Tôi khoác chiếc áo lông cáo tuyết lên người, lại xỏ vào chân một đôi ủng da hươu, sau đó mới xách đèn lồng đi về phía rừng đào. Dưới màn đêm, rừng đào toát ra một vẻ âm u vô hạn, tôi hồi tưởng lại những đoạn đường mà mình đã đi qua hôm nay rồi bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy chiếc vòng bạc của mình nằm lặng lẽ ngay bên dưới một gốc đào.
Tôi bất giác mừng thầm, nhưng khi đưa tay nhặt chiếc vòng ấy lên thì chợt lại nghe thấy bên tai vang lên những tiếng gió rít vù vù, kèm theo đó còn có mấy luồng sát khí. Tôi lập tức cảnh giác ngó nhìn tứ phía xung quanh.
Phía trước bên trái tôi xuất hiện mấy người mặc đồ đen ở cách tôi chỉ chừng mấy thước. Giữa màn đêm hiện giờ, chiếc áo lông cáo trắng ngần của tôi thực sự là vô cùng bắt mắt.
Bọn họ nhìn tôi chăm chú, trông bộ dạng cứ như là đang nhìn một con cừu non sắp bị làm thịt vậy.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền cười hì hì, nói: “Các vị đại hiệp bị lạc đường rồi ư? Cửa chính của vương phủ nằm ở bên kia kìa, cứ đi thẳng, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải, sau đó lại đi qua một dãy hành lang sơn màu đỏ sậm nữa là có thể nhìn thấy. Hơ hơ, nếu các vị không ngại, tôi có thể dẫn đường cho các vị. Tôi xưa nay vẫn luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà…”
Kẻ áo đen cầm đầu cắt ngang lời tôi: “Bớt nói lời thừa đi, cơ quan khởi động trận pháp nằm ở đâu trong rừng đào này? Nói cho bọn ta biết, bọn ta sẽ để cho Quận chúa được toàn thây.”
Hả? Lũ người này đang tìm cơ quan khởi động trận pháp ư? Giấu đôi tay bên trong chiếc áo lông cáo tuyết, tôi ngấm ngầm bẻ gãy chiếc vòng bạc kia, lại lôi gói bột thuốc từ trong đó ra. Tôi đếm cẩn thận, thấy có ba kẻ áo đen, nếu như may mắn, tôi hoàn toàn có thể làm cho cả ba ngã gục bằng chỗ bột thuốc này.
Tôi lùi về phía sau mấy bước, tựa lưng vào một gốc đào. “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì! Các… các ngươi chớ có qua đây!”
Bọn chúng cười vang giễu cợt, sau đó liền bước tới đúng như dự liệu của tôi. Tôi làm bộ vô cùng sợ hãi, bàn tay thì vẫn nắm chặt gói bột thuốc vừa được lấy ra từ trong chiếc vòng bạc. Mắt thấy bọn chúng ở cách mình càng lúc càng gần, tôi quát to một tiếng: “Xem ám khí của ta đây!”
Cả ba lập tức dừng chân lại. Chiếc vòng bạc đã gãy thành hai nửa của tôi được ném thẳng về phía bọn chúng.
Gã áo đen cầm đầu cười khẩy một tiếng, dễ dàng gạt bay chiếc vòng đó đi.
Tôi lại quát lên tiếng nữa: “Xem ám khí của ta đây!”
Lần này tôi mới thực sự dùng đến gói bột thuốc kia, còn lần vừa rồi làm vậy chẳng qua là để khiến bọn chúng buông lỏng sự đề phòng, từ đó không kịp phản ứng khi tôi tung ra độc chiêu lợi hại.
Chỉ sau nháy mắt, bột thuốc đã bay tới tỏa ra ngợp trời, có điều hiệu quả lại hơi kém hơn một chút so với dự liệu của tôi. Chắc hẳn vận may của tôi còn chưa đến mứa cực tốt, chỉ dừng lại ở khá tốt mà thôi. Trong số ba kẻ áo đen chỉ có hai kẻ ngã gục, còn kẻ đi ở sau cùng thì căn bản không bị làm sao hết.
Hắn hằn học trừng mắt nhìn tôi.
Tôi tức tốc quay đầu bỏ chạy.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng, tôi ngoảnh đầu hô to lần nữa: “Xem ám khí của ta đây!”
Hắn vô thức tránh sang một bên, thừa dịp đó tôi tăng nhanh tốc độ chạy đi như điên trong rừng đào. Ngẫm lại, tôi đã nhặt lại được chiếc vòng bạc kia ở nơi sâu trong rừng đào nên dù có chạy về hướng nào thì cũng đều khó lòng thoát khỏi gã áo đen đó.
Nếu hắn còn biết khinh công nữa, vậy thì chẳng bao lâu sau tôi ắt sẽ bị bắt sống thôi.
Cho nên tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Trên cây đào cách chỗ tôi năm bước chân có một cơ quan, ấn vào đó rồi có thể tiến vào mật đạo bên dưới rừng đào.
Thân thể tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng, cứ thế rơi xuống phía dưới. May mà chiếc áo lông cáo trên người đủ dày, thành ra khi tiếp đất tôi không đến nỗi bị ngã quá đau. Tôi chống tay xuống đất lồm cồm bò dậy, bốn phía xung quanh tôi lúc này đều tối đen, có điều tôi biết mồi lấy lửa nằm ở nơi nào.
Sau khi lửa được đốt lên, tôi ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, thầm nhủ gã áo đen kia ắt không thể nào tìm đến nơi này, chắc sẽ rời đi nhanh thôi, mình cứ ngồi nghỉ ở đây một lúc, chờ hắn rời đi rồi sẽ ra ngoài là được.
Nghĩ đến việc mình chỉ ra ngoài tìm chiếc vòng thôi mà cũng thiếu chút nữa mất mạng, tôi thầm than bản thân đúng là xui xẻo quá chừng.
Mấy gã áo đen vừa rồi mới mở miệng đã nhắc tới cơ quan khởi động trận pháp trong rừng đào, chắc hẳn biết rõ trong rừng đào có bố trí trận pháp. Có điều, việc này rõ ràng là chỉ có người nhà họ Tiêu chúng tôi mới biết thôi cơ mà…
Không đúng, Thẩm Hành cũng biết.
Lúc xưa khi lần đầu tiên đặt chân tới vương phủ, Thẩm Hành từng chỉ ra vị trí của trận pháp, dù chưa nói thẳng ra nhưng tôi biết với bản lĩnh của Thẩm Hành, y nhất định nắm rõ cơ quan khởi động trận pháp nằm ở đâu.
Có điều, mấy gã áo đen kia rốt cuộc là do người nào phái đến nhỉ?
Tôi tập trung suy nghĩ một hồi nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được gì, còn đau đầu vô cùng, thế là liền không nghĩ tiếp nữa.
Chẳng biết đã qua bao lâu sau, khi tôi đang mơ mơ màng màng bên đống lửa, trong mật đạo bỗng vang lên một giọng nói mà trước đây tôi từng nghe thấy. Giống như lần trước, lần này giọng nói đó vẫn mắng chửi cha tôi, bên trong chất chứa đầy nỗi hận thù.
Xét ra thì lời của Bích Dung quả không sai, giọng nói này thực sự là giống với giọng của tam Hoàng tử tới tám, chín phần. Nếu không biết trước là có người bị nhốt trong mật đạo này, tôi ắt sẽ cho rằng tam Hoàng tử đã trở mặt với cha tôi nên lúc này mới đang đứng ở đâu đó mà mắng chửi om sòm.
Tôi lấy một cây đuốc từ trên tường xuống, châm lửa, sau đó liền lần đi theo hướng phát ra âm thanh.
Nếu kẻ áo đen kia còn ở trong rừng đào, giọng nói này lại vang lên mấy lần nữa, hắn ta nhất định sẽ phát hiện ra sự lạ.
Tôi phải nghĩ cách làm cho giọng nói này im đi mới được.
Không lâu sau, trước mặt tôi xuất hiện một cánh cửa đá. Tôi đưa tay đẩy thử, cửa đá không quá nặng nề như tôi nghĩ, bị đẩy ra dễ dàng. Lọt vào tầm mắt tôi là một chiếc lồng sắt khổng lồ, tôi lại gần xem thử, thấy người trong lồng sắt hình như đã phát điên, đang không ngừng lay thành lồng sắt.
Tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, liền dừng chân lại.
Người đó hằn học trừng mắt nhìn tôi. “Mau thả ta ra!”
Tôi không nói gì, chỉ chăm chú quan sát hắn ta. Tuy giọng nói của người này giống tam Hoàng tử đến tám, chín phần, nhưng tướng mạo thì lại kém quá xa. Mà không, nói đúng ra thì mặt mũi của người trước mắt đã hoàn toàn biến dạng, khiến người ta khó có cách nào nhận ra bộ dạng ban đầu của hắn.
Hắn đột nhiên hạ thấp giọng, khẩn khoản van nài: “Xin ngươi đấy, hãy thả ta ra đi. Chỉ cần ra được bên ngoài ta ắt sẽ thưởng hậu cho ngươi, ngươi muốn có cái gì, ruộng tốt vạn khoảnh hay là vàng bạc đầy xe? Thứ gì cũng đếu có thể cho ngươi hết…”
Tôi lùi về phía sau một bước. Hắn dường như sợ tôi không tin, lại vội vàng nói tiếp: “Những điều ta nói đều là sự thật đấy. Ta là tam Hoàng tử, chỉ cần ngươi cứu được ta ra ngoài, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì mà ngươi muốn.”
Tôi bất giác cả kinh.
Tuy trong lòng tôi kỳ thực cũng có suy nghĩ này rồi nhưng bây giờ thực sự nghe hắn nói thế, tự đáy lòng vẫn không kìm được một phen chấn động, tôi hơi nheo mắt hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì không?’
Nam nhân mặt mũi biến dạng kia nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nói: “Chiếc áo trên người ngươi là áo lông cáo tuyết Thiên Sơn, đáng giá không chỉ vạn lạng vàng…”
Nghĩ tới biểu hiện của tam Hoàng tử hôm nay khi nhìn thấy chiếc áo lông cáo tuyết Thiên Sơn này, tôi bất giác hơi ngẩn ra rồi lại càng tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình. Nhưng khi tôi vừa định hỏi nam nhân trước mắt mấy điều, hắn đột nhiên lại cười lớn một tiếng vẻ hết sức thê lương.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm: “Cáo tuyết Thiên Sơn, cáo tuyết Thiên Sơn…” Thế rồi ánh mắt hắn bỗng trở nên tột độ dữ dằn. “Xem ra ngươi chính là con gái của tên súc sinh đó rồi! Cha nợ thì con trả! Ta phải khiến ngươi không được chết một cách tốt đẹp!”
Hắn lại bắt đầu điên cuồng lay lồng sắt, tiếc rằng chiếc lồng sắt này quá mức kiên cố, hành động này của hắn chẳng khác nào kiến càng lay cây.
Cho dù biết rằng hắn không thể trốn ra khỏi lồng sắt nhưng tôi vẫn không kìm được lùi về sau mấy bước, bởi lẽ khí thế của hắn thực sự quá kinh người, sát khí trong mắt thì nồng đậm hơn mấy tên áo đen vừa rồi không biết bao nhiêu lần mà kể. Nếu hắn thực sự có thể thoát ra khỏi chiếc lồng sắc này, chắc tôi sẽ khó tránh khỏi cảnh chết không có chỗ chôn thây.
Tôi khẽ kéo chiếc áo lông cáo tuyết trên người một chút, trầm giọng hỏi: “Ngươi có thù sâu hận lớn gì với cha ta sao?”
Tôi hiển nhiên biết rõ mà vẫn cố hỏi, bởi lẽ lúc này tôi chỉ muốn xác thực suy đoán trong lòng mà thôi. Quả nhiên, tôi còn chưa nói xong thì hắn đã trợn trừng hai mắt lên nhìn tôi. “Có thù sâu hận lớn gì? Ngươi không biết ư? Ngươi thực sự không biết ư?”
Tôi nói: “Ta thực sự không biết.”
Sắc mặt dần dần dãn ra, hắn quan sát tôi một lát, sau đó bỗng nói giọng mềm mỏng: “Ta vừa rồi chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi thả ta ra ngoài đi mà. Nơi này lạnh lắm, ngươi hãy làm ơn làm phước, coi như là thương xót lấy ta đi.”
Tôi biết hắn muốn giở trò gì, có điều dù thân phận của tôi bây giờ không phải là con gái của cha tôi thì cũng chẳng bao giờ thả hắn ra. Tạm chưa nói tới việc hắn có thể thoát ra ngoài hay không, dù hắn thực sự có thể thoát ra rồi đoạt lại thân phận của mình thì tôi cũng chỉ có một con đường chết, bởi lẽ không kẻ quyền quý nào lại có thể dung thứ cho một người từng nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình.
Tôi khẽ ho một tiếng. “Ngươi nói cho ta biết đi đã, cha ta với ngươi có thù sâu hận lớn gì?”
Hắn không nhịn nổi nữa, bèn giận dữ nói: “Toàn bộ nhà họ Tiêu các ngươi đều như nhau! So với súc sinh còn khốn nạn hơn! Nhà họ Tiêu các ngươi vọng tưởng có thể chiếm đoạt giang sơn của nhà họ Tư Mã bọn ta! Giang sơn này là của nhà họ Tư Mã! Là của nhà họ Tư Mã! Là của nhà họ Tư Mã!”
Quả nhiên đúng như suy đoán của tôi.
Cha thoạt nhìn thì có vẻ trung thành với tam Hoàng tử, song kỳ thực cũng muốn chiếm lấy mảnh giang sơn gấm vóc này…
Sau khi biết được dã tâm của cha, ánh mắt của tôi khi nhìn về phía ông không kìm được mang theo mấy tia dò xét.
Nếu không vì vô ý phát hiện ra tam Hoàng tử đang bị giam cầm, chắc giờ này tôi vẫn không thể nào nhận ra tâm tư thực sự mà cha đang che giấu. Tôi vốn cứ ngỡ cha là một vị trung thần, nhưng bây giờ xem ra tôi đã sai rồi.
Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, thường ngày trong các lời lẽ và cử chỉ, cha mẹ thỉnh thoảng cũng để lộ sự xem thường đối với nhà họ Tư Mã.
Có điều tôi cũng biết, bất kể cha là trung thần hay gian thần thì tôi vẫn mang họ Tiêu, sự vinh nhục của nhà họ Tiêu chính là sự vinh nhục của Tiêu Uyển tôi đây. Hơn nữa bây giờ tam Hoàng tử đã biến thành bộ dạng đó rồi, nếu hắn thoát ra ngoài được, nhà họ Tiêu chúng tôi ắt sẽ phải đón nhận một kết cục vô cùng thê thảm.
Cho nên, cha là trung thần thì tôi sẽ là con gái của trung thần, còn nếu cha là gian thần thì tôi sẽ chính là con gái của gian thần.
“A Uyển, hôm nay con sao vậy?” Cha vừa nói vừa gắp thức ăn cho tôi, vẻ hiền từ lộ rõ trong ánh mắt.
Mẹ cũng cười dịu dàng, nói: “Đúng đấy, sao con cứ nhìn chằm chằm vào cha mãi thế?”
Tôi vốn định nói với cha chuyện đêm qua mình gặp thích khách, có điều ngẫm lại, nếu như tôi nói ra thì khó tránh khỏi phải khai luôn cả chuyện mình đã đi vào mật đạo và phát hiện ra dã tâm của cha. Hơn nữa huynh trưởng đã dặn đi dặn lại là không muốn tôi bị dính vào cuộc chiến giành ngôi báu, chắc hẳn cha cũng mang suy nghĩ như vậy.
Tôi nhỏ giọng nói: “A Uyển chỉ tự dưng nhớ tới việc đã lâu lắm rồi mình không ngồi dùng bữa chung với cha mẹ thôi.”
Mẹ che miệng cười khẽ. “A Uyển ngốc, con bây giờ đã từng này tuổi rồi, đợi sau này phải gả đi xa, vậy chẳng phải là…”
Cha khẽ ho một tiếng.
Mẹ dường như ý thực được điều gì, lập tức ngừng lời, sau đó sắc mặt lại hơi biến đổi, khẽ cười nói: “Con xem cha con kìa, vừa nghe nói con sắp phải gả chồng là sắc mặt liền trở nên khó coi ngay.”
Ở bên cha mẹ đã lâu, tôi dễ dàng phát hiện trong những lời vừa rồi của mẹ còn có ẩn chứa hàm ý khác, hơn nữa cứ nhìn tình hình hiện tại mà xét, cả cha lẫn mẹ dường như đều chẳng mấy để tâm tới chuyện ban hôn.
Tôi trề môi nói: “Cha, mẹ, A Uyển không muốn lấy chồng đâu!” Tròng mắt đảo qua đảo lại một chút, tôi nói tiếp: “Con cũng không muốn bị gả đi xa, nếu nhất định phải lấy chồng, cha hãy gả con cho Lý tổng quản nhé, vậy có được không?”
Lý tổng quản vốn đứng sau lưng cha lập tức ho lên sù sụ, khuôn mặt chỉ sau nháy mắt đã biến thành màu tím tái như gan lợn. Rồi lão hoang mang nói: “Quận chúa đừng nên nói thế kẻo làm lão nô tổn thọ! Quận chúa là Thái tử phi tương lai, hạng người hạ tiện như lão nô há có thể với cao được!”
Tôi cười hì hì, nói: “Ta đùa thôi mà.”
Cha trừng mắt nhìn tôi. “Sau này không được đùa như vậy nữa.”
“Dạ.” Tôi ủ rũ nói.
Sau đó, mẹ hỏi tôi về Thẩm Hành, hỏi rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức mà Thẩm Hành đã từng nói gì với tôi, tặng tôi những gì mẹ cũng đều không bỏ sót, thậm chí ngay cả việc y từng nấu cho tôi những món ăn gì cũng bị lôi ra hỏi luôn.
Tôi bị hỏi như thế thì có hơi khó chịu nhưng cũng đành kiên nhẫn trả lời từng câu. Sau khi nghe xong những câu trả lời của tôi, mẹ không kìm được tươi cười rạng rỡ, nói: “A Hành đối xử với con quả là rất tốt.”
Cha đưa tay vuốt chòm râu ngắn của mình, cười hà hà nói: “A Hành chính là rồng phượng trong loài người, đối xử với A Uyển cũng không chê vào đâu được.”
Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên, mới không lâu trước đây mẹ còn gọi Thẩm Hành là Thẩm công tử, thế mà bây giờ đã đổi sang gọi là A Hành một cách thân thiết như thế rồi. Tôi cẩn thận ngó nhìn thần sắc cha mẹ, trong lòng không kìm được thầm phán đoán, lẽ nào Thẩm Hành thực sự quá xuất sắc nên cha mẹ đã có lòng thu y làm nghĩa tử rồi? Nếu đúng là như thế thì thái độ của cha mẹ hôm nay cũng không có gì là quá khó hiểu cả.
Cha lại nói với tôi: “Sau này con nhớ phải nghe lời A Hành đấy, còn những lời xằng bậy như muốn gả cho Lý tổng quản thì ngàn vạn lần đừng có nói ra nữa.”
Mẹ cũng phụ họa theo: “Là thân con gái thì phải giữ ý giữ tứ một chút, con đã rõ chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi vừa mới trở về tiểu viện của mình, còn chưa kịp bước chân qua cửa thì Bích Dung đã hạ thấp giọng nói: “Quận chúa, Thẩm công tử tới rồi.” Hơi dừng một chút, thị lại tiếp: “Thẩm công tử lúc này đang ngủ trên thư án đấy.”
Tôi sững người ra, hỏi: “Sư phụ đã tới đây bao lâu rồi.”
“Dạ, hơn nửa canh giờ rồi.”
Tôi bước chân vào phòng, vừa mới ngước mắt lên đã thấy ngay Thẩm Hành đang để tay trên thư án, lại gối đầu lên tay mà ngủ, trên khuôn mặt ngợp đầy vẻ mỏi mệt. A Thanh đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng nói: “Quận chúa, Thẩm công tử đã mấy ngày nay không được ngủ một giấc hẳn hoi nào rồi.”
Sau khi biết cha có ý đồ chiếm đoạt giang sơn Thiên Long triều, tôi đã phải nhìn nhận lại Thẩm Hành bằng con mắt khác. Tôi đoán cha coi trọng Thẩm Hành như thế có lẽ có một nửa nhỏ nguyên nhân là Thẩm Hành y thuật phi phàm, còn nửa lớn nguyên nhân còn lại là tài năng của y có thể giúp đỡ cho ông.
Phàm là người có thể làm nên việc lớn, bên cạnh dù thế nào cũng phải có một số mưu sĩ mới được.
Trước đó khi đi tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng hậu trong cung, cha từng nói trước mùa xuân sang năm cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu sẽ kết thúc. Bây giờ đã là đầu tháng Mười hai rồi, cách mùa xuân sang năm chẳng còn bao xa nữa, chắc hẳn tình thế hiện đang căng thẳng tột cùng. Mà Thẩm Hành vốn là mưu sĩ của cha tôi, đồng thời còn là sư phụ của tôi nữa, không mỏi mệt mới là chuyện lạ.
Tôi bước lên phía trước, hơi khom người xuống, định rút cuốn sách trong tay Thẩm Hành ra. Nào ngờ tôi chỉ vừa mới tới gần thì y đã đột ngột mở bừng đôi mắt đang vằn đầy những tia máu, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hơi hé bờ môi, khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Trong mắt Thẩm Hành lúc này không ngờ lại lấp lánh ánh lệ, rồi y đột nhiên dang tay ôm lấy tôi, ôm rất nhẹ, cứ như thể sợ tôi là bọt nước đụng vào là tan ngay. Y lẩm bẩm như đang nói mơ: “A Uyển, ta nằm mơ thấy nàng đã chết rồi, con của chúng ta cũng chết rồi, mà đó còn là một bé gái nữa.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn Lê Tâm và A Thanh đang đứng cách chỗ tôi chỉ hơn mười bước chân, sau đó liền nháy mắt ra hiệu cho Bích Dung. Bích Dung khẽ gật đầu với tôi rồi liền đưa hết mọi người trong phòng ra ngoài. Cửa được nhẹ nhàng khép lại, tôi bình tĩnh nói: “Sư phụ, người loạn trí mất rồi, con là Tiêu Uyển.”
Cả người Thẩm Hành đột ngột run lẩy bẩy.
Tôi đẩy y ra, lùi về phía sau mấy bước, chăm chú nhìn vào đôi mắt y. “Sư phụ, chuyện xưa cũ nay đã thành quá khứ, người nên sớm ngày bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó thì hơn.”
Thẩm Hành cụp mắt xuống, mãi một hồi lâu sau mới lại ngước lên nhìn. Lần này, trong mắt y có thêm mấy tia kiên định, ánh lệ cũng đã hoàn toàn tan đi, có điều trong hai mắt vẫn còn vằn đầy những tia máu.
“A Uyển suy nghĩ quả là thông suốt. Vừa rồi vi sư thực có hơi loạn trí, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.” Y mỉm cười ôn tồn. “Lần này ta tới đây là có một chuyện muốn nói với con.”
Thẩm Hành hơi nhích người qua một chút, tỏ ý bảo tôi hãy ngồi xuống.
Tôi chăm chú quan sát y một lát, thấy sắc mặt y đã hoàn toàn bình thường trở lại, thế là mới yên tâm ngồi xuống. Chính vào lúc này, y chợt đưa tay ra, giữa lòng bàn tay không ngờ lại có một chiếc vòng đã bị gãy thành hai nữa.
Đây rõ ràng là chiếc vòng bạc mà tôi đã ném ra để dọa dẫm lũ người áo đen đêm qua.
Tôi ngạc nhiên bật thốt: “Thế này…”
“Chắc con đã nhìn thấy hắn rồi.”
Câu nói này của Thẩm Hành không hề có một tia nghi vấn nào, hoàn toàn là lời khẳng định. Tôi biết là không thể giấu nổi y, mà cũng chưa bao giờ có ý giấu y, thế là bèn kể lại mọi chuyện mà mình đã gặp phải đêm qua.
Thẩm Hành nghe xong thì hỏi: “Con định thế nào?”
Tôi chớp chớp mắt. “Con còn có lựa chọn nào khác ư?” Tôi họ Tiêu, bất kể cha tôi có thể mưu phản thành công hay không thì chúng tôi cũng là người trên cùng một con thuyền, nhà họ Tiêu còn, tôi còn, nhà họ Tiêu mất, tôi mất.
Thẩm Hành khẽ nói: “Còn nhớ những lời mà trước đây ta từng nói với con không? Rời khỏi Thiên Long triều, tìm một nơi…”
Tôi cắt ngang lời của y: “Con không muốn thế.”
Tôi trước đây vốn đã không muốn cùng Thẩm Hành đi ẩn cư rồi, bây giờ biết được y có dính dáng đến kiếp trước của tôi, tôi lại càng không thể nào theo y đi ẩn cư được. Huống chi, y còn phải ở lại giúp cha tôi một tay nữa cơ mà.
“Được rồi, A Uyển không muốn thì thôi, ta không cưỡng ép con.”
Tôi nói: “Huynh trưởng con chắc cũng đã biết việc này rồi.” Ngẫm lại mọi chuyện một lượt, tôi chợt hỏi: “Cha con cố ý cài huynh trưởng tới bên cạnh Thái tử để làm gian tế đúng không.”
Thẩm Hành gật đầu.
Tôi hạ thấp giọng, hỏi tiếp: “Tam Hoàng tử bị đánh tráo từ khi nào vậy?”
“Chính vào ngày diễn ra bữa tiệc mùa hạ.”
Tôi nhớ tới chuyện lần đó mình từng thấy cảnh Dịch Phong gặp người của tam Hoàng tử trong cung, sau đó tại Nam Phong quán y vô duyên vô cớ đòi tuyệt giao với tôi, chắc hẳn chuyện này không tránh khỏi có mối liên quan với tam Hoàng tử.
Tôi đưa mắt liếc nhìn chiếc vòng bạc gãy trong lòng bàn tay Thẩm Hành. “Đêm qua sư phụ cũng gặp đám người áo đen đó rồi ư? Người có biết chúng là do ai phái tới không?”
“Ừm, sau khi con trốn vào mật đạo, ta đã tới ngay nơi đó. Tên áo đen còn lại kia đã bị ta giải quyết rồi. Còn về việc bọn chúng là do ai phái tới, ta đoán có lẽ là Thái tử.”
Tôi sững người. “Thái tử?”
Thẩm Hành gật đầu, nói: “Gần đây Thái tử bị tam Hoàng tử chèn ép rất kịch liệt. Nếu ta đoán không nhầm, mấy ngày tới chắc hẳn sẽ có hành động thôi.”
Chẳng bao lâu sau, từ bên ngoài truyền về tin tức Thái tử đã được Hoàng đế bệ hạ miễn xá. Hay tin Tư Mã Cẩn Du không cần phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nữa, tôi chỉ hận không thể đêm đến báo mộng cho Hoàng đế, kêu lão ta phạt Tư Mã Cẩn Du thêm vài tháng nữa. Khi còn phải ở trong phủ Thái tử, tên khốn Tư Mã Cẩn Du đó sẽ khó mà gây phiền phức gì cho tôi, nhưng bây giờ hắn đã được ra ngoài, mà tôi thì lại là Thái tử phi tương lai, xem chừng những tháng ngày sắp tới của tôi sẽ chẳng dễ chịu chút nào.
Nhớ tới những lời của Thẩm Hành lúc trước, tôi bèn hỏi: “Thái tử cớ sao lại được miễn xá vậy?” Rõ ràng là còn một thời gian rất dài nữa mới tới kỳ hạn ba tháng cơ mà.
Bích Dung đáp: “Nghe nói bệ hạ đã cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ. Trong quãng thời gian đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, Thái tử ngày ngày đều vì bệ hạ mà chép kinh văn, thành tâm tột bậc. Ngoài ra, Hoàng hậu nương nương và Công chúa Văn Dương cũng từng nhiều lần cầu xin cho Thái tử điện hạ nữa.”
Tôi liếc mắt qua phía Bích Dung. “Bên ngoài đều nói như vậy à?”
Bích Dung đáp: “Dạ phải, bây giờ mọi người trong thành Kiến Trung đều đang khen ngợi tấm lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ đấy ạ.”
Xem ra Tư Mã Cẩn Du đúng là rất giỏi trong việc tạo dư luận. Có điều, bây giờ hắn còn đang bị tam Hoàng tử chèn ép kịch liệt, chắc chẳng có thời gian để tìm tới tôi đâu.
Tôi thoáng yên tâm hơn một chút.
Chỉ tiếc là tôi rốt cuộc vẫn quá xem nhẹ sự cố chấp của Tư Mã Cẩn Du với Tạ Uyển, tin tức về vụ miễn xá mới truyền tới chưa lâu thì thiệp mời của Tư Mã Cẩn Du đã được đưa đến, nội dung là mời tôi tới phủ Thái tử nghe đàn ngắm mai.
Nhìn thấy tấm thiệp mời này, tôi chỉ muốn ném thẳng nó vào mặt hắn ngay lập tức.
Ngắm mai, ngắm mai, tôi mới chính là cái người bị ngắm thì có!
Thôi vậy, đằng nào thì cha cũng sắp mưu phản để đoạt lấy giang sơn của người ta, tôi bây giờ tới phủ Thái tử coi như để nhận lỗi với Tư Mã Cẩn Du vậy.
Tôi bảo Lê Tâm đi nói với mẹ một tiếng, sau đó liền dẫn theo Bích Dung cùng tới phủ Thái tử. Vừa mới xuống xe ngựa đã có người bước tới nghênh đón, tôi định thần nhìn kĩ, thấy đó không ngờ lại là Dịch Phong.
Khi nhìn thấy tôi, y tỏ ra hết sức khó chịu.
Bích Dung không kìm được bất mãn oán trách: “Hắn chẳng qua chỉ là nam sủng của Thái tử thôi, có tư cách gì để lên mặt với Quận chúa như vậy chứ? Quận chúa là Thái tử phi tương lại cơ mà.”
Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng Dịch Phong hơi đờ người ra một chút, nhưng y không ngoảnh đầu lại, cũng chẳng nói gì, vẫn đi phía trước dẫn đường, bóng lưng xem chừng có chút mỏng manh.
Tôi khẽ quát Bích Dung một tiếng, sau đó liền nói với Dịch Phong: “Là a hoàn của ta vô lễ, ngươi chớ trách thị làm gì! Bích Dung, mau xin lỗi Dịch Phong công tử đi!”
Dịch Phong cất giọng lạnh lùng: “Khỏi cần. Đúng như a hoàn của Quận chúa nói, ta chẳng qua chỉ là một gã nam sủng mà thôi, thực không nhận nổi lời xin lỗi đó.”
Dứt lời, Dịch Phong liền đi nhanh hơn, thoắt đó đã bỏ tôi và Bích Dung lại ở xa tít phía sau.
Bích Dung nói: “Quận chúa, hắn… hắn…”
Tôi khẽ xua tay, tỏ ý bảo Bích Dung chớ có nói gì thêm nữa.
Nói ra kể cũng lạ, tuy không rõ trong kiếp trước Dịch Phong có quan hệ thế nào với tôi, nhưng tôi thực sự khó có cách nào ghét y được. Nhìn thấy y, tôi thậm chí còn có một cảm giác thân thiết khó mà dùng lời miêu tả, ngay từ lần đầu tiên vô tình gặp y ở Nam Phong quán đã là như thế rồi.
Mà cảm giác này rõ ràng chưa từng xuất hiện trên người Thẩm Hành và Tư Mã Cẩn Du.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy chiếc vòng bạc của mình nằm lặng lẽ ngay bên dưới một gốc đào.
Tôi bất giác mừng thầm, nhưng khi đưa tay nhặt chiếc vòng ấy lên thì chợt lại nghe thấy bên tai vang lên những tiếng gió rít vù vù, kèm theo đó còn có mấy luồng sát khí. Tôi lập tức cảnh giác ngó nhìn tứ phía xung quanh.
Phía trước bên trái tôi xuất hiện mấy người mặc đồ đen ở cách tôi chỉ chừng mấy thước. Giữa màn đêm hiện giờ, chiếc áo lông cáo trắng ngần của tôi thực sự là vô cùng bắt mắt.
Bọn họ nhìn tôi chăm chú, trông bộ dạng cứ như là đang nhìn một con cừu non sắp bị làm thịt vậy.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền cười hì hì, nói: “Các vị đại hiệp bị lạc đường rồi ư? Cửa chính của vương phủ nằm ở bên kia kìa, cứ đi thẳng, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải, sau đó lại đi qua một dãy hành lang sơn màu đỏ sậm nữa là có thể nhìn thấy. Hơ hơ, nếu các vị không ngại, tôi có thể dẫn đường cho các vị. Tôi xưa nay vẫn luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà…”
Kẻ áo đen cầm đầu cắt ngang lời tôi: “Bớt nói lời thừa đi, cơ quan khởi động trận pháp nằm ở đâu trong rừng đào này? Nói cho bọn ta biết, bọn ta sẽ để cho Quận chúa được toàn thây.”
Hả? Lũ người này đang tìm cơ quan khởi động trận pháp ư? Giấu đôi tay bên trong chiếc áo lông cáo tuyết, tôi ngấm ngầm bẻ gãy chiếc vòng bạc kia, lại lôi gói bột thuốc từ trong đó ra. Tôi đếm cẩn thận, thấy có ba kẻ áo đen, nếu như may mắn, tôi hoàn toàn có thể làm cho cả ba ngã gục bằng chỗ bột thuốc này.
Tôi lùi về phía sau mấy bước, tựa lưng vào một gốc đào. “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì! Các… các ngươi chớ có qua đây!”
Bọn chúng cười vang giễu cợt, sau đó liền bước tới đúng như dự liệu của tôi. Tôi làm bộ vô cùng sợ hãi, bàn tay thì vẫn nắm chặt gói bột thuốc vừa được lấy ra từ trong chiếc vòng bạc. Mắt thấy bọn chúng ở cách mình càng lúc càng gần, tôi quát to một tiếng: “Xem ám khí của ta đây!”
Cả ba lập tức dừng chân lại. Chiếc vòng bạc đã gãy thành hai nửa của tôi được ném thẳng về phía bọn chúng.
Gã áo đen cầm đầu cười khẩy một tiếng, dễ dàng gạt bay chiếc vòng đó đi.
Tôi lại quát lên tiếng nữa: “Xem ám khí của ta đây!”
Lần này tôi mới thực sự dùng đến gói bột thuốc kia, còn lần vừa rồi làm vậy chẳng qua là để khiến bọn chúng buông lỏng sự đề phòng, từ đó không kịp phản ứng khi tôi tung ra độc chiêu lợi hại.
Chỉ sau nháy mắt, bột thuốc đã bay tới tỏa ra ngợp trời, có điều hiệu quả lại hơi kém hơn một chút so với dự liệu của tôi. Chắc hẳn vận may của tôi còn chưa đến mứa cực tốt, chỉ dừng lại ở khá tốt mà thôi. Trong số ba kẻ áo đen chỉ có hai kẻ ngã gục, còn kẻ đi ở sau cùng thì căn bản không bị làm sao hết.
Hắn hằn học trừng mắt nhìn tôi.
Tôi tức tốc quay đầu bỏ chạy.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng, tôi ngoảnh đầu hô to lần nữa: “Xem ám khí của ta đây!”
Hắn vô thức tránh sang một bên, thừa dịp đó tôi tăng nhanh tốc độ chạy đi như điên trong rừng đào. Ngẫm lại, tôi đã nhặt lại được chiếc vòng bạc kia ở nơi sâu trong rừng đào nên dù có chạy về hướng nào thì cũng đều khó lòng thoát khỏi gã áo đen đó.
Nếu hắn còn biết khinh công nữa, vậy thì chẳng bao lâu sau tôi ắt sẽ bị bắt sống thôi.
Cho nên tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Trên cây đào cách chỗ tôi năm bước chân có một cơ quan, ấn vào đó rồi có thể tiến vào mật đạo bên dưới rừng đào.
Thân thể tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng, cứ thế rơi xuống phía dưới. May mà chiếc áo lông cáo trên người đủ dày, thành ra khi tiếp đất tôi không đến nỗi bị ngã quá đau. Tôi chống tay xuống đất lồm cồm bò dậy, bốn phía xung quanh tôi lúc này đều tối đen, có điều tôi biết mồi lấy lửa nằm ở nơi nào.
Sau khi lửa được đốt lên, tôi ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, thầm nhủ gã áo đen kia ắt không thể nào tìm đến nơi này, chắc sẽ rời đi nhanh thôi, mình cứ ngồi nghỉ ở đây một lúc, chờ hắn rời đi rồi sẽ ra ngoài là được.
Nghĩ đến việc mình chỉ ra ngoài tìm chiếc vòng thôi mà cũng thiếu chút nữa mất mạng, tôi thầm than bản thân đúng là xui xẻo quá chừng.
Mấy gã áo đen vừa rồi mới mở miệng đã nhắc tới cơ quan khởi động trận pháp trong rừng đào, chắc hẳn biết rõ trong rừng đào có bố trí trận pháp. Có điều, việc này rõ ràng là chỉ có người nhà họ Tiêu chúng tôi mới biết thôi cơ mà…
Không đúng, Thẩm Hành cũng biết.
Lúc xưa khi lần đầu tiên đặt chân tới vương phủ, Thẩm Hành từng chỉ ra vị trí của trận pháp, dù chưa nói thẳng ra nhưng tôi biết với bản lĩnh của Thẩm Hành, y nhất định nắm rõ cơ quan khởi động trận pháp nằm ở đâu.
Có điều, mấy gã áo đen kia rốt cuộc là do người nào phái đến nhỉ?
Tôi tập trung suy nghĩ một hồi nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được gì, còn đau đầu vô cùng, thế là liền không nghĩ tiếp nữa.
Chẳng biết đã qua bao lâu sau, khi tôi đang mơ mơ màng màng bên đống lửa, trong mật đạo bỗng vang lên một giọng nói mà trước đây tôi từng nghe thấy. Giống như lần trước, lần này giọng nói đó vẫn mắng chửi cha tôi, bên trong chất chứa đầy nỗi hận thù.
Xét ra thì lời của Bích Dung quả không sai, giọng nói này thực sự là giống với giọng của tam Hoàng tử tới tám, chín phần. Nếu không biết trước là có người bị nhốt trong mật đạo này, tôi ắt sẽ cho rằng tam Hoàng tử đã trở mặt với cha tôi nên lúc này mới đang đứng ở đâu đó mà mắng chửi om sòm.
Tôi lấy một cây đuốc từ trên tường xuống, châm lửa, sau đó liền lần đi theo hướng phát ra âm thanh.
Nếu kẻ áo đen kia còn ở trong rừng đào, giọng nói này lại vang lên mấy lần nữa, hắn ta nhất định sẽ phát hiện ra sự lạ.
Tôi phải nghĩ cách làm cho giọng nói này im đi mới được.
Không lâu sau, trước mặt tôi xuất hiện một cánh cửa đá. Tôi đưa tay đẩy thử, cửa đá không quá nặng nề như tôi nghĩ, bị đẩy ra dễ dàng. Lọt vào tầm mắt tôi là một chiếc lồng sắt khổng lồ, tôi lại gần xem thử, thấy người trong lồng sắt hình như đã phát điên, đang không ngừng lay thành lồng sắt.
Tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, liền dừng chân lại.
Người đó hằn học trừng mắt nhìn tôi. “Mau thả ta ra!”
Tôi không nói gì, chỉ chăm chú quan sát hắn ta. Tuy giọng nói của người này giống tam Hoàng tử đến tám, chín phần, nhưng tướng mạo thì lại kém quá xa. Mà không, nói đúng ra thì mặt mũi của người trước mắt đã hoàn toàn biến dạng, khiến người ta khó có cách nào nhận ra bộ dạng ban đầu của hắn.
Hắn đột nhiên hạ thấp giọng, khẩn khoản van nài: “Xin ngươi đấy, hãy thả ta ra đi. Chỉ cần ra được bên ngoài ta ắt sẽ thưởng hậu cho ngươi, ngươi muốn có cái gì, ruộng tốt vạn khoảnh hay là vàng bạc đầy xe? Thứ gì cũng đếu có thể cho ngươi hết…”
Tôi lùi về phía sau một bước. Hắn dường như sợ tôi không tin, lại vội vàng nói tiếp: “Những điều ta nói đều là sự thật đấy. Ta là tam Hoàng tử, chỉ cần ngươi cứu được ta ra ngoài, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì mà ngươi muốn.”
Tôi bất giác cả kinh.
Tuy trong lòng tôi kỳ thực cũng có suy nghĩ này rồi nhưng bây giờ thực sự nghe hắn nói thế, tự đáy lòng vẫn không kìm được một phen chấn động, tôi hơi nheo mắt hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì không?’
Nam nhân mặt mũi biến dạng kia nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nói: “Chiếc áo trên người ngươi là áo lông cáo tuyết Thiên Sơn, đáng giá không chỉ vạn lạng vàng…”
Nghĩ tới biểu hiện của tam Hoàng tử hôm nay khi nhìn thấy chiếc áo lông cáo tuyết Thiên Sơn này, tôi bất giác hơi ngẩn ra rồi lại càng tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình. Nhưng khi tôi vừa định hỏi nam nhân trước mắt mấy điều, hắn đột nhiên lại cười lớn một tiếng vẻ hết sức thê lương.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm: “Cáo tuyết Thiên Sơn, cáo tuyết Thiên Sơn…” Thế rồi ánh mắt hắn bỗng trở nên tột độ dữ dằn. “Xem ra ngươi chính là con gái của tên súc sinh đó rồi! Cha nợ thì con trả! Ta phải khiến ngươi không được chết một cách tốt đẹp!”
Hắn lại bắt đầu điên cuồng lay lồng sắt, tiếc rằng chiếc lồng sắt này quá mức kiên cố, hành động này của hắn chẳng khác nào kiến càng lay cây.
Cho dù biết rằng hắn không thể trốn ra khỏi lồng sắt nhưng tôi vẫn không kìm được lùi về sau mấy bước, bởi lẽ khí thế của hắn thực sự quá kinh người, sát khí trong mắt thì nồng đậm hơn mấy tên áo đen vừa rồi không biết bao nhiêu lần mà kể. Nếu hắn thực sự có thể thoát ra khỏi chiếc lồng sắc này, chắc tôi sẽ khó tránh khỏi cảnh chết không có chỗ chôn thây.
Tôi khẽ kéo chiếc áo lông cáo tuyết trên người một chút, trầm giọng hỏi: “Ngươi có thù sâu hận lớn gì với cha ta sao?”
Tôi hiển nhiên biết rõ mà vẫn cố hỏi, bởi lẽ lúc này tôi chỉ muốn xác thực suy đoán trong lòng mà thôi. Quả nhiên, tôi còn chưa nói xong thì hắn đã trợn trừng hai mắt lên nhìn tôi. “Có thù sâu hận lớn gì? Ngươi không biết ư? Ngươi thực sự không biết ư?”
Tôi nói: “Ta thực sự không biết.”
Sắc mặt dần dần dãn ra, hắn quan sát tôi một lát, sau đó bỗng nói giọng mềm mỏng: “Ta vừa rồi chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi thả ta ra ngoài đi mà. Nơi này lạnh lắm, ngươi hãy làm ơn làm phước, coi như là thương xót lấy ta đi.”
Tôi biết hắn muốn giở trò gì, có điều dù thân phận của tôi bây giờ không phải là con gái của cha tôi thì cũng chẳng bao giờ thả hắn ra. Tạm chưa nói tới việc hắn có thể thoát ra ngoài hay không, dù hắn thực sự có thể thoát ra rồi đoạt lại thân phận của mình thì tôi cũng chỉ có một con đường chết, bởi lẽ không kẻ quyền quý nào lại có thể dung thứ cho một người từng nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình.
Tôi khẽ ho một tiếng. “Ngươi nói cho ta biết đi đã, cha ta với ngươi có thù sâu hận lớn gì?”
Hắn không nhịn nổi nữa, bèn giận dữ nói: “Toàn bộ nhà họ Tiêu các ngươi đều như nhau! So với súc sinh còn khốn nạn hơn! Nhà họ Tiêu các ngươi vọng tưởng có thể chiếm đoạt giang sơn của nhà họ Tư Mã bọn ta! Giang sơn này là của nhà họ Tư Mã! Là của nhà họ Tư Mã! Là của nhà họ Tư Mã!”
Quả nhiên đúng như suy đoán của tôi.
Cha thoạt nhìn thì có vẻ trung thành với tam Hoàng tử, song kỳ thực cũng muốn chiếm lấy mảnh giang sơn gấm vóc này…
Sau khi biết được dã tâm của cha, ánh mắt của tôi khi nhìn về phía ông không kìm được mang theo mấy tia dò xét.
Nếu không vì vô ý phát hiện ra tam Hoàng tử đang bị giam cầm, chắc giờ này tôi vẫn không thể nào nhận ra tâm tư thực sự mà cha đang che giấu. Tôi vốn cứ ngỡ cha là một vị trung thần, nhưng bây giờ xem ra tôi đã sai rồi.
Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, thường ngày trong các lời lẽ và cử chỉ, cha mẹ thỉnh thoảng cũng để lộ sự xem thường đối với nhà họ Tư Mã.
Có điều tôi cũng biết, bất kể cha là trung thần hay gian thần thì tôi vẫn mang họ Tiêu, sự vinh nhục của nhà họ Tiêu chính là sự vinh nhục của Tiêu Uyển tôi đây. Hơn nữa bây giờ tam Hoàng tử đã biến thành bộ dạng đó rồi, nếu hắn thoát ra ngoài được, nhà họ Tiêu chúng tôi ắt sẽ phải đón nhận một kết cục vô cùng thê thảm.
Cho nên, cha là trung thần thì tôi sẽ là con gái của trung thần, còn nếu cha là gian thần thì tôi sẽ chính là con gái của gian thần.
“A Uyển, hôm nay con sao vậy?” Cha vừa nói vừa gắp thức ăn cho tôi, vẻ hiền từ lộ rõ trong ánh mắt.
Mẹ cũng cười dịu dàng, nói: “Đúng đấy, sao con cứ nhìn chằm chằm vào cha mãi thế?”
Tôi vốn định nói với cha chuyện đêm qua mình gặp thích khách, có điều ngẫm lại, nếu như tôi nói ra thì khó tránh khỏi phải khai luôn cả chuyện mình đã đi vào mật đạo và phát hiện ra dã tâm của cha. Hơn nữa huynh trưởng đã dặn đi dặn lại là không muốn tôi bị dính vào cuộc chiến giành ngôi báu, chắc hẳn cha cũng mang suy nghĩ như vậy.
Tôi nhỏ giọng nói: “A Uyển chỉ tự dưng nhớ tới việc đã lâu lắm rồi mình không ngồi dùng bữa chung với cha mẹ thôi.”
Mẹ che miệng cười khẽ. “A Uyển ngốc, con bây giờ đã từng này tuổi rồi, đợi sau này phải gả đi xa, vậy chẳng phải là…”
Cha khẽ ho một tiếng.
Mẹ dường như ý thực được điều gì, lập tức ngừng lời, sau đó sắc mặt lại hơi biến đổi, khẽ cười nói: “Con xem cha con kìa, vừa nghe nói con sắp phải gả chồng là sắc mặt liền trở nên khó coi ngay.”
Ở bên cha mẹ đã lâu, tôi dễ dàng phát hiện trong những lời vừa rồi của mẹ còn có ẩn chứa hàm ý khác, hơn nữa cứ nhìn tình hình hiện tại mà xét, cả cha lẫn mẹ dường như đều chẳng mấy để tâm tới chuyện ban hôn.
Tôi trề môi nói: “Cha, mẹ, A Uyển không muốn lấy chồng đâu!” Tròng mắt đảo qua đảo lại một chút, tôi nói tiếp: “Con cũng không muốn bị gả đi xa, nếu nhất định phải lấy chồng, cha hãy gả con cho Lý tổng quản nhé, vậy có được không?”
Lý tổng quản vốn đứng sau lưng cha lập tức ho lên sù sụ, khuôn mặt chỉ sau nháy mắt đã biến thành màu tím tái như gan lợn. Rồi lão hoang mang nói: “Quận chúa đừng nên nói thế kẻo làm lão nô tổn thọ! Quận chúa là Thái tử phi tương lai, hạng người hạ tiện như lão nô há có thể với cao được!”
Tôi cười hì hì, nói: “Ta đùa thôi mà.”
Cha trừng mắt nhìn tôi. “Sau này không được đùa như vậy nữa.”
“Dạ.” Tôi ủ rũ nói.
Sau đó, mẹ hỏi tôi về Thẩm Hành, hỏi rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức mà Thẩm Hành đã từng nói gì với tôi, tặng tôi những gì mẹ cũng đều không bỏ sót, thậm chí ngay cả việc y từng nấu cho tôi những món ăn gì cũng bị lôi ra hỏi luôn.
Tôi bị hỏi như thế thì có hơi khó chịu nhưng cũng đành kiên nhẫn trả lời từng câu. Sau khi nghe xong những câu trả lời của tôi, mẹ không kìm được tươi cười rạng rỡ, nói: “A Hành đối xử với con quả là rất tốt.”
Cha đưa tay vuốt chòm râu ngắn của mình, cười hà hà nói: “A Hành chính là rồng phượng trong loài người, đối xử với A Uyển cũng không chê vào đâu được.”
Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên, mới không lâu trước đây mẹ còn gọi Thẩm Hành là Thẩm công tử, thế mà bây giờ đã đổi sang gọi là A Hành một cách thân thiết như thế rồi. Tôi cẩn thận ngó nhìn thần sắc cha mẹ, trong lòng không kìm được thầm phán đoán, lẽ nào Thẩm Hành thực sự quá xuất sắc nên cha mẹ đã có lòng thu y làm nghĩa tử rồi? Nếu đúng là như thế thì thái độ của cha mẹ hôm nay cũng không có gì là quá khó hiểu cả.
Cha lại nói với tôi: “Sau này con nhớ phải nghe lời A Hành đấy, còn những lời xằng bậy như muốn gả cho Lý tổng quản thì ngàn vạn lần đừng có nói ra nữa.”
Mẹ cũng phụ họa theo: “Là thân con gái thì phải giữ ý giữ tứ một chút, con đã rõ chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi vừa mới trở về tiểu viện của mình, còn chưa kịp bước chân qua cửa thì Bích Dung đã hạ thấp giọng nói: “Quận chúa, Thẩm công tử tới rồi.” Hơi dừng một chút, thị lại tiếp: “Thẩm công tử lúc này đang ngủ trên thư án đấy.”
Tôi sững người ra, hỏi: “Sư phụ đã tới đây bao lâu rồi.”
“Dạ, hơn nửa canh giờ rồi.”
Tôi bước chân vào phòng, vừa mới ngước mắt lên đã thấy ngay Thẩm Hành đang để tay trên thư án, lại gối đầu lên tay mà ngủ, trên khuôn mặt ngợp đầy vẻ mỏi mệt. A Thanh đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng nói: “Quận chúa, Thẩm công tử đã mấy ngày nay không được ngủ một giấc hẳn hoi nào rồi.”
Sau khi biết cha có ý đồ chiếm đoạt giang sơn Thiên Long triều, tôi đã phải nhìn nhận lại Thẩm Hành bằng con mắt khác. Tôi đoán cha coi trọng Thẩm Hành như thế có lẽ có một nửa nhỏ nguyên nhân là Thẩm Hành y thuật phi phàm, còn nửa lớn nguyên nhân còn lại là tài năng của y có thể giúp đỡ cho ông.
Phàm là người có thể làm nên việc lớn, bên cạnh dù thế nào cũng phải có một số mưu sĩ mới được.
Trước đó khi đi tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng hậu trong cung, cha từng nói trước mùa xuân sang năm cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu sẽ kết thúc. Bây giờ đã là đầu tháng Mười hai rồi, cách mùa xuân sang năm chẳng còn bao xa nữa, chắc hẳn tình thế hiện đang căng thẳng tột cùng. Mà Thẩm Hành vốn là mưu sĩ của cha tôi, đồng thời còn là sư phụ của tôi nữa, không mỏi mệt mới là chuyện lạ.
Tôi bước lên phía trước, hơi khom người xuống, định rút cuốn sách trong tay Thẩm Hành ra. Nào ngờ tôi chỉ vừa mới tới gần thì y đã đột ngột mở bừng đôi mắt đang vằn đầy những tia máu, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hơi hé bờ môi, khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Trong mắt Thẩm Hành lúc này không ngờ lại lấp lánh ánh lệ, rồi y đột nhiên dang tay ôm lấy tôi, ôm rất nhẹ, cứ như thể sợ tôi là bọt nước đụng vào là tan ngay. Y lẩm bẩm như đang nói mơ: “A Uyển, ta nằm mơ thấy nàng đã chết rồi, con của chúng ta cũng chết rồi, mà đó còn là một bé gái nữa.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn Lê Tâm và A Thanh đang đứng cách chỗ tôi chỉ hơn mười bước chân, sau đó liền nháy mắt ra hiệu cho Bích Dung. Bích Dung khẽ gật đầu với tôi rồi liền đưa hết mọi người trong phòng ra ngoài. Cửa được nhẹ nhàng khép lại, tôi bình tĩnh nói: “Sư phụ, người loạn trí mất rồi, con là Tiêu Uyển.”
Cả người Thẩm Hành đột ngột run lẩy bẩy.
Tôi đẩy y ra, lùi về phía sau mấy bước, chăm chú nhìn vào đôi mắt y. “Sư phụ, chuyện xưa cũ nay đã thành quá khứ, người nên sớm ngày bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó thì hơn.”
Thẩm Hành cụp mắt xuống, mãi một hồi lâu sau mới lại ngước lên nhìn. Lần này, trong mắt y có thêm mấy tia kiên định, ánh lệ cũng đã hoàn toàn tan đi, có điều trong hai mắt vẫn còn vằn đầy những tia máu.
“A Uyển suy nghĩ quả là thông suốt. Vừa rồi vi sư thực có hơi loạn trí, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.” Y mỉm cười ôn tồn. “Lần này ta tới đây là có một chuyện muốn nói với con.”
Thẩm Hành hơi nhích người qua một chút, tỏ ý bảo tôi hãy ngồi xuống.
Tôi chăm chú quan sát y một lát, thấy sắc mặt y đã hoàn toàn bình thường trở lại, thế là mới yên tâm ngồi xuống. Chính vào lúc này, y chợt đưa tay ra, giữa lòng bàn tay không ngờ lại có một chiếc vòng đã bị gãy thành hai nữa.
Đây rõ ràng là chiếc vòng bạc mà tôi đã ném ra để dọa dẫm lũ người áo đen đêm qua.
Tôi ngạc nhiên bật thốt: “Thế này…”
“Chắc con đã nhìn thấy hắn rồi.”
Câu nói này của Thẩm Hành không hề có một tia nghi vấn nào, hoàn toàn là lời khẳng định. Tôi biết là không thể giấu nổi y, mà cũng chưa bao giờ có ý giấu y, thế là bèn kể lại mọi chuyện mà mình đã gặp phải đêm qua.
Thẩm Hành nghe xong thì hỏi: “Con định thế nào?”
Tôi chớp chớp mắt. “Con còn có lựa chọn nào khác ư?” Tôi họ Tiêu, bất kể cha tôi có thể mưu phản thành công hay không thì chúng tôi cũng là người trên cùng một con thuyền, nhà họ Tiêu còn, tôi còn, nhà họ Tiêu mất, tôi mất.
Thẩm Hành khẽ nói: “Còn nhớ những lời mà trước đây ta từng nói với con không? Rời khỏi Thiên Long triều, tìm một nơi…”
Tôi cắt ngang lời của y: “Con không muốn thế.”
Tôi trước đây vốn đã không muốn cùng Thẩm Hành đi ẩn cư rồi, bây giờ biết được y có dính dáng đến kiếp trước của tôi, tôi lại càng không thể nào theo y đi ẩn cư được. Huống chi, y còn phải ở lại giúp cha tôi một tay nữa cơ mà.
“Được rồi, A Uyển không muốn thì thôi, ta không cưỡng ép con.”
Tôi nói: “Huynh trưởng con chắc cũng đã biết việc này rồi.” Ngẫm lại mọi chuyện một lượt, tôi chợt hỏi: “Cha con cố ý cài huynh trưởng tới bên cạnh Thái tử để làm gian tế đúng không.”
Thẩm Hành gật đầu.
Tôi hạ thấp giọng, hỏi tiếp: “Tam Hoàng tử bị đánh tráo từ khi nào vậy?”
“Chính vào ngày diễn ra bữa tiệc mùa hạ.”
Tôi nhớ tới chuyện lần đó mình từng thấy cảnh Dịch Phong gặp người của tam Hoàng tử trong cung, sau đó tại Nam Phong quán y vô duyên vô cớ đòi tuyệt giao với tôi, chắc hẳn chuyện này không tránh khỏi có mối liên quan với tam Hoàng tử.
Tôi đưa mắt liếc nhìn chiếc vòng bạc gãy trong lòng bàn tay Thẩm Hành. “Đêm qua sư phụ cũng gặp đám người áo đen đó rồi ư? Người có biết chúng là do ai phái tới không?”
“Ừm, sau khi con trốn vào mật đạo, ta đã tới ngay nơi đó. Tên áo đen còn lại kia đã bị ta giải quyết rồi. Còn về việc bọn chúng là do ai phái tới, ta đoán có lẽ là Thái tử.”
Tôi sững người. “Thái tử?”
Thẩm Hành gật đầu, nói: “Gần đây Thái tử bị tam Hoàng tử chèn ép rất kịch liệt. Nếu ta đoán không nhầm, mấy ngày tới chắc hẳn sẽ có hành động thôi.”
Chẳng bao lâu sau, từ bên ngoài truyền về tin tức Thái tử đã được Hoàng đế bệ hạ miễn xá. Hay tin Tư Mã Cẩn Du không cần phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nữa, tôi chỉ hận không thể đêm đến báo mộng cho Hoàng đế, kêu lão ta phạt Tư Mã Cẩn Du thêm vài tháng nữa. Khi còn phải ở trong phủ Thái tử, tên khốn Tư Mã Cẩn Du đó sẽ khó mà gây phiền phức gì cho tôi, nhưng bây giờ hắn đã được ra ngoài, mà tôi thì lại là Thái tử phi tương lai, xem chừng những tháng ngày sắp tới của tôi sẽ chẳng dễ chịu chút nào.
Nhớ tới những lời của Thẩm Hành lúc trước, tôi bèn hỏi: “Thái tử cớ sao lại được miễn xá vậy?” Rõ ràng là còn một thời gian rất dài nữa mới tới kỳ hạn ba tháng cơ mà.
Bích Dung đáp: “Nghe nói bệ hạ đã cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ. Trong quãng thời gian đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, Thái tử ngày ngày đều vì bệ hạ mà chép kinh văn, thành tâm tột bậc. Ngoài ra, Hoàng hậu nương nương và Công chúa Văn Dương cũng từng nhiều lần cầu xin cho Thái tử điện hạ nữa.”
Tôi liếc mắt qua phía Bích Dung. “Bên ngoài đều nói như vậy à?”
Bích Dung đáp: “Dạ phải, bây giờ mọi người trong thành Kiến Trung đều đang khen ngợi tấm lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ đấy ạ.”
Xem ra Tư Mã Cẩn Du đúng là rất giỏi trong việc tạo dư luận. Có điều, bây giờ hắn còn đang bị tam Hoàng tử chèn ép kịch liệt, chắc chẳng có thời gian để tìm tới tôi đâu.
Tôi thoáng yên tâm hơn một chút.
Chỉ tiếc là tôi rốt cuộc vẫn quá xem nhẹ sự cố chấp của Tư Mã Cẩn Du với Tạ Uyển, tin tức về vụ miễn xá mới truyền tới chưa lâu thì thiệp mời của Tư Mã Cẩn Du đã được đưa đến, nội dung là mời tôi tới phủ Thái tử nghe đàn ngắm mai.
Nhìn thấy tấm thiệp mời này, tôi chỉ muốn ném thẳng nó vào mặt hắn ngay lập tức.
Ngắm mai, ngắm mai, tôi mới chính là cái người bị ngắm thì có!
Thôi vậy, đằng nào thì cha cũng sắp mưu phản để đoạt lấy giang sơn của người ta, tôi bây giờ tới phủ Thái tử coi như để nhận lỗi với Tư Mã Cẩn Du vậy.
Tôi bảo Lê Tâm đi nói với mẹ một tiếng, sau đó liền dẫn theo Bích Dung cùng tới phủ Thái tử. Vừa mới xuống xe ngựa đã có người bước tới nghênh đón, tôi định thần nhìn kĩ, thấy đó không ngờ lại là Dịch Phong.
Khi nhìn thấy tôi, y tỏ ra hết sức khó chịu.
Bích Dung không kìm được bất mãn oán trách: “Hắn chẳng qua chỉ là nam sủng của Thái tử thôi, có tư cách gì để lên mặt với Quận chúa như vậy chứ? Quận chúa là Thái tử phi tương lại cơ mà.”
Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng Dịch Phong hơi đờ người ra một chút, nhưng y không ngoảnh đầu lại, cũng chẳng nói gì, vẫn đi phía trước dẫn đường, bóng lưng xem chừng có chút mỏng manh.
Tôi khẽ quát Bích Dung một tiếng, sau đó liền nói với Dịch Phong: “Là a hoàn của ta vô lễ, ngươi chớ trách thị làm gì! Bích Dung, mau xin lỗi Dịch Phong công tử đi!”
Dịch Phong cất giọng lạnh lùng: “Khỏi cần. Đúng như a hoàn của Quận chúa nói, ta chẳng qua chỉ là một gã nam sủng mà thôi, thực không nhận nổi lời xin lỗi đó.”
Dứt lời, Dịch Phong liền đi nhanh hơn, thoắt đó đã bỏ tôi và Bích Dung lại ở xa tít phía sau.
Bích Dung nói: “Quận chúa, hắn… hắn…”
Tôi khẽ xua tay, tỏ ý bảo Bích Dung chớ có nói gì thêm nữa.
Nói ra kể cũng lạ, tuy không rõ trong kiếp trước Dịch Phong có quan hệ thế nào với tôi, nhưng tôi thực sự khó có cách nào ghét y được. Nhìn thấy y, tôi thậm chí còn có một cảm giác thân thiết khó mà dùng lời miêu tả, ngay từ lần đầu tiên vô tình gặp y ở Nam Phong quán đã là như thế rồi.
Mà cảm giác này rõ ràng chưa từng xuất hiện trên người Thẩm Hành và Tư Mã Cẩn Du.
Danh sách chương