Tổng kết xong, Tưởng Bạch Miên khẽ nhếch khóe miệng, nhưng trên khuôn mặt lại không hề nở nụ cười:
"Loại tình huống thứ nhất, tuy rằng số đoàn đội tương tự trên Đất Xám là không ít, nhưng tuyệt đối không nhiều, ở quanh đây hoặc gần nhất đi vào gần đây thì lại càng đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần tiếp xúc nhiều với dân du cư hoang dã hoặc thợ săn di tích hẳn là có thể nhanh chóng sàng chọn ra đối tượng tình nghi chủ yếu, sau đó tiến hành loại trừ từng đoàn đội một.
Về loại tình huống thứ hai ấy, có người phụ thuộc, có đoàn đội hợp tác chính là có nghĩa rất nhiều chuyện khó có thể bảo mật thật sự, nhiều người nhiều miệng, tuyệt đối không chỉ là nói mà thôi. Mặt khác, vật tư mà những người đó thu hoạch được, trừ bỏ giữ lại dùng, cũng sẽ mang đi giao dịch một phần, đây đều là manh mối.
Đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ cẩn thận tìm kiếm khu vực xung quanh ngọn núi nhỏ này, nếu như là tình huống thứ hai, không loại trừ khả năng bảy tám tên thành viên chủ chốt kia sau khi làm xong chuyện, vì bảo mật, sẽ xử lý đám phụ thuộc và hợp tác."
Tưởng Bạch Miên vừa nói vừa đi tới cửa hang, vừa lẩm bẩm:
"Các người thật là, sao không đi ra ngoài thảo luận? Khom người uốn gối nói chuyện ở đây không thấy khó chịu sao?"
Thương Kiến Diệu còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi cả trấn Hắc Thử bị người ta giết sạch, không ngờ tổ trưởng đã khôi phục trở lại, chí ít là ngoài mặt, đành phải nhanh chóng chạy theo.
Chờ khi ra tới bên ngoài, sau khi báo tình hình đại khái cho Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu bèn chủ động hỏi:
"Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây? Ngoại trừ tìm kiếm khu vực xung quanh, xem liệu có dấu vết giết người diệt khẩu hay không."
Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn cửa hang:
"Đây là chuyện lớn. Không phải trên xe có đạn tín hiệu khẩn cấp sao? Bắn một phát đi, làm cho công ty biết bên này xảy ra chuyện, ừm, phải lên chỗ cao nhất, như vậy cho dù trạm gác bên ngoài công ty dù cách quá xa không nhìn thấy, cũng sẽ có thế lực phụ thuộc ở chỗ khác thấy được, gửi điện thông báo."
"Điều này, sẽ dẫn rất nhiều dân du cư hoang dã, toán cướp và thợ săn di tích tới đây theo..." Bạch Thần có vẻ lo lắng nhìn cửa vào trấn Hắc Thử.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Cũng đúng. Với những kẻ muốn kiếm đồ ăn dự trữ qua mùa đông mà nói, đây đều là thịt ngon, rửa, tẩm ướp rồi phơi sấy khô thì chính là thu hoạch lớn nhất mùa thu rồi."
"Tổ trưởng, những gì cô nói thật đáng sợ..." Long Duyệt Hồng không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.
Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta:
"Tôi cố ý nói vậy chính là để anh và Thương Kiến Diệu nhanh chóng thích ứng, miễn cho tới lúc đó tận mắt nhìn thấy hình ảnh tương tự sẽ bị choáng, không kịp lấy lại tinh thần.
À, trên Đất Xám này, xác suất gặp được chuyện tương tự cũng không thấp đâu."
Cô không nói gì thêm về chuyện này nữa, mà suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Như vậy đi, chúng ta đến ngọn núi nhỏ bên cạnh hoặc đỉnh của gò đất phóng đạn tín hiệu, dẫn thợ săn di tích và dân du cư hoang dã tới nơi đó.
Về phần công ty ấy hả, chỉ hợp tác với mình trấn Hắc Thử ở khu vực này, chỉ cần không vượt quá phạm vi tương ứng, bất kể là phóng đạn tín hiệu khẩn cấp ở nơi nào thì đều sẽ chỉ dẫn bọn họ nghĩ tới trấn Hắc Thử trước tiên."
Dứt lời, Tưởng Bạch Miên nhìn Long Duyệt Hồng đang mặc thiết bị bộ xương ngoài:
"Anh tìm một tảng đá to và nặng chút quanh đây, vần nó sang bên này, chặn cửa vào hang động. Đúng rồi, chặn cả đường hầm đã sử dụng bên kia. Như vậy có thể ngừa lũ thú hoang ngửi thấy mùi chạy tới đây phá hỏng dấu vết, lại có thể khiến thợ săn di tích, dân du cư hoang dã tìm kiếm tới bên này không cách nào trực tiếp phát hiện sự tồn tại của hang động. Ừm, với trang bị bọn họ có, cho dù phát hiện, muốn mở được tảng đá chặn cửa hang cũng khá là khó, mà người của công ty thì rất chuyên nghiệp."
Long Duyệt Hồng thoải mái nghe những gì tổ trưởng nói, rồi bắt đầu tìm tảng đá lớn vượt qua giới hạn dịch chuyển của con người, bắt buộc phải dựa vào thiết bị bộ xương ngoài mới di chuyển được.
Sau khi đưa thi thể bên ngoài vào trong trấn Hắc Thử, đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu vừa xử lý vết máu bầm, vừa nhìn Long Duyệt Hồng mặc khung xương sắt màu đen vần tảng đá tới, chặn đường thoát hiểm dự phòng trước, sau đó chặn kín cửa vào hàng.
"Được rồi, chúng ta quay về xe Jeep, sang chỗ khác phóng đạn tín hiệu." Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn đống đá đã được ngụy trang vài giây, rồi quay người bước đi.
Khi sắp lên xe, cô dừng chân lại, quay đầu nói:
"Sau khi phóng đạn tín hiệu xong, chúng ta tìm chỗ che khuất gần đó để hạ trại.
Sau đó, trước khi người công ty tới, chúng ta đều phải ở lại bên này, đề phòng tình huống ngoài ý muốn, tránh việc hiện trường bị phá hoại. Mặt khác, vừa vặn cũng giao nộp tin tức về phế tích thành phố và Giáo Đoàn Tăng Lữ."
Đối với sự sắp xếp này, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều không có ý kiến, ai nấy đều cho rằng đây là sự phát triển tất yếu.
So với nhiệm vụ nhỏ đưa con chip lọc thiết bị nước sạch kéo dài vài ngày hoặc thậm chí nửa tháng, rõ ràng chuyện này càng quan trọng hơn.
"Phải chờ chừng ba ngày." Tưởng Bạch Miên khẽ mỉm cười: "Cũng đúng lúc rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của các anh."
Không chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, cô vòng qua chỗ ghế lái, mở cửa xe ngồi vào.
Mười mấy phút đồng hồ sau, trên đỉnh một quả đồi nằm ở phía tây nam, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng im lặng đứng bên cạnh.
Tưởng Bạch Miên không lập tức sử dụng súng phóng lựu phóng ra đạn tín hiệu khẩn cấp mà tổ điều tra thế giới cũ mang theo, mà chờ một lúc, khi mây kéo tới che khuất mặt trời, ánh sáng trở nên tối xuống, mới bóp cò.
Một tiếng đùng vang lên, ánh sáng đỏ sậm lóa mắt nổ tung trên bầu trời cao, hệt như một bông hoa tươi khát máu đang nở rộ.
"Loại tình huống thứ nhất, tuy rằng số đoàn đội tương tự trên Đất Xám là không ít, nhưng tuyệt đối không nhiều, ở quanh đây hoặc gần nhất đi vào gần đây thì lại càng đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần tiếp xúc nhiều với dân du cư hoang dã hoặc thợ săn di tích hẳn là có thể nhanh chóng sàng chọn ra đối tượng tình nghi chủ yếu, sau đó tiến hành loại trừ từng đoàn đội một.
Về loại tình huống thứ hai ấy, có người phụ thuộc, có đoàn đội hợp tác chính là có nghĩa rất nhiều chuyện khó có thể bảo mật thật sự, nhiều người nhiều miệng, tuyệt đối không chỉ là nói mà thôi. Mặt khác, vật tư mà những người đó thu hoạch được, trừ bỏ giữ lại dùng, cũng sẽ mang đi giao dịch một phần, đây đều là manh mối.
Đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ cẩn thận tìm kiếm khu vực xung quanh ngọn núi nhỏ này, nếu như là tình huống thứ hai, không loại trừ khả năng bảy tám tên thành viên chủ chốt kia sau khi làm xong chuyện, vì bảo mật, sẽ xử lý đám phụ thuộc và hợp tác."
Tưởng Bạch Miên vừa nói vừa đi tới cửa hang, vừa lẩm bẩm:
"Các người thật là, sao không đi ra ngoài thảo luận? Khom người uốn gối nói chuyện ở đây không thấy khó chịu sao?"
Thương Kiến Diệu còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi cả trấn Hắc Thử bị người ta giết sạch, không ngờ tổ trưởng đã khôi phục trở lại, chí ít là ngoài mặt, đành phải nhanh chóng chạy theo.
Chờ khi ra tới bên ngoài, sau khi báo tình hình đại khái cho Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu bèn chủ động hỏi:
"Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây? Ngoại trừ tìm kiếm khu vực xung quanh, xem liệu có dấu vết giết người diệt khẩu hay không."
Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn cửa hang:
"Đây là chuyện lớn. Không phải trên xe có đạn tín hiệu khẩn cấp sao? Bắn một phát đi, làm cho công ty biết bên này xảy ra chuyện, ừm, phải lên chỗ cao nhất, như vậy cho dù trạm gác bên ngoài công ty dù cách quá xa không nhìn thấy, cũng sẽ có thế lực phụ thuộc ở chỗ khác thấy được, gửi điện thông báo."
"Điều này, sẽ dẫn rất nhiều dân du cư hoang dã, toán cướp và thợ săn di tích tới đây theo..." Bạch Thần có vẻ lo lắng nhìn cửa vào trấn Hắc Thử.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Cũng đúng. Với những kẻ muốn kiếm đồ ăn dự trữ qua mùa đông mà nói, đây đều là thịt ngon, rửa, tẩm ướp rồi phơi sấy khô thì chính là thu hoạch lớn nhất mùa thu rồi."
"Tổ trưởng, những gì cô nói thật đáng sợ..." Long Duyệt Hồng không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.
Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta:
"Tôi cố ý nói vậy chính là để anh và Thương Kiến Diệu nhanh chóng thích ứng, miễn cho tới lúc đó tận mắt nhìn thấy hình ảnh tương tự sẽ bị choáng, không kịp lấy lại tinh thần.
À, trên Đất Xám này, xác suất gặp được chuyện tương tự cũng không thấp đâu."
Cô không nói gì thêm về chuyện này nữa, mà suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Như vậy đi, chúng ta đến ngọn núi nhỏ bên cạnh hoặc đỉnh của gò đất phóng đạn tín hiệu, dẫn thợ săn di tích và dân du cư hoang dã tới nơi đó.
Về phần công ty ấy hả, chỉ hợp tác với mình trấn Hắc Thử ở khu vực này, chỉ cần không vượt quá phạm vi tương ứng, bất kể là phóng đạn tín hiệu khẩn cấp ở nơi nào thì đều sẽ chỉ dẫn bọn họ nghĩ tới trấn Hắc Thử trước tiên."
Dứt lời, Tưởng Bạch Miên nhìn Long Duyệt Hồng đang mặc thiết bị bộ xương ngoài:
"Anh tìm một tảng đá to và nặng chút quanh đây, vần nó sang bên này, chặn cửa vào hang động. Đúng rồi, chặn cả đường hầm đã sử dụng bên kia. Như vậy có thể ngừa lũ thú hoang ngửi thấy mùi chạy tới đây phá hỏng dấu vết, lại có thể khiến thợ săn di tích, dân du cư hoang dã tìm kiếm tới bên này không cách nào trực tiếp phát hiện sự tồn tại của hang động. Ừm, với trang bị bọn họ có, cho dù phát hiện, muốn mở được tảng đá chặn cửa hang cũng khá là khó, mà người của công ty thì rất chuyên nghiệp."
Long Duyệt Hồng thoải mái nghe những gì tổ trưởng nói, rồi bắt đầu tìm tảng đá lớn vượt qua giới hạn dịch chuyển của con người, bắt buộc phải dựa vào thiết bị bộ xương ngoài mới di chuyển được.
Sau khi đưa thi thể bên ngoài vào trong trấn Hắc Thử, đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu vừa xử lý vết máu bầm, vừa nhìn Long Duyệt Hồng mặc khung xương sắt màu đen vần tảng đá tới, chặn đường thoát hiểm dự phòng trước, sau đó chặn kín cửa vào hàng.
"Được rồi, chúng ta quay về xe Jeep, sang chỗ khác phóng đạn tín hiệu." Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn đống đá đã được ngụy trang vài giây, rồi quay người bước đi.
Khi sắp lên xe, cô dừng chân lại, quay đầu nói:
"Sau khi phóng đạn tín hiệu xong, chúng ta tìm chỗ che khuất gần đó để hạ trại.
Sau đó, trước khi người công ty tới, chúng ta đều phải ở lại bên này, đề phòng tình huống ngoài ý muốn, tránh việc hiện trường bị phá hoại. Mặt khác, vừa vặn cũng giao nộp tin tức về phế tích thành phố và Giáo Đoàn Tăng Lữ."
Đối với sự sắp xếp này, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều không có ý kiến, ai nấy đều cho rằng đây là sự phát triển tất yếu.
So với nhiệm vụ nhỏ đưa con chip lọc thiết bị nước sạch kéo dài vài ngày hoặc thậm chí nửa tháng, rõ ràng chuyện này càng quan trọng hơn.
"Phải chờ chừng ba ngày." Tưởng Bạch Miên khẽ mỉm cười: "Cũng đúng lúc rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của các anh."
Không chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, cô vòng qua chỗ ghế lái, mở cửa xe ngồi vào.
Mười mấy phút đồng hồ sau, trên đỉnh một quả đồi nằm ở phía tây nam, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng im lặng đứng bên cạnh.
Tưởng Bạch Miên không lập tức sử dụng súng phóng lựu phóng ra đạn tín hiệu khẩn cấp mà tổ điều tra thế giới cũ mang theo, mà chờ một lúc, khi mây kéo tới che khuất mặt trời, ánh sáng trở nên tối xuống, mới bóp cò.
Một tiếng đùng vang lên, ánh sáng đỏ sậm lóa mắt nổ tung trên bầu trời cao, hệt như một bông hoa tươi khát máu đang nở rộ.
Danh sách chương