Ba chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc được kéo về hải cảng của Hồ Kiến đạo, đội ngũ lập tức được tập hợp lại yêu cầu chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào. Đương nhiên người Cầu Lập sẽ đoán được mục đích người Ninh cướp chiến thuyền của bọn họ là gì, ba chiếc chiến thuyền này bất luận thế nào cũng không thể để người Cầu Lập cướp về.

Tuyệt đại bộ phận binh sĩ đều bị yêu cầu ở trên chiến thuyền Hùng Ngưu, bố phòng bên ngoài hải cảng. Trong thời gian thủy sư chuẩn bị rút lui, tất cả các thợ do Mậu Tự doanh và Hồ Kiến đạo tìm đến đã vào trong chiến thuyền của Cầu Lập quốc, cứ ở lại bên trong thuyền vẽ vời. Bọn họ nhận được mệnh lệnh sẽ theo thủy sư lên phía bắc, trong vòng một năm tới có thể cũng không được phép về nhà, phải ở trong bến thuyền quận An Dương phối hợp chế tạo chiến thuyền mới.

Số người ở lại trong doanh địa bên bờ rất ít, giáo úy Vương Căn Đống phụng mệnh dẫn theo 3 đội mười người bố trí phòng vệ ở xung quanh ngoài doanh địa, không có quân lệnh của Sầm Chinh thì bất cứ người nào cũng không được phép ra vào.

Còn đội thân binh của Sầm Chinh thì bao vây một vòng bên ngoài quân trướng, đao đã ra khỏi vỏ, như lâm đại địch.

Lúc tòng ngũ phẩm tham tướng Bạch Tú đi đến bên ngoài quân trướng thì dừng lại một chút, nhìn nhìn cảnh tượng giới bị nghiêm ngặt này có chút nghi ngờ, y hỏi đội chính thân binh của Sầm Chinh đã xảy ra chuyện gì, đội chính đó chỉ trả lời một câu tướng quân ở bên trong đợi ngài.

Bạch Tú sắc mặt hơi thay đổi, vén rèn lên đi vào thì phát hiện bên trong chỉ có hai người, Sầm Chinh ngồi trên chủ vị, Thẩm Lãnh đứng ở gần cửa, vẫn là vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Thẩm Lãnh còn chưa kịp trở về tắm rửa thay y phục, trên người có một mùi hôi tanh rất nồng, đã ngâm trong nước biển lâu như vậy, cộng thêm mùi mồ hôi và mùi máu, không nồng mới lạ.

"Tướng quân, thế này là sao?" Bạch Tú cười hỏi một câu: "Chẳng lẽ còn sợ trong quân doanh chúng ta có người của Cầu Lập quốc?"

Sầm Chinh cũng cười: "Cũng không phải sợ có người Cầu Lập, là sợ có người tâm còn đen tối hơn cả người Cầu Lập."

Sầm Chinh chỉ chỉ vào cái ghế: "Có chuyện quan trọng, ngồi xuống nói."

Bạch Tú nói: "Không ngồi, đứng nghe tướng quân căn dặn là được."

Sầm Chinh: "Ngươi cứ ngồi xuống đi, ta sợ lát nữa ngươi đứng không vững."

Bạch Tú ánh mắt rùng mình: "Tướng quân nói lời này là có ý gì."

Sầm Chinh dường như là người không tùy tiện nói cười, nhân duyên ở trong quân cũng không tính là tốt, theo lời Vương Căn Đống nói thì ông ta chính là một kẻ tục nhân một lòng muốn leo lên cao, bởi vì xuất thân hàn môn cho nên đặc biệt để ý đến địa vị mà mình liều mạng để có được, để leo lên cao hơn thậm chí không tiếc dùng những thủ đoạn mờ ám.

Thế nhưng Sầm Chinh vào giờ phút này, dáng vẻ tươi cười lại giống như hoàn toàn không phải là ông ta.

"Trước đó vài ngày lúc Thẩm Lãnh đưa người của hắn đi huấn luyện ở bờ biển, ngươi hỏi ta, nói Thẩm Lãnh đem người lên thuyền đánh cá ra biển là muốn làm gì? Ta trả lời người như thế nào?"

Bạch Tú: "Tướng quân nói, hắn là đang tiếp xúc với tử vong sớm."

"Đúng thế… cũng đúng là người nói không có lòng người nghe có ý."

Sầm Chinh vỗ vỗ tay, đội chính thân binh ở bên ngoài áp giải mấy người vào, nhìn trang phục đều là bách tính bản địa, nhưng cứ khiến người ta cảm thấy hơi kỳ quái, thế nhưng nhất thời lại không nghĩ được là kỳ quái ở chỗ nào.

"Thẩm Lãnh." Sầm Chinh gọi một tiếng.

Thẩm Lãnh đứng nghiêm: "Có ti chức."

Sầm Chinh chỉ chỉ vào mấy bách tính bị thân binh áp giải vào: "Ngươi thấy bọn họ có chỗ nào không ổn?"

Thẩm Lãnh liếc nhìn hai cái rồi trả lời: "Không phải người bản địa, người quanh năm đánh cá thì da đâu có trắng như vậy, lúc đứng vai phải thấp hơn vai trái, đó là thói quen cầm đao thời gian dài."

Sầm Chinh ừ một tiếng: "Bạch tướng quân thấy thế nào?"

Bạch Tú không trả lời, lập tức xoay người định đi, nhưng mới xoay người, Sầm Chinh vốn đang ngồi trên ghế đột nhiên cử động. Vào khoảnh khắc Sầm Chinh cử động, mắt Thẩm Lãnh cũng nheo lại, thầm nghĩ quả nhiên phán đoán của mình về người học võ trên thế giới này còn quá nông cạn.

Nhanh!

Nhanh đến mức không thể tin được.

Hai tay Sầm Chinh vỗ lên bàn một cái, người lao về phía trước, hai chân đạp lên bàn một cái, lật người giữa không trung, đến chỗ khoảnh cách vừa đủ, khuỷu tay hướng xuống dưới đập mạnh lên gáy của bách tính, Bạch Tú kêu hự một tiếng rồi ngã xuống.

Tốc độ ánh sáng.

Thẩm Lãnh không nhịn được mà nghĩ, nếu mình cũng làm như vậy, có thể nhanh hơn Sầm Chinh hay không? Nếu mình đứng ở vị trí đó, có thể cản được một đòn này hay không?

Sầm Chinh nhìn thoáng qua Bạch Tú đang nằm dưới đất: "Hôm đó ngươi nghe ta nói xong liền phái người của ngươi ra ngoài, đóng giả thành ngư dân, mua một chiếc thuyền, còn bỏ nhiều tiền thuê mười mấy ngư dân bản địa, ngươi muốn đợi khi Thẩm Lãnh ra biển sẽ đâm lật thuyền của Thẩm Lãnh, giết chết hắn trong biển lớn, sống không thấy người chết không thấy xác, hoàn toàn sạch sẽ."

Ông ta chậm rãi đi trở về ngồi xuống: "Nếu ta đoán không sai, giữa đường chúng ta đến đây, những người tập kích bến thuyền quan bổ ở huyện Ninh Vũ đó cũng có quan hệ với ngươi, người đã giết binh sĩ Lý Thổ Mệnh, quan hệ với ngươi mật thiết nhất, biết làm sao ta nhìn ra không? Thẩm Lãnh đem những cái đầu người đó về, sắc mặt ngươi không ổn, sau đó ngươi bảo Thẩm Lãnh chôn mấy cái đầu đó đi… Thẩm Lãnh đã nói gì?"

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh trả lời: "Quân nhân của Đại Ninh, không chấp nhận để kẻ thù nhập thổ vi an."

Sầm Chinh ừ một tiếng: "Đây mới là thái độ mà quân nhân Đại Ninh nên có, chứ không phải biểu hiện của ngươi hôm đó."

Sầm Chinh khoát tay: "Thẩm Lãnh ngươi về trước đi, giữ ngươi lại chỉ là muốn để ngươi nhìn xem, có những người bề ngoài trông rất dịu dàng, nhưng trong xương tủy giống như rắn độc."

Thẩm Lãnh đứng nghiêm: "Ti chức biết, ở bến thuyền quan bổ huyện Ninh Vũ tướng quân bảo ti chức đưa người đi tập kích doanh địa thủy phỉ, chính là muốn xem thử ai sẽ đưa tin cho những người đó phải không."

Sầm Chinh cười, gật gật đầu: "Ta chỉ nói với một mình Bạch Tú."

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Tướng quân nhìn có vẻ như coi thường ti chức, thậm chí có chút nhằm vào ti chức, nhưng ti chức biết, tướng quân rất quan tâm đến ti chức."

"Biết là tốt rồi, sau khi trở về nhớ nói một tiếng cảm ơn với đề đốc đại nhân." Sầm Chinh nói: "Ngươi về trước đi."

Thẩm Lãnh đứng nghiêm hành lễ, sau đó ra khỏi quân trướng, bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ, có chút chói mắt.

Sầm Chinh sai thân binh đóng rèm cửa quân trướng lại, ông ta liếc nhìn Bạch Tú đang lồm cồm ngồi dậy: "Đã đến tòng ngũ phẩm, hà tất phải làm trò xấu xa như thế? Ta biết mấy năm nay Tương Ninh Bạch gia các ngươi quật khởi rất nhanh, với lực lượng của gia tộc các ngươi thì nâng ngươi lên tòng ngũ phẩm cũng không phải chuyện khó gì, cho nên có thể sự lý giải về quan chức của người như ngươi và người như ta vĩnh vĩnh cũng không giống nhau."

Bạch Tú cười: "Vậy thì sao? Tướng quân muốn thế nào? Tướng quân chỉ cao hơn ta nửa cấp, ngươi không có quyền xử trí ta, cùng lắm thì nhốt ta lại áp giải trở về, cho dù là đề đốc đại nhân cũng không có quyền trực tiếp xử trí ta, phải biết Lại bộ và Binh bộ…"

Sầm Chinh ngồi ở đó lắc đầu thở dài: "Đây chính là bộ mặt cuối cùng của người như các ngươi rồi sao?"

Ông ta đứng lên đi sang một bên kéo một cái ngăn kéo ra, bưng một cái hộp gỗ màu đỏ từ bên trong ra đặt lên bàn. Khi Bạch Tú nhìn thấy hộp gỗ đó sắc mặt liền trở bên vô cùng trắng bệch chỉ trong chớp mắt, chỉ một chút ham muốn được sống bị vẻ kiêu ngạo bình tĩnh giả tạo che lấp đi đến lúc này cũng tan thành mây khói.

"Thông… thông văn hạp!"

"Đúng thế, không ngờ được phải không?"

Sầm Chinh mở thông văn hạp ra, lấy một cuộc giấy ở bên trong ra: "Đương nhiên ta không thể làm gì ngươi, ngươi nói không sai, ta chỉ cao hơn ngươi nửa cấp, đề đốc đại nhân cũng không thể trực tiếp làm gì ngươi, nhưng bệ hạ thì sao?"

Ông ta đi đến bên cạnh Bạch Tú, đưa tờ giấy kia cho Bạch Tú: "Nếu ngươi chết một cách không đủ thể diện, Bạch gia sẽ nhục nhã, đề đốc đại nhân cũng không đẹp mặt, Lại bộ Binh bộ đều không đẹp mặt, vậy nhưng những người này đều không quan trọng, quan trọng là bệ hạ không thể đẹp mặt được, ngươi phải cảm ơn Thẩm Lãnh… Thẩm Lãnh đã cho ngươi một cái cớ tốt để chết có thể diện, chúng ta đã đánh một trận với người Cầu Lập."

Bàn tay cầm tờ giấy kia của Bạch Tú run lên kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Sầm Chinh lại cúi đầu nhìn tờ giấy kia, môi cũng trở nên hơi tím tái.

"Còn có chuyện phải nói cho ngươi biết, Bạch Thượng Niên bị bệ hạ giáng một cấp phạt bổng 3 năm, nếu như ngươi đủ thông minh thì chắc biết tại sao bệ hạ muốn phạt ông ta, nếu như ông ta không đủ thông minh, nhận được tin ngươi chết, ông ta cũng sẽ hiểu."

Sầm Chinh ngồi xuống hít thở một hơi, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn không ít: "Vì một Thẩm Lãnh, đáng giá sao?"

Bạch Tú lắc đầu: "Quả thật không đáng, hoàn toàn không đáng."

Sầm Chinh ừ một tiếng: "Ta và ngươi ở trong quân hiệp tác nhiều năm, cho dù không tính là tri kỷ thì cũng tính là bằng hữu… Ta sẽ xin quân công lên trên cho ngươi, sử quan sẽ ghi lại tên tuổi của ngươi, không có một tí tì vết nào."

Bạch Tú hít sâu, hít sâu từng ngụm từng ngụm, sau đó chống đất đứng lên: "Cảm ơn."

Y liếc nhìn bội đao bên hông thân binh đứng bên cạnh Sầm Chinh, trầm mặc một lát rồi rút đao kề lên cổ mình: "Chuyện cuối cùng muốn hỏi tướng quân… tại sao, ngươi lại có thông văn hạp?"

Sầm Chinh trầm mặc một lúc lâu rồi trả lời: "Ngươi đã nghe qua tám chữ khai chi tán diệp thiên biên lưu vân chưa?"

Bạch Tú đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó hiểu ra: "Chẳng trách, ngươi là người nào?"

Sầm Chinh nói: "Ngươi biết hay không thì có ý nghĩa gì sao? Ta có thể là bất cứ người nào, cũng có thể chẳng là bất cứ người nào, ngươi phải hiểu, người không quan trong, quan trọng là thông văn hạp."

Bạch Tú gật đầu: "Có lý."

Sau đó y hoành đao tự vẫn, không hề dính líu đến một ai.

Sầm Chinh căn dặn thân binh: "Khiêng người ra ngoài đi, sau đó cho mọi người biết, trong kịch chiến lúc trước tướng quân Bạch Tú đã bị thương, thương thế quá nặng không trị khỏi đã bỏ mạng…"

"Vâng!"

Các thân binh đi qua khiêng thi thể Bạch Tú ra ngoài, trong đại trướng chỉ còn lại một mình Sầm Chinh.

Tay Sầm Chinh nhẹ nhàng vuốt ve thông văn hạp, ánh mắt mê ly, lẩm bẩm nói một mình: "Khai Thái ca ca sắp đến phía nam làm đạo phủ Bình Việt đạo nhiệm kỳ đầu tiên, đáng tiếc, không có cơ hội gặp mặt… đã rất lâu rất lâu rồi không gặp nhau."

Bên ngoài đại trướng, các thân binh áp giải những người đóng giả thành ngư dân kia quỳ xuống, một hàng thân binh hạ đao, đầu người rơi xuống, máu chảy như rót nước.

Rất nhanh chóng, thi thể bị các thân binh khiêng đi, chỉ còn lại vết máu màu nâu trên cát.

Sầm Chinh đi ra ngoài quân trướng ngẩng đầu nhìn nhìn, trời xanh mây trắng, bầu trời quang đãng, ông ta hít sâu một hơi, nhìn biển lớn mênh mông vô bờ, tâm trạng cũng trở nên thư thái không ít.

Lúc ông ta đi đến cửa quân doanh, nhìn thấy ở chỗ xa thiếu niên đó đang xách một thùng nước dội lên người mình, trên lưng thiếu niên đó có từng vết, từng vết sẹo cũ, điều này khiến Sầm Chinh có chút khó hiểu… Sau khi tên đó vào thủy sư mặc dù đã bị thương, nhưng đâu có nhiều đến như vậy?

Ông ta sẽ không ngờ được, khoảng thời gian 4 năm ở trong đạo quán, Thẩm Lãnh đã trải qua sự tôi luyện như thế nào.

Không phải huấn luyện, là tôi luyện.

Thẩm Lãnh huấn luyện lính của hắn như ma quỷ là vì không để thủ hạ của mình dễ dàng chết trên chiến trường, Thẩm tiên sinh còn ma quỷ hơn Thẩm Lãnh, bởi vì ông tuyệt đối không cho phép Thẩm Lãnh chết.

Mà thiếu nữ giả vờ mặt lạnh kia, bao nhiêu lần trốn trong phòng mình rơi lệ, lúc ra khỏi phòng lại trưng ra vẻ mặt chẳng hề hấn gì bằng diễn xuất vụng về.

Cũng bởi vì Sầm Chinh thoáng dừng chân chốc lát, Thẩm Lãnh đột nhiên quay đầu lại, đó là một sự cảnh giác nhanh nhạy trời sinh.

Hắn liếc nhìn Sầm Chinh một cái, cái nhìn này khiến Sầm Chinh căng thẳng trong lòng.

Cái nhìn đó, không giống sài lang hổ báo, còn hơn cả sài lang hổ báo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện