.

Một bóng đen nhanh chóng rơi xuống, va chạm vào khung giá và một phần của tòa nhà mấy cái, rồi ngã rầm xuống cách đó không xa.

Đó là một con người, cơ thể anh ta đã có chút vết thương, máu đang nhanh chóng tràn ra ngoài.

Mà lúc này, tiếng leng keng vẫn còn vang vọng khắp khu vực này, hoàn toàn không có dấu hiệu lắng xuống.

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng dáng đi tới từ khúc quanh phía trước.

Bóng dáng đó cao hơn Thương Kiến Diệu một chút, toàn thân được tạo nên từ khung xương kim loại màu đen, cánh tay trái có gắn bệ phóng lựu đạn, bên tay phải có ống phun lửa và ống phát xạ tia laser.

Trên người "anh ta" quấn một chiếc tăng bào màu vàng rách rưới, bên ngoài khoác một áo cà sa màu đỏ chót. Trên khuôn mặt có một đôi mắt lóe ánh sáng đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện