Già La Lan gật đầu:

"Đúng, giáo phái Vĩnh Hằng Tuế Nguyệt."

Trên mặt cô dần hiện ra nụ cười:

"Khi đó mẹ tôi vừa mới mất, tôi lại có mối quan hệ không thoải mái lắm với những người khác trong gia tộc..."

Đột nhiên Thương Kiến Diệu cắt ngang dòng hồi tưởng của vị đạo sĩ này:

"Vì sao khi nhắc tới mẹ mất mà cô không những không khổ sở, lại còn nở nụ cười?"

Già La Lan cười một tiếng, dùng tiếng Đất Xám rất chuẩn nói:

"Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của thế giới này, hệt như xuân hạ thu đông, sẽ luôn luân phiên và tuần hoàn. Tuy mẹ tôi đã chết, nhưng bà vẫn đang ngủ yên giữa trời đất, vẫn là một phần của tự nhiên, có lẽ một ngày nào đó bà sẽ dùng hình thức khác mà khởi đầu lại lần nữa, hệt như hết mùa đông thì mùa xuân sẽ tới.

Nếu đã hiểu được điều đó, vì sao còn phải khóc lóc bi thương? Có phần tinh lực ấy, chi bằng hoài niệm nhiều hơn."

Thương Kiến Diệu muốn phản bác, nhưng lại không tìm thấy lỗ hổng trong lý luận của đối phương, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng lại.

Hắn thậm chí mơ hồ cảm thấy những gì Già La Lan nói quả thật có chút đạo lý, chẳng qua là quá cực đoan.

Già La Lan đang định tiếp tục chủ đề phía trước, phương hướng phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ lại có tiếng gào thét thê lương vang lên:

"Grào!"

Lúc này, tiếng thét đã càng cao và càng thô hơn, rõ ràng đã có biến hóa.

Già La Lan nghiêng đầu lắng nghe, rồi khẽ mỉm cười nói:

"Xem ra tôi cũng phải đi tới nơi đó rồi."

Cô ta chậm rãi đứng lên, dùng tay trái ôm lấy tay phải cúi người hành lễ:

"Chí Nhân vô kỷ, thế giới mới đang ngay trước mắt."

Sau đó, cô ta vỗ đạo bào, rồi cứ thế đi tới phương bắc.

"Chí Nhân là một kiểu tên gọi khác của Chấp Tuế..." Nhìn vị đạo sĩ Già La Lan này đi xa, Thương Kiến Diệu giải thích qua một câu.

Tưởng Bạch Miên đã sớm đứng lên nhìn theo hướng Già La Lan và Đỗ Hành rời đi, đột nhiên cô cười một tiếng:

"Thật là, sao bọn họ không chuẩn bị xe, mà cứ phải đi bộ? Với năng lực của bọn họ, đây đâu phải chuyện khó khăn gì..."

Dám bôn ba trên hoang dã nơi bóng đêm đang bao trùm, ai mà lại không có gì đó để dựa vào? Mà người như vậy không cần thiết phải cố ý lề mề chờ nhóm thợ săn di tích đầu tiên hứng chịu phần lớn nguy hiểm.

"Có thể là chuyện xảy ra quá đột ngột." Bạch Thần suy đoán dựa theo góc độ bản thân.

"Có lẽ là để duy trì hình tượng." Thương Kiến Diệu nói theo phương hướng mà người bình thường sẽ không nghĩ đến.

"... Bỗng dưng tôi cảm thấy anh nói có lý." Tưởng Bạch Miên suýt nữa bật cười: "Tôi đang nói về vị nghiên cứu viên lịch sử tên Đỗ Hành kia, còn về phần Già La Lan, chính cô ta nói rồi, muốn mở mang kiến thức về các loại phong cảnh dọc hành trình, đương nhiên đi bộ sẽ tốt hơn."

Không chờ tổ viên nói gì, Tưởng Bạch Miên đã tỏ ra nghiêm túc:

"Thứ khiến tôi hoài nghi nhất là một vấn đề khác."

"Vấn đề gì?" Long Duyệt Hồng phụ trách canh gác bốn phía có chút căng thẳng hỏi.

Tưởng Bạch Miên rốt cuộc không che giấu được nụ cười trên mặt:

"Thương Kiến Diệu, vì sao anh không tham dự cuộc "hợp xướng" này như lần trước?"

Cô đang nói về lần đầu tiên nghe thấy âm thanh dị thường sâu trong đầm lầy thì Thương Kiến Diệu cũng hú lên theo.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn tổ trưởng một cái, nghiêm túc đáp:

"Cô thật ngây thơ."

"..." Bạch Thần và Long Duyệt Hồng suýt nữa thì cười ra tiếng, Tưởng Bạch Miên thì không phản bác được, chỉ có thể vuốt vuốt lỗ tai:

"Ô, anh nói gì thế? Thật là, sao không nói to hơn chút nữa chứ? Thôi thôi, ăn cơm ăn cơm."

Tưởng Bạch Miên dẫn trước ăn xong lương khô và thanh năng lượng, bù thêm nước cho túi nước, cô nghiêm mặt nhắc nhở:

"Đêm nay càng phải cẩn thận hơn chút. Mọi người cũng nghe thấy động tĩnh ban nãy rồi đó."

Chờ khi Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, Tưởng Bạch Miên lại cười nói:

"Nhưng lúc nghỉ ngơi thì cần nghỉ ngơi cho hẳn hoi, ngày mai còn tiếp tục đi đường.

Vả lại phải bắt đầu huấn luyện các anh năng lực tìm đồ ăn, đây không chỉ là săn bắn và hái lượm, mà còn phân biệt lá cây với rễ cây nào có thể ăn, bộ phận của động vật đột biến nào có thể sử dụng, ăn thứ nào xong thì trong bao lâu bắt buộc phải tiêm thuốc gen, loại đất nào có thể tạm coi làm đồ ăn, chống đỡ một hai lần... Các anh đừng tưởng mấy ngày trước là mạo hiểm trong Đất Xám, trong tình huống đầy đủ đồ ăn như thế này, đây chỉ được gọi là diễu hành vũ trang mà thôi!"

Long Duyệt Hồng nghe xong thì lòng đầy sợ hãi, Thương Kiến Diệu thì lại nóng lòng muốn thử.

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ, bổ sung:

"Còn nữa, đừng để bị những lý luận tôn giáo kỳ quái mê hoặc. Tuy rằng những thứ đó có thể cung cấp những sự an ủi về tâm linh nhất định, nhưng trong hoàn cảnh Đất Xám này, làm vậy chẳng khác nào trốn tránh thực tại, là mối đe dọa tiềm tàng."

Long Duyệt Hồng gật đầu, rồi tò mò hỏi:

"Tổ trưởng, có rất nhiều loại tôn giáo kỳ quái như vậy sao?"

Đây là nội dung ít được nhắc đến trong sách giáo khoa của công ty Sinh Vật Bàn Cổ.

"Rất nhiều, khi con người ta đau đớn và tuyệt vọng, sẽ rất dễ dựa dẫm vào tôn giáo." Tưởng Bạch Miên à một tiếng: "Theo tôi biết, trong thành Tối Sơ, những tôn giáo ngầm có thể tạo thành mối nguy hại không nhỏ có lẽ dùng hai bàn tay cũng không đếm hết được."

Sau khi nhắc nhở xong, Tưởng Bạch Miên nhận lấy nhiệm vụ của Long Duyệt Hồng tuần tra bốn phía, cũng dặn dò tổ viên xét lại tất cả những gì bọn họ gặp được hôm nay.

Đêm đó, bọn họ không gặp được điều gì ngoài ý muốn. Trời vừa sáng không lâu, xe Jeep đã bắt đầu chạy lên phương bắc.

Mắt thấy đích đến không còn xa lắm, Tưởng Bạch Miên ngồi ghế lái phụ bắt đầu giới thiệu cho tổ viên:

"Kỳ thật cư dân của trấn Hắc Thử, lại là một đám thứ nhân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện