Đây là lần nghỉ phép đầu tiên của Thẩm Lãnh sau khi từ nam cương về, trước khi về còn cố ý dẫn các huynh đệ thủ hạ đến bờ sông Nam Bình bắt cá, Trần Nhiễm sau một lần đi theo Thẩm Lãnh liền thề sau này nhắc bắt cá chuyện nữa là sẽ tự đi đụng cây.
Thẩm Lãnh cảm giác mình sắp đụng cây rồi.
Trà gia đón lấy túi rau trong tay Thẩm Lãnh, cười tươi như hoa: "Đã về rồi à, mau về nhà thôi."
Trà gia cười sáng lạn hơn nữa cũng vô dụng, Thẩm Lãnh cảm nhận được rõ ràng mấy chữ phía sau "mau về nhà thôi" vẫn còn chưa nói… thiết bổng của ta đã đói lắm rồi.
"Đợi đã đợi đã."
Thẩm Lãnh tháo cái hà bao đang đeo bên hông xuống đưa cho Trà gia: "Lễ vậy đặc biệt xin về tặng nàng."
Trà gia hơi nheo mắt: "Tặng cho ta?"
Thẩm Lãnh nghĩa chánh từ nghiêm mà nói: "Đương nhiên là đưa cho nàng, hà bao thanh tú như vậy vừa nhìn đã biết chính là chuyên môn tặng cho nữ hài tử rồi."
Trà gia cười nói: "Vừa nhìn đã biết chính là tặng cho nữ hài tử à."
Thẩm Lãnh chợt lạnh sống lưng: "Tuyệt đối không phải, là Trang Ung Trang tướng quân tự tay thêu cho ta đấy!"
Nói xong Thẩm Lãnh liền hối hận.
Trà gia đeo hà bao trở lại đai lưng của Thẩm Lãnh: "Bất kể là ai tặng cho ngươi, đều là lòng tốt, không thể tiện chuyển tặng ra ngoài, cho dù là cho ta."
Trà gia đột nhiên nghiêm túc làm cho Thẩm Lãnh càng thêm run rẩy trong lòng: "Thật là Trang tướng quân tặng cho ta đấy."
Trà gia nhẹ nhàng xoay người, đuôi tóc quét qua mặt Thẩm Lãnh lưu lại một mùi thơm ngát: "Vậy thì càng nên đeo, nếu lúc trở về Trang tướng quân gặp ngươi nói tiểu bảo bối hà bao ta tặng cho ngươi đâu? Ngươi trả lời như thế nào."
Thẩm Lãnh rùng mình một cái, tháo hà bao xuống nhét vào trong tay nải: "Đáng sợ, có phải gần đây nàng xem nhàn thư gì rồi hay không."
Trà gia bước chân chậm lại: "Tiên sinh sức khỏe không tốt lắm."
Thẩm Lãnh biến sắc: "Về nhà trước đã."
Lúc ba người vào cửa phát hiện Thẩm tiên sinh đang nằm ngủ trên ghế, khe khẽ ngáy. Trần đại bá nhìn tiên sinh không nhịn được mà cay mũi: "Mỗi đêm tỉnh dậy đi tiểu bất kể muộn cỡ nào, gần như đèn trong phòng tiên sinh đều vẫn sáng, hiếm khi ông ấy ngủ được một lúc."
Thẩm Lãnh đặt đồ xuống rồi ngồi lên bậc thềm bên cạnh cái ghế dài, trầm mặc một lúc: "Bớt giả vờ, tiếng ngáy này của ông cũng hơi giả tạo đấy."
Thẩm tiên sinh hơi nhếch khóe miệng lên: "Còn đang luyện tập."
Thẩm Lãnh: "Nói chuyện?"
Thẩm tiên sinh ngồi xuống: "Được."
Thẩm Lãnh nhìn ông một cái: "Ông thích bia mộ như thế nào, khắc thể chữ gì?"
Thẩm tiên sinh trợn mắt lườm hắn: "Cẩm thạch a, phải nạm cạnh vàng."
Thẩm Lãnh cũng trợn mắt lườm ông: "Nếu con cái đã trưởng thành rồi, người làm phụ thân ngược lại càng mệt hơn, chỉ có thể chứng tỏ một chuyện, con cái này nuôi uổng rồi, nếu như ông mệt chết rồi, sau này lúc chúng ta bái đường thành thân nhất bái thiên địa xong rồi nhị bái cao đường với một cái ghế không, ông không ghen tị cái ghế đó?"
Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ, hình như quả thật rất đáng sợ.
Trà gia thầm nghĩ cái gì với cái gì, nhưng tại sao lại vui vậy.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Thẩm tiên sinh giống như một ông già: "Con đường sau này còn rất dài, hai người chúng ta đều đã có thể khiến ông thật sự bớt lo lắng rồi, ngươi cũng không còn ít tuổi, nên nghĩ nhiều hơn đến chuyện của bản thân mình, chúng ta phải nhìn tận mắt thấy ông tìm một sư nương xinh đẹp sinh con dưỡng cái, như vậy chúng ta mới yên tâm."
Thẩm tiên sinh: "Cuộc đối thoại này dường như có chút không ổn."
Thẩm Lãnh đứng lên đi về phòng bếp: "Chú ý chút đi."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Lão mẫu kê bắt đầu quản ta rồi."
Trà gia: "Đó là lão mẫu kê bắt đầu quản thái thượng mẫu kê rồi."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên quay lại: "Ta nghe nói nam nhân sức khỏe được tính là không tồi khi có sáu yếu tố lớn, nói trắng ra một chút thì là biểu hiện của thận cũng tốt… răng chắc chắn không lung lay, tóc đen nhánh không thưa thớt, thính lực rõ ràng không ù tai, lưng gối hữu lực không đau nhức, đầu óc thông minh trí nhớ tốt, da dẻ hồng hào không khô nứt… Tiên sinh thế nào?"
Thẩm tiên sinh cẩn thận ngẫm nghĩ, giơ tay lên sờ sờ tóc: "Xong rồi xong rồi..."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng, chú ý tới Trần đại bá cũng đưa tay sờ sờ tóc.
Hai ông già liếc nhau một cái, sau đó đồng thời gật gật đầu: "Nên bồi bổ rồi."
Thẩm Lãnh vào phòng bếp bắt đầu xử lý rau và con cá sấu đáng thương kia, Trà gia tựa vào cửa nhìn Thẩm Lãnh: "Ta nghe nói Trang tướng quân có một nữ nhi duy nhất tên là Nhược Dung, dáng vẻ như thiên tiên, tính cách dịu dàng, tri thư đạt lý, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nói chuyện khinh thanh nhu ngữ, quan trọng nhất kỹ thuật thêu công vô song."
Thẩm Lãnh cúi đầu rửa rau: "Buộc tạp dề cho ta."
Trà gia: "Ồ, đến đây."
Nàng đi qua buộc tạp dề cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhấc cánh tay quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Thật đẹp."
Tay Trà gia siết một cái, tạp dề thắt chặt khiến Thẩm Lãnh gần như nghẹn thở.
Nàng mới nhớ ra mình nổi cáu mà tên này lại bảo mình buộc tạp dề cho hắn? Vậy thì sao khi buộc xong lại tiếp tục nổi cáu cũng được.
Vì thế mà nới lỏng tạp dề ra, trở lại đứng tựa vào cửa: "Ta nghe nói nam nhân đều thích nữ hài tử ôn nhu như nước, nói chuyện phải nhẹ nhàng, bước đi khẽ khàng, dáng vẻ gió thổi liễu bay… Ta còn nghe nói thêu hà ba là một việc rất có dụng ý đặc biệt, ngươi đã nghe nói chưa?"
Thẩm Lãnh: "Đưa chảo cho ta, lấy cái thứ hai bên trái, cái chảo đầu tiên quá mỏng không tiện dùng lắm, lần sau mua chút đồ để ta đi chọn."
Trà gia: "Ừm."
Đi qua lấy chảo rừa xong đặt lên bếp lò bên cạnh Thẩm Lãnh, quay lại tiếp tục tựa vào cửa: "Ta giận đấy."
Thẩm Lãnh: "Ta đã biết làm món có vị chua ngọt lần trước ăn ở Đăng Đệ Lâu rồi, hóa ra đó là cách làm món ăn của Tây Thục đạo phía nam, vừa hay đầu bếp trong quân chính là người Tây Thục đạo, ta đã đi hỏi hắn, hắn dạy ta làm một lần, mùi vị chắc hẳn không kém Đăng Đệ Lâu bao nhiêu."
Trà gia khóe miệng cong lên: "Vậy thì xào nhiều một chút, ta thích ăn cái đó… Ta giận đấy."
Thẩm Lãnh: "Có phải tiên sinh nên ăn đồ thanh đạm một chút không?"
Trà gia: "Đúng vậy, thanh đản (1) làm như thế nào?"
Thẩm Lãnh thoáng ngừng tay, quay lại nhìn về phía Trà gia: "Từ ngữ khí của nàng ta loáng thoáng nghe ra được, nàng hiểu lầm gì đó đối với thanh đạm."
Trà gia hừ một tiếng, quên là mình đang giận, đi đến làm trợ thủ cho Thẩm Lãnh, rửa rau rồi đem những gia vị đặt vào vị trí mà Thẩm Lãnh quen dùng. Nhìn thấy y phục của Thẩm Lãnh đã bẩn, quay người đi vào phòng mình lấy y phục đã giặt sạch để vào cái tay nải của Thẩm Lãnh, nếu không xếp sẵn cho hắn, khẳng định tên ngốc này sẽ quên.
Nhìn soái thì được, chỉ là trên người luôn nồng mùi mồ hôi, không trừng mắt thì hắn cũng không đi tắm.
Ha, nam nhân!
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Ra ngoài đi, ta phải xào rau, trong phòng bếp rất nhiều dầu khói, đừng để da nàng bị thương… Trong tai nải của ta có một hộp son một hộp phấn trân châu, ta cũng không biết mua có đúng không, người của tiệm son nói phấn trân châu rất đắt nhưng tốt cho da."
Trà gia: "Ta đưa bạc cho huynh là để huynh dùng giao tiếp, không được mua đồ cho ta nữa."
Thẩm Lãnh: "Ồ, không dùng đến, cũng giữ lại đủ rồi."
Đang nói chuyện, bên ngoài Trần Nhiễm nhảy chân sáo trở về, trong tay xách hai hũ rượu lâu năm và một ít thức ăn chín.
Gã vốn là cùng Thẩm Lãnh về, hiện giờ Trần đại bá cùng Thẩm tiên sinh bọn họ ở cùng một chỗ, mỗi lần nghỉ phép Trần Nhiễm đều cùng Thẩm Lãnh kết bạn trở về, lúc vào trong trấn gã đi mua rượu mua thức ăn chín, Thẩm Lãnh đi mua rau, gã đi đường xa nên trở lại chậm hơn một chút.
"Cha!" Vừa vào cửa Trần Nhiễm liền vui vẻ gọi một tiếng.
Thẩm Lãnh thò đầu ra ngoài cửa sổ, Trần Nhiễm trừng mắt liếc hắn một cái: "Rụt về!"
Thẩm Lãnh: "Được thôi."
Trà gia phì cười một tiếng, đâu còn nhớ chuyện hà bao gì đó.
Thật ra nàng vốn dĩ cũng không có thực sự tức giận, để ý là để ý, tức giận là tức giận, cái đó khác nhau… Đương nhiên nàng cũng biết Thẩm Lãnh sẽ không lừa nàng, Thẩm Lãnh nói cái hà bao đó là Trang Ung cho thì nhất định là Trang Ung cho. Với lại lần trước Thẩm Lãnh từng nói chuyện hắn nói đùa với Trang Ung, suýt nữa đã thuận tay lấy cái hà bao do khuê nữ của Trang Ung tự tay thêu cho ông ấy, nghĩ chắc Trang Ung còn nhớ, Thẩm Lãnh từ nam cương trở về lập công lớn, đây cũng là một phương thức Trang Ung khen thưởng Thẩm Lãnh mà thôi.
Ở bên ngoài Trần Nhiễm đã đặt thức ăn chín và rượu trên bàn đá, đầu tiên là ôm cha gã một trận, sau đó cười nói với Thẩm tiên sinh đang nằm trên ghế: "Tiên sinh đây là làm sao vậy? Ta đi nấu mấy quả trứng gà đường đỏ cho ông nhé."
Thẩm tiên sinh vừa muốn nói không cần không cần, bỗng nhiên kịp phản ứng lại: "Tên tiểu tử thối ngươi, trong quân doanh đã dạy mấy thứ lung tung gì đó."
Trần Nhiễm cười chui vào phòng bếp, nhìn thấy Trà gia đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, cúi đầu: "Chào tẩu tử."
Trà gia nhặt một quả đào trong khay ném sang: "Bịt miệng ngươi lại."
Trần Nhiễm lập tức tiếp được nhét vào miệng lúng búng nói: "Được thôi tẩu tử."
Không bao lâu Thẩm Lãnh đã dọn ra một bàn thức ăn lớn, mấy người ngồi quanh bàn đá, Thẩm Lãnh rót cho mỗi người một chén rượu: "Lời chúc rượu thì ta nói hơi thô thiển một chút nhé, những người nhỏ thì càng ngày càng tốt, những người già thì đừng lo lắng nhiều như vậy nữa, nên dưỡng sinh thì dưỡng sinh, nên tán gái thì tán gái…"
Trà gia: "Hửm?"
Thẩm Lãnh: "Khụ khụ… Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ta nghe nói sau khi chim ưng con biết sải cánh bay thì chim ưng lớn sẽ không quản nữa, buông tay ra, chim ưng con mới có thể bay cao hơn."
Trần Nhiễm: "Sau đó chim ưng lớn sẽ tranh thủ thời gian làm thêm ổ khác."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Lão ca, ông nhìn xem, hai ta đều bị ghét bỏ rồi, hay là sau này tìm một chút việc giết thời gian cho xong, để cho bọn chúng tự bay."
Trần đại bá: "Ta dạy cho ông thêu?"
Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ: "Thôi bỏ đi…"
Trần Nhiễm bưng chén rượu lên: "Nào, cạn chén vì cuộc sống tốt đẹp."
Cùng lúc đó, ở một bên khác trong trấn, Mộc Lưu Nhi đi vào một căn nhà lớn vừa mới mua xong, chau mày đánh giá viện tử với vẻ mặt không hài lòng: "Đây là chỗ rách nào gì."
Thủ hạ vội vàng giải thích: "Nơi này không thể so với Trường An, đã là căn nhà tốt nhất có thể mua được rồi, nếu đại đương gia không vừa lòng chúng ta sẽ tiếp tục tìm, tìm được nhà tốt hơn rồi đổi."
Mộc Lưu Nhi khoát tay: "Thôi, miễn cưỡng ở vậy, người phái ra ngoài trước đó chưa có một ai trở về, dường như ta đã đánh giá thấp lão già kia, các ngươi trông chừng người cho ta."
"Vâng!" Thủ hạ vội vàng đáp một tiếng.
Đúng lúc này bên ngoài viện có người gõ cửa, thủ hạ đi qua mở cửa sau đó sắc mặt liền thay đổi, theo bản năng liên tiếp lùi về phía sau.
Hắc Nhãn từ bên ngoài thản nhiên đi vào, dường như có chút vui vẻ.
Gã vẫn giơ tay lên gõ cửa, dường như cảm thấy mình biết gõ cửa là một kỹ năng ghê gớm lắm vậy.
Thật ra gã cảm thấy ngang nhiên gõ cửa đi vào nhà của đối thủ như vậy hơi có cách điệu.
Gã nhìn nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Lưu Nhi: "Đã sớm nghe nói đại đương gia của Quán Đường Khẩu là một nữ nhân thần bí, không ngờ sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi ở quận An Dương."
Mộc Lưu Nhi nhíu mày: "Lưu Vân Hội Hắc Nhãn Bạch Nha danh tiếng vang dội, nhưng ngươi nghĩ rằng ta không giết được ngươi?"
Hắc Nhãn nhún vai vẻ không sao cả: "Ngươi giết ta chắc là có thể, nhưng nghĩ chắc ta cũng có thể lưu lại một đao trên người ngươi… Nhưng ngươi dám động thủ sao? Ngươi động thủ ở đây, Lưu Vân Hội sẽ có thể đem đồ tử đồ tôn của ngươi ở trong thành Trường An ra băm một lượt, chắc ngươi sẽ không hoài nghi chứ."
Mộc Lưu Nhi mặt lạnh hỏi: "Ngươi đặc biệt đến để uy hiếp ta?"
Hắc Nhãn xoay người đi ra ngoài: "Thực sự không phải, tuỳ tiện vào một chút, ta đã mua lại căn nhà bên cạnh nhà ngươi rồi, có rảnh thì qua uống trà."
Ánh mắt Mộc Lưu Nhi hiện lên sát khí.
Hắc Nhãn đã đi ra ngoài cửa: "Mọi người đã là hàng xóm rồi, thường xuyên liên hệ nha."
(1) Thanh đản: trứng xanh, đọc đồng âm với thanh đạm nên Trà gia nghe nhầm =))
Thẩm Lãnh cảm giác mình sắp đụng cây rồi.
Trà gia đón lấy túi rau trong tay Thẩm Lãnh, cười tươi như hoa: "Đã về rồi à, mau về nhà thôi."
Trà gia cười sáng lạn hơn nữa cũng vô dụng, Thẩm Lãnh cảm nhận được rõ ràng mấy chữ phía sau "mau về nhà thôi" vẫn còn chưa nói… thiết bổng của ta đã đói lắm rồi.
"Đợi đã đợi đã."
Thẩm Lãnh tháo cái hà bao đang đeo bên hông xuống đưa cho Trà gia: "Lễ vậy đặc biệt xin về tặng nàng."
Trà gia hơi nheo mắt: "Tặng cho ta?"
Thẩm Lãnh nghĩa chánh từ nghiêm mà nói: "Đương nhiên là đưa cho nàng, hà bao thanh tú như vậy vừa nhìn đã biết chính là chuyên môn tặng cho nữ hài tử rồi."
Trà gia cười nói: "Vừa nhìn đã biết chính là tặng cho nữ hài tử à."
Thẩm Lãnh chợt lạnh sống lưng: "Tuyệt đối không phải, là Trang Ung Trang tướng quân tự tay thêu cho ta đấy!"
Nói xong Thẩm Lãnh liền hối hận.
Trà gia đeo hà bao trở lại đai lưng của Thẩm Lãnh: "Bất kể là ai tặng cho ngươi, đều là lòng tốt, không thể tiện chuyển tặng ra ngoài, cho dù là cho ta."
Trà gia đột nhiên nghiêm túc làm cho Thẩm Lãnh càng thêm run rẩy trong lòng: "Thật là Trang tướng quân tặng cho ta đấy."
Trà gia nhẹ nhàng xoay người, đuôi tóc quét qua mặt Thẩm Lãnh lưu lại một mùi thơm ngát: "Vậy thì càng nên đeo, nếu lúc trở về Trang tướng quân gặp ngươi nói tiểu bảo bối hà bao ta tặng cho ngươi đâu? Ngươi trả lời như thế nào."
Thẩm Lãnh rùng mình một cái, tháo hà bao xuống nhét vào trong tay nải: "Đáng sợ, có phải gần đây nàng xem nhàn thư gì rồi hay không."
Trà gia bước chân chậm lại: "Tiên sinh sức khỏe không tốt lắm."
Thẩm Lãnh biến sắc: "Về nhà trước đã."
Lúc ba người vào cửa phát hiện Thẩm tiên sinh đang nằm ngủ trên ghế, khe khẽ ngáy. Trần đại bá nhìn tiên sinh không nhịn được mà cay mũi: "Mỗi đêm tỉnh dậy đi tiểu bất kể muộn cỡ nào, gần như đèn trong phòng tiên sinh đều vẫn sáng, hiếm khi ông ấy ngủ được một lúc."
Thẩm Lãnh đặt đồ xuống rồi ngồi lên bậc thềm bên cạnh cái ghế dài, trầm mặc một lúc: "Bớt giả vờ, tiếng ngáy này của ông cũng hơi giả tạo đấy."
Thẩm tiên sinh hơi nhếch khóe miệng lên: "Còn đang luyện tập."
Thẩm Lãnh: "Nói chuyện?"
Thẩm tiên sinh ngồi xuống: "Được."
Thẩm Lãnh nhìn ông một cái: "Ông thích bia mộ như thế nào, khắc thể chữ gì?"
Thẩm tiên sinh trợn mắt lườm hắn: "Cẩm thạch a, phải nạm cạnh vàng."
Thẩm Lãnh cũng trợn mắt lườm ông: "Nếu con cái đã trưởng thành rồi, người làm phụ thân ngược lại càng mệt hơn, chỉ có thể chứng tỏ một chuyện, con cái này nuôi uổng rồi, nếu như ông mệt chết rồi, sau này lúc chúng ta bái đường thành thân nhất bái thiên địa xong rồi nhị bái cao đường với một cái ghế không, ông không ghen tị cái ghế đó?"
Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ, hình như quả thật rất đáng sợ.
Trà gia thầm nghĩ cái gì với cái gì, nhưng tại sao lại vui vậy.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Thẩm tiên sinh giống như một ông già: "Con đường sau này còn rất dài, hai người chúng ta đều đã có thể khiến ông thật sự bớt lo lắng rồi, ngươi cũng không còn ít tuổi, nên nghĩ nhiều hơn đến chuyện của bản thân mình, chúng ta phải nhìn tận mắt thấy ông tìm một sư nương xinh đẹp sinh con dưỡng cái, như vậy chúng ta mới yên tâm."
Thẩm tiên sinh: "Cuộc đối thoại này dường như có chút không ổn."
Thẩm Lãnh đứng lên đi về phòng bếp: "Chú ý chút đi."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Lão mẫu kê bắt đầu quản ta rồi."
Trà gia: "Đó là lão mẫu kê bắt đầu quản thái thượng mẫu kê rồi."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên quay lại: "Ta nghe nói nam nhân sức khỏe được tính là không tồi khi có sáu yếu tố lớn, nói trắng ra một chút thì là biểu hiện của thận cũng tốt… răng chắc chắn không lung lay, tóc đen nhánh không thưa thớt, thính lực rõ ràng không ù tai, lưng gối hữu lực không đau nhức, đầu óc thông minh trí nhớ tốt, da dẻ hồng hào không khô nứt… Tiên sinh thế nào?"
Thẩm tiên sinh cẩn thận ngẫm nghĩ, giơ tay lên sờ sờ tóc: "Xong rồi xong rồi..."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng, chú ý tới Trần đại bá cũng đưa tay sờ sờ tóc.
Hai ông già liếc nhau một cái, sau đó đồng thời gật gật đầu: "Nên bồi bổ rồi."
Thẩm Lãnh vào phòng bếp bắt đầu xử lý rau và con cá sấu đáng thương kia, Trà gia tựa vào cửa nhìn Thẩm Lãnh: "Ta nghe nói Trang tướng quân có một nữ nhi duy nhất tên là Nhược Dung, dáng vẻ như thiên tiên, tính cách dịu dàng, tri thư đạt lý, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nói chuyện khinh thanh nhu ngữ, quan trọng nhất kỹ thuật thêu công vô song."
Thẩm Lãnh cúi đầu rửa rau: "Buộc tạp dề cho ta."
Trà gia: "Ồ, đến đây."
Nàng đi qua buộc tạp dề cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhấc cánh tay quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Thật đẹp."
Tay Trà gia siết một cái, tạp dề thắt chặt khiến Thẩm Lãnh gần như nghẹn thở.
Nàng mới nhớ ra mình nổi cáu mà tên này lại bảo mình buộc tạp dề cho hắn? Vậy thì sao khi buộc xong lại tiếp tục nổi cáu cũng được.
Vì thế mà nới lỏng tạp dề ra, trở lại đứng tựa vào cửa: "Ta nghe nói nam nhân đều thích nữ hài tử ôn nhu như nước, nói chuyện phải nhẹ nhàng, bước đi khẽ khàng, dáng vẻ gió thổi liễu bay… Ta còn nghe nói thêu hà ba là một việc rất có dụng ý đặc biệt, ngươi đã nghe nói chưa?"
Thẩm Lãnh: "Đưa chảo cho ta, lấy cái thứ hai bên trái, cái chảo đầu tiên quá mỏng không tiện dùng lắm, lần sau mua chút đồ để ta đi chọn."
Trà gia: "Ừm."
Đi qua lấy chảo rừa xong đặt lên bếp lò bên cạnh Thẩm Lãnh, quay lại tiếp tục tựa vào cửa: "Ta giận đấy."
Thẩm Lãnh: "Ta đã biết làm món có vị chua ngọt lần trước ăn ở Đăng Đệ Lâu rồi, hóa ra đó là cách làm món ăn của Tây Thục đạo phía nam, vừa hay đầu bếp trong quân chính là người Tây Thục đạo, ta đã đi hỏi hắn, hắn dạy ta làm một lần, mùi vị chắc hẳn không kém Đăng Đệ Lâu bao nhiêu."
Trà gia khóe miệng cong lên: "Vậy thì xào nhiều một chút, ta thích ăn cái đó… Ta giận đấy."
Thẩm Lãnh: "Có phải tiên sinh nên ăn đồ thanh đạm một chút không?"
Trà gia: "Đúng vậy, thanh đản (1) làm như thế nào?"
Thẩm Lãnh thoáng ngừng tay, quay lại nhìn về phía Trà gia: "Từ ngữ khí của nàng ta loáng thoáng nghe ra được, nàng hiểu lầm gì đó đối với thanh đạm."
Trà gia hừ một tiếng, quên là mình đang giận, đi đến làm trợ thủ cho Thẩm Lãnh, rửa rau rồi đem những gia vị đặt vào vị trí mà Thẩm Lãnh quen dùng. Nhìn thấy y phục của Thẩm Lãnh đã bẩn, quay người đi vào phòng mình lấy y phục đã giặt sạch để vào cái tay nải của Thẩm Lãnh, nếu không xếp sẵn cho hắn, khẳng định tên ngốc này sẽ quên.
Nhìn soái thì được, chỉ là trên người luôn nồng mùi mồ hôi, không trừng mắt thì hắn cũng không đi tắm.
Ha, nam nhân!
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Ra ngoài đi, ta phải xào rau, trong phòng bếp rất nhiều dầu khói, đừng để da nàng bị thương… Trong tai nải của ta có một hộp son một hộp phấn trân châu, ta cũng không biết mua có đúng không, người của tiệm son nói phấn trân châu rất đắt nhưng tốt cho da."
Trà gia: "Ta đưa bạc cho huynh là để huynh dùng giao tiếp, không được mua đồ cho ta nữa."
Thẩm Lãnh: "Ồ, không dùng đến, cũng giữ lại đủ rồi."
Đang nói chuyện, bên ngoài Trần Nhiễm nhảy chân sáo trở về, trong tay xách hai hũ rượu lâu năm và một ít thức ăn chín.
Gã vốn là cùng Thẩm Lãnh về, hiện giờ Trần đại bá cùng Thẩm tiên sinh bọn họ ở cùng một chỗ, mỗi lần nghỉ phép Trần Nhiễm đều cùng Thẩm Lãnh kết bạn trở về, lúc vào trong trấn gã đi mua rượu mua thức ăn chín, Thẩm Lãnh đi mua rau, gã đi đường xa nên trở lại chậm hơn một chút.
"Cha!" Vừa vào cửa Trần Nhiễm liền vui vẻ gọi một tiếng.
Thẩm Lãnh thò đầu ra ngoài cửa sổ, Trần Nhiễm trừng mắt liếc hắn một cái: "Rụt về!"
Thẩm Lãnh: "Được thôi."
Trà gia phì cười một tiếng, đâu còn nhớ chuyện hà bao gì đó.
Thật ra nàng vốn dĩ cũng không có thực sự tức giận, để ý là để ý, tức giận là tức giận, cái đó khác nhau… Đương nhiên nàng cũng biết Thẩm Lãnh sẽ không lừa nàng, Thẩm Lãnh nói cái hà bao đó là Trang Ung cho thì nhất định là Trang Ung cho. Với lại lần trước Thẩm Lãnh từng nói chuyện hắn nói đùa với Trang Ung, suýt nữa đã thuận tay lấy cái hà bao do khuê nữ của Trang Ung tự tay thêu cho ông ấy, nghĩ chắc Trang Ung còn nhớ, Thẩm Lãnh từ nam cương trở về lập công lớn, đây cũng là một phương thức Trang Ung khen thưởng Thẩm Lãnh mà thôi.
Ở bên ngoài Trần Nhiễm đã đặt thức ăn chín và rượu trên bàn đá, đầu tiên là ôm cha gã một trận, sau đó cười nói với Thẩm tiên sinh đang nằm trên ghế: "Tiên sinh đây là làm sao vậy? Ta đi nấu mấy quả trứng gà đường đỏ cho ông nhé."
Thẩm tiên sinh vừa muốn nói không cần không cần, bỗng nhiên kịp phản ứng lại: "Tên tiểu tử thối ngươi, trong quân doanh đã dạy mấy thứ lung tung gì đó."
Trần Nhiễm cười chui vào phòng bếp, nhìn thấy Trà gia đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, cúi đầu: "Chào tẩu tử."
Trà gia nhặt một quả đào trong khay ném sang: "Bịt miệng ngươi lại."
Trần Nhiễm lập tức tiếp được nhét vào miệng lúng búng nói: "Được thôi tẩu tử."
Không bao lâu Thẩm Lãnh đã dọn ra một bàn thức ăn lớn, mấy người ngồi quanh bàn đá, Thẩm Lãnh rót cho mỗi người một chén rượu: "Lời chúc rượu thì ta nói hơi thô thiển một chút nhé, những người nhỏ thì càng ngày càng tốt, những người già thì đừng lo lắng nhiều như vậy nữa, nên dưỡng sinh thì dưỡng sinh, nên tán gái thì tán gái…"
Trà gia: "Hửm?"
Thẩm Lãnh: "Khụ khụ… Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ta nghe nói sau khi chim ưng con biết sải cánh bay thì chim ưng lớn sẽ không quản nữa, buông tay ra, chim ưng con mới có thể bay cao hơn."
Trần Nhiễm: "Sau đó chim ưng lớn sẽ tranh thủ thời gian làm thêm ổ khác."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Lão ca, ông nhìn xem, hai ta đều bị ghét bỏ rồi, hay là sau này tìm một chút việc giết thời gian cho xong, để cho bọn chúng tự bay."
Trần đại bá: "Ta dạy cho ông thêu?"
Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ: "Thôi bỏ đi…"
Trần Nhiễm bưng chén rượu lên: "Nào, cạn chén vì cuộc sống tốt đẹp."
Cùng lúc đó, ở một bên khác trong trấn, Mộc Lưu Nhi đi vào một căn nhà lớn vừa mới mua xong, chau mày đánh giá viện tử với vẻ mặt không hài lòng: "Đây là chỗ rách nào gì."
Thủ hạ vội vàng giải thích: "Nơi này không thể so với Trường An, đã là căn nhà tốt nhất có thể mua được rồi, nếu đại đương gia không vừa lòng chúng ta sẽ tiếp tục tìm, tìm được nhà tốt hơn rồi đổi."
Mộc Lưu Nhi khoát tay: "Thôi, miễn cưỡng ở vậy, người phái ra ngoài trước đó chưa có một ai trở về, dường như ta đã đánh giá thấp lão già kia, các ngươi trông chừng người cho ta."
"Vâng!" Thủ hạ vội vàng đáp một tiếng.
Đúng lúc này bên ngoài viện có người gõ cửa, thủ hạ đi qua mở cửa sau đó sắc mặt liền thay đổi, theo bản năng liên tiếp lùi về phía sau.
Hắc Nhãn từ bên ngoài thản nhiên đi vào, dường như có chút vui vẻ.
Gã vẫn giơ tay lên gõ cửa, dường như cảm thấy mình biết gõ cửa là một kỹ năng ghê gớm lắm vậy.
Thật ra gã cảm thấy ngang nhiên gõ cửa đi vào nhà của đối thủ như vậy hơi có cách điệu.
Gã nhìn nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Lưu Nhi: "Đã sớm nghe nói đại đương gia của Quán Đường Khẩu là một nữ nhân thần bí, không ngờ sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi ở quận An Dương."
Mộc Lưu Nhi nhíu mày: "Lưu Vân Hội Hắc Nhãn Bạch Nha danh tiếng vang dội, nhưng ngươi nghĩ rằng ta không giết được ngươi?"
Hắc Nhãn nhún vai vẻ không sao cả: "Ngươi giết ta chắc là có thể, nhưng nghĩ chắc ta cũng có thể lưu lại một đao trên người ngươi… Nhưng ngươi dám động thủ sao? Ngươi động thủ ở đây, Lưu Vân Hội sẽ có thể đem đồ tử đồ tôn của ngươi ở trong thành Trường An ra băm một lượt, chắc ngươi sẽ không hoài nghi chứ."
Mộc Lưu Nhi mặt lạnh hỏi: "Ngươi đặc biệt đến để uy hiếp ta?"
Hắc Nhãn xoay người đi ra ngoài: "Thực sự không phải, tuỳ tiện vào một chút, ta đã mua lại căn nhà bên cạnh nhà ngươi rồi, có rảnh thì qua uống trà."
Ánh mắt Mộc Lưu Nhi hiện lên sát khí.
Hắc Nhãn đã đi ra ngoài cửa: "Mọi người đã là hàng xóm rồi, thường xuyên liên hệ nha."
(1) Thanh đản: trứng xanh, đọc đồng âm với thanh đạm nên Trà gia nghe nhầm =))
Danh sách chương