Thứ mùi thoang thoảng trong bãi lau sậy thực ra cũng không dễ ngửi gì lắm, trong kênh nước chật hẹp tốc độ nước chảy rất chậm, đi vào một đầm nước gần như là ao tù thì mùi lại càng khó ngửi hơn, chẳng qua các ngư dân đã quen với mùi hôi tanh nên cũng không để ý.

Thằng bé cởi truồng bì bõm trong nước một lúc bị mẹ nó xách tai lôi về nhà, tiếng quở trách rất lớn cũng khiến Thẩm Lãnh có chút ngưỡng mộ.

Trên đầu hắn đội lau sậy làm thành lớp ngụy trang, ngồi xổm trong bụi lau sậy ở chỗ xa mà nhìn, vỏ dao trong tay chuyển qua lại đến mấy lần, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

"Sợ?" Thẩm Trà Nhan ngồi bên cạnh hắn khẽ hỏi một câu.

Đối diện bãi lau sậy chính là doanh địa của nhóm thủy phỉ kia, nam nữ già trẻ quy mô cũng có đến gần mấy trăm người. Lúc Thẩm Lãnh đến vốn tưởng rằng nơi này sẽ chỉ có bảy mươi, tám mươi thủy phỉ giết người như ngóe, ai ngờ còn có cả thê nhi lão tiểu của chúng nữa…

Những người già, trẻ con, phụ nữ này đương nhiên biết trụ cột trong nhà mình làm nghề gì, nhưng họ đã quen rồi, cũng không cảm thấy đó là chuyện thương thiên hại lý bao nhiêu.

"Không phải sợ." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nhiều người quá."

Nếu như chỉ là một đám thủy phỉ, Thẩm Lãnh sẽ không do dự, nhưng những phụ nữ, trẻ con kia thì làm sao? Chẳng lẽ phải giết người trước mặt họ sao? "Ngươi nghĩ, ác có phân biệt lớn nhỏ không?" Thẩm Trà Nhan đột nhiên hỏi một câu.

Thẩm Lãnh hơi ngẩn người: "Có ý gì?"

"Lẽ nào những phụ nữ đó không biết trượng phu của mình làm gì? Lẽ nào những lão nhân đó không biết nhi tử của mình làm gì? Bọn họ biết, và còn hưởng thụ tất cả cái tốt mà trượng phu, nhi tử giết người cướp hàng mang lại, ngươi cảm thấy bọn họ đáng thương cỡ nào, vô tội cỡ nào?"

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Vậy ta đi trước, tỷ chi viện."

Thẩm Trà Nhan ừ một tiếng: "Mang đủ đồ rồi chứ?"

Thẩm Lãnh kiểm tra đồ đạc trên người mình một lượt, sau lưng buộc một cây đao đặc biệt của chiến binh Đại Ninh, đây là thứ Thẩm tiên sinh kiếm được, kiếm như thế nào thì không biết.

Bên trái hông thì là một cái roi dài được quấn lại, đầu roi có gắn một đồng tiền xung quanh mài sắc, bên phải hông thì treo một cái liên nỏ, cũng là trang bị dành riêng cho chiến binh Đại Ninh. Những thứ này đều vô cùng khó kiếm được.

Giày vừa chân, ống quần buộc vào trong giày, chỉnh trang lại y phục, sẽ không ảnh hưởng đến hành động.

Thứ chủ yếu nhất là vỏ dao đang nắm trong tay.

Thẩm Trà Nhan nhìn thấy hắn nắm chặt vỏ dao là tức giận: "Vỏ dao đại hiệp, ngươi định lát nữa dùng thứ này đánh cho bọn chúng ngất hết sao? Đây không phải là đánh nhau mà là đi giết người, dùng vỏ dao…"

Thẩm Lãnh toét miệng cười: "Trong tình huống chiến đấu gần thì binh khí ngắn có hiệu quả hơn một chút."

"Vậy tại sao ngươi không lấy một thanh chủy thủ đoản đao?"

"Bị Mạnh Trường An lấy đi rồi mà."

"Không thể dùng cái khác thay thế hả?"

"Không thể."

Thẩm Lãnh nói ra hai từ nay xong thì kéo cái khăn đen trên cổ lên, khom lưng giống như một con báo săn đã phát hiện ra con mồi, tốc độ nhanh đến mức khiến Thẩm Trà Nhan hơi ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến lực bạo phát như vậy đều là mình bồi dưỡng huấn luyện ra, lại có một chút đắc ý.

Trên đất liền ở chỗ sâu trong bãi lau sậy này, thủy phỉ đã dựng lên một vùng doanh địa, mặc dù đều là nhà cửa đơn sơ dựng lên từ ván gỗ nhưng bố cục hết sức hợp lý, có tường vây, có chòi canh gác, nơi nước nông thậm chí còn đặt hai hàng sừng hươu, nếu như cắt đứt cầu tàu thì không thể cập bờ.

Thẩm Lãnh lặn dưới nước mà đi qua, thủy phỉ trên cầu tàu và trên chòi canh gác không thể nhìn thấy hắn.

Rất nhanh chóng đã đến gần, chính vào lúc này cổ chân Thẩm Lãnh đột nhiên hơi căng cứng, tiếp theo cơ thể lập tức chìm xuống dưới, sau đó thì nhìn thấy một đôi tay đang hướng lên cổ mình mà siết.

Không ngờ dưới nước cũng có người!

Đám thủy phỉ này bị thủy quân của phủ chức tạo Giang Nam vây giết khiến thần hồn nát thần tính, cho nên trong doanh địa phòng bị nghiêm ngặt. Thẩm Lãnh không ngờ dưới nước cũng có người canh giữ, ngay lập tức đã bị kéo xuống.

Rất nhẹ nhàng, tất cả đều xảy ra hết sức nhẹ nhàng như vậy.

Thẩm Lãnh nhìn thấy hai bàn tay kia nhào lên bóp cổ mình thì nhanh chóng cúi đầu lao về phía trước, luồn qua háng tên thủy phỉ kia ra sau lưng, hai tay nắm vỏ dao đặt lên cổ người kia rồi kéo mạnh về phía sau, đồng thời hai chân cong lên, đầu gối đặt sau lưng người kia.

Trong nước liên tục nổi lên từng luồng, từng luồng bọt khí, tên thủy phỉ giỏi bơi lặn kia kiên trì không đến hai mười tức là cơ thể đã mềm nhũn, Thẩm Lãnh không dùng dao nên không bị người khác phát giác được máu.

Đối với Thẩm Lãnh mà nói đây là một quá trình chậm rãi và lâu dài, mặc dù từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ có khoảng hai phút.

Cơ thể thủy phỉ mất đi độ ấm, tứ chi buông thõng, người đã chết.

Thẩm Lãnh cảm thấy rất lạnh, trước đó trên đường đến đây, và cả sau khi Thẩm tiên sinh nói ra ba từ "phá sát giới" vào hôm qua, hắn vẫn luôn nghĩ đó sẽ là cảm giác như thế nào. Nhưng sau khi thật sự giết một tên thủy phỉ thì hắn mới phát hiện những cảm giác mình từng tưởng tượng đều quá hư ảo.

Lạnh, cảm giác chỉ là thực sự rất lạnh, đến mức Thẩm Lãnh ở trong nước bắt đầu run rẩy không ngừng.

Ở chỗ xa trong bãi lau sậy, Thẩm Trà Nhan ngồi ở đây nâng thiên lý nhãn nhìn về phía bên đó, tay cũng đang run lên.

Nàng không nhìn thấy, nếu như nhìn thấy thì có thể tay sẽ càng run rẩy hơn nữa.

Thẩm Lãnh giết người xong, có ít nhất khoảng ba mươi giây đầu óc trống rỗng, sau ba mươi giây nhìn thấy thi thể kia nổi lên thì lập tức phản ứng lại được, nhanh tay kéo thi thể xuống, sau đó dùng dây lưng trên thi thể buộc thi thể vào cột gỗ bên dưới cầu tàu, không cho thi thể nổi lên.

Thẩm Lãnh ngoi đầu lên ở phía dưới cầu tàu để hít thở, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân trên cầu tàu, phán đoán ra bên trên có ba người đi qua đi lại. Hắn lại lặn xuống nước lần nữa, sau khi lặn một trăm mét thì ngoi lên ở một bên doanh địa. Trước đó hắn đã quan sát, đây là nơi phòng bị lỏng lẻo nhất trong doanh địa.

Leo lên bờ ở phía sau một dãy nhà gỗ, Thẩm Lãnh không khỏi hơi nhíu mày, đây là một dãy nhà xí…

Thế mà hắn còn vòng đến phía trước nhà xí nhìn một cái, phát hiện không có cái cửa nào viết nam nữ bên trên, thế là hơi thất vọng về tố dưỡng của thủy phỉ.

Chọn một cái cửa rồi đi vào, hắn dựa vào sau cửa đợi chờ, thuận tiện điều chỉnh hô hấp. Quả thực là điều chỉnh hô hấp ở cái nơi này cũng hơi khó khăn.

Thẩm Trà Nhan nâng thiên lý nhãn nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào trong dãy nhà gỗ đơn sơ đó, nàng phán đoán đó là nhà xí, thế là không nhịn được mà nghĩ, cái tên đó đi ỉa để kính thiên địa quỷ thần trước khi lâm trận?

Cuối cùng, Thẩm Lãnh đã đợi được tiếng bước chân, một hán tử cường tráng thấp hơn Thẩm Lãnh nửa cái đầu đang ngâm nga hát đi vào nhà xí, còn chưa bước vào cửa quần đã tụt xuống non nửa rồi. Thẩm Lãnh nhìn cái thứ đang lủng lẳng của gã ta thực sự chướng mắt, thế là đi lên cho một cước.

Chửi người không vạch khuyết điểm, đánh người không đánh… trứng.

Ngay lập tức tên kia đau đến mức rên lên một tiếng, bị Thẩm Lãnh bịt miệng nên âm thanh càng trầm đục hơn. Thẩm Lãnh lập tức ấn gã ta xuống đất, đè đầu, áp vỏ dao lên mặt người kia: "Ngoan ngoãn chút, nếu không sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị vỏ dao của ta!"

Thủy phỉ quá đau, đồng thời hơi mờ mịt.

"Vỏ dao?"

Thẩm Lãnh cũng không trả lời, bịt miệng gã ta, dùng vỏ dao vảy cá cạo lên bờ vai của gã ta, từng sợi, từng sợi thịt bị cạo xuống, tên kia đau đến mức lập tức giãy giụa.

Thẩm Lãnh hạ thấp giọng nói: "Nói cho ta biết đương gia của các ngươi ở chỗ nào, ta tha chết cho ngươi."

Người kia liều mạng gật đầu, Thẩm Lãnh mới hơi buông lỏng tay là hắn đã muốn hét lên, Thẩm Lãnh lại lập tức bịt miệng, vỏ dao cạ lên mặt tên kia một cái… sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, không cần nghĩ cũng biết là đau cỡ nào.

"Đã cho ngươi cơ hội rồi, tự ngươi nắm bắt." Tay của Thẩm Lãnh hơi buông lỏng một chút: "Đương gia của các ngươi ở chỗ nào?"

"Phía sau dãy nhà đó có một gian độc lập chính là của ông ấy, không có nối với nhà khác, liếc mắt là có thể nhận ra, hảo hán… xin ngươi đừng giết ta."

"Ta không phải hảo hán, ta là tiểu nhân, duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã (1)… Phì, nói cái này làm gì."

Thẩm Lãnh phát hiện ra câu nói này không hợp yêu cầu, có chút mất đi khí thế, sau khi hơi do dự một chút, hắn tháo cái roi mềm của mình xuống quấn một vòng quanh cổ tên kia rồi thình lình siết chặt. Lần này thì tay của hắn không run.

"Nếu một ngày ta có vạn phu lực, giết sạch thủy phỉ trong thiên hạ."

Thẩm Lãnh đã muốn nói ra câu này trước mặt thủy phỉ từ lâu rồi.

"Bây giờ ta đã có rồi."

Thẩm Lãnh siết chết tên kia, đẩy thi thể ra tùy tiện che đậy, sau đó khom lưng ra khỏi nhà xí, chạy thẳng đến căn nhà ở phía sau. Hắn còn không quên giơ tay lắc lắc ngón tay cái về phía Thẩm Trà Nhan.

Phì một tiếng, Thẩm Trà Nhan đang nâng thiên lý nhãn bật cười nhưng cũng không chú ý đến, phía sau có hai tên thủy phỉ cầm đao đang nhẹ chân nhẹ tay đến gần.

Thẩm Lãnh vòng đến phía sau dãy nhà đó, lập tức biết là đã mắc lừa… phía sau là một trường luyện võ, toàn là người.

Có thể thấy được sự hung hãn của thủy phỉ.

"Ai!"

Trong đám người đang khua thương múa đao có người nhìn thấy Thẩm Lãnh lập tức hô lên một tiếng, mấy chục thủy phỉ cường tráng có mặt tại đây lập tức nhìn sang bên đó. Thẩm Lãnh đang khom lưng đành phải đứng thẳng người, vai tựa vào vách tường, nhấc tay lên vẫy vẫy: "Chào mọi người."

"Con mẹ nó ngươi làm gì đó!" Có người xách đao bước nhanh đến chỗ Thẩm Lãnh, bước đi cũng mang theo một luồng khí hung hãn.

Thẩm Lãnh thở dài, thầm nói bây giờ không thể ám sát nữa rồi, kinh nghiệm của bản thân vẫn còn thiếu khuyết một chút, sao lại không nghi ngờ lời của tên thủy phỉ kia chút nào vậy chứ?

"Ta là… vỏ đao đại hiệp."

Thẩm Lãnh trả lời một câu, sau đó đột nhiên lao đi, lúc lao về phía trước, bàn chân giẫm trên mặt đất có lực bạo phát, làm cuốn lên một trận bụi đất.

Phụt một tiếng, vỏ dao đâm lên cổ họng của người kia. Vỏ dao tất nhiên là không sắc bén nhưng sức lực quá lớn, trực tiếp đâm vỡ cổ họng người kia. Người kia rên một tiếng liền ngã xuống.

"Giết hắn!" Người ở phía sau hét một tiếng, mười mấy người đồng thời xông lên.

Thẩm Lãnh nghiêm đầu tránh một đao, vỏ dao đập chuẩn xác lên cổ họng của tên thủy phỉ đó, hoàn toàn tương đồng với thủ pháp đánh ngã kẻ lúc nãy nhưng đối phương lại không né tránh được, bởi vì Thẩm Lãnh quá nhanh, sức lực quá mạnh.

Một đòn một tên, chân Thẩm Lãnh linh hoạt, né tránh, ra tay, nằm dưới đất. Chỉ chốc lát bốn tên thủy phỉ xông lên đã bị hắn đánh ngã hết, người nằm dưới đất đều có phản ứng gần giống nhau, hai tay ôm cổ mình, miệng trào ra máu.

"Chuyện gì vậy?" Có người đẩy cửa phòng đi ra, dáng người rất cao, trên mặt có một vết sẹo, nhìn có vẻ tàn ác.

Thẩm Lãnh nhìn thấy người này liền nhận ra, chính là nhị đương gia của đám thủy phỉ đã bắt trói Thẩm tiên sinh năm đó, lúc đó hắn đã gặp một lần, vẫn chưa quên dáng vẻ của y.

"Trừ ác vụ tận, Thẩm tiên sinh dạy tốt nhưng làm không được tốt." Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói một câu, sau đó lại xông lên lần nữa.

Năm đó hắn giống một con bê không biết thế gian hiểm ác, lao vào dòng sông vì muốn cứu Thẩm tiên sinh, đó là vì cứu người, bây giờ hắn giống một con báo săn đã học được kỹ năng săn giết, chỉ đến để giết người.
(1) Nguyên văn: duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán, có nghĩa những người nội tâm âm hiểm hẹp hòi, bỉ ổi vô liêm sỉ là khó chung đụng nhất, khi thân cận với hắn thì hắn không hiểu khiêm tốn, lịch sự với người khác, người khác xa lánh hắn thì hắn lại có oán hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện