Lúc chuyển rau xong Trà gia nhìn thấy Thẩm Lãnh ngồi ở cửa phòng bếp vẫn còn đang nhìn về phía cổng doanh, nàng chắp tay sau lưng đi đến đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, tựa vai vào tường, mũi chân chọc chọc vào mông Thẩm Lãnh.

"Nhấc lên!"

Thẩm Lãnh nhấc mông lên.

"Cánh tay!"

Thẩm Lãnh: "Ồ…"

Hắn đứng lên cười cười ngại ngùng, nhấc cánh tay bị thương lên, Trà gia hết sức cẩn thận cởi băng vải trên cánh ta ra, sau đó thay thuốc, lại lấy một băng mới trong hòm thuốc ra băng bó lại: "Chính thất phẩm rồi?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ừ! Chính thất phẩm, giỏi không?"

Trà gia bĩu môi: "Nhưng huynh bị thương rồi."

Thẩm Lãnh: "Lần sau ta chú ý một chút, không bị thương vẫn có thể thăng quan."

Trà gia hai tay nâng cánh tay bị thương của Thẩm Lãnh, đột nhiên cúi đầu xuống dùng môi nhẹ nhàng chạm vào vị trí bị thương, sau đó thổi phù phù mấy hơi: "Không đau nữa chứ?"

Thẩm Lãnh cảm giác như mình hít thuốc phiện vậy, bay bổng như tiên.

"Ta thấy người ta hai người… hai người sau khi tốt rồi, thường là sẽ nói rất nhiều lời hay, nhưng ngán chết, sao huynh chưa từng gì với ta cả?" Nàng nhìn Thẩm Lãnh hỏi.

Thẩm Lãnh trả lời: "Lời hay là lời gì?"

Trà gia hừ một tiếng: "Ta phải đi về rồi, Trần đại bá còn đang đợi ở bên ngoài doanh trướng."

Thẩm Lãnh cười nói: "Nàng đứng trước mặt ta để ta nhìn thêm một chút."

Trà gia quay đầu lại: "Làm gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Mỗi buổi tối lúc huấn luyện về doanh, ta đều sẽ nhìn sông Nam Bình một lúc, trong nước sông có trăng sáng, vô cùng đẹp… Nhưng trăng trong sông là trăng trên trời, đẹp đến mấy thì cũng là hư ảo, đâu có chân thực như người trước mắt, người trước mắt là người trong tim."

Trà gia ây dô một tiếng quay đầu bước di, cả người đều nổi da gà: "Đừng nói nữa, nghe rồi lòng bàn tay cũng ngứa ngáy, ta sợ không nhịn được sẽ cắt thêm mấy bộ y phục của tiên sinh, ai bảo ông ta để huynh vào thủy sư…"

Thẩm tiên sinh đang sửa soạn cái xe trống không, lắc đầu thở dài: "Trăng trong sông là trăng trên trời, tiên sinh luôn đắc tội với người."

Thẩm Lãnh cười ha ha, vẫy tay tiễn Trà gia và Thẩm tiên sinh đi.

Sau khi ra khỏi cổng doanh, Trà gia bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, rất nghiêm túc hỏi Thẩm tiên sinh: "Có phải thủy sư này có chút kỳ lạ không?"

Thẩm tiên sinh: "Tại sao?"

Trà gia: "Sao ngay cả lời bày tỏ mà hắn cũng học được nữa."

Thẩm tiên sinh: "Thật đáng sợ quá…"

Thẩm Lãnh trở lại doanh trướng liền kéo đội mười người của mình ra ngoài chuẩn bị huấn luyện thì nhìn thấy 9 đội mười người khác xếp hàng đang đi về phía bên này, đội ngũ im lặng dừng lại ở bên ngoài doanh trướng của Thẩm Lãnh, đứng nghiêm chỉnh tề.

9 đội chính đội mười người tiến lên trước, đứng nghiêm, hành lễ.

Quy củ đều có, nhưng trong ánh mắt họ nhìn Thẩm Lãnh hiển nhiên tràn ngập địch ý… Tất cả mọi người trong tiêu doanh bọn họ, tình cảm đối với Lê Dũng tất nhiên không cần nói nhiều làm gì, Thẩm Lãnh biết nhất định Trang Ung sẽ không giết Lê Dũng, nhưng những binh sĩ này không biết, mà Lê Dũng gặp chuyện, lý đương nhiên là vì Thẩm Lãnh.

"Các ngươi nhìn ta như vậy, có phải cảm thấy ta sẽ căm tức không?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Đứng đó đi."

Sau đó hắn dẫn đội mười người của mình đến phía giáo trường tham gia huấn luyện chung, 9 đội mười người bị hắn ném lại bên ngoài doanh trướng cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Cả buổi sáng trôi qua, Thẩm Lãnh dẫn đội mười người cười cười nói nói quay về, sau đó cùng nhau đến nhà ăn lấy cơm ăn cơm, quay về doanh trướng nghỉ ngơi, coi những người kia là tượng gỗ.

Buổi chiều Thẩm Lãnh dẫn đội mười người đến giáo trường tham gia huấn luyện chung lần nữa, lúc trời sắp tối trở về có nói có cười lấy cơm ăn cơm, sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ Thẩm Lãnh lại dẫn bọn họ đi tăng cường huấn luyện. Mà cả ngày trời, 9 đội mười người cứ đứng ở đó, Thẩm Lãnh không thèm để ý, thậm chí còn coi như không thấy.

Một canh giờ sau Thẩm Lãnh dẫn người của mình trở lại, lúc đi qua bên cạnh những người kia, Thẩm Lãnh buột miệng nói một câu giải tán đi, sau đó liền đi ngay, không nói thêm một từ nào nữa.

9 đội mười người giải tán, trong lòng tất nhiên có oán khí.

Sáng sớm hôm sau Thẩm Lãnh vẫn đến phòng bếp chuyển rau như ngày thường, gặp tiên sinh gặp Trà gia, sau đó dẫn đội mười người đi tham gia huấn luyện chung, 9 đội mười người kia tập hợp hàng ngũ, Thẩm Lãnh vẫn là câu nói đó… đứng đó đi.

Liên tiếp ba ngày.

Đến ngày thứ tư, 9 đội mười người này đã không có mấy người còn có thể chống đỡ được nữa, đừng nói là đứng, đã sắp không dậy nổi rồi. Thẩm Lãnh cho người của mình đến giáo trường huấn luyện, hắn đứng ở cửa doanh trướng đợi người đến, kết quả là đợi đến trưa cũng không có một người nào đến. Thẩm Lãnh không những không tức giận, ngược lại còn bật cười.

Buổi chiều đã có tin tức truyền đến, bởi vì vi phạm quân quy, đội chính của 9 đội mười người kia đều bị tướng quân Trang Ung đích thân hạ lệnh miễn, phái đến doanh tân binh trợ giúp huấn luyện tân binh.

Lúc ăn cơm tối, gần trăm người kia cũng xuất hiện bên ngoài nhà ăn xếp hàng, nhìn ai nấy cũng đã sắp không chống đỡ nổi nữa. Lúc Thẩm Lãnh dẫn đội mười người của mình đến, những người kia đâu còn kiêu căng gì nữa.

"Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm ở lại, những người còn lại tự đi chọn một đội mười người dẫn đi ăn cơm, bắt đầu từ hôm nay các ngươi đều là đội chính của đội mười người."

Thẩm Lãnh khoát tay một cái, đám thủ hạ hoan hô, làm các binh sĩ khác đang xếp hàng ăn cơm giật mình.

Thời gian Thẩm Lãnh đã nhận lời Trang Ung là 10 ngày, trong vòng 10 ngày điều chỉnh những người này sau đó chuẩn bị xuôi nam. Bây giờ đã qua 4 ngày rồi, dường như Thẩm Lãnh chẳng gấp gáp chút nào.

Ăn cơm tối xong, tinh thần những người đó mới đỡ hơn một chút, lếch thếch trở về chuẩn bị đi nghỉ ngơi, kết quả là Thẩm Lãnh ở bên ngoài nhà ăn hạ lệnh một tiếng, hơn một trăm người tập hợp lại liền bị hắn kéo đến giao trường tăng cường huấn luyện, huấn luyện một mạch nửa canh giờ, có hơn nửa số người đã bị nôn mửa.

Ngày thứ năm bắt đầu, Thẩm Lãnh không nói nhiều với những binh sĩ mới đến kia một câu, chỉ dẫn bọn họ đi tham gia huấn luyện thường này của thủy sư rất bình thường, ăn cơm nghỉ ngơi, sau đó đến tối tăng cường huấn luận, trình tự rạch ròi.

Tới này thứ tám bắt đầu có người chửi mẹ, nói gì chẳng làm gì nữa, Thẩm Lãnh chọn chọn lựa lựa mười mấy người phản kháng tương đối mãnh liệt rồi gọi hết ra ngoài, bảo mấy người này xếp thành một hàng ngay trên giáo trường.

Những người còn lại xếp thành hàng ở một bên xem, rất nhanh đã có không ít người đứng từ xa vây xem.

Thẩm Lãnh đi đến phía trước mười mấy người kia, thấy sự oán hận trong ánh mắt mấy kẻ đó lại không nhịn được mà bật cười: "Thật là ấu trĩ… Ánh mắt không thể giết chết ta, nếu các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thì ta cũng thật sự xem thường. Thế này đi, ta cho các ngươi một cơ hội, bây giờ các ngươi cùng lên, mười mấy người liên thủ có thể đánh ngã ta, ta đi nói với tướng quân cho các ngươi tự do, để các ngươi đến đội khác."

Một hán tử cường tráng trong số đó tên là Cao Thành Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ai không biết ngươi âm hiểm, ngươi bảo chúng ta đánh với ngươi, sau đó ngươi lại lấy cớ vi phạm quân luật để đuổi hết chúng ta ra khỏi thủy sư!"

Binh sĩ ở bên cạnh y tên Trịnh Đa Thu phụ họa theo: "Đội chính cũ của chúng ta bị đuổi đến doanh tân binh ra sao, lẽ nào tưởng chúng ta quên rồi?"

Thẩm Lãnh nói: "Tin ta, để bọn họ đến doanh tân binh là ta nhân từ."

Hắn đi một vòng quanh những người này, vừa đi vừa nói: "Nếu các ngươi đã nhận định chắc chắn rằng ta muốn tìm cơ hội đuổi các ngươi khỏi thủy sư, vậy thì tại sao không liều một phen? Trước khi đi còn có thể đánh ta một trận, cũng không tính là thiệt."

Cao Thành Nguyệt hơi ngây người, sau đó lập tức lao lên: "Con mẹ nó ngươi nói đúng."

Y vung nắm đấm đập vào mặt Thẩm Lãnh, cú đấm này cực kỳ hung ác.

Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né: "Xuất quyền quá chậm."

Trịnh Đa Thu thấy Cao Thành Nguyệt đã động thủ, cơn tức trong lòng cũng không nhịn được nữa, thét lên một tiếng rồi xông lên. Hắn ta vừa động thủ là mười người còn lại cũng động thủ, thầm nghĩ dù sao cũng sắp bị đuổi khỏi thủy sư rồi, dứt khoát buông lỏng một lần đi.

Những người này không phải là tân binh, bọn họ là nhân mã một tiêu doanh do Mộc Tiêu Phong lựa chọn ra trước đây, là chiến binh từ các đạo gửi đến, cho dù không phải tinh nhuệ của chiến binh các đạo, nhưng so với tân binh thì sức chiến đấu vẫn cường hãn hơn không chỉ một cấp bậc. Mười mấy người vây đánh một mình Thẩm Lãnh, hơn nữa còn toàn là ra đòn hiểm.

Không bao lâu tin tức đã truyền đến đại trướng trung quân, Trang Ung đang suy nghĩ làm sao sắp xếp ổn thỏa chuyến đi hải vực nam cương một chút, sắc mặt hơi biến đổi, vốn muốn đi ra ngoài, đi được mấy bước lại đột nhiên đứng lại, khóe miệng cong lên: "Để bọn họ đánh đi, lát nữa đánh xong hãy nói kết quả cho ta biết."

Thế nhưng đội chính đội đốc quân Dương Thất Bảo lại không nhịn được, chạy một mạch đến bên giáo trường, vừa chạy vừa gọi thủ hạ của mình, khi đến giáo trường mới phát hiện sự lo lắng của mình là dư thừa. Lúc này mới qua một lúc, mười mấy người thì đã có hai phần ba nằm bất động dưới đất rồi.

3-4 người còn lại cho dù vẫn đang kiên trì nhưng đâu có giống là vây đánh Thẩm Lãnh, giống như bồi Thẩm Lãnh luyện tay hơn, chỉ xem Thẩm Lãnh lúc nào vui vẻ mà đánh ngã bọn họ thôi.

Dương Thất Bảo đứng lại thở hổn hển, ngồi xuống giơ ngón tay cái lên với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh bớt thời giờ cười cười với gã một cái, sau đó một quyền đánh lệch mũi Cao Thành Nguyệt.

Mười mấy người nằm dưới đất nhưng Thẩm Lãnh thậm chí còn không thở dốc, lắc lắc đầu có chút tiếc nuối: "Ta tưởng người xuất thân chiến binh các ngươi cuồng thì có vốn để cuồng, kiêu căng thì có vốn để kiêu căng, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như vậy."

"Không cho phép ngươi bêu xấu chiến binh!"

Cao Thành Nguyệt khắp mặt toàn là máu nằm dưới đất gào thét, Thẩm Lãnh đột nhiên hiểu ra, oán khí trong lòng bọn họ thực ra không chỉ là chuyện của Lê Dũng, còn bởi vì bọn họ bị chọn đưa đến thủy sư. Điều này đã chứng tỏ bọn họ là tốp kém cỏi nhất trong số chiến binh các nơi, đối với bọn họ mà nói đây chẳng phải là một sự nhục nhã? "Cũng đúng, không phải chiến binh yếu, là các ngươi yếu."

Thẩm Lãnh ngồi lên bậc thềm của đài quan sát: "Nhưng các ngươi muốn chứng minh cái gì? Chiến binh mạnh hơn chúng ta? Vậy ta không ngại cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, không chỉ là mười mấy người các ngươi, tất cả thủ hạ của Lê Dũng điều phối qua đây với ta đều giống nhau."

Thẩm Lãnh chỉ chỉ thủ hạ của mình: "Các ngươi tuỳ ý chọn lựa một người khiêu chiến, một đấu một, các ngươi đánh thắng thì ta để các ngươi đi, không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì, muốn đến doanh nào ta tìm tướng quân nói cho các ngươi, người của ta bị đánh là bản thân bọn họ không bản lĩnh, không trách đến các ngươi, nhưng…"

Ngữ khí của Thẩm Lãnh đột nhiên sắc bén hẳn lên: "Đánh thua, con mẹ nó hãy ngoan ngoãn biết thân phận mà làm lính của ta, ai còn dám đâm thọt ngoài nóng trong lạnh nữa, ta có cách khiến các ngươi sống không bằng chết, có thể thử xem."

Tiếng quát này khiến những người kia giật mình, mà đội mười người cũ của Thẩm Lãnh thì ai nấy cũng hưng phấn, nhảy lên muốn thử.

"Sợ rồi?" Thẩm Lãnh cười lạnh một tiếng: "Kẻ không có bản lĩnh còn dám gây chuyện đều là ngu ngốc, muốn khiến ta xem trọng các ngươi thì lấy bản lĩnh của các ngươi ra, nếu không trong mắt ta các ngươi vĩnh viễn đều là phế vật bị người khác chọn ra."

"Để ta!" Một chiến binh trông rất cường tráng trong số đó đứng ra: "Ta đánh!"

Hắn ta nhìn nhìn những thủ hạ cũ của Thẩm Lãnh, tùy tiện chỉ một người: "Là ngươi!"

Thủ hạ này của Thẩm Lãnh tên là Nghê Tiểu Lục, xuất thân ngư hộ địa phương quận An Dương, đứng thứ sáu nên cái tên này đã tùy tiện đặt ra như vậy. Bản thân gã là người hơi thiếu tự tin, lúc bị điểm danh thì trong lòng cũng hơi hoảng, nhìn nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh, cắn răng bước ra khỏi hàng, thầm nghĩ không thể khiến đoàn suất mất mặt.

Kết quả động thủ rồi mới phát hiện, trải qua những ngày huấn luyện như ma quỷ của Thẩm Lãnh, tốc độ ra tay, tốc độ phản ứng, thậm chí phán đoán của bản thân gã đều hơn đối phương. Vốn tưởng rằng mình sẽ đánh rất vất vả, kết quả là trong hai phút đã giải quyết trận đấu. Hiệu quả của cuộc huấn luyện hơi tàn khốc đó đã thể hiện rõ ràng ngay trong thực chiến.

Chiến binh ngã dưới đất vẻ mặt không thể tin được. Người Giang Nam thân hình hơi thấp một chút, mà bản thân hắn ta đã cao lớn hơn nam nhân bình thường, Nghê Tiểu Lục thấp hơn hắn ta không nửa cái đầu, kết quả lại bị người ta đánh cho không tìm được phương hướng.

"Tiếp tục." Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Đổi người, tùy ý các ngươi chọn."

Lại một chiến binh đi ra khiêu chiến, chọn Đỗ Uy Danh, mấy thủ hạ của Thẩm Lãnh đều cười rộ lên. Đỗ Uy Danh khởi động một chút rồi đi đến, không đến hai mươi giây đã quay lại vị trí của mình đứng nghiêm, người khiêu chiến gã ta đã nằm dưới đất.

Thẩm Lãnh đứng lên nhìn những chiến binh kia có chút thương hại: "Ai không phục có thể khiêu chiến tiếp, nếu như cảm thấy mình không được thì nhẫn nhịn đi. Ta biết các ngươi bị người ta chọn ra đưa đến thủy sư nên trong lòng bực bội, nhưng ta không tin các ngươi thật sự không bằng những người ở lại hàng ngũ chiến binh. Nam nhân muốn chứng minh bản thân nếu chỉ là trong lòng có oán khí không dám phát tiết ra ngoài thì thật khiến người khác xem thường. Nếu các ngươi muốn chứng minh bản thân không phải phế vật, đi theo ta, ta cho các ngươi sau này diễu võ dương oai khi gặp lại những chiến binh đồng bào đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện