Đối với phế tích thành phố của thế giới cũ mới được phát hiện này, vì không rõ người Vô Tâm còn sót lại bên trong liệu có bị đột biến gì không, không rõ sẽ có nguy hiểm gì đang rình rập, đám thợ săn di tích càng có khuynh hướng hợp tác liên kết lại, cùng nhau thăm dò, chứ không phải đề phòng lẫn nhau, ra sức tiêu diệt đối thủ cạnh tranh. Dù sao trong một tòa phế tích thành phố này quá phong phú đủ loại tài nguyên, chừng đó đủ thỏa mãn mọi người, không cần phải tranh cướp lẫn nhau.

Ở trong quần thể thợ săn di tích, chuyện kiểu này được gọi là "khai hoang".

Tưởng Bạch Miên không bất ngờ trước lời mời của Ngô Thủ Thạch, cô quay đầu liếc nhìn đám người Thương Kiến Diệu trước, sau đó mới cười nói:

"Chúng tôi còn bận việc khác."

Không chờ Ngô Thủ Thạch nói gì thêm, cô chuyển sang chủ đề khác:

"Tôi nghe nói phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ có không ít điều dị thường. Ngoài tiếng gào thét lúc nửa đêm mà các anh hẳn là cũng biết ra, còn có một số người tự dưng chết đi, bên ngoài không bị bất cứ vết thương nào, khuôn mặt không méo mó thì cũng mỉm cười, rất là kỳ quái."

Cô thuật lại thông tin lấy được từ chỗ Harris Brown cho đám người Ngô Thủ Thạch, coi như báo đáp hành động kéo xe Jeep ra khỏi bãi bùn lầy của đối phương.

Ngô Thủ Thạch nghe xong, nghiêng đầu nhìn cô gái có vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh:

"Như Hương, cô có nhìn ra những thứ gì?"

Cô gái mặc trang phục ngụy trang màu xanh lục quân nhân lắc đầu: "Không thể phán đoán."

Ngô Thủ Thạch khẽ gật đầu nhẹ tới mức không thể nhận ra, rồi quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên, nói:

"Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, chúng tôi sẽ chú ý. Nhưng một cơ hội như thế này, khả năng phải nhiều năm mới có một lần, mà sau lần này sẽ càng ngày càng ít đi, chắc chắn không thể bỏ qua.

Trên Đất Xám này, những gì tranh thủ được thì càng phải cố gắng tranh thủ, không phải là chết sớm vài năm, hoặc muộn vài năm thôi sao, có gì khác biệt."

Sau khi anh ta bày tỏ ý chí kiên định từ bản thân, thấy Tưởng Bạch Miên chỉ mỉm cười không nói gì, nhất thời hiểu được đối phương đúng là không hề có ý định đi thăm dò phế tích mới.

"Vậy chúng tôi lên đường tiếp đây, hy vọng sau này có thể gặp lại." Ngô Thủ Thạch lịch sự chào tạm biệt, rồi cùng đồng đội quay trở lại con xe việt dã màu xám.

"Mong còn có thể gặp lại." Tưởng Bạch Miên giơ tay lên vẫy.

"Gặp lại" là một trong những lời mong ước tốt đẹp nhất trên Đất Xám này.

Trong tình cảnh bất cứ người nào cũng có thể vì đói khát, bệnh tật, bị đánh úp và thiên tai mà chết đi bất cứ lúc nào, có thể gặp lại là chuyện cực kỳ đáng quý.

Tưởng Bạch Miên dõi mắt nhìn theo con xe việt dã màu xám kia đi xa dần, rồi quay người lại, cảm thán thành lời:

"Tiếc ghê ấy... Một phế tích thành phố chưa từng bị phát hiện chắc chắn có thể khiến chúng ta tìm được rất nhiều tư liệu đầu tiên có giá trị rồi."

Bạch Thần nhìn phương bắc, vô thức hỏi một câu:

"Thật sự không đi sao?"

"Tôi có giống loại người trước mặt nói một kiểu, sau lưng làm kiểu khác không?" Tưởng Bạch Miên cười hỏi ngược lại.

Cô vừa dứt lời, đã thấy Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt ai nấy đều có chút cổ quái.

"Ha ha." Cô cười khan hai tiếng: "Đó là chiến thuật, hiểu chưa? Chiến thuật."

Trước khi ba tổ viên mở miệng, cô quay sang trêu Bạch Thần:

"Thế nào? Máu của dân du cư hoang dã đang hừng hực cháy trong cơ thể cô, thúc giục cô tiến lên sao?"

Bạch Thần im lặng một giây, rồi khẽ cúi đầu nói:

"Phần lớn là, ừm, thói quen. Chỉ cần biết về loại chuyện này, mỗi một dân cư hoang dã đều sẽ không bỏ qua cơ hội. So với thiếu thốn lương thực quần áo mà chết cóng trong mùa đông, gặp được một phế tích có khi còn có hy vọng sống."

Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nói:

"Nếu tổ điều tra của chúng ta được thành lập trên nửa năm, hoàn thành nhiều nhiệm vụ, như vậy lần này tôi sẽ thay đổi kế hoạch, vòng lên phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ.

Nhưng chúng ta có hai lính mới lần đầu lên mặt đất. Sự khác thường và nguy hiểm ở nơi đó thì lại thể hiện rất rõ, không có khả năng tôi sẽ dẫn hai người bọn họ đi mạo hiểm, dùng tính mạng bọn họ để lót đường cho kỳ vọng của bản thân."

Thương Kiến Diệu yên lặng nghe xong, đột nhiên nói:

"Lúc trước cô nói tôi biểu hiện không tệ, làm cho cô quên mất tôi là lính mới lần đầu lên mặt đất."

"... Anh nói gì cơ? Tôi nghe không rõ." Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Miên có chút cứng ngắc lại.

Trước khi Thương Kiến Diệu lặp lại lần nữa, cô xoa xoa tai:

"Tóm lại, mỗi thành viên của tổ điều tra thế giới cũ này của chúng ta đều hiếm có khó tìm, tôi sẽ không tùy ý để các người hy sinh."

Nói tới đây, cô nghiêm túc nói với Bạch Thần:

"Xem bản đồ, xác nhận vị trí hiện tại của chúng ta. Tuy chúng ta không đi tới phế tích thành phố mới được phát hiện kia, nhưng phải gửi thông tin này lại cho công ty. Tôi cần tìm điểm tụ cư của dân du cư hoang dã gần nhất, phụ thuộc vào công ty và có máy điện báo vô tuyến nằm ở đâu.

Còn nữa, thông tin mà Harris Brown cung cấp, với thông tin liên quan tới thầy tu máy móc Tịnh Pháp cũng phải báo về lại cho công ty."

"Được." Bạch Thần lấy ra một bản đồ có vẻ là hơi khá sơ sài.

Lúc này, Long Duyệt Hồng mới nhớ ra mà hỏi việc quan trọng nhất:

"Tổ trưởng, các cô giải quyết Tịnh Pháp rồi sao? Liệu gã còn đuổi theo được nữa không?"

Tưởng Bạch Miên cười nhạo một tiếng:

"Nếu gã có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, tôi còn dám ở đây trao đổi với đám người Ngô Thủ Thạch, tán gẫu với mọi người sao?"

Thấy Long Duyệt Hồng thở phào một hơi, cô đột nhiên nói:

"Nhưng mà ấy, chúng tôi quả thực không giải quyết được Tịnh Pháp."

Long Duyệt Hồng lập tức căng cứng toàn thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện