Edit: Dun, đã beta

1

Thời gian sẽ không vì ai mà ngừng trôi.

Sầm Lý mất hai mươi năm mới hiểu được đạo lý này.

Cậu húp nước mì vừa nấu ban nãy, mặt không biểu tình gắp từng sợi mì.

Di động đột ngột vang lên, cậu húp xong ngụm cuối cùng, mới chậm rì rì đi đến.

Là điện thoại bệnh viện gọi tới, báo cậu được nhận làm bác sĩ chính thức. Đồng nghiệp đầu bên kia cười nói, chúc mừng cậu nha, bác sĩ Sầm.

Cậu lên tiếng, lễ phép nói cảm ơn.

Căn nhà lại trở lại trạng thái yên tĩnh như trước. Sầm Lý dọn bát đũa, đi đến trước di ảnh bà nội, phủi đi lớp bụi trên mặt bàn. Đồng hồ lúc này vang lên.

Sầm Lý lặng người đếm, vang sáu tiếng.

Sáu giờ rồi, cậu nghĩ thầm.

Ánh hoàng hôn ảm đạm rơi xuống mặt bàn phủ bụi, vẫn lẳng lặng chờ đợi ở nơi đây, toàn bộ căn phòng này, vừa già nua vừa cũ kỹ.

Chiếc đồng hồ lớn do bà nội mang từ quê lên, đúng giờ sẽ vang lên tiếng chuông gõ cứng nhắc.

Sầm Lý không thích đồng hồ, bà nội lại rất thích. Lúc chuyển nhà bà khăng khăng ôm lấy, muốn đem đến.

Chuông đông hồ vang lên, như một khúc nhạc buồn. Cậu không dám nói với bà, chỉ thầm nghĩ, thật xúi quẩy.

Lúc bà nội qua đời, đồng hồ vang lên tám tiếng, như tiếng kêu tử vong, từng tiếng đánh vào lòng cậu, trái tim bị tiếng chuông đập thành từng mảnh nhỏ.

Bà nội nhìn cậu, con ngươi vẩn đục, Sầm Lý không biết bà đang nhìn nơi nào, không biết bà đang nhìn ai, nhưng trong phòng chỉ có một mình cậu. Bà đưa tay, run rẩy chỉ vào chiếc đồng hồ.

Sầm Lý không hiểu, cậu hỏi: “Sao ạ?”

Bà nội không cử động, chỉ nặng nề nhìn vào không trung, không lâu sau liền ra đi.

Sầm Lý tựa bên giường, nắm lấy bàn tay khô ráp nhăn nheo, chậm rãi ngoảnh đầu nhìn chiếc đồng hồ kia ––– chỉ còn chiếc đồng hồ lạnh lẽo cùng cậu đối mặt.

Cậu không muốn nhớ lại, chỉ lấy khăn ướt, cẩn thận lau vài lần, khẽ nói: “Ngày mai con trở thành bác sĩ chính thức rồi.”

Trong phòng không một tiếng động, câu lại như chờ đợi lời đáp lại, dừng một hồi, lại nói tiếp: “Sẽ tốt cả thôi, đúng không?”

Ánh tà dương biến mất, trong phòng không bật đèn, chỉ còn chiếc đồng hồ lớn cùng con lắc đung đưa qua lại.

Trước đây Sầm Lý luôn hoài nghi thời gian của mình có phải so với người khác chậm hơn hay không. Bởi vì đồng hồ của bà nội nặng nề quá.

Nặng nề gánh vác tháng năm của cậu, cậu lo lắng chiếc đồng hồ này có ngày sẽ sụp đổ.

Nhưng người đầu tiên sụp đổ là bà nội, cậu nghĩ, không biết khi nào tới lượt mình.

Nhiệt độ lạnh lẽo ngoài cửa sổ lặng lẽ len vào, Sầm Lý rùng mình, đi lại đóng cửa sổ.

Lá rụng lơ đãng trong màn đêm, Sầm Lý liếc mắt, cuối thu rồi.

Sầm Lý rất sợ lạnh, sáng sớm hôm sau, cậu mặc áo lông cao cổ, bên ngoài khoác thêm áo khoác mới dám ra khỏi nhà.

Sầm Lý làm việc ở bệnh viện hạng nhất thành phố.

Suốt khoảng thời gian học đại học cậu đều muốn bằng mọi giá phải giành học bổng, đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội. Sầm Lý có thói quen độc lai độc vãng, mỗi ngày làm thêm đến kiệt sức không muốn nói chuyện, vì vậy giao tiếp với người khác chỉ có lịch sự chứ không gần gũi.

Giảng viên hướng dẫn biết rõ hoàn cảnh của cậu, phá lệ khoan dung cậu, thực tập cũng do thầy giới thiệu cậu vào Nhị viện.

Sầm Lý rất biết ơn ông.

Bà nội luôn hy vọng cậu kết giao với vài người bạn, hy vọng cậu có thể buông bỏ áp lực mà bà và cuộc sống đang đè nặng Sầm Lý. Sầm Lý thậm chí cảm thấy, lúc bà ra đi còn thở dài nhẹ nhõm, vì sẽ không liên lụy đến cháu của bà nữa, để Sầm Lý có thể thoải mái hơn.

Cậu chen chúc trên tàu điện đến bệnh viện, vừa vào phòng, học đệ thực tập đi tới cười hì hì nói: “Chúc mừng anh nha, bác sĩ Sầm.”

Sầm Lý cười cười, nói: “Cám ơn.”

Vừa vặn, Lâm Phong lúc này cũng đi vào, trông thấy cậu, nhướn mi nói: “Bác sĩ Sầm của chúng ta được làm bác sĩ chính thức rồi?”

Sầm Lý gật đầu, hỏi: “Sao hôm nay anh lại đi làm?”

“Hôm qua có ca cấp cứu, anh xử lý không về nhà.” Sắc mặt Lâm Phong có chút uể oải, “Vừa hay, chủ nhiệm ở văn phòng, cậu đến nộp đơn đi.”

Sầm Lý có hơi lo lắng nhìn y: “Sắc mặt anh không tốt.”

“Không sao, thức trắng đêm ấy mà.” Lâm Phong cười cười, ngáp một cái: “Anh đi trước.”

Sầm Lý gật gật đầu, nhìn y lắc lư rời đi.

Chủ nhiệm và thầy của Sầm Lý là bạn tốt, rất chiếu cố cậu. Sau khi nhận đơn ứng cử, liền cười hỏi cậu: “Các khoa khác đã nghe tin cậu lên bác sĩ chính thức rồi, đều hỏi tôi muốn người, cậu đã nghĩ muốn đi đâu chưa?”

Sầm Lý nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, trên sườn đồi xanh mướt có bệnh nhân đang tập thể dục, ánh mặt trời chiếu lên tấm thủy tinh trong suốt, loang lổ thành nhiều đốm sáng nhỏ, thời tiết thoáng đãng.

“Tôi ở lại khoa cấp cứu.” Sầm Lý nói.

Ánh mắt chủ nhiệm mừng rỡ sáng lên, nói: “Cậu nghĩ kĩ chưa, khoa cấp cứu vừa bận vừa mệt, năm nào cũng có người xin chuyển, lão Chu nói, không được trói buộc cậu, cậu muốn đi đâu đều có thể đề cử.”

“Vâng.” Sầm Lý nhẹ giọng nói, “Khoa cấp cứu rất tốt.”

“Cậu nguyện ý ở lại đương nhiên rất tốt rồi.” Chủ nhiệm cảm thán, “Bệnh viện chúng ta tốt thì tốt, nhưng do vị trí không tiện, cũng không bận bịu bằng những bệnh viện khác.”

Sầm Lý đáp lời, không lâu sau rời đi trở về phòng làm việc.

Nhân viên từ các khoa khác thỉnh thoảng đi đi lại lại, thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn, những thực tập sinh đi theo sau bác sĩ trực ca đến tiếp chẩn.

Khoa cấp cứu gần như là nơi bận rộn nhất bệnh viện, ngày nghỉ ít, ca trực nhiều, Sầm Lý cũng không quá để ý.

Cậu có thể tiếp nhận bất cứ nhịp sống nào, bận rộn, nhàn rỗi, với cậu mà nói chỉ là một phần của cuộc sống, cậu thích đem cuộc sống nhồi thật đầy, mới có thể lừa mình dối người không buồn phiền cuộc sống cằn cỗi này.

Sầm Lý vừa về phòng không lâu, có người gõ cửa tiến vào, Sầm Lý ngẩng đầu liếc nhìn, là hai người đàn ông, người đàn ông đứng phía sau không thấy rõ mặt. Cậu nhận hồ sơ cúi đầu xem, hỏi: “Bị làm sao?”

“Sốt cao, sốt cả đêm, nếu tôi không đến nhà anh ta, không chừng đã chết cháy trong phòng…”

Người trước mặt cứ lải nhải cằn nhằn, giải thích tình hình, Sầm Lý tìm nhiệt kế, nói: “Đo nhiệt độ trước đi.”

Cậu quay đầu đưa nhiệt kế tới, lại đối diện với đôi mắt người đàn ông đứng sau, động tác khựng lại.

Người đàn ông kia cũng nhìn cậu, mãi một lúc, anh thấp giọng gọi: “Sầm Lý.”

Hô hấp Sầm Lý nháy mắt ngưng trệ, cổ họng khô khan, đột nhiên nói không ra lời. Đó là Tống Hành Kha.

Tống Hành Kha sáu năm qua không thay đổi quá nhiều.

Sầm Lý chưa nói một lời nào, chỉ có trái tim ‘a’ lên một tiếng, không thể lý giải được hiện thực rối bời trước mắt, càng không nghĩ ngợi được gì, chỉ sững sờ nhìn đối phương.

Ánh mắt Tống Hành Kha rất trực tiếp, Sầm Lý không kìm được nhớ tới anh sáu năm trước đây ––– Tống Hành Kha dịu dàng, ấm ấp, Tống Hành Kha cúi đầu cùng cậu nói lời yêu đương.

Giang Luật nhìn Tống Hành Kha, lại nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt, thức thời không nói gì.

Tống Hành Kha đưa tay cầm lấy nhiệt kế trên tay Sầm Lý, nói: “Đã lâu không gặp, Tiểu Lý.”

Sầm Lý không biết nên làm sao đối mặt, liền bất chấp nói: “Đã lâu không gặp.”

Nói xong, phòng khám lại lần nữa yên lặng, bác sĩ thực tập Hứa Niệm đứng ở một bên cũng lén ngẩng đầu nhìn bầu không khí lạ lùng bên này, Sầm Lý đành nói: “Cơ thể có chỗ không thoải mái sao?”

“Thì ra em học y.” Tống Hành Kha không trả lời cậu, chỉ lầm lũi nói.

Do sốt cao, giọng nói anh rất khàn, mỗi một chữ nói ra đều thô ráp như cát, ma sát trái tim Sầm Lý đau đớn.

Cậu cảm nhận được ánh mắt Tống Hành Kha có ý tứ khó tả, trong lòng lại không ngừng lắc đầu, một âm thanh đâm toạc trái tim cậu nói, Sầm Lý, mày si tâm vọng tưởng.

“Ừ.” Cậu chỉ có thể khô khan trả lời.

“Hai người quen biết hả?” Ánh mắt Giang Luật đảo tới đảo lui, dè dặt mở miệng hỏi.

“Chúng tôi là…”

“Bạn cao trung.” Sầm Lý đánh gãy lời Tống Hành Kha, cậu có chút sợ hãi Tống Hành Kha cũng sẽ trả lời như thế.

Những lời này từ cậu nói ra, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.

Tống Hành Kha yên lặng nhìn cậu, lấy ra nhiệt kế, nói: “Đúng vậy.”

Sầm Lý cúi đầu xem nhiệt kế, để lộ phần gáy trắng như sứ.

Em nhợt nhạt quá, Tống Hành Kha nghĩ, mạch máu mỏng manh vô cùng, khiến hàng ngàn vạn câu hỏi anh muốn chất vấn đều nghẹn lại ở cổ họng.

Mạch máu kia cứ một vòng một vòng quấn trên cổ cậu, khiến anh chỉ có thể nói vài từ khách sáo.

“Chắc là cảm cúm thôi, qua phòng bên lấy máu xét nghiệm một chút, là có thể truyền nước rồi.” Sầm Lý không hề nhìn Tống Hành Kha, gõ gõ máy tính, đưa anh đơn thuốc.

“Anh không biết xét nghiệm ở đâu.” Tống Hành Kha nói.

“Đi ra hành lang quẹo trái.”

Tống Hành Kha vẫn nhìn cậu, hỏi: “Bác sĩ Sầm có thể đưa anh đi không?”

“Em còn phải làm việc…” Sầm Lý có chút bối rối, lại tự thấy thế nào cũng như giấu đầu lòi đuôi.

Ánh mắt Tống Hành Kha như một lưỡi dao sắc bén, đem từng lớp từng lớp vỏ bọc trên người Sầm Lý lột xuống, không thể che giấu.

“Đã có bác sĩ ở kia rồi, hiện tại không bận.” Tống Hành Kha nói, “Anh bị bệnh, anh cũng là công việc của em.”

Sầm Lý không còn cách nào từ chối, chỉ có thể nhìn anh, trầm mặc đứng lên đi ra ngoài.

Tống Hành Kha đi theo sau cậu, Giang Luật nhìn bọn họ ra ngoài, bĩu môi, ngồi không nhúc nhích, thăm dò Hứa Niệm: “Này, bác sĩ Sầm các người có người yêu chưa?”

Hứa Niệm cẩn thận nhìn hắn một cái, nói: “Không biết.”

“Cậu đừng hiểu lầm.” Giang Luật cười hì hì dí sát vào Hứa Niệm, “Chỉ tò mò thôi, nghe nói khoa cấp cứu mấy người rất bận, bác sĩ Sầm lớn lên bộ dạng đẹp như vậy, không có thời gian yêu đương cũng thiệt thòi quá.”

Hứa Niệm thở dài, phàn nàn: “Thật sự, bận muốn chết, có khi còn không có thời gian về ngủ.”

Giang Luật cười cười, gật gật đầu.

Còn chưa đi hết hành lang, Tống Hành Kha liền kéo cổ tay Sầm Lý. Sầm Lý hơi gầy, mắt cá tay nổi lên thấy rõ, Tống Hành Kha một bàn tay là có thể nắm trọn.

Anh thấp giọng hỏi: “Em sống tốt không?”

Sầm Lý có chút kích động muốn thu tay lại, lại bị Tống Hành Kha gắt gao nắm lấy, chỉ có thể khẽ khàng nói: “Tàm tạm.”

Ánh nắng ngoài cửa sổ trải dài, chiếu lên da dẻ Sầm Lý, ánh vàng lạnh lẽo phủ trên người cậu.

Tống Hành Kha khàn giọng nói: “Sao em không hỏi anh sống thế nào?”

Sầm Lý nhắm mắt, cậu nghĩ mình sắp khóc, hung hăng cắn cắn đầu lười, mới đưa chua xót cuồn cuộn quay trở về.

Vì vậy sau đó cậu cũng hỏi: “Anh sống thế nào?”

“Không tốt.” Sầm Lý thấp hơn Tống Hành Kha nửa cái đầu, người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, “Anh sống không tốt chút nào.”

Sầm Lý giật giật ngón tay, nói: “Xin lỗi.”

“Em nợ anh một lời giải thích.” Tống Hành Kha buông cổ tay Sầm Lý ra, thanh âm khó hiểu.

Sầm Lý quay đầu nhìn ra cửa sổ, cười nói: “Không có gì để giải thích cả.”

“Bà nội em… Thế nào rồi?” Tống Hành Kha hỏi.

“Mất rồi.” Sầm Lý xoay người đi về trước, nhẹ giọng nói: “Anh còn đang sốt, đi truyền nước trước đi.”

Tống Hành Kha nhìn bả vai gầy gò của cậu, sống lưng thẳng tắp, trầm mặc đi đến.

Sầm Lý cả một buổi sáng không yên lòng.

Tống Hành Kha ngoan ngoãn đi xét nghiệm truyền nước, không bắt cậu giải thích với anh, anh cảm thấy áy náy.

Sáu năm trước, Sầm Lý biến mất tìm không thấy, Tống Hành Kha ––– vừa nãy Tống Hành Kha nói anh sống không tốt.

Không biết không tốt thế nào, Sầm Lý nghĩ, xuất phát từ ký ức ngày xưa, vẫn là đối với Tống Hành Kha canh cánh trong lòng.

Sầm Lý không nghĩ ra, vắt hết óc cũng không nghĩ phải giải quyết tình huống trước mắt thế nào. Nếu Tống Hành Kha thật sự cần một lời giải thích, cậu nên nói gì chứ? Nói cậu trong tình yêu bị tự ti vây bế, nói cậu không muốn đem hoàn cảnh nhà mình mở ra trước mắt Tống Hành Kha, nói cậu đã chịu đựng đủ khinh thường và vất vả mà cuộc sống mang lại.

Sầm Lý không thể nói như vậy.

Sầm Lý không còn có cách nào đem vết sẹo của mình để người khác nhìn, huống chi người này Tống Hành Kha, cậu không muốn Tống Hành Kha thương hại mình.

Chuyện tới ngày hôm nay, Sầm Lý mới nhận ra, dường như cậu vẫn yêu Tống Hành Kha, vẫn chỉ yêu mỗi Tống Hành Kha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện