Nghe được câu trả lời của Tưởng Bạch Miên, người đàn ông mặc áo choàng đen, để tóc dài tìm một chỗ bên đống lửa rồi tùy ý ngồi xuống, trông rất phóng khoáng.

Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh mặc áo choàng màu xám cũng thoải mái ngồi xuống theo, dường như hoàn toàn không sợ đám người Thương Kiến Diệu có ý hại người.

Sự tự tin và thái độ đó làm cho Tưởng Bạch Miên không nhịn được cười ra tiếng:

"Trông chúng tôi vô hại thế sao?"

Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng thì đồng thời nảy ra một ý nghĩ không khác nhau là bao trong đầu:

Rõ ràng hai người này có thứ để dựa vào! "Không phải là vừa mới phát hiện một phế tích thành phố của thế giới cũ sao? Tất cả mọi người đều đang hướng tới nơi đó, nào còn thời gian tự giết lẫn nhau?" Người đàn ông trung niên giơ tay hai hơ ấm trước đống lửa: "Các vị tên là?"

Tưởng Bạch Miên ngồi lại vị trí ban đầu, thản nhiên trả lời:

"Tưởng Bạch Miên. Chúng tôi đến từ một thế lực, tới hoang dã Hắc Chiểu hoàn thành một nhiệm vụ."

Cô chủ động tiết lộ một chút về thân phận, nhưng không nói rõ hoàn toàn, mong đối phương có điều kiêng dè, mọi người yên bình vượt qua đêm nay rồi mỗi người mỗi ngả.

Mà sở dĩ cô đồng ý cho hai người này tới bên cạnh đống lửa để trao đổi nói chuyện, chủ yếu là vì suy xét tới phạm vi năng lực người thức tỉnh của Thương Kiến Diệu có hạn, ở khoảng cách gần chắc chắn tốt hơn là xa.

Cho dù phía đối diện cũng có người thức tỉnh, mục tiêu trọng điểm của bọn họ chắc chắn sẽ là Tưởng Bạch Miên, người có biểu hiện giống người đứng đầu nhóm người này, như vậy thì Thương Kiến Diệu sẽ có cơ hội - cho dù đối phương có thể sử dụng năng lực loại hình phạm vi như "Cõi Ngạ Quỷ" thì ở khoảng cách này, Thương Kiến Diệu khi chuẩn bị sẵn sàng từ trước sẽ kịp hoàn thành một lần phản đòn, đưa ra ảnh hưởng tương ứng.

"Đã nhìn ra." Người đàn ông trung niên kia không chút nghi ngờ khi Tưởng Bạch Miên chủ động để lộ thân phận: "Cho dù là tự khuôn mặt, hình thể, làn da hay quần áo và vũ khí, các vị đều không giống dân du cư hoang dã, ha ha, chỉ có cô bé kia khiến tôi không dám khẳng định."

Người mà ông ta nói chính là Bạch Thần đang nướng thỏ.

Tưởng Bạch Miên đang định đáp lại rằng "tuổi của chúng tôi không nhỏ" thì ông ta đã tiếp tục nói:

"Tôi tên là Đỗ Hành, mộc thổ đỗ, hành trong bình hành. Tôi là một nghiên cứu viên lịch sử, cũng là học giả cổ vật. Nói ra thì thật xấu hổ, tuy tôi gia nhập công hội Thợ Săn đã hơn hai mươi năm, nhưng hiện tại vẫn chỉ là thợ săn tân thủ, gần đây mới được thăng cấp lên chính thức. Ài, tôi không tiếp nhận mấy đơn ủy thác, mà phần lớn là mượn dùng tài nguyên và tin tức của bọn họ để hoàn thành việc nghiên cứu của mình. Đây không phải sai, có một phế tích thành phố của thế giới cũ chưa từng bị thăm dò bao giờ vừa được phát hiện, tôi lập tức tới ngay."

Trong lúc nói, ông ta vẫn mỉm cười, tỏ vẻ rất thân thiện.

Nhưng câu trả lời của ông ta lại khiến đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu không dám khinh thường:

Một vị học giả cổ vật, nghiên cứu viên lịch sử dường như chỉ mang theo súng lục lại dám một mình lảng vàng trên Đất Xám, thăm dò phế tích thành phố, mà lại sống tới trung niên. Bản thân điều này đã có thể nói rõ đối phương không phải người đơn giản.

Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh kia cũng tự giới thiệu theo:

"Tôi tên là Già La Lan, tôi là một đạo sĩ."

Tuy cô ta biết nói tiếng Đất Xám, nhưng cách phát âm còn có chút kỳ quặc, làm cho đám người Thương Kiến Diệu cảm thấy phong cách có vẻ không đúng lắm.

Già La Lan khẽ nở nụ cười, nói tiếp:

"Tôi đến đây là vì có rất nhiều người đi tới nơi này, tôi đi theo xem sao."

"Đúng là tùy ý mà..." Tưởng Bạch Miên đánh giá một câu không chút khách sáo.

Già La Lan nói với nụ cười y nguyên trên môi:

"Không thì sao? Từ khi thế giới cũ hủy diệt, không ít người nhận ra một sự thực:

Tuy con người chúng ta tự khoe khoang mình là sinh vật cao cấp, nhưng đứng trước thế giới và vận mệnh, chúng ta hệt như lá rụng trong gió dữ..."

Cô ta vừa nói vừa chỉ hàng cây cối thưa thớt đằng xa:

"Chỉ có thể bay lượn theo gió, chứ không cách nào quyết định mình sẽ rơi xuống đâu.

Nếu không thể phản kháng được sự sắp đặt của vận mệnh, vậy chi bằng từ bỏ ý nghĩ đó, cứ di chuyển theo gió, thay đổi tư duy, để mở mang kiến thức về đủ loại phong cảnh trên đường đi, từ đó tìm kiếm sự tồn tại của đạo, sau đó, nhờ việc này để phân biệt được chân thật và giả dối, hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích gông cùm, lấy được năm tháng vĩnh hằng.

Chính là cái gọi là: nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên."

Đám người Long Duyệt Hồng nhìn người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang từ tốn nói trước mặt mình, ai nấy đều ngơ ngác.

Mỗi một câu mà cô ta nói ra, bọn họ đều có thể hiểu được, nhưng khi gắn lại thành một chỉnh thể thì bọn họ có chút mù tịt.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể tổng kết ra phong cách làm việc của đối phương là:

Thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

"Tôi đã hiểu đại khái rồi." Tưởng Bạch Miên thành thật gật đầu.

Đỗ Hành liếc nhìn Già La Lan như có suy nghĩ, rồi chỉ vào con thỏ kia:

"Ban nãy tôi đi tới đây, thấy có hai con thỏ hoang, điều này nói rõ con mồi bên này không quá khan hiếm, vì sao các vị chỉ bắt có một? Nhiều người thế này..."

Nghe thấy câu hỏi đó, cả Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều đỏ mặt, một người đỏ phơn phớt, người kia thì đỏ bừng.

Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hai người bọn họ một cái, khẽ cười lắc đầu nói:

"Trời cao có đức hiếu sinh."

Đỗ Hành tỏ ra đã hiểu:

"Các vị là giáo chúng của Giáo Đoàn Tăng Lữ? Hay Thủy Tinh Ý Thức giáo?"

"Không phải." Tưởng Bạch Miên nói như đang tùy ý giải thích: "Chúng tôi chỉ vừa gặp được một thầy tu máy móc của Giáo Đoàn Tăng Lữ, có chút mâu thuẫn với gã nên đã đánh nhau một trận."

Đỗ Hành khẽ nhếch khóe miệng, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có phải tên thầy tu kia mặc áo cà sa màu đỏ?"

"Có." Tưởng Bạch Miên không hề giấu diếm.

Đỗ Hành và Già La Lan lại lần nữa đánh giá lại tiểu đội bốn người này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện